Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 230
Ông chủ Tần cau mày, ông ta nhìn Liễu Bạch đứng bên cạnh, lông mày của Liễu Bạch từ từ nhíu lại, sau đó nói với ông chủ: “Chú Tần, mấy người này… đúng là có chút không biết tốt xấu.”
Ông chủ Tần nhìn sang đám người Lê Văn Vân, cái khoảnh khắc ánh mắt của ông ta nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ, dáng vẻ cả người của ông ta không kìm được mà run lên bần bật.
Vẻ mặt của Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ lại lộ ra vẻ ngơ ngác.
Đương nhiên, người được gọi là ông chủ Tần này nhận ra họ, nhưng dù là Lê Văn Vân, hay là Hoàng Thi Kỳ cũng thế, đều không có quá nhiều ấn tượng về ông ta.
Ông chủ Tần thở ra một hơi, nhìn đám người Lê Văn Vân rồi đi tới.
Đứng bên cạnh, trên mặt Trương Dục và Phương Quân lộ ra vẻ đắc ý, giống như bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng đám người Lê Văn Vân bị đuổi ra ngoài.
Liễu Bạch cũng đưa hai cô gái kia tiến lên phía trước, ông chủ Tần đi đến trước mặt Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ, sau đó hơi cúi người nói: “Xin lỗi ba vị, quấy rầy đến bữa ăn của các vị rồi.”
“Chẳng việc gì phải xin lỗi.” Trương Dục nói: “Người này là tội phạm cưỡng hiếp, thứ cặn bã của xã hội, không cần phải xin lỗi bọn họ, trực tiếp đuổi đi là xong chuyện”
Phương Quân cười khẩy, nhìn Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ một cách chế giễu, bật cười khuyên: “Người đẹp, bây giờ thì cô biết ai là vô danh.”
“Bốp!”
“Bốp!”
Đúng vào lúc này, ông chủ Tân đang khom người bỗng quay lại, cùng lúc đó ông ta giờ tay lên. Giây phút đó, ông ta đã tát hại phát lên mặt Trương Dục và Phương Quân.
Âm thanh lanh lảnh khiến cả sảnh tầng một cũng yên ắng hẳn, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về bên này.
Sau khi Phương Quân sững sờ một hồi, thẹn quá hóa giận, cậu ta giơ nắm đấm lên quát chứi: “Ông già này, mẹ kiếp dám động đến tôi.”
Đúng vào lúc này, Liễu Bạch lại vội vàng kéo cậu ta lại.
Ông chủ Tần thản nhiên nhìn Phương Quân nói: “Cậu không muốn ăn uống ở chỗ của tôi, vậy thì biến đi, tôi không thiếu mấy đồng tiền của cậu, muốn tiếp tục ăn uống ở chỗ của tôi thì xin lỗi hai người này đi!”
Mũi Phương Quân tức đến nỗi nở phồng lên.
Trương Dục ở bên cạnh càng chết lặng, cậu ta không ngờ rằng sự tình sẽ ra nông nỗi này, cậu ta nhìn Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ, thấy cả hai người đang nhìn họ như cười mà không cười.
Cậu ta lại nhìn xung quanh, phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn họ, bị ăn một cái tát trước đám đông, lúc đó cậu ta cảm thấy trên mặt mình đau rát, mất mặt thấy mẹ luôn!
“Ông bảo tôi xin lỗi bọn họ?” Phương Quân cười khẩy: “Tần Trung Lưu, cái tát này tôi ghi nhớ, tôi với ông chưa xong đâu!”
Liễu Bạch vẫn luôn im lặng cau mày, cậu ta không nói gì Tân Trung Lưu, mà nhìn Lê Văn Vân, nói một cách bình thản: “Lê Văn Vân, lời xin lỗi của tôi và Phương Quân, anh gánh không nổi đâu, mặc dù cái tát này là do ông chủ Tần ra tay, nhưng sẽ tính hết lên đầu anh.”
Lê Văn Vân nhún vai không quan tâm, không nói gì!
“Đừng có ở đây nói nhảm nữa, mau cút đi, sau này cũng đừng đến chỗ tôi nữa.” Tần Trung Lưu nói với vẻ mất kiên nhẫn.
Phương Quân cười khẩy, nhìn Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ, liếm môi nói: “Được, tôi ghi nhớ thật kỹ, còn cá cô, sớm muộn gì cũng có ngày tôi sẽ khiến cô chủ động bò lên giường của tôi, cầu xin tôi tha cho cô!”
Trong mắt Hoàng Thị Kỳ chợt có một tia sáng xẹt qua.
Lê Văn Vân lắc đầu với cô ấy!
“Chúng ta đi thôi!” Phương Quân nghiến răng nói. Cậu ta ở lại chỗ này thêm một phút thì chỉ cảm thấy mất mặt hon thôi. Nhin bạn họ rời đi, Tân Trung Lưu mới nhìn về phía Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ nói: “Hai vị khách quý, nhà hàng quản lý không chu đáo, gây thêm phiên phức cho mọi người rôi, cảm phiên di chuyển lên tầng sáu dùng bữa, bữa ăn này, chúng tôi sẽ miễn phí cho mọi người.
Ông chủ Tần nhìn sang đám người Lê Văn Vân, cái khoảnh khắc ánh mắt của ông ta nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ, dáng vẻ cả người của ông ta không kìm được mà run lên bần bật.
Vẻ mặt của Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ lại lộ ra vẻ ngơ ngác.
Đương nhiên, người được gọi là ông chủ Tần này nhận ra họ, nhưng dù là Lê Văn Vân, hay là Hoàng Thi Kỳ cũng thế, đều không có quá nhiều ấn tượng về ông ta.
Ông chủ Tần thở ra một hơi, nhìn đám người Lê Văn Vân rồi đi tới.
Đứng bên cạnh, trên mặt Trương Dục và Phương Quân lộ ra vẻ đắc ý, giống như bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng đám người Lê Văn Vân bị đuổi ra ngoài.
Liễu Bạch cũng đưa hai cô gái kia tiến lên phía trước, ông chủ Tần đi đến trước mặt Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ, sau đó hơi cúi người nói: “Xin lỗi ba vị, quấy rầy đến bữa ăn của các vị rồi.”
“Chẳng việc gì phải xin lỗi.” Trương Dục nói: “Người này là tội phạm cưỡng hiếp, thứ cặn bã của xã hội, không cần phải xin lỗi bọn họ, trực tiếp đuổi đi là xong chuyện”
Phương Quân cười khẩy, nhìn Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ một cách chế giễu, bật cười khuyên: “Người đẹp, bây giờ thì cô biết ai là vô danh.”
“Bốp!”
“Bốp!”
Đúng vào lúc này, ông chủ Tân đang khom người bỗng quay lại, cùng lúc đó ông ta giờ tay lên. Giây phút đó, ông ta đã tát hại phát lên mặt Trương Dục và Phương Quân.
Âm thanh lanh lảnh khiến cả sảnh tầng một cũng yên ắng hẳn, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về bên này.
Sau khi Phương Quân sững sờ một hồi, thẹn quá hóa giận, cậu ta giơ nắm đấm lên quát chứi: “Ông già này, mẹ kiếp dám động đến tôi.”
Đúng vào lúc này, Liễu Bạch lại vội vàng kéo cậu ta lại.
Ông chủ Tần thản nhiên nhìn Phương Quân nói: “Cậu không muốn ăn uống ở chỗ của tôi, vậy thì biến đi, tôi không thiếu mấy đồng tiền của cậu, muốn tiếp tục ăn uống ở chỗ của tôi thì xin lỗi hai người này đi!”
Mũi Phương Quân tức đến nỗi nở phồng lên.
Trương Dục ở bên cạnh càng chết lặng, cậu ta không ngờ rằng sự tình sẽ ra nông nỗi này, cậu ta nhìn Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ, thấy cả hai người đang nhìn họ như cười mà không cười.
Cậu ta lại nhìn xung quanh, phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn họ, bị ăn một cái tát trước đám đông, lúc đó cậu ta cảm thấy trên mặt mình đau rát, mất mặt thấy mẹ luôn!
“Ông bảo tôi xin lỗi bọn họ?” Phương Quân cười khẩy: “Tần Trung Lưu, cái tát này tôi ghi nhớ, tôi với ông chưa xong đâu!”
Liễu Bạch vẫn luôn im lặng cau mày, cậu ta không nói gì Tân Trung Lưu, mà nhìn Lê Văn Vân, nói một cách bình thản: “Lê Văn Vân, lời xin lỗi của tôi và Phương Quân, anh gánh không nổi đâu, mặc dù cái tát này là do ông chủ Tần ra tay, nhưng sẽ tính hết lên đầu anh.”
Lê Văn Vân nhún vai không quan tâm, không nói gì!
“Đừng có ở đây nói nhảm nữa, mau cút đi, sau này cũng đừng đến chỗ tôi nữa.” Tần Trung Lưu nói với vẻ mất kiên nhẫn.
Phương Quân cười khẩy, nhìn Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ, liếm môi nói: “Được, tôi ghi nhớ thật kỹ, còn cá cô, sớm muộn gì cũng có ngày tôi sẽ khiến cô chủ động bò lên giường của tôi, cầu xin tôi tha cho cô!”
Trong mắt Hoàng Thị Kỳ chợt có một tia sáng xẹt qua.
Lê Văn Vân lắc đầu với cô ấy!
“Chúng ta đi thôi!” Phương Quân nghiến răng nói. Cậu ta ở lại chỗ này thêm một phút thì chỉ cảm thấy mất mặt hon thôi. Nhin bạn họ rời đi, Tân Trung Lưu mới nhìn về phía Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ nói: “Hai vị khách quý, nhà hàng quản lý không chu đáo, gây thêm phiên phức cho mọi người rôi, cảm phiên di chuyển lên tầng sáu dùng bữa, bữa ăn này, chúng tôi sẽ miễn phí cho mọi người.
Bình luận facebook