• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Có rể là chiến vương (2 Viewers)

  • Có rể là chiến vương - Chương 220

Lê Văn Vân kinh ngạc liếc mắt nhìn Vương Giai Kỳ, cô nhóc này, được lắm!


Ở Lâm Hải, đúng là không có nhiều người có gan dám nói chuyện với người nhà họ Lê như thế.


Khuôn mặt của Lê Tử Dụ thoáng co giật, nhưng cũng không dám nói lại lời nào.


Trần Hi kéo tay Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, anh đừng để ý, chúng ta vào phòng vẽ tranh trước đi.”


Lê Văn Vân nhún vai nói: “Không thành vấn đề!”


Nhìn thấy Trần Hi bất ngờ chủ động lôi kéo cánh tay Lê Văn Vân, mắt Lê Tử Dụ đã sắp phun ra lửa.


Anh ta hận, liếc mắt nhìn Lê Văn Vân, đồng thời tiến vào văn phòng, cùng lúc ấy, con người của anh ta cũng chuyển động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chờ một thời gian nữa, nhất định tôi sẽ khiến anh mất mặt đến chết!”


Một nhóm bốn người cùng bước đến phòng vẽ tranh!


CD2


Không thể không nói, kẻ có tiền quả thật không theo lẽ thường.


Trần Hi còn đang học đại học đã có được nguyên cả một tầng của tòa văn phòng làm phòng vẽ tranh cho bản thân, bên trong bày đủ loại họa cụ.


Sau khi đến, Trần Hi nói: “Ừm, có lẽ chúng tôi sẽ phải vẽ tầm hai tiếng đồng hồ, chờ một lúc có thể hơi mệt, anh kiên trì chút nhé. Chờ vẽ xong rồi, buổi trưa tôi sẽ mời anh ăn một bữa tiệc thịnh soạn.”


Lê Văn Vân cười nói: “Không sao!”


Bấy giờ, Trần Hi mới kéo Lê Văn Vân đến ngồi trên một chiếc ghế, tiếp đó mặt của cô ấy thoáng đỏ lên: “Cái này, anh có thể cởi quần áo được không?”


Lê Văn Vân khẽ giật mình!


“Chúng tôi chủ yếu muốn vẽ đường cong cơ bắp.” Trần Hi vội vàng nói.


Lê Văn Vân gãi đầu nói: “Cái này.”


“Chúng tôi còn chưa thẹn thùng đâu, sao anh lại xấu hổ.” Vương Giai Kỳ đứng bên cạnh cười hì hì nói.


Lê Tử Dụ không nói gì, chỉ là ánh mắt của anh ta cực kỳ khó nhìn, anh ta đã quen biết Trần Hi rất lâu rồi, nhưng đến tận bây giờ Trần Hi vẫn chưa từng dùng loại giọng ấy nói chuyện với anh ta, phần lớn thời gian, giọng Trần Hi khi nói chuyện với anh ta cũng chỉ mang vẻ qua loa lạnh như băng!


Huống chi là để lộ loại cảm giác mặt đỏ thẹn thùng này.


Anh ta giận đến điên người.


Bên kia, Lê Văn Vân vội ho một tiếng nói: “Cái này cũng không thành vấn đề gì, chỉ là tôi sợ sau khi cởi đồ rồi mấy người sẽ yêu tôi mà thôi.”


“Hừ!” Vương Giai Kỳ xì một tiếng.


Trần Hi chép miệng nói: “Đã làm phiền anh rồi, để lại một cái quần lót là được, chúng tôi sẽ đi chuẩn bị họa cụ trước, anh cứ cởi đồ trước đi, cởi xong rồi tôi lại đến giúp anh bày tư thế!”


Lê Văn Vân cảm thấy lời này có phần mập mờ, anh vội ho một tiếng.


Trần Hi đỏ mặt, kéo tay Vương Giai Kỳ ra ngoài rồi.


Trái lại Lê Tử Dụ vẫn đứng yên, nhấc bàn vẽ xuống, cố định lại rồi thì anh ta đứng lên, đi đến bên cạnh Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, sau này anh cách xa Trần Hi một chút, Trần Hi chỉ có thể là bạn gái của tôi, sau này cũng chỉ có thể là vợ của tôi.”


“Ồ.” Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Lần trước khi tôi gặp Lê Hoán, Lê Hoán cũng nói lời này!”


Nét mặt Lê Tử Dụ thoáng thay đổi, tiếp đó anh ta cười gần nói: “Đó cũng là chuyện cạnh tranh giữa tôi với anh ta, chẳng quan hệ gì đến anh, tóm lại sau này anh cách xa Trần Hi một chút.”


“Dựa vào cái gì?” Lê Văn Vân hỏi ngược lại.


“Chỉ bằng việc đây là Lâm Hải, tôi là người thừa kế thứ ba nhà họ Lê!” Lê Tử Dụ cười khinh nói: “Tôi muốn anh chết cũng chỉ là một trò đùa mà thôi!”


Lê Văn Vân nhún vai đáp: “Vậy anh đến giết chết tôi đi.”


“Anh!” Khuôn mặt Lê Tử Dụ khó coi đến cùng cực!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom