Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 204
Dưới khách sạn bấy giờ tương đối ít người, vì đã bắt đầu dọn món ăn lên thế nên đại đa số người cũng đã đến lầu hai để bắt đầu chuẩn bị dùng bữa.
Trạng thái tinh thần của cả người Liễu Ngọc hơi suy sụp, cô ấy ngồi ở kia, nước mắt chảy ròng!
Tào Dung ngồi cạnh ôm cô ấy, mặt rất khó nhìn, bà ta cắn răng nói: “Liễu Ngọc, con đừng đau lòng nữa, không thì con thử đi hỏi ý tên Tả Hạo kia một chút xem, mẹ đã từng tiếp xúc với tên đó, cảm giác tên đó làm người cũng không tệ, nếu tên đó còn nguyện ý cắt đứt quan hệ với người phụ nữ kia, mẹ cảm thấy vẫn có thể ở cạnh tên đó.”
“Mẹ, sao mẹ lại có thể nói như vậy, chỉ vừa có chút tiền là mẹ đã muốn đẩy con xuống hố lửa rồi sao?” Liễu Ngọc khóc, nhìn Tào Dung nói.
Tào Duyệt vội vàng đáp lời: “Không nói chuyện này không nói chuyện này nữa, hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà, cô cũng đừng buồn lòng nữa, lần này Lê Văn Vân cũng thật quá đáng, loại chuyện này nói riêng là được rồi, cần gì phải nói trước mặt nhiều người ngoài như vậy.”
Tào Trác Hào cũng cười gằn nói: “Đúng đấy, cho là có ít tiền thì ngon rồi, còn không biết tiền của tên đó đến từ đâu nữa!”
Liễu Ngọc cắn răng, sau đó ngẩng đầu, lau nước mắt rồi đáp: “Chuyện này không nên trách anh ấy, khi trước anh ấy đã nhắc nhở tôi, nói rằng Tả Hạo không hợp với tôi, Tả Hạo qua lại với tôi cũng vì tiếp cận dượng mà thôi, nói tên ấy đang lừa gạt tôi. Mọi người hẳn còn chưa hiểu, từ sau khi Lê Văn Vân trở về, mẹ của tôi đúng là có hùng hổ dọa anh ấy hơi quá. Tôi không trách anh ấy, chỉ trách bản thân mình mù mắt mà thôi.”
Lê Văn Vân đứng tại ngã rẽ cầu thang thoáng sửng sốt, kế đó lập tức xoa mũi mình, trong lòng chợt thả lỏng.
Khi còn bé, trong mấy anh em họ bọn họ, quan hệ giữa anh và Liễu Ngọc là tốt nhất, quan hệ với hai người Tào Trác Hào và Tào Duyệt thì lại chỉ ở mức tàm tạm.
Liễu Ngọc có thể hiểu cho cách làm của anh, thế là đã đủ rồi!
Tào Dung thở dài một hơi, ngồi xuống nói: “Bây giờ con đang đi làm tại công ty của tên đó, giờ Lê Văn Vân lại đắc tội tên đó rồi, con còn ở lại công ty tên đó được sao.”
“Thì con từ chức thôi.” Liễu Ngọc hé miệng nói.
“Tên Lê Văn Vân này đúng là sao chổi mà, vừa quay về đã khiến chúng ta
mất mặt như vậy. Còn hại con mất việc!” Tào Dung cắn răng nói: “Liễu Ngọc này, con nghĩ kỹ thêm một chút đi, gia đình chúng ta như vậy, muốn tìm một người với điều kiện tốt như Tả Hạo thế kia, thật sự rất khó, nếu tên đó thật sự..”
“Biết rõ phía trước là hố lửa thế mà dì còn đẩy con gái mình vào trong đấy, dì, dì xem trọng tiền bạc hơi quá rồi.” Lê Văn Vân xoa mũi, bước xuống nói.
Trên người Tào Dung, anh thấy được bóng dáng của Ngô Thị Hương!
Đều là người chỉ nhận tiền làm chủ.
Mình làm những việc như vậy, rõ ràng là vì muốn tốt cho Liễu Ngọc, bà ta còn cảm thấy đã để mất một con rể rùa vàng, có chút oán hận Lê Văn Vân,
D)
Cũng may, bản chất của Liễu Ngọc và Nguyễn Vũ Đồng vẫn có sự khác biệt.
Trạng thái tinh thần của cả người Liễu Ngọc hơi suy sụp, cô ấy ngồi ở kia, nước mắt chảy ròng!
Tào Dung ngồi cạnh ôm cô ấy, mặt rất khó nhìn, bà ta cắn răng nói: “Liễu Ngọc, con đừng đau lòng nữa, không thì con thử đi hỏi ý tên Tả Hạo kia một chút xem, mẹ đã từng tiếp xúc với tên đó, cảm giác tên đó làm người cũng không tệ, nếu tên đó còn nguyện ý cắt đứt quan hệ với người phụ nữ kia, mẹ cảm thấy vẫn có thể ở cạnh tên đó.”
“Mẹ, sao mẹ lại có thể nói như vậy, chỉ vừa có chút tiền là mẹ đã muốn đẩy con xuống hố lửa rồi sao?” Liễu Ngọc khóc, nhìn Tào Dung nói.
Tào Duyệt vội vàng đáp lời: “Không nói chuyện này không nói chuyện này nữa, hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà, cô cũng đừng buồn lòng nữa, lần này Lê Văn Vân cũng thật quá đáng, loại chuyện này nói riêng là được rồi, cần gì phải nói trước mặt nhiều người ngoài như vậy.”
Tào Trác Hào cũng cười gằn nói: “Đúng đấy, cho là có ít tiền thì ngon rồi, còn không biết tiền của tên đó đến từ đâu nữa!”
Liễu Ngọc cắn răng, sau đó ngẩng đầu, lau nước mắt rồi đáp: “Chuyện này không nên trách anh ấy, khi trước anh ấy đã nhắc nhở tôi, nói rằng Tả Hạo không hợp với tôi, Tả Hạo qua lại với tôi cũng vì tiếp cận dượng mà thôi, nói tên ấy đang lừa gạt tôi. Mọi người hẳn còn chưa hiểu, từ sau khi Lê Văn Vân trở về, mẹ của tôi đúng là có hùng hổ dọa anh ấy hơi quá. Tôi không trách anh ấy, chỉ trách bản thân mình mù mắt mà thôi.”
Lê Văn Vân đứng tại ngã rẽ cầu thang thoáng sửng sốt, kế đó lập tức xoa mũi mình, trong lòng chợt thả lỏng.
Khi còn bé, trong mấy anh em họ bọn họ, quan hệ giữa anh và Liễu Ngọc là tốt nhất, quan hệ với hai người Tào Trác Hào và Tào Duyệt thì lại chỉ ở mức tàm tạm.
Liễu Ngọc có thể hiểu cho cách làm của anh, thế là đã đủ rồi!
Tào Dung thở dài một hơi, ngồi xuống nói: “Bây giờ con đang đi làm tại công ty của tên đó, giờ Lê Văn Vân lại đắc tội tên đó rồi, con còn ở lại công ty tên đó được sao.”
“Thì con từ chức thôi.” Liễu Ngọc hé miệng nói.
“Tên Lê Văn Vân này đúng là sao chổi mà, vừa quay về đã khiến chúng ta
mất mặt như vậy. Còn hại con mất việc!” Tào Dung cắn răng nói: “Liễu Ngọc này, con nghĩ kỹ thêm một chút đi, gia đình chúng ta như vậy, muốn tìm một người với điều kiện tốt như Tả Hạo thế kia, thật sự rất khó, nếu tên đó thật sự..”
“Biết rõ phía trước là hố lửa thế mà dì còn đẩy con gái mình vào trong đấy, dì, dì xem trọng tiền bạc hơi quá rồi.” Lê Văn Vân xoa mũi, bước xuống nói.
Trên người Tào Dung, anh thấy được bóng dáng của Ngô Thị Hương!
Đều là người chỉ nhận tiền làm chủ.
Mình làm những việc như vậy, rõ ràng là vì muốn tốt cho Liễu Ngọc, bà ta còn cảm thấy đã để mất một con rể rùa vàng, có chút oán hận Lê Văn Vân,
D)
Cũng may, bản chất của Liễu Ngọc và Nguyễn Vũ Đồng vẫn có sự khác biệt.
Bình luận facebook