Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 621
Lê Văn Vân ăn nói rất hống hách, ngang ngược khiến người khác hoàn toàn không tin,
Lý Đạo Nhiên là ai cơ chứ, mặc dù bây giờ ông ta dần lùi về sau, nhưng ông ta vẫn là một trong những nhân vật làm mưa làm gió ở Yên Kinh.
Câu nói này của Lê Văn Vân quả ngông cuồng, ý anh là Lý Đạo Nhiên phải quỳ xuống nói chuyện trước mặt anh, trông Lê Văn Vân chưa tới ba mươi tuổi thì anh dựa vào cái gì mà nói như vậy, ai mà tin cơ chứ?
Lý Thiên Lượng nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, ngược lại lúc này anh ta đã bình tĩnh hơn
nhiều, sau đó thu hồi gậy bóng chày ở trong tay, lạnh nhạt nói: “Tự anh xem mà làm đi, bây giờ anh không chỉ sỉ nhục tối mà còn sỉ nhục cả ông nội tôi.”
Bây giờ nhân viên phục vụ khách sạn kia đang đau đầu.
Anh ta đang bị kẹp giữa hai người, ban đầu anh ta định lợi dụng Lý Thiên Lượng để kiếm được gấp bội khoản tiền đó, rồi bảo đám người Lê Văn Vân rời đi.
Còn tình hình bây giờ, Lê Văn Vân hoàn toàn không đồng ý cách làm này của anh ta, bởi vì anh cũng không phải là người thiếu tiền.
Thấy anh ta không trả lời, Lê Văn Vân lại nhìn Lý Thiên Lượng hỏi: “Anh là con của Lý Hàng, Lý Lợi hay Lý Phong?”
Lý Thiên Lượng cười khẩy: “Liên quan gì đến anh?”
Nhân viên khách sạn vội tiến lên nói: “Anh ấy là cậu chủ nhà Lý Lợi.”
Lê Văn Vân vui vẻ, rồi trên mặt cười như không cười nói: “Bây giờ thi thể của ông già cậu vẫn chưa lạnh đúng không, vậy mà cậu đã chạy ra ngoài tán gái, nếu tôi là Lý Lợi, biết sinh ra một đứa con như vậy, tôi sẽ mở nắp quan tài mà bò dậy đấy”
Câu nói của Lê Văn Vân nói khiến cả người Lý Thiên Lượng đều hơi bất ổn, anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân nói: “Làm sao anh biết?”
Nhà họ Lý che giấu rất kín về cái chết của Lý Lợi và Lý Đông Dã.
Trên thực tế, bây giờ nội bộ nhà họ Lý đang rổi như tơ vò.
Bởi vì Lý Phong đá Lý Lợi ra chắn một dao, khiến Lý Lợi bị Lê Văn Vân chém chết, rồi sau đó Lý Đông Dã đã chỉ đích danh muốn cướp quyền lợi hiện tại của Lý Phong, nhưng quyền lợi sẽ vào tay ai đây? Trong thế hệ thứ hai, chỉ có một người đàn ông, đó chính là Lý Hàng!
Trong thế hệ thứ hai, Lý Hàng đứng thứ ba, cũng chính là con thứ ba của nhà họ Lý.
Nhưng bây giờ Lý Đông Dã đã chết, bên phía Người Gác Đêm cũng không xử lý mấy người Lý Đạo Nhiên, tất nhiên Lý Phong cũng không muốn tùy ý nhường lại như vậy, cho dù bây giờ Lý Đạo Nhiên cũng ủng hộ Lý Hàng!
Nhưng trong nhà họ Lý, Lý Phong đã sớm ăn sâu bén rễ rồi, nên ông ta không muốn nhường lại, bây giờ hai người đang tranh giành ở trong nhà, thậm chí còn ầmĩ đòi phân chia.
Bởi vì Lý Lợi chết, nên con trai Lý Thiên Lượng của ông ta chẳng được ai hỏi thăm.
Đương nhiên làm con cháu nhà họ Lý, anh ta vẫn sẽ không thiếu tiền tiêu.
Lê Văn Vân cười hì hì nhìn Lý Thiên Lượng đáp: “Tôi làm sao mà biết à? Bởi vì tôi tận mắt
nhìn thấy, à đúng rồi, tôi còn nhìn thấy Lý Đông Dã chết ngay trước mặt tôi, anh cũng biết Lý Đông Dã chứ?”
Nhìn thấy vẻ mặt cười híp mắt của Lê Văn Vân, lúc này trán Lý Thiên Lượng đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân!
Lê Văn Vân nói tiếp: “Nhắc đến thì tôi và nhà họ Lý các anh còn có chút mâu thuẫn, đợi lần này trở về Yên Kinh rồi, tôi sẽ giải quyết chút mâu thuẫn đó, anh có thể gọi điện hỏi Lý Đạo Nhiên thử xem tôi là ai?
Dứt lời, anh lại nhắc nhở thêm một câu: “À đúng rồi, tôi tên là Lê Văn Vân.”
Rõ ràng Lý Thiên Lượng chưa từng nghe qua cái tên Lê Văn Vân này!
Trên thực tế, anh ta vẫn là sinh viên, phần lớn thời gian cũng không ở nhà họ Lý, cũng không thích bầu không khí ở trong nhà cho lắm.
Hà Đình đứng bên cạnh anh ta lộ ra vẻ mặt rối rắm, bởi vì cô ta đã cảm nhận được chuyện bất ổn.
Lê Văn Vân nói chuyện quá bình tĩnh, quá tự tin, cảm giác hoàn toàn không để nhà họ Lý vào mắt trong giọng điệu này được bộc lộ rất tự nhiên, chứ không phải giả vờ.
Cô ta biết lần này mình đã đá trúng tấm sắt, nhất thời, trong lòng cô ta cũng bắt đầu hơi rối rằm.
Lý Thiên Lượng nhanh chóng lấy ra điện thoại ra, đi qua một bên gọi điện thoại, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Giọng nói hơi tang thương của Lý Đạo Nhiên truyền tới: “Thiên Lượng à, cháu đừng đau lòng, mặc dù bây giờ trong nhà đang hỗn loạn, nhưng ông vẫn sẽ giữ lại một phần thuộc về cháu, nên cháu cứ yên tâm.”
Bây giờ trong nhà họ Lý đang hỗn loạn, điều này đã khiển Lý Đạo Nhiên hơi mệt mỏi.
Đồng thời, bởi vì cái chết của Lý Lợi, ông ta cũng rất quan tâm đến con trai của Lý Lợi, nên ông ta tưởng Lý Thiên Lượng gọi tới là vì chuyện này.
Lý Đạo Nhiên là ai cơ chứ, mặc dù bây giờ ông ta dần lùi về sau, nhưng ông ta vẫn là một trong những nhân vật làm mưa làm gió ở Yên Kinh.
Câu nói này của Lê Văn Vân quả ngông cuồng, ý anh là Lý Đạo Nhiên phải quỳ xuống nói chuyện trước mặt anh, trông Lê Văn Vân chưa tới ba mươi tuổi thì anh dựa vào cái gì mà nói như vậy, ai mà tin cơ chứ?
Lý Thiên Lượng nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, ngược lại lúc này anh ta đã bình tĩnh hơn
nhiều, sau đó thu hồi gậy bóng chày ở trong tay, lạnh nhạt nói: “Tự anh xem mà làm đi, bây giờ anh không chỉ sỉ nhục tối mà còn sỉ nhục cả ông nội tôi.”
Bây giờ nhân viên phục vụ khách sạn kia đang đau đầu.
Anh ta đang bị kẹp giữa hai người, ban đầu anh ta định lợi dụng Lý Thiên Lượng để kiếm được gấp bội khoản tiền đó, rồi bảo đám người Lê Văn Vân rời đi.
Còn tình hình bây giờ, Lê Văn Vân hoàn toàn không đồng ý cách làm này của anh ta, bởi vì anh cũng không phải là người thiếu tiền.
Thấy anh ta không trả lời, Lê Văn Vân lại nhìn Lý Thiên Lượng hỏi: “Anh là con của Lý Hàng, Lý Lợi hay Lý Phong?”
Lý Thiên Lượng cười khẩy: “Liên quan gì đến anh?”
Nhân viên khách sạn vội tiến lên nói: “Anh ấy là cậu chủ nhà Lý Lợi.”
Lê Văn Vân vui vẻ, rồi trên mặt cười như không cười nói: “Bây giờ thi thể của ông già cậu vẫn chưa lạnh đúng không, vậy mà cậu đã chạy ra ngoài tán gái, nếu tôi là Lý Lợi, biết sinh ra một đứa con như vậy, tôi sẽ mở nắp quan tài mà bò dậy đấy”
Câu nói của Lê Văn Vân nói khiến cả người Lý Thiên Lượng đều hơi bất ổn, anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân nói: “Làm sao anh biết?”
Nhà họ Lý che giấu rất kín về cái chết của Lý Lợi và Lý Đông Dã.
Trên thực tế, bây giờ nội bộ nhà họ Lý đang rổi như tơ vò.
Bởi vì Lý Phong đá Lý Lợi ra chắn một dao, khiến Lý Lợi bị Lê Văn Vân chém chết, rồi sau đó Lý Đông Dã đã chỉ đích danh muốn cướp quyền lợi hiện tại của Lý Phong, nhưng quyền lợi sẽ vào tay ai đây? Trong thế hệ thứ hai, chỉ có một người đàn ông, đó chính là Lý Hàng!
Trong thế hệ thứ hai, Lý Hàng đứng thứ ba, cũng chính là con thứ ba của nhà họ Lý.
Nhưng bây giờ Lý Đông Dã đã chết, bên phía Người Gác Đêm cũng không xử lý mấy người Lý Đạo Nhiên, tất nhiên Lý Phong cũng không muốn tùy ý nhường lại như vậy, cho dù bây giờ Lý Đạo Nhiên cũng ủng hộ Lý Hàng!
Nhưng trong nhà họ Lý, Lý Phong đã sớm ăn sâu bén rễ rồi, nên ông ta không muốn nhường lại, bây giờ hai người đang tranh giành ở trong nhà, thậm chí còn ầmĩ đòi phân chia.
Bởi vì Lý Lợi chết, nên con trai Lý Thiên Lượng của ông ta chẳng được ai hỏi thăm.
Đương nhiên làm con cháu nhà họ Lý, anh ta vẫn sẽ không thiếu tiền tiêu.
Lê Văn Vân cười hì hì nhìn Lý Thiên Lượng đáp: “Tôi làm sao mà biết à? Bởi vì tôi tận mắt
nhìn thấy, à đúng rồi, tôi còn nhìn thấy Lý Đông Dã chết ngay trước mặt tôi, anh cũng biết Lý Đông Dã chứ?”
Nhìn thấy vẻ mặt cười híp mắt của Lê Văn Vân, lúc này trán Lý Thiên Lượng đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân!
Lê Văn Vân nói tiếp: “Nhắc đến thì tôi và nhà họ Lý các anh còn có chút mâu thuẫn, đợi lần này trở về Yên Kinh rồi, tôi sẽ giải quyết chút mâu thuẫn đó, anh có thể gọi điện hỏi Lý Đạo Nhiên thử xem tôi là ai?
Dứt lời, anh lại nhắc nhở thêm một câu: “À đúng rồi, tôi tên là Lê Văn Vân.”
Rõ ràng Lý Thiên Lượng chưa từng nghe qua cái tên Lê Văn Vân này!
Trên thực tế, anh ta vẫn là sinh viên, phần lớn thời gian cũng không ở nhà họ Lý, cũng không thích bầu không khí ở trong nhà cho lắm.
Hà Đình đứng bên cạnh anh ta lộ ra vẻ mặt rối rắm, bởi vì cô ta đã cảm nhận được chuyện bất ổn.
Lê Văn Vân nói chuyện quá bình tĩnh, quá tự tin, cảm giác hoàn toàn không để nhà họ Lý vào mắt trong giọng điệu này được bộc lộ rất tự nhiên, chứ không phải giả vờ.
Cô ta biết lần này mình đã đá trúng tấm sắt, nhất thời, trong lòng cô ta cũng bắt đầu hơi rối rằm.
Lý Thiên Lượng nhanh chóng lấy ra điện thoại ra, đi qua một bên gọi điện thoại, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Giọng nói hơi tang thương của Lý Đạo Nhiên truyền tới: “Thiên Lượng à, cháu đừng đau lòng, mặc dù bây giờ trong nhà đang hỗn loạn, nhưng ông vẫn sẽ giữ lại một phần thuộc về cháu, nên cháu cứ yên tâm.”
Bây giờ trong nhà họ Lý đang hỗn loạn, điều này đã khiển Lý Đạo Nhiên hơi mệt mỏi.
Đồng thời, bởi vì cái chết của Lý Lợi, ông ta cũng rất quan tâm đến con trai của Lý Lợi, nên ông ta tưởng Lý Thiên Lượng gọi tới là vì chuyện này.
Bình luận facebook