Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 138
Nói xong, anh bắt đầu đi về phía một khu dân cư!
Chỗ ở của Lê Vân Sinh cũng không khó tìm, trước khi đến Lê Văn Vân đã điều tra được chỗ ở của Lê Vân Sinh, mặc dù quản lý một công ty của nhà họ Diệp nhưng rõ ràng thu nhập của ông ta không đủ để ông ta sống trong một khu nhà cao cấp.
Lê Vân Sinh chỉ ở trong một khu dân cư giá cao, bên trong đều là những căn nhà hiện đại.
Lê Văn Vân tránh được tất cả camera giám sát, thuận lợi đi đến trước cửa nhà Lê Vân Sinh.
Nhưng trong nháy mắt đến trước cửa nhà, Lê Văn Vân hơi hơi nhíu mày nói: “Không có người sao?”
Đúng thế, Lê Văn Vân không nghe thấy bất kỳ tiếng gì cho dù là một tiếng hít thở, điều này khiến anh hơi chau mày!
“Xem ra ngày mai phải quay lại lần nữa rồi.” Lê Văn Vân thở ra một hơi, xoay người đi khỏi khu dân cư của ông ta.
Chỗ ở của Lê Văn Sinh ở bờ sông Lâm Hải, là một căn hộ ven sông, Lê Văn Vân đi dọc bờ sông, đi một lúc, ánh mắt anh đột nhiên nheo lại, nhìn về chỗ nước cạn bên dòng sông, sau đó sắc mặt khẽ động, nhảy xuống dưới!
Sau khi đến gần, anh nhìn thấy trên mặt đất chảy một vũng máu lớn, mà phần cuối của vết máu đó có một thi thể đang nằm.
“Hừm?”
Vẻ mặt Lê Văn Vân khẽ động, đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không.
Nhưng trong nháy mắt lúc anh đến gần, chú ý tới trên mu bàn tay của người này có một hình xăm hoa sen, anh lấy điện thoại ra chụp, bông hoa sen màu đó.
Sát thủ hàng đầu đã chết rồi?
Lê Văn Vân cúi đầu, ngay sau đó, trên mặt chợt lóe lên một tia vui vẻ, trong lòng vui mừng khôn xiết nói: “Quả nhiên là thủ pháp của số 2!”
Đúng vậy, số 2, là bạn chiến đấu thân thiết nhất của Lê Văn Vân ở Người Gác Đêm, bạn tốt nhất, có thể xem là đồng đội sau lưng anh.
Từ lúc biết được cô ấy vẫn còn sống, trong lòng Lê Văn Văn vô cùng vui vẻ, mãi đến lúc này anh mới tự mình khẳng định được, trong lòng vui mừng khôn xiết, không gì có thể diễn tả được!
Sau khi xác nhận được, anh thở ra một hơi, lấy điện thoại ra, tìm đến số của Phạm Nhược Tuyết, gọi cho cô.
Điện thoại rất nhanh được nhận, giọng nói có chút lười biếng của Phạm Nhược Tuyết vang lên: “Alo, lại làm sao thế?”
“Tôi phát hiện ra số 2 rồi.” Lê Văn Vân vội vàng nói.
“Cái gì?” Giọng nói Phạm Nhược Tuyết mang theo tia kích động hỏi: “Thật sao? Cô ấy bây giờ đang ở đâu?”
“Chưa gặp được người, nhưng tôi nhìn thấy một thi thể Hồng Nguyệt, chính xác là do số 2 làm đấy.” Lê Văn Vân thở phào một hơi nói.
“Lần trước chúng ta phát hiện hai thi thể, tôi cũng đã nhìn thấy mặc dù thủ pháp rất giống với số 2 nhưng độ cháy kém hơn rất nhiều. Anh chắc chắn thi thể bây giờ anh phát hiện ra là do cô ấy làm chứ?” Phạm Nhược Tuyết hỏi lại lần nữa.
“Chắc chắc, vô cùng chắc chắn.” Lê Văn Vân nghiêm túc nói: “Tôi gửi vị trí cho cô, cô gọi người bên Lâm Hải đến xử lý thi thể một chút đi.”
“Được rồi!” Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Nhất định phải tìm được cô ấy, biết không?”
Lê Văn Vân liếm môi nói: “Biết rồi, tôi còn hy vọng được cùng cô ấy kề vai sát
cánh nữa!”
Cúp điện thoại, Lê Văn Vân thở dài một hơi, nhìn bờ sông, khóe miệng hơi giương lên nói: “Cô vẫn còn sống thì tốt quá, vẫn không muốn trở về là vì muốn báo thù cho chúng ta, dù sao trở về Người Gác Đêm, sẽ có vô số nhiệm vụ đang chờ đợi chúng ta..”.
Nói xong, anh thở phào một hơi, xoay người rời khỏi bờ sông.
Anh không để ý chính là cách bờ sông ba bốn trăm mét có một người phụ nữ mặc váy đỏ như lửa đang đứng ở đó, nhìn Lê Văn Vân ở phía dưới, khóe miệng gợi lên nụ cười nguy hiểm mị hoặc, cô ta liếm đôi môi đỏ mọng của mình nói: “A, tôi đã nói rồi, anh chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu, sớm muộn gì anh cũng sẽ nằm trên giường của tôi mặc cho tôi giày vò!”
Ngày hôm sau Lê Văn Vân bị điện thoại của Khương Vĩ làm ồn đánh thức, anh ngồi dậy, tìm điện thoại nói: “Alo, tớ còn đang ngủ mà.”
“Ngủ cm gì nữa, bây giờ đã là 10 giờ rồi.” Khương Vĩ cũng không khách khí nói: “Cậu quên rồi à? Hôm nay là thứ bảy đó!”
“Thứ bảy … liên quan cái lông gì đến tớ!” Lê Văn Vân nói: “Không có chuyện gì thì tớ tiếp tục ngủ đây.”
“CMN!” Khương Vĩ mắng một câu: “Không phải cậu đã đồng ý với Tôn Húc phải đi họp lớp sao?”
Chỗ ở của Lê Vân Sinh cũng không khó tìm, trước khi đến Lê Văn Vân đã điều tra được chỗ ở của Lê Vân Sinh, mặc dù quản lý một công ty của nhà họ Diệp nhưng rõ ràng thu nhập của ông ta không đủ để ông ta sống trong một khu nhà cao cấp.
Lê Vân Sinh chỉ ở trong một khu dân cư giá cao, bên trong đều là những căn nhà hiện đại.
Lê Văn Vân tránh được tất cả camera giám sát, thuận lợi đi đến trước cửa nhà Lê Vân Sinh.
Nhưng trong nháy mắt đến trước cửa nhà, Lê Văn Vân hơi hơi nhíu mày nói: “Không có người sao?”
Đúng thế, Lê Văn Vân không nghe thấy bất kỳ tiếng gì cho dù là một tiếng hít thở, điều này khiến anh hơi chau mày!
“Xem ra ngày mai phải quay lại lần nữa rồi.” Lê Văn Vân thở ra một hơi, xoay người đi khỏi khu dân cư của ông ta.
Chỗ ở của Lê Văn Sinh ở bờ sông Lâm Hải, là một căn hộ ven sông, Lê Văn Vân đi dọc bờ sông, đi một lúc, ánh mắt anh đột nhiên nheo lại, nhìn về chỗ nước cạn bên dòng sông, sau đó sắc mặt khẽ động, nhảy xuống dưới!
Sau khi đến gần, anh nhìn thấy trên mặt đất chảy một vũng máu lớn, mà phần cuối của vết máu đó có một thi thể đang nằm.
“Hừm?”
Vẻ mặt Lê Văn Vân khẽ động, đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không.
Nhưng trong nháy mắt lúc anh đến gần, chú ý tới trên mu bàn tay của người này có một hình xăm hoa sen, anh lấy điện thoại ra chụp, bông hoa sen màu đó.
Sát thủ hàng đầu đã chết rồi?
Lê Văn Vân cúi đầu, ngay sau đó, trên mặt chợt lóe lên một tia vui vẻ, trong lòng vui mừng khôn xiết nói: “Quả nhiên là thủ pháp của số 2!”
Đúng vậy, số 2, là bạn chiến đấu thân thiết nhất của Lê Văn Vân ở Người Gác Đêm, bạn tốt nhất, có thể xem là đồng đội sau lưng anh.
Từ lúc biết được cô ấy vẫn còn sống, trong lòng Lê Văn Văn vô cùng vui vẻ, mãi đến lúc này anh mới tự mình khẳng định được, trong lòng vui mừng khôn xiết, không gì có thể diễn tả được!
Sau khi xác nhận được, anh thở ra một hơi, lấy điện thoại ra, tìm đến số của Phạm Nhược Tuyết, gọi cho cô.
Điện thoại rất nhanh được nhận, giọng nói có chút lười biếng của Phạm Nhược Tuyết vang lên: “Alo, lại làm sao thế?”
“Tôi phát hiện ra số 2 rồi.” Lê Văn Vân vội vàng nói.
“Cái gì?” Giọng nói Phạm Nhược Tuyết mang theo tia kích động hỏi: “Thật sao? Cô ấy bây giờ đang ở đâu?”
“Chưa gặp được người, nhưng tôi nhìn thấy một thi thể Hồng Nguyệt, chính xác là do số 2 làm đấy.” Lê Văn Vân thở phào một hơi nói.
“Lần trước chúng ta phát hiện hai thi thể, tôi cũng đã nhìn thấy mặc dù thủ pháp rất giống với số 2 nhưng độ cháy kém hơn rất nhiều. Anh chắc chắn thi thể bây giờ anh phát hiện ra là do cô ấy làm chứ?” Phạm Nhược Tuyết hỏi lại lần nữa.
“Chắc chắc, vô cùng chắc chắn.” Lê Văn Vân nghiêm túc nói: “Tôi gửi vị trí cho cô, cô gọi người bên Lâm Hải đến xử lý thi thể một chút đi.”
“Được rồi!” Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Nhất định phải tìm được cô ấy, biết không?”
Lê Văn Vân liếm môi nói: “Biết rồi, tôi còn hy vọng được cùng cô ấy kề vai sát
cánh nữa!”
Cúp điện thoại, Lê Văn Vân thở dài một hơi, nhìn bờ sông, khóe miệng hơi giương lên nói: “Cô vẫn còn sống thì tốt quá, vẫn không muốn trở về là vì muốn báo thù cho chúng ta, dù sao trở về Người Gác Đêm, sẽ có vô số nhiệm vụ đang chờ đợi chúng ta..”.
Nói xong, anh thở phào một hơi, xoay người rời khỏi bờ sông.
Anh không để ý chính là cách bờ sông ba bốn trăm mét có một người phụ nữ mặc váy đỏ như lửa đang đứng ở đó, nhìn Lê Văn Vân ở phía dưới, khóe miệng gợi lên nụ cười nguy hiểm mị hoặc, cô ta liếm đôi môi đỏ mọng của mình nói: “A, tôi đã nói rồi, anh chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu, sớm muộn gì anh cũng sẽ nằm trên giường của tôi mặc cho tôi giày vò!”
Ngày hôm sau Lê Văn Vân bị điện thoại của Khương Vĩ làm ồn đánh thức, anh ngồi dậy, tìm điện thoại nói: “Alo, tớ còn đang ngủ mà.”
“Ngủ cm gì nữa, bây giờ đã là 10 giờ rồi.” Khương Vĩ cũng không khách khí nói: “Cậu quên rồi à? Hôm nay là thứ bảy đó!”
“Thứ bảy … liên quan cái lông gì đến tớ!” Lê Văn Vân nói: “Không có chuyện gì thì tớ tiếp tục ngủ đây.”
“CMN!” Khương Vĩ mắng một câu: “Không phải cậu đã đồng ý với Tôn Húc phải đi họp lớp sao?”
Bình luận facebook