• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Có rể là chiến vương (7 Viewers)

  • Có rể là chiến vương - Chương 174

Đi đến trước cổng, anh lập tức nghe thấy âm thanh cãi vã. Một tiếng nói mang theo một chút phẫn nộ vang lên: “Lệ Vân Sinh, ông đừng có quá quắt.”


“Quá quắt là quá quắt như nào cơ? Chỗ này là của các người, tôi và bạn cũ đi đường mệt mỏi, đừng nghỉ ở đây một lát cũng không được à?” Lê Vân Sinh mặc tây trang đi giày da, nách kẹp một túi công văn, vừa rung đùi vừa nhún vai tỏ vẻ không làm sao cả.


Sau khi Lê Văn Vân đến gần, anh chợt phát hiện ra lại có thêm một người quen nữa xuất hiện giữa đám đông!


Vưu Chí!


Vưu Chí ở giữa đám người nọ, nhìn về phía trước mà nói: “Phi Phi, em quay lại với anh đi, quay về với anh, anh sẽ giữ cửa hàng này cho em, được không? Em cũng biết là anh còn yêu em mà!”


“Anh cút cho tôi? Anh là tên khốn nạn!” Ở bên trong, một giọng nói khác lại vang lên.


Rõ ràng có thể thấy được, người nói chuyện bên trong kia ắt hẳn chính là Trần Phi Phi.


Lê Văn Vân đứng ở bên ngoài nghe hồi lâu, anh đại khái cũng hiểu được chuyện như thế nào rôi.


Món ăn vặt bánh nướng này cũng không được xem là nổi tiếng, nhưng tiệm trước cửa trường trung học Lâm Hải cơ sở một này lại được coi như là danh tiếng vang xa. Giá cả của bọn họ không cao, mùi vị lại rất ngon.


Mà công ty kinh doanh của Lê Văn Sinh làm về một con phố ăn vặt. Mà đây là dự án đầu tiên của ông ta sau khi tiếp nhận công ty của Lê Cảnh An.


Kết quả là việc làm ăn buôn bán lại không tốt, dòng người ở phố ăn vặt cực kỳ ít, rất nhiều doanh nghiệp cũng không muốn đến đấy.


Sau đó, ông ta nhìn trúng tiệm bánh nướng này, muốn mua lại công thức bí truyền của họ, thế nhưng giá cả lại cực thấp.


Đây là bát cơm của quán, ra giá cao cũng chưa chắc sẽ bán chứ đừng nói đến mức giá mà Lê Vân Sinh đề ra. Thấp đến mức khiến người khác phải phát cáu. Và hiển nhiên là bọn họ không muốn bán!


Sau đó Lê Vân Sinh đề nghị chuyển tiệm của bọn họ đến phố ăn vặt, đem lại một chút nhân khí. Thế nhưng tiền thuê bên mặt bằng kia lại mắc gấp bốn năm lần ở đây.


Chủ tiệm bánh nướng tất nhiên cũng không đồng ý!


Sau đó Lê Vân Sinh lập tức gọi người đến giúp, mỗi ngày đứng chắn trước cửa. Bọn họ không gây sự, nhưng người khác lại không muốn đến mua nữa.


Nói rõ nguyên nhân hậu quả, vẻ lạnh lùng trong mắt Lê Văn Vân khi nhìn về phía Lê Văn Sinh lại sâu thêm một phần.


Còn về phía Vưu Chí, vốn đang mặt dày chạy đến cầu xin được tái hợp với Trần Phi Phi lại đúng lúc gặp chuyện này.


Lề Vân Sinh không quan tâm nhún vai: “Cô không giao ra phương pháp bí truyền cũng không sao, dù sao người rảnh rỗi trong công ty tôi cũng rất nhiều. Ngày nào tôi cũng sai bọn họ đến đây chặn đường, để tôi xem cô buôn bán kiểu gì!”


Một cặp vợ chồng trung niên ở bên trong thở dài, Trần Phi Phi ở phía trước lại đỏ mặt quát lên: “Lê Văn Sinh, ông đừng có quá đáng.”


“Tôi làm sao cơ? Nếu cô cảm thấy tôi đang làm chuyện phi pháp, vậy thì kiện tôi đi.” Dáng vẻ của Lê Vân Sinh vô cùng vô lại.


Mà Vưu Chí ở bên cạnh cũng theo đó mà tiếp lời: “Phi Phi ơi, chỉ cần em quay lại với anh, anh đảm bảo sẽ giải quyết việc này giúp em. Chủ tịch Lê còn phải nể mặt anh hai phần đấy.”


“Nếu các người không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát.” Trần Phi Phi không để ý tới anh ta, tiếp tục


nói.


“Cô bảo đi” Lê Vân Sinh đáp: “Chờ cảnh sát đi, tôi lại tiếp tục tới đây chặn đường”


Sắc mặt Trần Phi Phi khẽ biến đổi, đối mặt với loại người vô lại này, cô hơi bất lực, vành mắt cũng theo đó mà đỏ ửng lên.


“Cô Trần!” Đúng vào lúc này, người phụ nữ trung niên ở bên trong mới cười khổ một tiếng: “Cô Trần, cô đừng quan tâm nữa, chúng ta không đầu lại bọn họ đầu. Cùng lắm thì hôm sau tôi đóng cửa, đi mở tiệm ở thành phố khác là được.”


Giọng nói của bà mang theo nỗi bất lực xen lẫn uất ức.


Bọn họ là tiệm kinh doanh nhỏ, đã gây dựng được rất nhiều khách quen ở đây. Bình thường buôn may bán đắt, giờ đi đến thành phố khác để làm thì chắc chắn sẽ lại phải tạo dựng nguồn khách lại từ đầu.


“Lê Vân Sinh, ông làm những chuyện này, người nhà họ Lê có biết không?” Đúng vào lúc ấy, Lê Văn Vân ở sau đám đông đột nhiên lên tiếng.


Giọng nói vang lên, tất cả mọi người đều nhìn qua. Giây phút nhìn thấy Lê Văn Vân, ánh mắt của mọi người đồng loạt ngưng lại!


Vưu Chí nhíu chặt mày, nói: “Sao chỗ nào cũng có cậu thế!”


Lê Văn Vân lười đáp lại anh ta, đi thẳng đến trước mặt Trần Phi Phi.


Hốc mắt Trần Phi Phi lúc này đỏ bừng, bộ dạng vô cùng bất lực, ánh mắt cô ta nhìn Lê Văn Vân dường nhưng đang cầu xin sự giúp đỡ.


Lê Văn Vân nhìn cô ta, hỏi: “Cô biết cách để đối phó với kẻ vô lại là gì không?”


Trần Phi Phi lắc đầu.


Lê Văn Vân nhìn về phía Lê Vân Sinh ở bên cạnh, sau đó giơ nắm đấm lên, nói: “Tất nhiên là đánh cho một trận!”


“Tất nhiên là đánh cho một trận!” Lê Văn Vân nhìn Lê Văn Sinh, trên mặt lộ ra nụ cười.


Lệ Vân Sinh nghe thấy lời của Lê Văn Vân, sắc mặt đột nhiên biến đổi, thế nhưng nghĩ đến bên mình nhiều người như vậy, ông ta cười lạnh một tiếng, nhìn Lê Văn Vân nói: “Trái lại tôi muốn xem xem anh đánh tối thế nào, chỉ cần anh dám động vào một ngón tay của tôi, tôi sẽ ngay lập tức khiến anh vào tù một lần nữa!”


Trong cửa hàng có một đôi vợ chồng trung niên vội vã nói: “Người anh em, mấy người này là người nhà họ Lê, ý tốt của cậu chúng tôi xin ghi nhận nhưng chúng ta vẫn là đừng trêu chọc bọn họ, chúng ta chọc không nổi đâu.”


Trần Phi cũng xoa xoa mắt, lôi kéo cánh tay Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân anh đừng ra tay, loại người vô lại này sẽ lừa gạt anh đến chết đấy.”


Lê Vân Sinh nhìn về phía Lê Văn Vân.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom