Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 389
Lê Văn Vân quay đầu nhìn về phía Đô Tịch Tịch cười cười, sau đó cởi áo ngoài mình xuống, quỳ nửa người nói: “Leo lên lưng tôi.”
Đỗ Tịch Tịch vội vàng gật đầu, leo lên lưng Lê Văn Vân, Lê Văn Vân dùng quần áo cột anh và Đỗ Tịch Tịch lại sau đó nói: “Phải nắm chặt tôi, đừng có buông tay sau đó… nhắm mắt lại. Đừng có mở mắt ra.”
Đỗ Tịch Tịch ngoan ngoãn nói: “Tôi nhắm mắt rồi.”
Giọng nói của cô ấy vừa dứt xuống liền cảm thấy Lê Văn Vân bắt đầu động thủ, tiếng gió thổi phù phù bên tay cô ấy, tiếp theo đó cô ấy nghe được âm thanh thảm thiết.
Trong số đám người Hồng Nguyệt này có hai người là át thủ kim bài, những người khác đều là sát thủ thẻ đỏ.
Gần ba mươi người, đội hình này cũng quá phô trương rồi.
Nhưng mà đối diện Lê Văn Vân, một Lê Văn Vân lúc nãy vừa dung hợp được khúc xương thần bí, bọn họ khó mà đánh bại.
Trong tại của Đỗ Tịch Tịch có vô số tiếng rên la vang lên.
Thỉnh thoảng, cô ấy cảm thấy có chút chất lỏng ấm nóng tạt vào mặt, mang theo mùi vị của máu tươi, trong lòng cô ấy đại khái có thể đoán được là gì, trong lòng cô ấy có chút sợ hãi.
Nhưng mà nhiều hơn đó chính là tò mò.
Cô ấy muốn mở mắt xem xem, bên ngoài rốt cuộc phát sinh ra chuyện gì, nhưng cô ấy không dám.
Cô ấy là người lớn lên trong thời đại hòa bình, không biết thế giới ngầm, cũng chưa từng gặp qua sát thủ.
Trong lòng cô ấy đại khái biết được bây giờ Lê Văn Vân đang làm gì, nên cô ấy mới không dám mở mắt nhìn, chỉ có thể ngoan ngoan nhắm mắt, bám chặt lấy Lê Văn Vân.
Dần dần âm thanh thảm thiết càng ngày càng nhỏ, đến một lúc sau cô ấy cảm thấy Lê Văn Vân dừng lại rồi.
“Tôi…tôi có thể mở mắt ra không?” Cô ta mở miệng nói.
“Cứ nhắm đi. Tôi kêu cô mở thì cô hãy mở” Âm thanh Da Lê Văn Vân vang lên bên tai cô.
Sau đó, cô ấy cảm thấy Lê Văn Vân đang đi, tốc độ không quá nhanh dường như đang xuống núi.
Sau nửa tiếng, Lê Văn Vân từ trong núi rừng đi ra, trên người anh còn có một chút vết máu, trên mặt của Đỗ Tịch Tịch cũng dính một ít.
Anh dừng lại, cởi quần áo, để Đỗ Tịch Tịch xuống nói: “Không được mở mắt ra.”
Anh cất bộ quần áo dính máu vào trong cốp xe, lấy mấy chai nước trong cốp xe ra, đi đến trước mặt Đỗ Tịch Tịch, dùng khăn giấy thấm ướt nước, từng chút từng chút một lau sạch vết máu trên mặt cô ấy. Sau đó anh lại chỉnh đốn lại bản thân mình.
Sau khi dọn dẹp lúc lâu, anh khẽ cười nói: “Có thể mở mắt ra rồi.”
Đỗ Tịch Tịch là một cô gái bình thường, anh không muốn cô ấy nhìn thấy một cảnh máu me như vậy.
Đỗ Tịch Tịch khẽ mở mắt, nhìn thấy Lê Văn Vân đứng trước mặt, Lê Văn Vân đang cởi trần lộ ra cơ bụng rắn chắc.
Khuôn mặt cô ấy khẽ ửng hồng.
“Không sao nữa rồi, tôi đưa cô về nhà!” Lê Văn Vân cười nói sau đó mở cửa xe.
Vào đúng lúc này, Đỗ Tịch Tịch nhào vào người Lê Văn Vân, vào lúc Lê Văn Vân còn đang không biết làm sao, cô ấy đã hôn anh.
Đỗ Tịch Tịch vội vàng gật đầu, leo lên lưng Lê Văn Vân, Lê Văn Vân dùng quần áo cột anh và Đỗ Tịch Tịch lại sau đó nói: “Phải nắm chặt tôi, đừng có buông tay sau đó… nhắm mắt lại. Đừng có mở mắt ra.”
Đỗ Tịch Tịch ngoan ngoãn nói: “Tôi nhắm mắt rồi.”
Giọng nói của cô ấy vừa dứt xuống liền cảm thấy Lê Văn Vân bắt đầu động thủ, tiếng gió thổi phù phù bên tay cô ấy, tiếp theo đó cô ấy nghe được âm thanh thảm thiết.
Trong số đám người Hồng Nguyệt này có hai người là át thủ kim bài, những người khác đều là sát thủ thẻ đỏ.
Gần ba mươi người, đội hình này cũng quá phô trương rồi.
Nhưng mà đối diện Lê Văn Vân, một Lê Văn Vân lúc nãy vừa dung hợp được khúc xương thần bí, bọn họ khó mà đánh bại.
Trong tại của Đỗ Tịch Tịch có vô số tiếng rên la vang lên.
Thỉnh thoảng, cô ấy cảm thấy có chút chất lỏng ấm nóng tạt vào mặt, mang theo mùi vị của máu tươi, trong lòng cô ấy đại khái có thể đoán được là gì, trong lòng cô ấy có chút sợ hãi.
Nhưng mà nhiều hơn đó chính là tò mò.
Cô ấy muốn mở mắt xem xem, bên ngoài rốt cuộc phát sinh ra chuyện gì, nhưng cô ấy không dám.
Cô ấy là người lớn lên trong thời đại hòa bình, không biết thế giới ngầm, cũng chưa từng gặp qua sát thủ.
Trong lòng cô ấy đại khái biết được bây giờ Lê Văn Vân đang làm gì, nên cô ấy mới không dám mở mắt nhìn, chỉ có thể ngoan ngoan nhắm mắt, bám chặt lấy Lê Văn Vân.
Dần dần âm thanh thảm thiết càng ngày càng nhỏ, đến một lúc sau cô ấy cảm thấy Lê Văn Vân dừng lại rồi.
“Tôi…tôi có thể mở mắt ra không?” Cô ta mở miệng nói.
“Cứ nhắm đi. Tôi kêu cô mở thì cô hãy mở” Âm thanh Da Lê Văn Vân vang lên bên tai cô.
Sau đó, cô ấy cảm thấy Lê Văn Vân đang đi, tốc độ không quá nhanh dường như đang xuống núi.
Sau nửa tiếng, Lê Văn Vân từ trong núi rừng đi ra, trên người anh còn có một chút vết máu, trên mặt của Đỗ Tịch Tịch cũng dính một ít.
Anh dừng lại, cởi quần áo, để Đỗ Tịch Tịch xuống nói: “Không được mở mắt ra.”
Anh cất bộ quần áo dính máu vào trong cốp xe, lấy mấy chai nước trong cốp xe ra, đi đến trước mặt Đỗ Tịch Tịch, dùng khăn giấy thấm ướt nước, từng chút từng chút một lau sạch vết máu trên mặt cô ấy. Sau đó anh lại chỉnh đốn lại bản thân mình.
Sau khi dọn dẹp lúc lâu, anh khẽ cười nói: “Có thể mở mắt ra rồi.”
Đỗ Tịch Tịch là một cô gái bình thường, anh không muốn cô ấy nhìn thấy một cảnh máu me như vậy.
Đỗ Tịch Tịch khẽ mở mắt, nhìn thấy Lê Văn Vân đứng trước mặt, Lê Văn Vân đang cởi trần lộ ra cơ bụng rắn chắc.
Khuôn mặt cô ấy khẽ ửng hồng.
“Không sao nữa rồi, tôi đưa cô về nhà!” Lê Văn Vân cười nói sau đó mở cửa xe.
Vào đúng lúc này, Đỗ Tịch Tịch nhào vào người Lê Văn Vân, vào lúc Lê Văn Vân còn đang không biết làm sao, cô ấy đã hôn anh.
Bình luận facebook