Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 429
Thực ra là ông đã tỉnh được một lúc, lúc này hai mắt ông đỏ lên.
“Ông cụ Hoàng, không sao rồi.” Lê Văn Vân cười với ông.
Phạm Nhược Tuyết lần lượt rút mấy cây châm bạc trên người Hoàng Tông Thực ra.
Lê Văn Vân bước ra cửa, khẽ thở ra một hơi rồi nói với mọi người trong đại sảnh: “Ông cụ đã tỉnh lại rồi.”
“Ôi!”
Nghe vậy, người Hoàng Hân mềm nhũn ra, loạng choạng lùi về sau hai bước, Lê Văn Vân vội bước tới đỡ lấy cô ta.
Trong đại sảnh, vẻ mặt của những người khác đều lộ ra vẻ phấn khích.
Đối với gia tộc nhà họ Hoàng và ngân hàng Tân Hải, ông cụ Hoàng có vai trò rất quan trọng.
Bây giờ ông đã tỉnh lại, điều này khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, như trút được một gánh nặng trong lòng.
“Bây giờ ông cụ đã tỉnh, nhưng e là vẫn còn một số chuyện phải tính toán rõ ràng.” Lê Văn Vân liếm môi, sau đó bất thình lình đưa mắt sang nhìn Hầu Diệu Trần.
Cổ Hầu Diệu Trần hơi rụt lại.
Lê Văn Vận cười khẩy, hỏi: “Là ai mời Hầu Diệu Trần đến đây?”
Nét mặt Hoàng Trí hơi thay đổi, sắc mặt không dễ coi cho lắm, nhìn sang Hoàng Thiên Tướng.
Hoàng Thiên Tướng khẽ biến sắc, nhưng ông ta vẫn bình tĩnh đáp: “Ông Hầu là bác sĩ giỏi nhất Yên Kinh, tôi đi mới ông ấy đến đây đấy, thì sao nào?”
Lê Văn Vân cười nhạt, nhìn Hầu Diệu Trần, nói: “Lão già này…”
“Lê Văn Vân!” Đúng lúc này, một giọng nói hơi yếu ớt vang lên từ phía sau, Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn, thấy Hoàng Tông Thực đang bước ra cửa dưới sự dìu đỡ của Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U.
Lê Văn Vân khẽ cau mày khi nhìn thấy ông ta.
Hoàng Tông Thực vẫn còn hơi yếu, nhưng ông ta vẫn nhờ Phạm Nhược Tuyết đỡ mình ra ngoài. Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Hầu Diệu Trần nói: “Ông đi đi.”
Hầu Diệu Trần sửng sốt, dường như ông ta không ngờ Hoàng Tông Thực sẽ thả mình đi.
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động, anh đã đoán được đại khái suy nghĩ của Hoàng Tông Thực.
Rõ ràng là chuyện này có thể có liên quan đến người trong nội bộ nhà họ Hoàng, liên quan đến sự đấu đá trong một gia tộc lớn.
Tất nhiên, đây là chuyện của gia đình Hoàng Tông Thực!
Nếu bản thân Hoàng Tông Thực đã muốn che giấu và không truy cứu nữa thì Lê Văn Vân cũng không tiện nói gì thêm. Anh chỉ khẽ lắc đầu và không nói thêm câu nào nữa!
“Y thuật của cô gái trẻ này rất cao siêu, là tôi đã quá hàm hồ, nhưng vẫn hy vọng có cơ hội trao đổi về y thuật cùng cô!” Hầu Diệu Trần chắp tay nói với Phạm Nhược Tuyết.
Phạm Nhược Tuyết ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn ông ta rồi đáp: “Loại người như ông không có đủ tư cách để bàn về y thuật với tôi. Một người không có y đức cũng tự nhận mình là bác sĩ ư?”
Sắc mặt Hầu Diệu Trần hết xanh lại đỏ, sau đó ông ta quay người nói với hai đệ tử của mình: “Chúng ta đi!”
Đợi đến khi ba người họ đã rời đi, Hoàng Tông Thực cũng nói với những người khác: “Các con cũng về cả đi, ông đã không còn nguy hiểm gì nữa, chỉ hơi mệt một chút nên muốn nghỉ ngơi.”
Người nhà họ Hoàng cũng dần dần tản ra.
Sau khi mọi người đã rời đi hết, Phạm Nhược Tuyết đỡ Hoàng Tông Thực ngồi xuống ghế sô pha, Hoàng Tông Thực liếc nhìn Hoàng Hân và Hoàng Gia Gia rồi nói: “Hai cháu cũng lui xuống đi, ông có mấy lời muốn nói với Lê Văn Vân.”
“Vâng thưa ông nội, ông nhớ giữ gìn sức khỏe ạ.” Hoàng Hân vội nói.
Đợi đến khi Hoàng Hân và Hoàng Gia Gia cũng đã rời đi, Hoàng Tông Thực mới nở một nụ cười khổ, nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Có phải là cậu rất tò mò về chuyện tại sao tôi không vạch trần chuyện đó, đúng không?”
Lê Văn Vân lắc đầu đáp: “Ông không muốn mâu thuẫn trong gia đình trở nên quá gay gắt.”
Hoàng Tông Thực gật đầu nói: “Đúng vậy, kỳ thực tôi cũng đã là một ông già gần đất xa trời. Giữa Hoàng Trí và Hoàng Thiên Tướng, tôi đã cho hai đứa nó một cuộc cạnh tranh công bằng. Và cuối cùng, Hoàng Trí đã thắng.
Nhưng dường như Thiên Tướng vẫn không phục. Thế mà nó lại muốn dồn tôi vào chỗ chết, nó muốn hại chết bố nó!” Hoàng Tông Thực nói: “Cách đây không lâu, nó nói nó đã đến chỗ Hầu Diệu Trần nhờ ông ta bốc cho tôi mấy thang thuốc bồi bổ thân thể. Gần đây tôi có uống hai thang, nhưng sức khỏe lại càng ngày càng kém đi, đến hôm nay thì bị choáng…”
Những gì ông nói không khác so với những gì Lê Văn Vân thầm nghĩ trong lòng là bao.
Hoàng Thiên Tướng là đời thứ hai, cũng là con trai ruột của Hoàng Tông Thực, để lấy được quyền thừa kế ngân hàng Tân Hải, ông ta đã hợp tác với Hầu Diệu Trần, giết Hoàng Tông Thực, khiến ngân hàng Tân Hải rơi vào cuộc nội loạn!
Trong số con cháu thế hệ thứ ba, Hoàng Gia Gia thì kém cỏi, còn Hoàng Hân lại là nữ. Dưới tình huống Hoàng Tông Thực không thể ra quyết định, cuối cùng quyền thừa kế rất có khả năng rơi vào tay con trai của Hoàng Thiên Tướng.
Sau cùng, Hoàng Tông Thực thở dài nói: “Đều là người một nhà, làm ầmilên thì cuối cùng tất cả đều xấu mặt, tôi nghĩ vẫn nên bỏ qua thì hơn. Vả lại, đoán chừng trong lòng Thiên Tướng cũng hiểu rõ, cũng coi như là đã nhắc khéo để cảnh tỉnh nó.”
Lê Văn Vân cau mày.
Đây là chuyện nhà của Hoàng Tông Thực, bản thân ông cũng không muốn tính toán. Cho nên tất nhiên là Lê Văn Vân cũng sẽ không tiếp tục truy cứu sâu hơn nữa.
“Ông cụ Hoàng, không sao rồi.” Lê Văn Vân cười với ông.
Phạm Nhược Tuyết lần lượt rút mấy cây châm bạc trên người Hoàng Tông Thực ra.
Lê Văn Vân bước ra cửa, khẽ thở ra một hơi rồi nói với mọi người trong đại sảnh: “Ông cụ đã tỉnh lại rồi.”
“Ôi!”
Nghe vậy, người Hoàng Hân mềm nhũn ra, loạng choạng lùi về sau hai bước, Lê Văn Vân vội bước tới đỡ lấy cô ta.
Trong đại sảnh, vẻ mặt của những người khác đều lộ ra vẻ phấn khích.
Đối với gia tộc nhà họ Hoàng và ngân hàng Tân Hải, ông cụ Hoàng có vai trò rất quan trọng.
Bây giờ ông đã tỉnh lại, điều này khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, như trút được một gánh nặng trong lòng.
“Bây giờ ông cụ đã tỉnh, nhưng e là vẫn còn một số chuyện phải tính toán rõ ràng.” Lê Văn Vân liếm môi, sau đó bất thình lình đưa mắt sang nhìn Hầu Diệu Trần.
Cổ Hầu Diệu Trần hơi rụt lại.
Lê Văn Vận cười khẩy, hỏi: “Là ai mời Hầu Diệu Trần đến đây?”
Nét mặt Hoàng Trí hơi thay đổi, sắc mặt không dễ coi cho lắm, nhìn sang Hoàng Thiên Tướng.
Hoàng Thiên Tướng khẽ biến sắc, nhưng ông ta vẫn bình tĩnh đáp: “Ông Hầu là bác sĩ giỏi nhất Yên Kinh, tôi đi mới ông ấy đến đây đấy, thì sao nào?”
Lê Văn Vân cười nhạt, nhìn Hầu Diệu Trần, nói: “Lão già này…”
“Lê Văn Vân!” Đúng lúc này, một giọng nói hơi yếu ớt vang lên từ phía sau, Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn, thấy Hoàng Tông Thực đang bước ra cửa dưới sự dìu đỡ của Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U.
Lê Văn Vân khẽ cau mày khi nhìn thấy ông ta.
Hoàng Tông Thực vẫn còn hơi yếu, nhưng ông ta vẫn nhờ Phạm Nhược Tuyết đỡ mình ra ngoài. Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Hầu Diệu Trần nói: “Ông đi đi.”
Hầu Diệu Trần sửng sốt, dường như ông ta không ngờ Hoàng Tông Thực sẽ thả mình đi.
Trong lòng Lê Văn Vân khẽ động, anh đã đoán được đại khái suy nghĩ của Hoàng Tông Thực.
Rõ ràng là chuyện này có thể có liên quan đến người trong nội bộ nhà họ Hoàng, liên quan đến sự đấu đá trong một gia tộc lớn.
Tất nhiên, đây là chuyện của gia đình Hoàng Tông Thực!
Nếu bản thân Hoàng Tông Thực đã muốn che giấu và không truy cứu nữa thì Lê Văn Vân cũng không tiện nói gì thêm. Anh chỉ khẽ lắc đầu và không nói thêm câu nào nữa!
“Y thuật của cô gái trẻ này rất cao siêu, là tôi đã quá hàm hồ, nhưng vẫn hy vọng có cơ hội trao đổi về y thuật cùng cô!” Hầu Diệu Trần chắp tay nói với Phạm Nhược Tuyết.
Phạm Nhược Tuyết ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn ông ta rồi đáp: “Loại người như ông không có đủ tư cách để bàn về y thuật với tôi. Một người không có y đức cũng tự nhận mình là bác sĩ ư?”
Sắc mặt Hầu Diệu Trần hết xanh lại đỏ, sau đó ông ta quay người nói với hai đệ tử của mình: “Chúng ta đi!”
Đợi đến khi ba người họ đã rời đi, Hoàng Tông Thực cũng nói với những người khác: “Các con cũng về cả đi, ông đã không còn nguy hiểm gì nữa, chỉ hơi mệt một chút nên muốn nghỉ ngơi.”
Người nhà họ Hoàng cũng dần dần tản ra.
Sau khi mọi người đã rời đi hết, Phạm Nhược Tuyết đỡ Hoàng Tông Thực ngồi xuống ghế sô pha, Hoàng Tông Thực liếc nhìn Hoàng Hân và Hoàng Gia Gia rồi nói: “Hai cháu cũng lui xuống đi, ông có mấy lời muốn nói với Lê Văn Vân.”
“Vâng thưa ông nội, ông nhớ giữ gìn sức khỏe ạ.” Hoàng Hân vội nói.
Đợi đến khi Hoàng Hân và Hoàng Gia Gia cũng đã rời đi, Hoàng Tông Thực mới nở một nụ cười khổ, nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Có phải là cậu rất tò mò về chuyện tại sao tôi không vạch trần chuyện đó, đúng không?”
Lê Văn Vân lắc đầu đáp: “Ông không muốn mâu thuẫn trong gia đình trở nên quá gay gắt.”
Hoàng Tông Thực gật đầu nói: “Đúng vậy, kỳ thực tôi cũng đã là một ông già gần đất xa trời. Giữa Hoàng Trí và Hoàng Thiên Tướng, tôi đã cho hai đứa nó một cuộc cạnh tranh công bằng. Và cuối cùng, Hoàng Trí đã thắng.
Nhưng dường như Thiên Tướng vẫn không phục. Thế mà nó lại muốn dồn tôi vào chỗ chết, nó muốn hại chết bố nó!” Hoàng Tông Thực nói: “Cách đây không lâu, nó nói nó đã đến chỗ Hầu Diệu Trần nhờ ông ta bốc cho tôi mấy thang thuốc bồi bổ thân thể. Gần đây tôi có uống hai thang, nhưng sức khỏe lại càng ngày càng kém đi, đến hôm nay thì bị choáng…”
Những gì ông nói không khác so với những gì Lê Văn Vân thầm nghĩ trong lòng là bao.
Hoàng Thiên Tướng là đời thứ hai, cũng là con trai ruột của Hoàng Tông Thực, để lấy được quyền thừa kế ngân hàng Tân Hải, ông ta đã hợp tác với Hầu Diệu Trần, giết Hoàng Tông Thực, khiến ngân hàng Tân Hải rơi vào cuộc nội loạn!
Trong số con cháu thế hệ thứ ba, Hoàng Gia Gia thì kém cỏi, còn Hoàng Hân lại là nữ. Dưới tình huống Hoàng Tông Thực không thể ra quyết định, cuối cùng quyền thừa kế rất có khả năng rơi vào tay con trai của Hoàng Thiên Tướng.
Sau cùng, Hoàng Tông Thực thở dài nói: “Đều là người một nhà, làm ầmilên thì cuối cùng tất cả đều xấu mặt, tôi nghĩ vẫn nên bỏ qua thì hơn. Vả lại, đoán chừng trong lòng Thiên Tướng cũng hiểu rõ, cũng coi như là đã nhắc khéo để cảnh tỉnh nó.”
Lê Văn Vân cau mày.
Đây là chuyện nhà của Hoàng Tông Thực, bản thân ông cũng không muốn tính toán. Cho nên tất nhiên là Lê Văn Vân cũng sẽ không tiếp tục truy cứu sâu hơn nữa.
Bình luận facebook