• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Có rể là chiến vương (7 Viewers)

  • Có rể là chiến vương - Chương 187

Anh ta nhìn về phía Lê Văn Vân, phát hiện Lê Văn Vân làm vẻ vô tội, hơn nữa còn nhún vai buông tay với anh ta, dường như đang nói: “Cô ấy thích tôi, tôi cũng chẳng còn cách nào!”


Mặt Vương Diệu tức đến méo cả mũi.


Bên cạnh, Lý Doanh vội vàng nói: “Được rồi, Vương Diệu, cậu đã nói, sẽ không gây chuyện thì bọn tôi mới nguyện ý cho cậu đến. Bớt tranh cãi đi, tôi đã đặt chỗ Xong rồi, đi lên ăn cơm trước đi!”


Sắc mặt Vương Diệu khó coi, nhìn Lê Văn Vân thật sâu, sau đó một đám người đi vào trong quán rượu.


Sảnh lớn trên tầng ba khách sạn, là một địa điểm ăn đồ Tây, dĩ nhiên không phải loại cực kỳ đắt đỏ, một bữa ăn có thể lên tới mấy chục nghìn đô.


Nhưng mà cũng chẳng rẻ, bình quân mỗi người đều phải tốn ít nhất bốn, năm trăm.


Là nơi đón tiếp một số công nhân cổ vàng” tương đối lâu dài.


*công nhân cổ vàng (gold-collar worker) là những người làm công ăn lương có trình độ đại học, cao đẳng hoặc tốt nghiệp các trường dạy nghề, trường kỹ thuật…).


Gọi đồ ăn xong, mấy người bắt đầu hàn huyên, Vương Diệu chủ động nói: “Các cậu không biết đâu, ở tập đoàn Diệp Thị bên kia, mặc dù tiền lương không tồi, nhưng mà thật sự vô cùng mệt mỏi, giờ làm việc mỗi ngày của tôi đều phải đến mười mấy tiếng!”


Bên cạnh, Lý Doanh chép miệng nói: “Cậu thế còn tốt chán, ngược lại thì bây giờ tôi đang trong một công ty không tính là lớn, mỗi tuần làm sáu ngày, một tháng cũng chỉ hơn một trăm ngàn…”


Bọn họ đều tốt nghiệp đại học Lâm Hải, xem như là một trong những trường đại học top đầu


Viêm Hạ, tốt nghiệp đại học Lâm Hải, tiền lương cũng sẽ không quá thấp, bọn họ mới tốt nghiệp thời gian vòng một hai năm, tiền lương nhận được đã cao hơn rất nhiều người làm hơn mấy năm.


“Vẫn thật hâm mộ Tịch Tịch quá đi, trong nhà có tiền như vậy.” Hà Diệp cười hì hì nhìn Đỗ Tịch Tịch.


Đỗ Tịch Tịch ngược lại không nói gì thêm, chỉ cười cười.


EQ của cô ấy kỳ thật rất cao, nếu như nói về gia tộc của mình, sẽ khiến trong lòng các cô gái kia không thoải mái.


Vương Diệu lại mở miệng nói: “Nhưng mà cũng khá tốt, tôi đây leo lên rất nhanh trong hai năm qua, nhà họ Diệp sắp tổ chức sát hạch, nếu mà thuận lợi, mấy ngày kế tiếp tôi có thể trở thành một trong những quản lý bên tầng này của bọn họ rồi.”


“Kiểu công ty gia đình này, muốn leo cao cũng khó.” Lý Doanh nói.


“Ừ, nhưng dù sao tôi cũng quá đáng, tích lũy một vài vây cảnh của nhà họ Diệp, sau này nhất định sẽ ra ngoài gây dựng sự nghiệp.” Vương Diệu liếc mắt nhìn Lê Văn Vân, có hơi ngạo nghễ nói: “Cấp quản lý bên này, lương một năm cộng với chia hoa hồng, thể nào cũng phải hơn trăm triệu, bây giờ xe hơi nhà ở tôi đều mua cả rồi, chỉ đợi đến khi có chút tiền và mối quan hệ riêng, đi ra tự làm một mình.”


Trên mặt Lý Doanh và Hà Diệp đều lộ ra vẻ hâm mộ.


Ánh mắt hai người càng khiến Vương Diệu vô cùng hưởng thụ, anh ta nhìn về phía Lê Văn Vân bên cạnh, dường như đang tự khoe khoang với Lê Văn Vân.


Kết quả lại phát hiện Lê Văn Vân một vẻ hoàn toàn không có hứng thú, đang nhìn bốn phía xung quanh.


“Nhà quê!” Trong lòng anh ta mắng một câu.


Lúc này, nhân viên phục vụ đã bưng đồ ăn lên, của mấy người đều là chút bò bít tết.


Vương Diệu cười như không cười nhìn Lê Văn Vân một chút, hỏi: “Anh sẽ dùng dao nĩa ư?”


Lê Văn Vân giương mắt, đưa mắt nhìn Vương Diệu, Đỗ Tịch Tịch lạnh lùng liếc nhìn Vương Diệu, nói: “Anh đừng có quá đáng!”


Trong lòng Vương Diệu rất giận, sau đó anh ta nghĩ tới điều gì, trên mặt nở một nụ cười lạnh, nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi: “Người anh em, bữa cơm hôm nay là mấy cô gái bọn họ mời, chúng ta với tư cách là đàn ông, dù sao cũng phải trả chút gì đó mới được, chúng ta mời họ uống một chai Vang đỏ được không?”


Nói xong, anh ta thản nhiên nói: “Vang đỏ ở đây vẫn là khá ngon, chúng ta gọi một chai nhé? Chúng ta mỗi người một nửa, gọi một chai, thế nào?”


Anh ta thấy, cách ăn mặc này của Lê Văn Vân, đoán chừng là không bỏ nổi một khoản tiền này đâu, anh ta muốn khiến Lê Văn Vân mất mặt.


Tròng mắt Lê Văn Vân hơi híp lại, bên cạnh, Lý Doanh vội vàng nói: “Buổi chiều còn phải đi làm, không uống rượu đâu.”


“Uống chút Vang đỏ thì không có việc gì cả.” Vương Diệu nhếch miệng, nhìn về phía Lê Văn Vân hỏi: “Sao? Chúng ta mỗi người một nửa, không phải ngay cả một chút tiền này anh cũng không bỏ ra nổi đấy chứ!”


Lê Văn Vân nhìn Đỗ Tịch Tịch một chút, sau đó lại nhìn Vương Diệu một chút!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom