Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 191
Lê Văn Vân cau mày, kéo một cái ghế ra ngồi xuống, sau đó với lấy bao thuốc trên bàn trà của Lê Cảnh An, tự chậm cho mình một
điếu.
Sau đó anh nhìn về phía Tào Dung, giọng điệu bình tĩnh mở miệng nói: “Dì út, chuyện này không liên quan gì đến con, ngày hôm qua, nếu không nhờ vào cuộc điện thoại của con, Tả Hạo anh ta cũng không gặp được Trần Mỹ Huyên”
“Cậu đừng có giả vờ, bản thân là cái loại người gì vẫn chưa tự tỉnh ra à?” Tào Dung lớn tiếng nói: “Là do cậu không muốn thấy tôi tìm được người con rể tốt, không muốn thấy con rể tôi phát đạt, tôi còn không hiểu suy nghĩ của cậu sao? Là do cậu đang ghen tị!”.
Nếu không phải vì biết ơn sự chăm sóc của bà ta với bố mẹ, Lê Văn Vân sớm đã đuổi bà ta ra ngoài rồi.
Là họ hàng nhưng không thân thiết, điều này Lê Văn Vân đã sớm nhìn ra rồi.
Ai đối tốt với mình xin trả lại gấp bội, ai tồi tệ với mình, không quan hệ gì với là được!
Anh rít một hơi, nhìn về phía Tào Dung rồi nói: “Được rồi, dì muốn nghĩ thế nào cũng được!”
Tào Dung còn định nói thêm gì đó, đúng lúc này, Liễu Ngọc cắn răng đứng dậy nói: “Mẹ, mẹ đừng tranh cãi nữa!”
Tào Dung ngẩn người, sau đó yên lặng nhìn Liễu Ngọc, Liễu Ngọc đứng dậy, nhìn Lê Văn Vân rồi nói: “Lê Văn Vân, chúng ta tâm sự một chút đi!”
Lê Văn Vân nhìn cô em họ mà mình từng thích đi theo sau lưng mình, gật đầu nói: “Được!”
“Xuống đi dạo đi!” Liễu Ngọc hé miệng nói.
Lê Văn Vân gật đầu, Liễu Ngọc đi trước, đi thẳng ra ngoài, Lê Văn Vân nhìn Tào Dung sau đó đi theo Liễu Ngọc ra ngoài.
Sau khi tiến vào thang máy, hai người đều giữ im lặng, một lúc sau, Liễu Ngọc mới mở nói: “Cảm ơn anh!”
“Hử?” Lê Văn Vân ngạc nhiên nhìn về phía cô ấy.
Từ sau khi Lê Văn Vân trở về Lâm Hải, Liễu Ngọc để lộ không ít lòng thù địch với anh, không ngờ rằng lúc này cô ấy sẽ nói với anh hai chữ cảm ơn.
“Hôm nay chúng tôi đến tập đoàn Hoàn Vũ, chủ tịch Trần đã nói hết mọi chuyện, sở dĩ chúng tôi có thể gặp được Chủ tịch Trần, quả thực là do anh gọi điện làm môi giới thiệu nên chúng tôi mới được gặp” Liễu Ngọc mở miệng nói.
Lê Văn Vân cười cười nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, không cần để ý.”
Lúc này thang máy cũng xuống đến tầng một, Liễu Ngọc đi ra ngoài, Lê Văn Vân cũng vội vàng đuổi theo sau.
Liễu Ngọc đi được một lúc, cô ấy lại hỏi: “Sau khi anh trở về, chúng tôi vẫn luôn có thành kiến lớn với anh như vậy, vì sao anh vẫn muốn giúp đỡ chúng tôi.”
“Nếu không phải vì bố mẹ tôi vẫn để ý mấy người là họ hàng, để ý phần tình cảm đó, tôi cũng không giúp đôi, hơn nữa..” Lê Văn Vân ăn ngay nói thẳng: “Hơn nữa, tôi thực sự không thích Tả Hạo này, cô nghĩ gì về tôi không quan trọng, vì tình cảm của chúng ta từng rất tốt, tôi cũng phải nhắc nhở cô một chút Tả Hạo này không hợp với cô!”
Liễu Ngọc nhíu mày.
Lâm Hải, trong văn phòng nhà họ Vưu, một đám người đang tụ tập!
Vưu Tường ngồi bên dưới, sắc mặt anh ta không được tốt cho lắm.
Đã hai ngày trôi qua, trong nhà không có một ai nhắc đến chuyện kết hôn giữa anh ta và Diệp Mộng, anh ta thấy vô cùng sốt ruột.
điếu.
Sau đó anh nhìn về phía Tào Dung, giọng điệu bình tĩnh mở miệng nói: “Dì út, chuyện này không liên quan gì đến con, ngày hôm qua, nếu không nhờ vào cuộc điện thoại của con, Tả Hạo anh ta cũng không gặp được Trần Mỹ Huyên”
“Cậu đừng có giả vờ, bản thân là cái loại người gì vẫn chưa tự tỉnh ra à?” Tào Dung lớn tiếng nói: “Là do cậu không muốn thấy tôi tìm được người con rể tốt, không muốn thấy con rể tôi phát đạt, tôi còn không hiểu suy nghĩ của cậu sao? Là do cậu đang ghen tị!”.
Nếu không phải vì biết ơn sự chăm sóc của bà ta với bố mẹ, Lê Văn Vân sớm đã đuổi bà ta ra ngoài rồi.
Là họ hàng nhưng không thân thiết, điều này Lê Văn Vân đã sớm nhìn ra rồi.
Ai đối tốt với mình xin trả lại gấp bội, ai tồi tệ với mình, không quan hệ gì với là được!
Anh rít một hơi, nhìn về phía Tào Dung rồi nói: “Được rồi, dì muốn nghĩ thế nào cũng được!”
Tào Dung còn định nói thêm gì đó, đúng lúc này, Liễu Ngọc cắn răng đứng dậy nói: “Mẹ, mẹ đừng tranh cãi nữa!”
Tào Dung ngẩn người, sau đó yên lặng nhìn Liễu Ngọc, Liễu Ngọc đứng dậy, nhìn Lê Văn Vân rồi nói: “Lê Văn Vân, chúng ta tâm sự một chút đi!”
Lê Văn Vân nhìn cô em họ mà mình từng thích đi theo sau lưng mình, gật đầu nói: “Được!”
“Xuống đi dạo đi!” Liễu Ngọc hé miệng nói.
Lê Văn Vân gật đầu, Liễu Ngọc đi trước, đi thẳng ra ngoài, Lê Văn Vân nhìn Tào Dung sau đó đi theo Liễu Ngọc ra ngoài.
Sau khi tiến vào thang máy, hai người đều giữ im lặng, một lúc sau, Liễu Ngọc mới mở nói: “Cảm ơn anh!”
“Hử?” Lê Văn Vân ngạc nhiên nhìn về phía cô ấy.
Từ sau khi Lê Văn Vân trở về Lâm Hải, Liễu Ngọc để lộ không ít lòng thù địch với anh, không ngờ rằng lúc này cô ấy sẽ nói với anh hai chữ cảm ơn.
“Hôm nay chúng tôi đến tập đoàn Hoàn Vũ, chủ tịch Trần đã nói hết mọi chuyện, sở dĩ chúng tôi có thể gặp được Chủ tịch Trần, quả thực là do anh gọi điện làm môi giới thiệu nên chúng tôi mới được gặp” Liễu Ngọc mở miệng nói.
Lê Văn Vân cười cười nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, không cần để ý.”
Lúc này thang máy cũng xuống đến tầng một, Liễu Ngọc đi ra ngoài, Lê Văn Vân cũng vội vàng đuổi theo sau.
Liễu Ngọc đi được một lúc, cô ấy lại hỏi: “Sau khi anh trở về, chúng tôi vẫn luôn có thành kiến lớn với anh như vậy, vì sao anh vẫn muốn giúp đỡ chúng tôi.”
“Nếu không phải vì bố mẹ tôi vẫn để ý mấy người là họ hàng, để ý phần tình cảm đó, tôi cũng không giúp đôi, hơn nữa..” Lê Văn Vân ăn ngay nói thẳng: “Hơn nữa, tôi thực sự không thích Tả Hạo này, cô nghĩ gì về tôi không quan trọng, vì tình cảm của chúng ta từng rất tốt, tôi cũng phải nhắc nhở cô một chút Tả Hạo này không hợp với cô!”
Liễu Ngọc nhíu mày.
Lâm Hải, trong văn phòng nhà họ Vưu, một đám người đang tụ tập!
Vưu Tường ngồi bên dưới, sắc mặt anh ta không được tốt cho lắm.
Đã hai ngày trôi qua, trong nhà không có một ai nhắc đến chuyện kết hôn giữa anh ta và Diệp Mộng, anh ta thấy vô cùng sốt ruột.
Bình luận facebook