Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 177
Theo anh ta Khương Vĩ không thể nào có vận may giống như Ngưu Càn được, đoán chừng sẽ chỉ làm việc ở cấp thấp nhất mà thôi.
Nói xong anh ta nhìn Lê Văn Vân, phát hiện trên người Lê Văn Vân mặc quần áo bình thường, cũng không phải đồ đi làm, Tôn Húc nhìn Khương Vĩ và Ngưu Càn một cái rồi nói: “Có phải hai người cho rằng đến Hãn Vũ làm việc rồi thì có thể mang theo loại người không đàng hoàng vào trong công ty?”
Khi anh ta nói câu này còn cố ý cao giọng.
Lúc này vừa vặn là giờ đi làm, cửa lớn tập đoàn Hãn Vũ tụ tập từng nhóm người, nghe được câu nói kia liền có không ít người tò mò nhìn qua.
Lê Văn Vân cau mày. Kẻ không đàng hoàng đương nhiên là nói anh.
Ngưu Càn vội vàng nói: “Tôn Húc, đều là bạn học cũ, nói chuyện đừng khó nghe như vậy.”
Tôn Húc nhìn Ngưu Càn, trong lòng càng buồn bực.
Anh ta cười lạnh nói: “Vốn dĩ chính là như vậy, hai kẻ chuyên khoa sinh như hai người vào được công ty chúng tôi là do chủ tịch Lôi có lòng tốt, nhưng mà hai người lại mang theo một kẻ từng phạm tội cưỡng bức đến công ty, hai người xem tập đoàn Hãn Vũ là nơi nào?”
Khương Vĩ nghe thấy lời này thì cực kỳ tức giận, vừa muốn mở miệng giải thích, một giọng nói uy nghiêm vang lên phía sau bọn họ: “Làm loạn cái gì ở đây?”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của mọi người đều khẽ thay đổi, sau đó cúi đầu chào: “Chủ tịch Lôi!”
Lê Văn Vân nhìn qua, quả nhiên, ở phía cửa lớn, Lôi Bân đang sải bước tới.
Tôn Húc vội vàng chào hỏi: “Chủ tịch Lôi, hai người này hôm nay là lần đầu tiên đi làm, kết quả bọn họ lại mang theo người này tới công ty, người này chín năm trước từng phạm tội cưỡng bức, là một tên tội phạm cưỡng bức, loại người như vậy đi vào công ty chúng ta thật sự là có chút khiến công ty chúng ta mất mặt.”
Anh ta muốn bôi đen hai người Khương Vĩ và Ngưu Càn, tốt nhất là khiến Lội Bân vì tức giận mà trực tiếp đuổi bọn họ đi!
Tô Văn đứng bên cạnh cũng nói giúp: “Đúng vậy, chủ tịch Lôi. Mang loại người này đến công ty xác thực là làm tổn hại đến hình tượng của công ty”
Lôi Bân nhìn hai người rồi hỏi: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hai người tên Tôn Húc và Tô Văn đúng không?”
Tôn Húc vui mừng, anh ta không ngờ rằng Lôi Bân lại nhớ tên mình.
Anh ta vội vã gật đầu: “Đúng vậy, chủ tịch Lôi!”
Lôi Bân vẫn nhìn hai người: “Lê Văn Vân này là bạn của tôi, bạn tôi đến tập đoàn Hãn Vũ chơi, đến thăm tôi một chút còn cần hai người đồng ý mới được à?”
“Cái gì?” Tôn Húc hoàn toàn sững sờ, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Bân.
Lôi Bân bình tĩnh nói: “Tôi nói, bạn của tôi đến tập đoàn Hãn Vũ chơi còn phải trưng cầu ý kiến hai người mới được sao?”
Tôn Húc trợn tròn mắt!
Lê Văn Vân… là bạn của Lôi Bân?
Cuối tuần này tâm trạng anh ta không tốt, nhưng trong lòng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng loại người như Lê Văn Vân, Khương Vĩ cùng Ngưu Càn có quan hệ gì với Lôi Bân.
Lôi Bân là người như thế nào chứ, là một trong những doanh nghiệp xuất sắc nhất Lâm Hải, quản lý cả một tập đoàn Hãn Vũ to lớn.
2
Lê Văn Vân, một kẻ vừa mới trở về Lâm Hải, Khương Vĩ và Ngưu Càn lại càng là loại người dưới đáy xã hội.
Dưới cái nhìn của anh ta, hai người kia có thể làm việc ở tập đoàn Hãn Vũ, chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi.
Nhưng hiện tại, Lôi Bân lại nói với anh ta, Lê Văn Vân là bạn của ông ta!
Chuyện này như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp đánh cho anh ta ngây người!
“Sao ngài lại có loại bạn như vậy?” Tôn Húc vô thức nói.
Lôi Bán như cười như không nhìn anh ta nói: “Cho nên không chỉ việc bạn tôi đến tập đoàn Hãn Vũ chơi phải trưng cầu sự đồng ý của cậu, mà việc tôi kết bạn với ai cũng cần sự đồng ý của cậu đúng không?
Nghe thấy lời này mồ hôi lạnh trên người Tôn Húc lập tức tua ra, anh ta vội vàng nói: “Tôi không có ý đó!”
“Xin lỗi Lê Văn Vân!” Lôi Bân bình thản nói: “Nếu không thì thu dọn đồ đạc rồi làm thủ tục nghỉ việc đi!”
Vẻ mặt Tôn Húc và Tô Văn kinh ngạc, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Lê Văn Vân, mà Lê Văn Vân lúc này đang cười híp mắt nhìn anh ta.
Sự tình xoay chuyển quá nhanh khiến hai người họ không kịp chuẩn bị tâm lý, nhưng muốn xin lỗi Lê Văn Vân, trong lòng bọn họ lại có chút không chấp nhận được!
Nhưng không còn cách nào khác, bọn họ không thể bỏ công việc này, Tôn Húc khom lưng nói: “Lê Văn Vân, xin lỗi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn”
Anh ta quyết đoán xin lỗi ngược lại khiến Lê Văn Vân đánh giá anh ta cao hơn một chút, tên này đúng là có được dãn được!
Lê Văn Vân mỉm cười xua tay: “Chuyện nhỏ, dù sao cũng là bạn học cũ, đi làm việc đi!”
Khóe miệng Tôn Húc giật giật, Lê Văn Vân càng nói như vậy, trong lòng anh ta càng không thoải mái, thế nhưng lại không thể làm gì.
Anh ta nhìn Lôi Bân, Lôi Bân khoát tay nói: “Đi làm việc đi.”
Tôn Húc như được ân xá, kéo Tô Văn vội vã chạy tới thang máy.
Lôi Bân nhìn đám người xung quanh, giọng nói uy nghiêm: “Đều không đi làm à?”
Người vây xem nhanh chóng tản ra.
Đợi đến khi tất cả rời đi, Lôi Bân mới nhìn Lê Văn Vân nói: “Cậu cứ bỏ qua như vậy à?”
“Làm sao cứ như vậy mà bỏ qua được, tôi cũng thật đáng thương, trên chính địa bàn của
mình còn bị người khác ức hiếp.” Lê Văn Vân thở dài một hơi: “Lòng hư vinh của Tôn Húc rất
lớn, công việc ở tập đoàn Hãn Vũ là vốn liếng lớn nhất để anh ta khoe khoang, đợi lát nữa sau khi bọn họ nhìn thấy Khương Vĩ trở thành cấp trên của mình thì đuổi bọn họ đi!”
Lê Văn Vân vừa dứt lời, ánh mắt của Khương Vĩ ngay lập tức sáng lên.
Anh ta cười hì hì nói: “Không tồi, ngày hôm qua thằng nhóc kia kiêu ngạo như vậy, cảm thấy bản thân làm việc ở đây là cực kỳ giỏi, đợi đến khi cậu ta bị đuổi việc rồi, vẻ mặt đoán chừng sẽ rất đặc sắc.”
Ngưu Càn đứng bên cạnh vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác.
Trên thực tế, anh ta thật sự cảm thấy bản thân không có tư cách làm việc tại tập đoàn Hãn Vũ, hiện tại vẫn còn mơ hồ.
Lúc này đột nhiên nghe thấy Lê Văn Vân nói muốn đuổi việc Tôn Húc, anh ta càng mơ hồ hơn, mặc dù Lê Văn Vân là bạn của Lôi Bân thì cũng không thể tùy tiện đuổi việc người của tập đoàn Hãn Vũ chứ.
Lôi Bân gật đầu nói” “Được, cứ làm theo lời cậu là được.”
Nói xong anh ta nhìn Lê Văn Vân, phát hiện trên người Lê Văn Vân mặc quần áo bình thường, cũng không phải đồ đi làm, Tôn Húc nhìn Khương Vĩ và Ngưu Càn một cái rồi nói: “Có phải hai người cho rằng đến Hãn Vũ làm việc rồi thì có thể mang theo loại người không đàng hoàng vào trong công ty?”
Khi anh ta nói câu này còn cố ý cao giọng.
Lúc này vừa vặn là giờ đi làm, cửa lớn tập đoàn Hãn Vũ tụ tập từng nhóm người, nghe được câu nói kia liền có không ít người tò mò nhìn qua.
Lê Văn Vân cau mày. Kẻ không đàng hoàng đương nhiên là nói anh.
Ngưu Càn vội vàng nói: “Tôn Húc, đều là bạn học cũ, nói chuyện đừng khó nghe như vậy.”
Tôn Húc nhìn Ngưu Càn, trong lòng càng buồn bực.
Anh ta cười lạnh nói: “Vốn dĩ chính là như vậy, hai kẻ chuyên khoa sinh như hai người vào được công ty chúng tôi là do chủ tịch Lôi có lòng tốt, nhưng mà hai người lại mang theo một kẻ từng phạm tội cưỡng bức đến công ty, hai người xem tập đoàn Hãn Vũ là nơi nào?”
Khương Vĩ nghe thấy lời này thì cực kỳ tức giận, vừa muốn mở miệng giải thích, một giọng nói uy nghiêm vang lên phía sau bọn họ: “Làm loạn cái gì ở đây?”
Nghe thấy giọng nói này, sắc mặt của mọi người đều khẽ thay đổi, sau đó cúi đầu chào: “Chủ tịch Lôi!”
Lê Văn Vân nhìn qua, quả nhiên, ở phía cửa lớn, Lôi Bân đang sải bước tới.
Tôn Húc vội vàng chào hỏi: “Chủ tịch Lôi, hai người này hôm nay là lần đầu tiên đi làm, kết quả bọn họ lại mang theo người này tới công ty, người này chín năm trước từng phạm tội cưỡng bức, là một tên tội phạm cưỡng bức, loại người như vậy đi vào công ty chúng ta thật sự là có chút khiến công ty chúng ta mất mặt.”
Anh ta muốn bôi đen hai người Khương Vĩ và Ngưu Càn, tốt nhất là khiến Lội Bân vì tức giận mà trực tiếp đuổi bọn họ đi!
Tô Văn đứng bên cạnh cũng nói giúp: “Đúng vậy, chủ tịch Lôi. Mang loại người này đến công ty xác thực là làm tổn hại đến hình tượng của công ty”
Lôi Bân nhìn hai người rồi hỏi: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hai người tên Tôn Húc và Tô Văn đúng không?”
Tôn Húc vui mừng, anh ta không ngờ rằng Lôi Bân lại nhớ tên mình.
Anh ta vội vã gật đầu: “Đúng vậy, chủ tịch Lôi!”
Lôi Bân vẫn nhìn hai người: “Lê Văn Vân này là bạn của tôi, bạn tôi đến tập đoàn Hãn Vũ chơi, đến thăm tôi một chút còn cần hai người đồng ý mới được à?”
“Cái gì?” Tôn Húc hoàn toàn sững sờ, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Bân.
Lôi Bân bình tĩnh nói: “Tôi nói, bạn của tôi đến tập đoàn Hãn Vũ chơi còn phải trưng cầu ý kiến hai người mới được sao?”
Tôn Húc trợn tròn mắt!
Lê Văn Vân… là bạn của Lôi Bân?
Cuối tuần này tâm trạng anh ta không tốt, nhưng trong lòng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng loại người như Lê Văn Vân, Khương Vĩ cùng Ngưu Càn có quan hệ gì với Lôi Bân.
Lôi Bân là người như thế nào chứ, là một trong những doanh nghiệp xuất sắc nhất Lâm Hải, quản lý cả một tập đoàn Hãn Vũ to lớn.
2
Lê Văn Vân, một kẻ vừa mới trở về Lâm Hải, Khương Vĩ và Ngưu Càn lại càng là loại người dưới đáy xã hội.
Dưới cái nhìn của anh ta, hai người kia có thể làm việc ở tập đoàn Hãn Vũ, chỉ là chó ngáp phải ruồi mà thôi.
Nhưng hiện tại, Lôi Bân lại nói với anh ta, Lê Văn Vân là bạn của ông ta!
Chuyện này như sấm sét giữa trời quang, trực tiếp đánh cho anh ta ngây người!
“Sao ngài lại có loại bạn như vậy?” Tôn Húc vô thức nói.
Lôi Bán như cười như không nhìn anh ta nói: “Cho nên không chỉ việc bạn tôi đến tập đoàn Hãn Vũ chơi phải trưng cầu sự đồng ý của cậu, mà việc tôi kết bạn với ai cũng cần sự đồng ý của cậu đúng không?
Nghe thấy lời này mồ hôi lạnh trên người Tôn Húc lập tức tua ra, anh ta vội vàng nói: “Tôi không có ý đó!”
“Xin lỗi Lê Văn Vân!” Lôi Bân bình thản nói: “Nếu không thì thu dọn đồ đạc rồi làm thủ tục nghỉ việc đi!”
Vẻ mặt Tôn Húc và Tô Văn kinh ngạc, ánh mắt đồng thời nhìn về phía Lê Văn Vân, mà Lê Văn Vân lúc này đang cười híp mắt nhìn anh ta.
Sự tình xoay chuyển quá nhanh khiến hai người họ không kịp chuẩn bị tâm lý, nhưng muốn xin lỗi Lê Văn Vân, trong lòng bọn họ lại có chút không chấp nhận được!
Nhưng không còn cách nào khác, bọn họ không thể bỏ công việc này, Tôn Húc khom lưng nói: “Lê Văn Vân, xin lỗi, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn”
Anh ta quyết đoán xin lỗi ngược lại khiến Lê Văn Vân đánh giá anh ta cao hơn một chút, tên này đúng là có được dãn được!
Lê Văn Vân mỉm cười xua tay: “Chuyện nhỏ, dù sao cũng là bạn học cũ, đi làm việc đi!”
Khóe miệng Tôn Húc giật giật, Lê Văn Vân càng nói như vậy, trong lòng anh ta càng không thoải mái, thế nhưng lại không thể làm gì.
Anh ta nhìn Lôi Bân, Lôi Bân khoát tay nói: “Đi làm việc đi.”
Tôn Húc như được ân xá, kéo Tô Văn vội vã chạy tới thang máy.
Lôi Bân nhìn đám người xung quanh, giọng nói uy nghiêm: “Đều không đi làm à?”
Người vây xem nhanh chóng tản ra.
Đợi đến khi tất cả rời đi, Lôi Bân mới nhìn Lê Văn Vân nói: “Cậu cứ bỏ qua như vậy à?”
“Làm sao cứ như vậy mà bỏ qua được, tôi cũng thật đáng thương, trên chính địa bàn của
mình còn bị người khác ức hiếp.” Lê Văn Vân thở dài một hơi: “Lòng hư vinh của Tôn Húc rất
lớn, công việc ở tập đoàn Hãn Vũ là vốn liếng lớn nhất để anh ta khoe khoang, đợi lát nữa sau khi bọn họ nhìn thấy Khương Vĩ trở thành cấp trên của mình thì đuổi bọn họ đi!”
Lê Văn Vân vừa dứt lời, ánh mắt của Khương Vĩ ngay lập tức sáng lên.
Anh ta cười hì hì nói: “Không tồi, ngày hôm qua thằng nhóc kia kiêu ngạo như vậy, cảm thấy bản thân làm việc ở đây là cực kỳ giỏi, đợi đến khi cậu ta bị đuổi việc rồi, vẻ mặt đoán chừng sẽ rất đặc sắc.”
Ngưu Càn đứng bên cạnh vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác.
Trên thực tế, anh ta thật sự cảm thấy bản thân không có tư cách làm việc tại tập đoàn Hãn Vũ, hiện tại vẫn còn mơ hồ.
Lúc này đột nhiên nghe thấy Lê Văn Vân nói muốn đuổi việc Tôn Húc, anh ta càng mơ hồ hơn, mặc dù Lê Văn Vân là bạn của Lôi Bân thì cũng không thể tùy tiện đuổi việc người của tập đoàn Hãn Vũ chứ.
Lôi Bân gật đầu nói” “Được, cứ làm theo lời cậu là được.”
Bình luận facebook