Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 411
“Có lẽ là luyện qua một chút mà thôi.” Lâm Bình nói: “Cậu ta ở trong tù chín năm, hơn nữa sức lực trời sinh cũng rất lớn, phỏng chừng đã học được những người khác ở trong tù. Bây giờ cậu ta ra ngoài rồi, muốn dựa vào một chút võ lực đó mà có ý định với Giai Kỳ, không chừng còn muốn bám vào cây đại thụ nhà họ Vương. Nói ra cũng không hay lắm.”
Nói tới đây, Lâm Bình cười lạnh một tiếng, đáp: “Để Lê Văn Vân cậu ta làm con rể nhà họ Vương, cậu ta còn không có tư cách đó.”
“Vậy kế hoạch của ông là.” Vương Húc nhíu mày nói: “Lỡ như cậu ta thực sự đã từng là Người Gác Đêm số 0 kia thì sao đây?”
“Số 0 kia đã biến mất được ba năm rồi. Lúc trước Hồng Nguyệt, Bóng Tối cầm đầu, có vài tổ chức ngầm với hàng trăm cao thủ đã vây giết cậu ta. Tôi nghi ngờ rằng số 0 đã chết rồi. Nếu như cậu ta vẫn còn sống, tôi đoán cũng sẽ bị phế đi thôi. Lại lùi lại một vạn bước, nếu cậu ta thật sự còn sống, Người Gác Đêm cất giấu vũ khí bí mật ba năm, thậm chí có thể là sát thủ lớn nhất của bọn họ, bọn họ sẽ phải người này đến Yến Kinh bảo vệ Giai Kỳ được sao?” Lâm Bình bình tĩnh nói.
“Nói như vậy cũng có lý” Vương Húc vuốt cằm.
“Tôi sẽ đi thử thằng nhóc này” Lâm Bình cười lạnh nói: “Tôi đã cảnh cáo cậu ta hai lần, cậu ta chẳng những không cảm kích, vậy mà còn dám uy hiếp ngược lại tôi. Tưởng rằng luyện qua một chút, bản thân đã không coi trời đất ra gì rồi.”
“Tóm lại ông cũng nên chú ý chừng mực.” Vương Húc nhíu mày nói.
Lê Văn Vân đương nhiên không biết, lời cảnh báo của anh với Lâm Bình không những không khiến Lâm Bình dừng tay, mà ngược lại còn khơi dậy sự tức giận của Lâm Bình.
Đúng vậy, Lâm Bình rất kiêu ngạo, ông ta là đỉnh cấp.
Đỉnh cấp. Đưa mắt nhìn khắp thế giới này, ai cũng có thể coi là cao thủ, người trên siêu cấp lại rất ít khi hoạt động trong thành phố. Nói theo cách khác, Lâm Bình ông ta gần như hoành hành ở nơi đây.
Buổi tối, anh đã sắp xếp tất cả thông tin trên tờ giấy đó.
Đương nhiên, chủ yếu chính là họ tên, ảnh chụp cùng với thực lực sơ lược.
Sửa soạn xong xuôi cũng đã khá muộn rồi, anh không đi ra ngoài tìm người nữa. Suy cho cùng, chuyện quan trọng nhất của anh bây giờ phải làm chính là chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Vương Giai Kỳ.
Đồng thời, Lê Văn Vân cũng đang có một ý định, đó chính là cốt đầu trong tay nhà họ Vương.
Đối với chuyện của cục xương, Trác Nhất Minh chắc chắn có biết một chút.
Nhà họ Vương bị Hồng Nguyệt và Bóng Tối theo dõi, rõ ràng trong tay chắc chắn có loại xương thần kỳ này.
Sau khi nếm thử vị ngọt một lần, Lê Văn Vân cũng cảm thấy nếu như có cơ hội, mình có thể tìm kiếm một chút xương như vậy mới được.
Còn về phía gia tộc Dempsey, vấn đề này vẫn phải từ từ mưu tính thêm.
Thực sự là liên lụy tới quá nhiều người. Mà điều quan trọng nhất chính là Lê Văn Vân không muốn liên lụy đến Người Gác Đêm, chứ đừng nói đến việc các hoạt động ngầm đang bắt đầu khởi động, chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Sau khi thu xếp xong, Lê Văn Vân nằm lên giường, từ từ chìm vào giấc ngủ say.
Buổi sáng hôm sau khoảng chín giờ sáng, Lê Văn Vân thức dậy. Sau khi ăn xong bữa sáng do Phạm Nhược Tuyết chuẩn bị trên bàn, khi anh chuẩn bị rời đi, lại phát hiện trên cửa có dán một tờ giấy nhắn.
“Buổi tối Yến Kinh có một bữa tiệc. Gần như những cậu chủ nhà giàu của Yến Kinh đều sẽ đến đó, Vương Giai Kỳ cũng sẽ đến, chắc hẳn là có mấy chục người tham gia. Đến lúc đó nhiều người hỗn loạn, người của Hồng Nguyệt có thể sẽ ra tay. Anh nghĩ cách trà trộn vào trong đó đi.”
Tờ giấy là Phạm Nhược Tuyết để lại. Về phần tin tức, có lẽ là nhà họ Hoàng bên kia đã tiết lộ cho Người Gác Đêm.
Lê Văn Vân khẽ cau mày.
Cuộc gặp gỡ như vậy phỏng chừng đều là một số con cháu nhà giàu. Quy mô của tập đoàn Trí Đạt ở Yến Kinh hoàn toàn không đủ tầm.
Có điều anh là đi bảo vệ Vương Giai Kỳ, đến lúc đó tránh ở chỗ tối là được. Chỉ có điều làm thế nào để trà trộn vào bên trong thực sự cũng là một chuyện rắc rối.
Nói tới đây, Lâm Bình cười lạnh một tiếng, đáp: “Để Lê Văn Vân cậu ta làm con rể nhà họ Vương, cậu ta còn không có tư cách đó.”
“Vậy kế hoạch của ông là.” Vương Húc nhíu mày nói: “Lỡ như cậu ta thực sự đã từng là Người Gác Đêm số 0 kia thì sao đây?”
“Số 0 kia đã biến mất được ba năm rồi. Lúc trước Hồng Nguyệt, Bóng Tối cầm đầu, có vài tổ chức ngầm với hàng trăm cao thủ đã vây giết cậu ta. Tôi nghi ngờ rằng số 0 đã chết rồi. Nếu như cậu ta vẫn còn sống, tôi đoán cũng sẽ bị phế đi thôi. Lại lùi lại một vạn bước, nếu cậu ta thật sự còn sống, Người Gác Đêm cất giấu vũ khí bí mật ba năm, thậm chí có thể là sát thủ lớn nhất của bọn họ, bọn họ sẽ phải người này đến Yến Kinh bảo vệ Giai Kỳ được sao?” Lâm Bình bình tĩnh nói.
“Nói như vậy cũng có lý” Vương Húc vuốt cằm.
“Tôi sẽ đi thử thằng nhóc này” Lâm Bình cười lạnh nói: “Tôi đã cảnh cáo cậu ta hai lần, cậu ta chẳng những không cảm kích, vậy mà còn dám uy hiếp ngược lại tôi. Tưởng rằng luyện qua một chút, bản thân đã không coi trời đất ra gì rồi.”
“Tóm lại ông cũng nên chú ý chừng mực.” Vương Húc nhíu mày nói.
Lê Văn Vân đương nhiên không biết, lời cảnh báo của anh với Lâm Bình không những không khiến Lâm Bình dừng tay, mà ngược lại còn khơi dậy sự tức giận của Lâm Bình.
Đúng vậy, Lâm Bình rất kiêu ngạo, ông ta là đỉnh cấp.
Đỉnh cấp. Đưa mắt nhìn khắp thế giới này, ai cũng có thể coi là cao thủ, người trên siêu cấp lại rất ít khi hoạt động trong thành phố. Nói theo cách khác, Lâm Bình ông ta gần như hoành hành ở nơi đây.
Buổi tối, anh đã sắp xếp tất cả thông tin trên tờ giấy đó.
Đương nhiên, chủ yếu chính là họ tên, ảnh chụp cùng với thực lực sơ lược.
Sửa soạn xong xuôi cũng đã khá muộn rồi, anh không đi ra ngoài tìm người nữa. Suy cho cùng, chuyện quan trọng nhất của anh bây giờ phải làm chính là chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Vương Giai Kỳ.
Đồng thời, Lê Văn Vân cũng đang có một ý định, đó chính là cốt đầu trong tay nhà họ Vương.
Đối với chuyện của cục xương, Trác Nhất Minh chắc chắn có biết một chút.
Nhà họ Vương bị Hồng Nguyệt và Bóng Tối theo dõi, rõ ràng trong tay chắc chắn có loại xương thần kỳ này.
Sau khi nếm thử vị ngọt một lần, Lê Văn Vân cũng cảm thấy nếu như có cơ hội, mình có thể tìm kiếm một chút xương như vậy mới được.
Còn về phía gia tộc Dempsey, vấn đề này vẫn phải từ từ mưu tính thêm.
Thực sự là liên lụy tới quá nhiều người. Mà điều quan trọng nhất chính là Lê Văn Vân không muốn liên lụy đến Người Gác Đêm, chứ đừng nói đến việc các hoạt động ngầm đang bắt đầu khởi động, chiến tranh có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Sau khi thu xếp xong, Lê Văn Vân nằm lên giường, từ từ chìm vào giấc ngủ say.
Buổi sáng hôm sau khoảng chín giờ sáng, Lê Văn Vân thức dậy. Sau khi ăn xong bữa sáng do Phạm Nhược Tuyết chuẩn bị trên bàn, khi anh chuẩn bị rời đi, lại phát hiện trên cửa có dán một tờ giấy nhắn.
“Buổi tối Yến Kinh có một bữa tiệc. Gần như những cậu chủ nhà giàu của Yến Kinh đều sẽ đến đó, Vương Giai Kỳ cũng sẽ đến, chắc hẳn là có mấy chục người tham gia. Đến lúc đó nhiều người hỗn loạn, người của Hồng Nguyệt có thể sẽ ra tay. Anh nghĩ cách trà trộn vào trong đó đi.”
Tờ giấy là Phạm Nhược Tuyết để lại. Về phần tin tức, có lẽ là nhà họ Hoàng bên kia đã tiết lộ cho Người Gác Đêm.
Lê Văn Vân khẽ cau mày.
Cuộc gặp gỡ như vậy phỏng chừng đều là một số con cháu nhà giàu. Quy mô của tập đoàn Trí Đạt ở Yến Kinh hoàn toàn không đủ tầm.
Có điều anh là đi bảo vệ Vương Giai Kỳ, đến lúc đó tránh ở chỗ tối là được. Chỉ có điều làm thế nào để trà trộn vào bên trong thực sự cũng là một chuyện rắc rối.
Bình luận facebook