Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 426
“Chú hai, đây là bạn của ông nội” Hoàng Hân nói nhanh: “Bây giờ cháu sẽ đưa anh ấy đi gặp ông nội một chút.”
“Vớ vẩn!” Chú hai của Hoàng Hân trừng mắt nói: “Làm sao ông cụ có thể có một người bạn trẻ như vậy? Ông Hầu Diệu Trần nói ông ấy cần một môi trường hoàn toàn yên tĩnh.”
“Cháu không tin tưởng ông ta!” Hoàng Hân nhẹ giọng nói.
“Hừ, ông Hầu Diệu Trần là bác sĩ hàng đầu của toàn bộ Yên Kinh, thậm chí là của cả nước. Cháu có gì phải mất lòng tin? Chẳng lẽ anh chàng bên cạnh cháu đây còn có y thuật cao siêu ư?” Chủ hai của Hoàng Hân vội vàng nói.
Lúc này, một người đàn ông trung niên khác đi tới, hỏi: “Sao vậy?”
“Bố, đây là Lê Văn Vân, bạn của ông.” Hoàng Hân vội vàng nói với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên tên là Hoàng Trí, bố của Hoàng Hân và Hoàng Gia Gia, cũng là con trai trưởng của nhà họ Hoàng.
Lê Văn Vân khẽ cau mày, lỗ tai khẽ nhúc nhích. Anh có thể nghe thấy một tiếng thở yếu ớt truyền đến từ phòng trong đại sảnh.
Hơi thở rất yếu và có hơi dồn dập, rõ ràng trạng thái của ông cụ Hoàng tệ vô cùng.
“Mình phải đi vào dùng chân khí để ổn định tình hình hiện tại cho ông cụ, chờ bác sĩ Phạm đến.” Trong lòng Lê Văn Vân cân nhắc.
Đúng, đối với Hầu Diệu Trần, anh cũng không tin tưởng cho lắm.
“Cho tôi vào” Lê Văn Vân thở ra một hơi nói.
Lông mày của Hoàng Trí nhíu lại, còn chú hai của Hoàng Hân thì quát lên: “Thằng nhóc, hôm nay tôi nghe nói cậu và thằng nhóc yếu đuối Hoàng Gia Gia kia hợp thành năm cậu chủ Yên Kinh gì đó. Đây là nhà họ Hoàng, cậu đừng lộn xộn nữa! Nếu cậu làm phiền ông Hầu Diệu Trần, khiến ông cụ nhà chúng tôi gặp chuyện gì ngoài ý muốn, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm…”
“Tôi chịu trách nhiệm!” Lê Văn Vân thản nhiên nói: “Sắp hết thời gian rồi, tôi vào trước. Hoàng Hân, giúp tôi ngăn cản những người khác!”
Nói xong, anh trực tiếp đi về phía cửa trong, lúc này mọi người của nhà họ Hoàng đều nhìn
sang.
“Ngăn cậu ta lại!” Chú hai của Hoàng Hân nói.
“Cho cậu ta vào đi!” Cùng lúc đó, Hoàng Trí mở miệng với giọng điệu bình tĩnh, thản nhiên nói.
Mọi người đều cau mày nói: “Tôi tin tưởng Hoàng Hân sẽ không vô duyên mời một người đến đây.”
Lê Văn Vân không chần chừ nữa, anh bỏ qua tất cả mọi người rồi nhanh chóng đi về phía căn phòng bên trong.
Trong phòng tỏa ra một mùi thơm ngát. Lúc này trong phòng, công cụ Hoàng đang nằm trên giường, bên cạnh ông là một ông già đang ngồi đó. Còn có hai người nữa, cầm không ít đồ, cung kính đứng ở một bên.
Nghe được động tĩnh ngoài cửa, sắc mặt Hầu Diệu Trần khó coi, ông ta nói: “Không phải tôi đã nói các người đừng vào sao?”
Ông ta cầm trong tay một cây ngân châm, nói với vẻ mặt không vui: “Các người ước gì ông cụ chết đi đúng không?”
Mà lúc này, trên mặt ông cụ đã bị cắm vài cây ngân châm rồi.
Nhìn thấy vị trí cắm những cây ngân châm này, sắc mặt của Lê Văn Vân đột nhiên thay đổi, sau đó trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Lê Văn Vân cũng được coi là có chút kiến thức về y học, thân là Người Gác Đêm cái gì cũng phải biết một ít.
Bình thường lúc làm nhiệm vụ, khi bác sĩ của đội không có mặt, bọn họ cũng phải tự làm một số phương pháp sơ cứu, cứu chữa. Đối với kỳ kinh bát mạch của cơ thể người, Lê Văn Vân cũng đã ghi nhớ trong đầu.
Hầu Diệu Trần quay người lại, nhìn Lê Văn Vân.
Trong trí nhớ của mình, ông ta không có một chút ấn tượng gì về Lê Văn Vân, vì thế ông ta cau mày lại hỏi: “Cậu là ai?”
Nói rồi, ông ta lại xua tay nói: “Mau ra ngoài đi, đừng quấy rầy tôi.”
Sau đó, ông ta lại quay người lại, từ từ nâng cây kim bạc trên tay lên.
“Nếu ông châm cây kim đó xuống thì e là ông cụ Hoàng sẽ thật sự mất mạng đấy!” Ánh mắt Lê Văn Vân lóe lên một tia lạnh lẽo: “Là ai… mời ông đến đây vậy?”
Đúng, Lê Văn Vân biết người đàn ông trước mặt anh là Hầu Diệu Trần, là chuyên gia về y dược.
Nhưng một bác sĩ hàng đầu như ông ta không nên cắm cây kim bạc vào ***** ** đó trên mặt ông cụ Hoàng.
Nói cách khác, có lẽ là ông ta đang cố ý làm vậy, dù sao những người khác cũng không am hiểu về y thuật.
Ông ta muốn ông cụ Hoàng chết!
Sau đó nói một câu đại loại như bản thân đã cố gắng hết sức, người nhà họ Hoàng cũng không thể tìm ra bất cứ sai sót gì.
Sắc mặt Hầu Diệu Trần hơi thay đổi, ông ta quay người lại, khuôn mặt già nua nhìn chòng chọc vào Lê Văn Vân, nói: “Cậu biết tôi là ai không? Đúng là một thằng ranh miệng còn hội sữa, ăn nói bừa bãi!”
“Cút ra ngoài đi!” Hầu Diệu Trần lại nói.
Hai người đàn ông bên cạnh ông ta lập tức bước về phía Lê Văn Vân, lạnh lùng nói: “Ra ngoài!”
Lê Văn Vân phớt lờ bọn họ, lúc này Hoàng Tông Thực đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, Lê Văn Vân cũng không cần che giấu làm gì nữa. Chân anh hơi nhúc nhích một chút, sau đó di chuyển như một bóng ma tiến thẳng đến bên giường.
“Hả?” Hầu Diệu Trần hừ lạnh: “Hóa ra cậu đã từng luyện võ ư? Ai gọi cậu đến đây? Nếu ông cụ Hoàng có mệnh hệ gì, cậu chịu trách nhiệm…”
“Cút đi!” Lê Văn Vân hừ lạnh, tóm lấy bả vai ông ta.
Hầu Diệu Trần cười khẩy, chân khí ở toàn thân như cuộn trào. Nhưng lúc này ông ta lại phát hiện ra mình không thể phản kháng, cả người bị Lê Văn Vân nhấc bổng lên.
Ngay sau đó, Hầu Diệu Trần bị ném thẳng ra cửa.
“Rầm!”
Hầu Diệu Trần ngã từ cửa vào trong đại sảnh.
Nhìn ông ta bị ném ra ngoài như vậy, người nhà họ Hoàng ở trong đại sảnh đều nhìn ông ta với vẻ sững sờ.
Hầu Diệu Trần bò dậy, mặt đỏ bừng bừng, gầm lên: “Ai gọi thằng nhãi đó đến đây vậy? Các người còn muốn Hoàng Tông Thực sống không đấy?”
“Vớ vẩn!” Chú hai của Hoàng Hân trừng mắt nói: “Làm sao ông cụ có thể có một người bạn trẻ như vậy? Ông Hầu Diệu Trần nói ông ấy cần một môi trường hoàn toàn yên tĩnh.”
“Cháu không tin tưởng ông ta!” Hoàng Hân nhẹ giọng nói.
“Hừ, ông Hầu Diệu Trần là bác sĩ hàng đầu của toàn bộ Yên Kinh, thậm chí là của cả nước. Cháu có gì phải mất lòng tin? Chẳng lẽ anh chàng bên cạnh cháu đây còn có y thuật cao siêu ư?” Chủ hai của Hoàng Hân vội vàng nói.
Lúc này, một người đàn ông trung niên khác đi tới, hỏi: “Sao vậy?”
“Bố, đây là Lê Văn Vân, bạn của ông.” Hoàng Hân vội vàng nói với người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên tên là Hoàng Trí, bố của Hoàng Hân và Hoàng Gia Gia, cũng là con trai trưởng của nhà họ Hoàng.
Lê Văn Vân khẽ cau mày, lỗ tai khẽ nhúc nhích. Anh có thể nghe thấy một tiếng thở yếu ớt truyền đến từ phòng trong đại sảnh.
Hơi thở rất yếu và có hơi dồn dập, rõ ràng trạng thái của ông cụ Hoàng tệ vô cùng.
“Mình phải đi vào dùng chân khí để ổn định tình hình hiện tại cho ông cụ, chờ bác sĩ Phạm đến.” Trong lòng Lê Văn Vân cân nhắc.
Đúng, đối với Hầu Diệu Trần, anh cũng không tin tưởng cho lắm.
“Cho tôi vào” Lê Văn Vân thở ra một hơi nói.
Lông mày của Hoàng Trí nhíu lại, còn chú hai của Hoàng Hân thì quát lên: “Thằng nhóc, hôm nay tôi nghe nói cậu và thằng nhóc yếu đuối Hoàng Gia Gia kia hợp thành năm cậu chủ Yên Kinh gì đó. Đây là nhà họ Hoàng, cậu đừng lộn xộn nữa! Nếu cậu làm phiền ông Hầu Diệu Trần, khiến ông cụ nhà chúng tôi gặp chuyện gì ngoài ý muốn, cậu sẽ phải chịu trách nhiệm…”
“Tôi chịu trách nhiệm!” Lê Văn Vân thản nhiên nói: “Sắp hết thời gian rồi, tôi vào trước. Hoàng Hân, giúp tôi ngăn cản những người khác!”
Nói xong, anh trực tiếp đi về phía cửa trong, lúc này mọi người của nhà họ Hoàng đều nhìn
sang.
“Ngăn cậu ta lại!” Chú hai của Hoàng Hân nói.
“Cho cậu ta vào đi!” Cùng lúc đó, Hoàng Trí mở miệng với giọng điệu bình tĩnh, thản nhiên nói.
Mọi người đều cau mày nói: “Tôi tin tưởng Hoàng Hân sẽ không vô duyên mời một người đến đây.”
Lê Văn Vân không chần chừ nữa, anh bỏ qua tất cả mọi người rồi nhanh chóng đi về phía căn phòng bên trong.
Trong phòng tỏa ra một mùi thơm ngát. Lúc này trong phòng, công cụ Hoàng đang nằm trên giường, bên cạnh ông là một ông già đang ngồi đó. Còn có hai người nữa, cầm không ít đồ, cung kính đứng ở một bên.
Nghe được động tĩnh ngoài cửa, sắc mặt Hầu Diệu Trần khó coi, ông ta nói: “Không phải tôi đã nói các người đừng vào sao?”
Ông ta cầm trong tay một cây ngân châm, nói với vẻ mặt không vui: “Các người ước gì ông cụ chết đi đúng không?”
Mà lúc này, trên mặt ông cụ đã bị cắm vài cây ngân châm rồi.
Nhìn thấy vị trí cắm những cây ngân châm này, sắc mặt của Lê Văn Vân đột nhiên thay đổi, sau đó trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Lê Văn Vân cũng được coi là có chút kiến thức về y học, thân là Người Gác Đêm cái gì cũng phải biết một ít.
Bình thường lúc làm nhiệm vụ, khi bác sĩ của đội không có mặt, bọn họ cũng phải tự làm một số phương pháp sơ cứu, cứu chữa. Đối với kỳ kinh bát mạch của cơ thể người, Lê Văn Vân cũng đã ghi nhớ trong đầu.
Hầu Diệu Trần quay người lại, nhìn Lê Văn Vân.
Trong trí nhớ của mình, ông ta không có một chút ấn tượng gì về Lê Văn Vân, vì thế ông ta cau mày lại hỏi: “Cậu là ai?”
Nói rồi, ông ta lại xua tay nói: “Mau ra ngoài đi, đừng quấy rầy tôi.”
Sau đó, ông ta lại quay người lại, từ từ nâng cây kim bạc trên tay lên.
“Nếu ông châm cây kim đó xuống thì e là ông cụ Hoàng sẽ thật sự mất mạng đấy!” Ánh mắt Lê Văn Vân lóe lên một tia lạnh lẽo: “Là ai… mời ông đến đây vậy?”
Đúng, Lê Văn Vân biết người đàn ông trước mặt anh là Hầu Diệu Trần, là chuyên gia về y dược.
Nhưng một bác sĩ hàng đầu như ông ta không nên cắm cây kim bạc vào ***** ** đó trên mặt ông cụ Hoàng.
Nói cách khác, có lẽ là ông ta đang cố ý làm vậy, dù sao những người khác cũng không am hiểu về y thuật.
Ông ta muốn ông cụ Hoàng chết!
Sau đó nói một câu đại loại như bản thân đã cố gắng hết sức, người nhà họ Hoàng cũng không thể tìm ra bất cứ sai sót gì.
Sắc mặt Hầu Diệu Trần hơi thay đổi, ông ta quay người lại, khuôn mặt già nua nhìn chòng chọc vào Lê Văn Vân, nói: “Cậu biết tôi là ai không? Đúng là một thằng ranh miệng còn hội sữa, ăn nói bừa bãi!”
“Cút ra ngoài đi!” Hầu Diệu Trần lại nói.
Hai người đàn ông bên cạnh ông ta lập tức bước về phía Lê Văn Vân, lạnh lùng nói: “Ra ngoài!”
Lê Văn Vân phớt lờ bọn họ, lúc này Hoàng Tông Thực đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, Lê Văn Vân cũng không cần che giấu làm gì nữa. Chân anh hơi nhúc nhích một chút, sau đó di chuyển như một bóng ma tiến thẳng đến bên giường.
“Hả?” Hầu Diệu Trần hừ lạnh: “Hóa ra cậu đã từng luyện võ ư? Ai gọi cậu đến đây? Nếu ông cụ Hoàng có mệnh hệ gì, cậu chịu trách nhiệm…”
“Cút đi!” Lê Văn Vân hừ lạnh, tóm lấy bả vai ông ta.
Hầu Diệu Trần cười khẩy, chân khí ở toàn thân như cuộn trào. Nhưng lúc này ông ta lại phát hiện ra mình không thể phản kháng, cả người bị Lê Văn Vân nhấc bổng lên.
Ngay sau đó, Hầu Diệu Trần bị ném thẳng ra cửa.
“Rầm!”
Hầu Diệu Trần ngã từ cửa vào trong đại sảnh.
Nhìn ông ta bị ném ra ngoài như vậy, người nhà họ Hoàng ở trong đại sảnh đều nhìn ông ta với vẻ sững sờ.
Hầu Diệu Trần bò dậy, mặt đỏ bừng bừng, gầm lên: “Ai gọi thằng nhãi đó đến đây vậy? Các người còn muốn Hoàng Tông Thực sống không đấy?”
Bình luận facebook