• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Có rể là chiến vương (1 Viewer)

  • Có rể là chiến vương - Chương 422

Chuyện anh cứu Quách Khải Thụy có lẽ là chuyện năm năm trước, nhưng hai năm sau đó, anh cũng đến Yên Kinh để thực hiện nhiệm vụ. Có những khi chấp hành nhiệm vụ, anh cũng sẽ nhờ đến sự giúp đỡ của ông trùm địa phương của Yên Kinh, cho nên thỉnh thoảng cũng có một ít liên hệ.


Quách Khải Thụy vội vàng gật đầu nói: “Bởi vì sơ suất của tôi, để cho một số người không có mắt mạo phạm đến cậu. Tôi sẽ xử lý ngay bây giờ.”


Nói xong, ông ta quay đầu nhìn về phía hai người Tôn Hạo và Tiền Kiệt.


Thân thể hai người không khỏi hơi run lên. Đặc biệt là Tiền Kiệt, khuôn mặt còn khó coi hơn cả khóc!


Tôn Hạo thì thôi bỏ đi. Nhà họ Tôn cũng thuộc nhóm cấp cao nhất ở Yên Kinh. Quách Khải Thụy muốn làm gì với Tôn Hạo thì ước chừng còn phải cân nhắc một chút.


Nhưng Tiền Kiệt thì không là gì cả.


“Xin lỗi đi!” Quách Khải Thụy thản nhiên nói với hai người họ.


Tôn Hạo thở ra một hơi. Anh ta là người biết tiến biết lùi, tuy rằng khó chịu trong lòng nhưng anh ta vẫn vội vàng gật đầu, nói với Lê Văn Vân: “Xin lỗi anh Vân, tôi không biết anh lại có quan hệ tốt như vậy với ông Hoàng và cả chủ Quách. Vừa rồi có chỗ nào mạo phạm, mong anh tha thứ.”


“Bụng dạ thế mà lại khá sâu đấy” Lê Văn Vân sờ mũi, nhìn thoáng qua Quách Khải Thụy.


Tiền Kiệt ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, sau đó, bên trong ánh nhìn của tất cả mọi người, anh ta quỳ phịch xuống đất, vội vàng nói: “Lê Văn Vân, xin lỗi, thực sự xin lỗi. Tôi sai rồi, anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng để trong lòng.”


Mọi người nhìn Lê Văn Vân, Lê Văn Vân thở dài một hơi, sau đó khẽ xua tay nói: “Thôi bỏ đi, tự tránh sang một bên đi, tôi không thích bị quấy rầy.”


Tiền Kiệt lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nhìn về phía Quách Khải Thụy.


“Tự tránh sang một bên đi.” Quách Khải Thụy nói.


Tiền Kiệt vội vàng gật đầu, nhanh chóng đi tới bên cạnh. Tôn Hạo cũng nhanh chóng đứng dậy, đi về chỗ cách đó không xa.


Lần này, bọn họ mất mặt lắm rồi.


Hơn nữa chuyện này chắc chắn sẽ truyền đến tai người nhà của bọn họ. Lần này bọn họ không chỉ mất mặt mũi của chính mình, mà sau khi trở về, trong nhà sẽ áp dụng hình phạt như thế nào, ai cũng không nói chắc được!


Đặc biệt là Tôn Hạo.


Để tranh quyền thừa kế của gia tộc, anh ta gần như đi trên tảng băng mỏng.


Nhưng dù đến hiện tại, anh ta đã thể hiện ra được phẩm chất toàn diện rất mạnh mẽ, nhưng


nhà, anh ta vẫn chưa được kế thừa trăm phần trăm.


Còn Tôn Lượng ngày ngày ăn uống nhậu nhẹt, ở nhà vẫn có rất nhiều người ủng hộ Tôn


Lượng.


Đợi cho bọn họ rời đi, Lê Văn Vân cũng xua Quách Khải Thụy: “Ông cũng đi làm việc của mình đi, không cần để ý đến tôi, một mình tôi đợi ở đây là được.”


“Được thôi, vậy tôi đi chủ trì bữa tiệc.” Quách Khải Thụy gật đầu.


Sau khi ông ta rời đi, Hoàng Gia Gia đi tới. Anh ta nhìn Lê Văn Vân đầy đắc ý và nói: “Anh Vân, anh cũng thật là, đến đây vậy mà không nói với em để em tiếp đón. Nếu anh sớm báo cho em hay sớm một chút, Tiền Kiệt hay Tôn Hạo gì đó, bọn họ dám nói không hay một câu nào với anh, em sẽ đánh gãy chân bọn họ!”


Nói đến đây, anh ta lấm la lấm lét nói: “Có muốn thế này không, em tìm người đánh hai tên ngốc này một trận. Nhất là tên Tôn Hạo kia, em đã sớm chướng mắt anh ta rồi, từ trong ra ngoài chỉ là một tên ngụy quân tử.”


Hoàng Hân VỖ vào gáy anh ta một cái: “Hoàng Gia Gia, em đừng đánh đánh giết giết ở đây. Có tin chị về nói với ông nội không?”


“Chị, em nói đùa mà” Hoàng Gia Gia vội nói.


Lê Văn Vân cười nói với anh ta: “Các người đi chơi đi, đừng lo lắng cho tôi.”


Hoàng Hân gật đầu, nhìn Lê Văn Vân và nói: “Được rồi, hôm khác sẽ mời anh đi ăn.”


Lê Văn Vân gật đầu.


Sau khi bọn họ rời đi, trên sân khấu, Quách Khải Thụy bước lên phía trên nói: “Mọi người, bữa tiệc hôm nay chủ yếu là để mọi người giao lưu với nhau. Đồng thời, tôi cũng chính thức để con trai mình là Quách Vĩ Thịnh làm quen với mọi người một chút. Tôi biết tất cả mọi người có một vài ấn tượng không tốt lắm với thằng nhóc khốn đó. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, nó sẽ tiếp quản một số sản nghiệp của nhà họ Quách chúng tôi. Cũng mong sau này các vị có thể giúp đỡ cho nó một ít!”


Lê Văn Vấn đầy thú hứng thú mà quan sát.


Bên cạnh Lê Văn Vân, Quách Tiểu Manh bĩu môi nói: “Bố em điên rồi, lại cho anh em đi làm ăn. Anh trai em có khiếu kinh doanh lắm à?”


Lê Văn Vân nghe thấy lời trào phúng của cô ấy thì không nhịn được cười. Anh xoa đầu Quách Tiểu Manh và nói: “Bây giờ em bao nhiêu tuổi rồi?”


“Mười sáu ạ.” Quách Tiểu Manh nói: “Bây giờ đã là lớp mười rồi. Nói mới nhớ, trước đây anh đã hứa với em là khi em vào đầu cấp ba, sẽ đưa chị Thi Kỳ đến đi chơi với em mà!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom