Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 209
Lê Văn Vân thở dài một hơi, ánh mắt chậm rãi dao động trên người Bạch Kỳ nói: “Chuyện này tạo đã xác định là nhúng tay vào rồi!”
Bọn họ không để ý tới, cách đó không xa, có một người với vẻ ngoài đẹp trai mặc một chiếc hoodie, dựa vào tường đứng ở đó. Anh ta châm một điếu thuốc, sau đó liếc nhìn về phía cửa quán bar Lưu Hỏa, dáng vẻ như đang xem kịch hay.
“Ôi một đám ngu ngốc, lại trêu chọc tao nữa thì tao sẽ cho chúng mày biết thế nào là lễ hội!” Anh ta rít một hơi thuốc, nhả một vòng khói lên trời nói: “Ôi, cao thủ thật cô đơn!”
Đúng vậy, đây chính là Ngô Nghiêu, tối hôm nay anh ta có mục tiêu xuất hiện quán bar Lưu Hỏa!
Đợi đến khi khói thuốc tan hết ra, bỗng đúng lúc đó, anh ta nhìn thấy khuôn mặt của Lê Văn Vân, con người của anh ta hơi co lại.
“Con mẹ nó, sao lại là anh ta!”
Anh ta chửi một câu, vội vàng ném mẩu thuốc lá xuống đất, lấy điện thoại di động ra gọi đi. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Ngô Nghiêu vội vàng nói: “Sư phụ, con phát hiện ra thằng nhóc kia đang bị một đám người vây bắt ngay trước cửa quán bar!”
“Cái gì?” Ở đầu dây bên kia vang lên một tiếng hô lớn: “Được, ta lập tức tới ngay!”
Cửa quán bar Lưu Hỏa, ánh mắt Lê Văn Vân dần dần trở nên âm trầm.
Trên đường đến quán bar Lưu Hỏa, anh đã gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc điện thoại gọi cho Lôi Bân, từ Lôi Bân anh biết được Hoàng Lượng là người phụ trách cao nhất của ngân hàng Tân Hải ở thành phố Lâm Hải này!
Người thứ hai anh gọi là Hoàng Lượng!
Tổng phụ trách ngân hàng Tân Hải thành phố Lâm Hải này đã chân chính trở thành một cao tầng trong ngân hàng Tân Hải, mà người này Lê Văn Vân cũng quen biết, lúc trước ngân hàng Tân Hải đưa thẻ kim cương cho anh, ông ta cũng ở hiện trường.
Lê Văn Vân nói cho ông ta biết chuyện của Đặng Hân Hân, lúc này chắc Hoàng Lượng cũng đang trên đường đến.
Một nhân vật như Hoàng Lượng ở Lâm Hải tuyệt đối là người ở trên đỉnh, nếu ông ta ra mặt thì chuyện này có thể giải quyết rồi!
Sở dĩ làm như vậy là vì Lê Văn Vân lo lắng đến quy tắc của Người Gác Đêm, anh cố gắng không bại lộ vũ lực của bản thân.
Nhưng hiện tại thời gian càng trôi qua, anh lại càng lo lắng cho sự an toàn của Đặng Hân Hân, nếu Đặng Hân Hân thật sự xảy ra chuyện gì thì cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Bởi vì tất cả nguyên nhân là do anh mà ra.
Đến lúc này, quy tắc mà Người Gác Đêm không thể bại lộ vũ lực của bản thân trước mặt nhiều người cũng không còn quan trọng như vậy.
Diệp Kỳ nhìn thấy Lê Văn Vân, nhàn nhạt nói: “Lê Văn Vân, con mẹ nó, đừng tưởng cho cậu mặt mũi cậu còn không biết xấu hổ, cho cậu mười giây cút ngay cho tôi!”
Trong hai mắt Lê Văn Vân lóe ra vẻ lạnh như băng, đồng thời tất cả mọi người cũng cảm giác được trên người Lê Văn Vân giống như có một khí thế khủng bố nào đó đang tỏa ra.
“Tôi cho anh ba giây nói ra vị trí của Đặng Hân Hân.” Lê Văn Vân nhìn chằm chằm Diệp Kỳ, giọng nói lạnh lùng.
“Mẹ nó, cậu nghĩ cậu là ai?” Diệp Kỳ cười lạnh nói: “Hừ, đúng lúc, hôm nay để ông đầy dạy dỗ cậu một ít để giải mối hận trong lòng tôi!”
“Kít!”
Ở phía sau bỗng có một chiếc xe ô tô màu đen dừng trước cửa. Ngay sau đó cửa xe mở ra, một giọng nói bình thản vang lên: “Diệp Kỳ, anh cũng dám động vào người của ngân hàng Tân Hải, xem ra là người nhà họ Diệp không nghĩ làm ăn ở Lâm Hải nữa rồi!”
Diệp Kỳ nghe thấy giọng nói này thì sắc mặt lập tức biến đổi. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên đẹp trai râu quai nón mặc tây trang đi giày da bước từ trên xe xuống, ánh mắt ông ta chậm rãi nhìn qua Diệp Kỳ.
Bọn họ không để ý tới, cách đó không xa, có một người với vẻ ngoài đẹp trai mặc một chiếc hoodie, dựa vào tường đứng ở đó. Anh ta châm một điếu thuốc, sau đó liếc nhìn về phía cửa quán bar Lưu Hỏa, dáng vẻ như đang xem kịch hay.
“Ôi một đám ngu ngốc, lại trêu chọc tao nữa thì tao sẽ cho chúng mày biết thế nào là lễ hội!” Anh ta rít một hơi thuốc, nhả một vòng khói lên trời nói: “Ôi, cao thủ thật cô đơn!”
Đúng vậy, đây chính là Ngô Nghiêu, tối hôm nay anh ta có mục tiêu xuất hiện quán bar Lưu Hỏa!
Đợi đến khi khói thuốc tan hết ra, bỗng đúng lúc đó, anh ta nhìn thấy khuôn mặt của Lê Văn Vân, con người của anh ta hơi co lại.
“Con mẹ nó, sao lại là anh ta!”
Anh ta chửi một câu, vội vàng ném mẩu thuốc lá xuống đất, lấy điện thoại di động ra gọi đi. Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Ngô Nghiêu vội vàng nói: “Sư phụ, con phát hiện ra thằng nhóc kia đang bị một đám người vây bắt ngay trước cửa quán bar!”
“Cái gì?” Ở đầu dây bên kia vang lên một tiếng hô lớn: “Được, ta lập tức tới ngay!”
Cửa quán bar Lưu Hỏa, ánh mắt Lê Văn Vân dần dần trở nên âm trầm.
Trên đường đến quán bar Lưu Hỏa, anh đã gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc điện thoại gọi cho Lôi Bân, từ Lôi Bân anh biết được Hoàng Lượng là người phụ trách cao nhất của ngân hàng Tân Hải ở thành phố Lâm Hải này!
Người thứ hai anh gọi là Hoàng Lượng!
Tổng phụ trách ngân hàng Tân Hải thành phố Lâm Hải này đã chân chính trở thành một cao tầng trong ngân hàng Tân Hải, mà người này Lê Văn Vân cũng quen biết, lúc trước ngân hàng Tân Hải đưa thẻ kim cương cho anh, ông ta cũng ở hiện trường.
Lê Văn Vân nói cho ông ta biết chuyện của Đặng Hân Hân, lúc này chắc Hoàng Lượng cũng đang trên đường đến.
Một nhân vật như Hoàng Lượng ở Lâm Hải tuyệt đối là người ở trên đỉnh, nếu ông ta ra mặt thì chuyện này có thể giải quyết rồi!
Sở dĩ làm như vậy là vì Lê Văn Vân lo lắng đến quy tắc của Người Gác Đêm, anh cố gắng không bại lộ vũ lực của bản thân.
Nhưng hiện tại thời gian càng trôi qua, anh lại càng lo lắng cho sự an toàn của Đặng Hân Hân, nếu Đặng Hân Hân thật sự xảy ra chuyện gì thì cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Bởi vì tất cả nguyên nhân là do anh mà ra.
Đến lúc này, quy tắc mà Người Gác Đêm không thể bại lộ vũ lực của bản thân trước mặt nhiều người cũng không còn quan trọng như vậy.
Diệp Kỳ nhìn thấy Lê Văn Vân, nhàn nhạt nói: “Lê Văn Vân, con mẹ nó, đừng tưởng cho cậu mặt mũi cậu còn không biết xấu hổ, cho cậu mười giây cút ngay cho tôi!”
Trong hai mắt Lê Văn Vân lóe ra vẻ lạnh như băng, đồng thời tất cả mọi người cũng cảm giác được trên người Lê Văn Vân giống như có một khí thế khủng bố nào đó đang tỏa ra.
“Tôi cho anh ba giây nói ra vị trí của Đặng Hân Hân.” Lê Văn Vân nhìn chằm chằm Diệp Kỳ, giọng nói lạnh lùng.
“Mẹ nó, cậu nghĩ cậu là ai?” Diệp Kỳ cười lạnh nói: “Hừ, đúng lúc, hôm nay để ông đầy dạy dỗ cậu một ít để giải mối hận trong lòng tôi!”
“Kít!”
Ở phía sau bỗng có một chiếc xe ô tô màu đen dừng trước cửa. Ngay sau đó cửa xe mở ra, một giọng nói bình thản vang lên: “Diệp Kỳ, anh cũng dám động vào người của ngân hàng Tân Hải, xem ra là người nhà họ Diệp không nghĩ làm ăn ở Lâm Hải nữa rồi!”
Diệp Kỳ nghe thấy giọng nói này thì sắc mặt lập tức biến đổi. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên đẹp trai râu quai nón mặc tây trang đi giày da bước từ trên xe xuống, ánh mắt ông ta chậm rãi nhìn qua Diệp Kỳ.
Bình luận facebook