Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 406
Lê Văn Vân cũng nhìn sang, liền thấy ở nơi đó có một người trong đám người đi ra, chính là Quách Chấn.
“Tôi muốn người này.” Quách Chấn nói một cách bình tĩnh khi nhìn tên đầu trọc và những người khác.
Lê Văn Vân thì lại cảm thấy rất vui.
Một người mà lại nhận được sự ưu ái tình cảm đặc biệt của cả hai nhóm người.
Tên đầu trọc khẽ cười gằn rồi nhìn về phía Quách Chấn nói: “Người anh em à, chúng tôi là người của ông chủ Kim đó. Anh muốn cướp người thì hãy suy nghĩ cho kĩ nha.”
“Người của ông chủ Kim sao?” Quách Chấn bĩu môi nói: “Trở về nói cho ông ta biết người đã bị Quách Chấn bắt đi rồi. Chắc chắn ông ta sẽ nể mặt tôi hai phần.”
“Anh là người nhà họ Quách sao?” Sắc mặt của tên hói đầu hơi thay đổi.
Quách Chấn lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: “Đúng vậy.”
Tên trọc đầu thay đổi sắc mặt, sau đó anh ta nhìn Lê Văn Vân cười nói: “Chậc chậc, nhóc con à. Không ngờ anh lại ở Yến Kinh này dám khiêu khích người của nhà họ Vương và nhà họ Quách. Anh cũng gan lắm đó.”
Nói xong, anh ta nói với Quách Chấn: “Cậu Quách, mục đích của chúng tôi chỉ là muốn dạy dỗ tên nhóc con này mà thôi. Hay là anh để chúng tôi dạy dỗ anh ta một trận trước rồi anh hãy xử lý sau được không ạ?”
“E hèm.” Lúc này, Lê Văn Vân hắng giọng rồi nói: “Chuyện gì vậy nè? Mấy người tranh nhau đến cướp người mà tại sao không thử nghĩ xem liệu tôi có đồng ý đi cùng với mấy người hay không đây.”
Quách Chấn nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh còn có sự lựa chọn nào khác sao? Vừa rồi anh dám cười nhạo tôi, vậy thì tôi sẽ cho anh biết hậu quả của việc chế nhạo tôi là như thế nào.”
Nói xong, anh ta nhìn về phía tên đầu trọc nói: “Mấy người ra tay trước đi. Nhớ nhẹ tay một chút là được. Vừa hay tối nay tôi cũng không có gì làm nên có thể cùng với mấy người…”
Lúc anh ta đang nói chuyện thì đột nhiên thấy Lê Văn Vận chuyển động, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lê Văn Vân bước tới và đứng ngay trước mặt anh ta.
“Hả?”
Quách Chấn tim đập dữ dội, nhìn thấy Lê Văn Vân trước mặt anh ta đang cười một cách mỉa mai.
“Bich.”
Ngay sau đó, Lê Văn Vân đã đấm thẳng vào mặt tên đầu trọc bên cạnh.
Tên đầu trọc hét lên một tiếng thảm thiết, anh ta cảm thấy sống mũi như sắp bị gãy.
Đầu tiên Quách Chấn sửng sốt, sau đó anh ta tức giận nói: “Anh dám ra tay trước ư? Đánh cho tôi.”
Những tiếng la hét không ngừng vang lên trong ngõ, mỗi khi một tiếng hét vang lên là trên trán Quách Chấn lại lấm tấm mồ hôi lạnh.
Bởi vì những tiếng hét vang lên đều do những người anh ta mang đến và những người của tên đầu trọc phát ra.
Nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tất cả đám người đều nằm trên mặt đất, than khóc kêu la.
Những người này hầu hết là những người bình thường, đối với Lê Văn Vân mà nói thì chỉ là một đám ô hợp.
Ngay cả những người ở quán bar ở chỗ Diệp Kỳ cũng không bằng anh, ít nhất những người ở Diệp Kỳ đều đã luyện tập môn Tán Thủ.
“Bộp bộp bộp.”
Lê Văn Vân xử lý xong đám người đó thì vỗ vỗ lòng bàn tay, đi tới trước mặt Quách Chấn hỏi: “Là như vậy à?”
Quách Chấn nổi hết cả da gà. Chỉ trong vòng vài phút mà một đám hơn mười mấy người đã bị Lê Văn Vân đánh ngã song soài trên mặt đất.
Lúc này trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Anh nói xem, tôi với anh không có thù oán gì, hôm nay tôi chỉ ăn một bữa cơm thôi mà tại sao anh lại chọc giận tôi làm chi vậy? Đúng không?” Lê Văn Vân hỏi: “Tôi chỉ mới cười một cái mà anh lại nói là tôi chế giễu anh, tôi không thừa nhận mà anh còn bắt tôi phải thừa nhận. Đến lúc tôi thừa nhận thì anh lại tìm người đánh tôi. Anh nói xem, có phải anh quá vô lý rồi không?”
“Tôi muốn người này.” Quách Chấn nói một cách bình tĩnh khi nhìn tên đầu trọc và những người khác.
Lê Văn Vân thì lại cảm thấy rất vui.
Một người mà lại nhận được sự ưu ái tình cảm đặc biệt của cả hai nhóm người.
Tên đầu trọc khẽ cười gằn rồi nhìn về phía Quách Chấn nói: “Người anh em à, chúng tôi là người của ông chủ Kim đó. Anh muốn cướp người thì hãy suy nghĩ cho kĩ nha.”
“Người của ông chủ Kim sao?” Quách Chấn bĩu môi nói: “Trở về nói cho ông ta biết người đã bị Quách Chấn bắt đi rồi. Chắc chắn ông ta sẽ nể mặt tôi hai phần.”
“Anh là người nhà họ Quách sao?” Sắc mặt của tên hói đầu hơi thay đổi.
Quách Chấn lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: “Đúng vậy.”
Tên trọc đầu thay đổi sắc mặt, sau đó anh ta nhìn Lê Văn Vân cười nói: “Chậc chậc, nhóc con à. Không ngờ anh lại ở Yến Kinh này dám khiêu khích người của nhà họ Vương và nhà họ Quách. Anh cũng gan lắm đó.”
Nói xong, anh ta nói với Quách Chấn: “Cậu Quách, mục đích của chúng tôi chỉ là muốn dạy dỗ tên nhóc con này mà thôi. Hay là anh để chúng tôi dạy dỗ anh ta một trận trước rồi anh hãy xử lý sau được không ạ?”
“E hèm.” Lúc này, Lê Văn Vân hắng giọng rồi nói: “Chuyện gì vậy nè? Mấy người tranh nhau đến cướp người mà tại sao không thử nghĩ xem liệu tôi có đồng ý đi cùng với mấy người hay không đây.”
Quách Chấn nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh còn có sự lựa chọn nào khác sao? Vừa rồi anh dám cười nhạo tôi, vậy thì tôi sẽ cho anh biết hậu quả của việc chế nhạo tôi là như thế nào.”
Nói xong, anh ta nhìn về phía tên đầu trọc nói: “Mấy người ra tay trước đi. Nhớ nhẹ tay một chút là được. Vừa hay tối nay tôi cũng không có gì làm nên có thể cùng với mấy người…”
Lúc anh ta đang nói chuyện thì đột nhiên thấy Lê Văn Vận chuyển động, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lê Văn Vân bước tới và đứng ngay trước mặt anh ta.
“Hả?”
Quách Chấn tim đập dữ dội, nhìn thấy Lê Văn Vân trước mặt anh ta đang cười một cách mỉa mai.
“Bich.”
Ngay sau đó, Lê Văn Vân đã đấm thẳng vào mặt tên đầu trọc bên cạnh.
Tên đầu trọc hét lên một tiếng thảm thiết, anh ta cảm thấy sống mũi như sắp bị gãy.
Đầu tiên Quách Chấn sửng sốt, sau đó anh ta tức giận nói: “Anh dám ra tay trước ư? Đánh cho tôi.”
Những tiếng la hét không ngừng vang lên trong ngõ, mỗi khi một tiếng hét vang lên là trên trán Quách Chấn lại lấm tấm mồ hôi lạnh.
Bởi vì những tiếng hét vang lên đều do những người anh ta mang đến và những người của tên đầu trọc phát ra.
Nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tất cả đám người đều nằm trên mặt đất, than khóc kêu la.
Những người này hầu hết là những người bình thường, đối với Lê Văn Vân mà nói thì chỉ là một đám ô hợp.
Ngay cả những người ở quán bar ở chỗ Diệp Kỳ cũng không bằng anh, ít nhất những người ở Diệp Kỳ đều đã luyện tập môn Tán Thủ.
“Bộp bộp bộp.”
Lê Văn Vân xử lý xong đám người đó thì vỗ vỗ lòng bàn tay, đi tới trước mặt Quách Chấn hỏi: “Là như vậy à?”
Quách Chấn nổi hết cả da gà. Chỉ trong vòng vài phút mà một đám hơn mười mấy người đã bị Lê Văn Vân đánh ngã song soài trên mặt đất.
Lúc này trên trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Anh nói xem, tôi với anh không có thù oán gì, hôm nay tôi chỉ ăn một bữa cơm thôi mà tại sao anh lại chọc giận tôi làm chi vậy? Đúng không?” Lê Văn Vân hỏi: “Tôi chỉ mới cười một cái mà anh lại nói là tôi chế giễu anh, tôi không thừa nhận mà anh còn bắt tôi phải thừa nhận. Đến lúc tôi thừa nhận thì anh lại tìm người đánh tôi. Anh nói xem, có phải anh quá vô lý rồi không?”
Bình luận facebook