Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 620
Có lẽ Hà Đình vẫn khá xinh đẹp, nhưng nếu so với Phạm Nhược Tuyết thì vẫn còn kém một chút. Về phần khí chất thì hoàn toàn bị nổ tung đến mức không còn một chút cặn.
Hà Đình cực kỳ tức giận, cô ta lườm Lê Văn Vân nói: “Không ngờ anh lại dám nói tôi như thế, anh có biết tôi là ai không? Tôi là hoa khôi của trường Đại học Yên Kinh, còn người đứng bên cạnh tôi là Lý Thiên Lượng của nhà họ Lý ở Yên Kinh.”
“Hoa khôi của trường Đại học Yên Kinh ư?” Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Ai nói thế? Mèo tự khen mèo dài đuôi à? Cô đừng đi khắp nơi nói nữa, đâu có ai ở bên ngoài nói mình là hoa khôi của trường, hơn nữa… cô đi đâu cũng nói như thế, liệu bên trường Đại học Yên Kinh có biết hay không? Mặt mũi bọn họ sắp bị cô vứt sạch rồi”.
“Anh!” Hà Đình cực kỳ nổi nóng.
Vì là bạn gái của Lý Thiên Lượng, nên bình thường có ta sống rất tốt ở trong trường Đại học, cũng như ởYên Kinh, vênh mặt hất hàm sại khiến đến mức biến thành thói quen.
Bây giờ bị Lê Văn Vân chỉ vào đầu mắng, nên nhất thời không kịp phản ứng lại, đành phải nhìn về phía Lý Thiên Lượng nói: “Thiên Lượng, anh nhìn xem!”
Lý Thiên Lượng thấy bạn gái của mình bị mắng, cũng cảm thấy hơi mất mặt, anh ta tiến lên hai bước rồi chỉ mặt Lê Văn Vân nói: “Bây giờ anh hãy quỳ xuống xin lỗi bạn gái tôi ngay”.
Nhân viên phục vụ khách sạn kia cũng vội nói: “Người anh em, anh bớt nói lại ít câu đi, đây là cậu Lý của nhà họ Lý ở Yên Kinh đấy…”
“Xin lỗi ư? Dựa vào cái gì? Tôi nói sai chỗ nào? Mấy bạn của tôi tới đây dùng bữa, tổ chức tiệc rượu, người phụ nữ này như con thiểu năng, chạy tới đây lải nhải, còn bảo hạ thấp đẳng cấp của cô ta, cô ta thì có đẳng cấp gì, từ một vạn tệ một đêm xuống còn ba nghìn à?” Lê Văn Vân khinh bỉ nhìn Hà Đình nói: “Hơn nữa, với trình độ này mà ba nghìn một đêm tôi cũng chướng mắt.”
Lê Văn Vân gần như chỉ vào mặt mắng cô ta là gái đứng đường.
Sắc mặt Lý Thiên Lượng cực kỳ khó coi, anh ta vặn cổ, rồi đi ra cốp sau xe lấy gậy bóng chày ra ngay, sau đó cầm gậy bóng chày chỉ vào Lê Văn Vân nói: “Ranh con, chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu! Nếu hôm nay anh không quỳ xuống xin lỗi thì tôi sẽ theo họ anh.”
“Đừng, tôi không có con trai lớn như anh.” Lê Văn Vận hờ hững nói.
Nghe thấy câu này, Lý Thiên Lượng tức đến mức thở phì phò, anh ta cầm gầy bóng chày định lao tới, nhân viên phục vụ khách sạn thấy chuyện bất ổn thì vội ôm chầm lấy Lý Thiên Lượng nói: “Cậu Lý, anh hãy bình tĩnh lại đi, bình tĩnh lại đi. Chẳng phải anh đã ra giá gấp đôi à? Thế này đi, tôi sẽ bảo bên khách sạn tiến hành thương lượng với họ, rồi đuổi bọn họ ra ngoài được không?”
Lý Thiên Lượng nghe thấy cầu này sắc mặt mới tốt hơn một tý, rồi lạnh lùng nói: “Ngoài ra, cậu bảo tên này quỳ xuống xin lỗi bạn gái tôi thì chuyện này mới được bỏ qua, bằng không khách sạn của các cậu đừng hòng mở tiếp được nữa, cậu cũng biết tôi là ai rồi đấy, phá hủy khách sạn năm sao như của các cậu là chuyện dễ như trở bàn tay”
Sắc mặt nhân viên phục vụ khách sạn rất khó coi, anh ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh này, anh cũng nghe thấy rồi đấy, cậu Lý này nói sẽ ra giá gấp đổi các anh, anh xem… nếu không thì anh hãy xin lỗi bọn họ, rồi mức giá gấp đôi này tôi sẽ bồi thường cho các anh.”
Lê Văn Vân nhìn nhân viên phục vụ khách sạn hỏi: “Sao thế, cậu có thể thay mặt cho khách sạn các cậu à? Có tiền thì được làm bố các cậu à?”
Người của khách sạn sửng sốt.
Rồi Lê Văn Vân nói tiếp: “Nếu cậu đã nói như thế thì tôi sẽ ra giá gấp ba, cậu hãy đuổi thằng nhãi này ra ngoài cho tôi, tôi cũng có thể dễ dàng phá hủy khách sạn các cậu.”
Phạm Nhược Tuyết ở bên cạnh nghe Lê Văn Vân nói thế thì khóe miệng không khỏi cong lên, hình như cảm thấy hơi buồn cười.
Nhân viên phục vụ khách sạn ngẩn người, nghe Lê Văn Vân nói thế thì sắc mặt ảm đạm nói: “Anh này, hình như anh không hiểu lời tôi nói thì phải, đây chính là cậu Lý của nhà họ Lý ở Yên Kinh, Lý Thiên Lượng, nhà họ Lý cũng là gia tộc giàu có, to lớn nhất ở Yên Kinh.”
Nghe nhân viên phục vụ khách sạn lặp lại lần nữa, trên mặt Lý Thiên Lượng hiện lên vẻ thách thức, Hà Đình cũng nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, như đang chờ đợi Lê Văn Vân nhận sai.
“Nhà họ Lý ở Yên Kinh à?” Lê Văn Vân cười như không cười nhìn Lý Thiên Lượng nói: “Lý Đạo Nhiên là ông nội anh đúng không?”
“Đúng vậy” Lý Thiên Lương thách thức đáp.
Hà Đình cười khẩy: “Anh đã biết sợ rồi chứ, nếu biết sợ rồi thì mau quỳ xuống xin lỗi cô đây
Lê Văn Vân khẽ cười nhìn Lý Thiên Lượng nói: “Trước mặt tôi Lý Đạo Nhiên kia cũng phải quỳ xuống để nói chuyện thì anh là cái thá gì mà đòi diễu võ dương oai với tôi.”
Hà Đình cực kỳ tức giận, cô ta lườm Lê Văn Vân nói: “Không ngờ anh lại dám nói tôi như thế, anh có biết tôi là ai không? Tôi là hoa khôi của trường Đại học Yên Kinh, còn người đứng bên cạnh tôi là Lý Thiên Lượng của nhà họ Lý ở Yên Kinh.”
“Hoa khôi của trường Đại học Yên Kinh ư?” Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Ai nói thế? Mèo tự khen mèo dài đuôi à? Cô đừng đi khắp nơi nói nữa, đâu có ai ở bên ngoài nói mình là hoa khôi của trường, hơn nữa… cô đi đâu cũng nói như thế, liệu bên trường Đại học Yên Kinh có biết hay không? Mặt mũi bọn họ sắp bị cô vứt sạch rồi”.
“Anh!” Hà Đình cực kỳ nổi nóng.
Vì là bạn gái của Lý Thiên Lượng, nên bình thường có ta sống rất tốt ở trong trường Đại học, cũng như ởYên Kinh, vênh mặt hất hàm sại khiến đến mức biến thành thói quen.
Bây giờ bị Lê Văn Vân chỉ vào đầu mắng, nên nhất thời không kịp phản ứng lại, đành phải nhìn về phía Lý Thiên Lượng nói: “Thiên Lượng, anh nhìn xem!”
Lý Thiên Lượng thấy bạn gái của mình bị mắng, cũng cảm thấy hơi mất mặt, anh ta tiến lên hai bước rồi chỉ mặt Lê Văn Vân nói: “Bây giờ anh hãy quỳ xuống xin lỗi bạn gái tôi ngay”.
Nhân viên phục vụ khách sạn kia cũng vội nói: “Người anh em, anh bớt nói lại ít câu đi, đây là cậu Lý của nhà họ Lý ở Yên Kinh đấy…”
“Xin lỗi ư? Dựa vào cái gì? Tôi nói sai chỗ nào? Mấy bạn của tôi tới đây dùng bữa, tổ chức tiệc rượu, người phụ nữ này như con thiểu năng, chạy tới đây lải nhải, còn bảo hạ thấp đẳng cấp của cô ta, cô ta thì có đẳng cấp gì, từ một vạn tệ một đêm xuống còn ba nghìn à?” Lê Văn Vân khinh bỉ nhìn Hà Đình nói: “Hơn nữa, với trình độ này mà ba nghìn một đêm tôi cũng chướng mắt.”
Lê Văn Vân gần như chỉ vào mặt mắng cô ta là gái đứng đường.
Sắc mặt Lý Thiên Lượng cực kỳ khó coi, anh ta vặn cổ, rồi đi ra cốp sau xe lấy gậy bóng chày ra ngay, sau đó cầm gậy bóng chày chỉ vào Lê Văn Vân nói: “Ranh con, chuyện hôm nay vẫn chưa xong đâu! Nếu hôm nay anh không quỳ xuống xin lỗi thì tôi sẽ theo họ anh.”
“Đừng, tôi không có con trai lớn như anh.” Lê Văn Vận hờ hững nói.
Nghe thấy câu này, Lý Thiên Lượng tức đến mức thở phì phò, anh ta cầm gầy bóng chày định lao tới, nhân viên phục vụ khách sạn thấy chuyện bất ổn thì vội ôm chầm lấy Lý Thiên Lượng nói: “Cậu Lý, anh hãy bình tĩnh lại đi, bình tĩnh lại đi. Chẳng phải anh đã ra giá gấp đôi à? Thế này đi, tôi sẽ bảo bên khách sạn tiến hành thương lượng với họ, rồi đuổi bọn họ ra ngoài được không?”
Lý Thiên Lượng nghe thấy cầu này sắc mặt mới tốt hơn một tý, rồi lạnh lùng nói: “Ngoài ra, cậu bảo tên này quỳ xuống xin lỗi bạn gái tôi thì chuyện này mới được bỏ qua, bằng không khách sạn của các cậu đừng hòng mở tiếp được nữa, cậu cũng biết tôi là ai rồi đấy, phá hủy khách sạn năm sao như của các cậu là chuyện dễ như trở bàn tay”
Sắc mặt nhân viên phục vụ khách sạn rất khó coi, anh ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh này, anh cũng nghe thấy rồi đấy, cậu Lý này nói sẽ ra giá gấp đổi các anh, anh xem… nếu không thì anh hãy xin lỗi bọn họ, rồi mức giá gấp đôi này tôi sẽ bồi thường cho các anh.”
Lê Văn Vân nhìn nhân viên phục vụ khách sạn hỏi: “Sao thế, cậu có thể thay mặt cho khách sạn các cậu à? Có tiền thì được làm bố các cậu à?”
Người của khách sạn sửng sốt.
Rồi Lê Văn Vân nói tiếp: “Nếu cậu đã nói như thế thì tôi sẽ ra giá gấp ba, cậu hãy đuổi thằng nhãi này ra ngoài cho tôi, tôi cũng có thể dễ dàng phá hủy khách sạn các cậu.”
Phạm Nhược Tuyết ở bên cạnh nghe Lê Văn Vân nói thế thì khóe miệng không khỏi cong lên, hình như cảm thấy hơi buồn cười.
Nhân viên phục vụ khách sạn ngẩn người, nghe Lê Văn Vân nói thế thì sắc mặt ảm đạm nói: “Anh này, hình như anh không hiểu lời tôi nói thì phải, đây chính là cậu Lý của nhà họ Lý ở Yên Kinh, Lý Thiên Lượng, nhà họ Lý cũng là gia tộc giàu có, to lớn nhất ở Yên Kinh.”
Nghe nhân viên phục vụ khách sạn lặp lại lần nữa, trên mặt Lý Thiên Lượng hiện lên vẻ thách thức, Hà Đình cũng nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, như đang chờ đợi Lê Văn Vân nhận sai.
“Nhà họ Lý ở Yên Kinh à?” Lê Văn Vân cười như không cười nhìn Lý Thiên Lượng nói: “Lý Đạo Nhiên là ông nội anh đúng không?”
“Đúng vậy” Lý Thiên Lương thách thức đáp.
Hà Đình cười khẩy: “Anh đã biết sợ rồi chứ, nếu biết sợ rồi thì mau quỳ xuống xin lỗi cô đây
Lê Văn Vân khẽ cười nhìn Lý Thiên Lượng nói: “Trước mặt tôi Lý Đạo Nhiên kia cũng phải quỳ xuống để nói chuyện thì anh là cái thá gì mà đòi diễu võ dương oai với tôi.”
Bình luận facebook