• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Có rể là chiến vương (3 Viewers)

  • Có rể là chiến vương - Chương 459

Ông cụ Long lắc đầu nói: “Đúng rồi, cậu luyện võ ở trong tù à, nhắc tới mới nhớ, tôi cũng có một người bạn cũ cứ thích chủ động gây chuyện để được vào nhà tù, ông ấy nói những người trong nhà tù nói chuyện dễ nghe. Không biết có phải cậu là người kế thừa sự nghiệp của ông ấy không?”





Trong lòng Lê Văn Vân khẽ dao động, anh không ngờ trên đời này lại có một người như vậy.





Tuy nhiên, anh vẫn nở một nụ cười trên môi và nói: “Vậy không phải rồi, sư phụ của tôi là người rất khiêm tốn và không muốn tôi tiết lộ điều đó cho người khác!”





“Vậy tôi nghĩ đó là người bạn cũ của tôi rồi.” Ông cụ Long nói: “Bạn cũ của tôi cũng giống như lời cậu nói, ông ấy là một bậc thầy tuyệt vời về đào tạo người trẻ”





Cùng với cuộc trò chuyện của hai người, những người khác lập tức tò mò lên.





Họ không ngờ rằng trên đời này lại còn có người như vậy.





Lê Văn Vân cũng rất vui khi thấy điều đó xảy ra, anh không phủ nhận mà cũng không thừa nhận điều đó, chỉ cười và nói: “Ông cụ Long, sinh nhật vui vẻ!”





Ông cụ Long khẽ mỉm cười, sau đó nhìn về phía Long Nhã Lâm bên cạnh rồi nói với Lê Văn Vân: “Lê Văn Vân, hiện giờ cậu còn độc thân phải không?”





“Hả?” Lê Văn Vân hơi sững sờ, sau đó gật đầu.





Ông cụ Long thở phào nhẹ nhõm nói: “Thật tốt quá, cậu thấy cháu gái của tôi thế nào?”





Lê Văn Vân quay lại nhìn Long Nhã Lâm.





Long Nhã Lâm hơi đỏ mặt lên.





Ông cụ Long nói với vẻ mặt lo lắng: “Đứa cháu gái này của tôi có tính cách quá mạnh mẽ, con bé từng nói nếu muốn lập gia đình thì phải lấy người đánh thẳng nó. Có điều con bé cũng có tài năng thiên phú, đã sớm đạt tới đỉnh cấp, những người có thể đánh thắng nó cũng chỉ có mấy ông già. Bố mẹ nó lại qua đời sớm nên tôi rất lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của nó, chắc chắn cậu có thể đánh thắng được con bé nên cậu có thể suy nghĩ thêm được không?”





Nói đến đây, ông ấy khẽ thở dài.





“Ông nội, ông làm gì vậy?” Long Nhã Lâm vội nói.





Lê Văn Vân vội vàng nói: “Ông nói đùa rồi ạ.”





Lê Văn Vân phát hiện dường như những ông già này đều có chung một tật xấu, đó là thích bán con gái hoặc cháu gái của mình ra ngoài.





Đỗ Thương Bắc cũng vậy, Hoàng Tông Thực cũng thế, bây giờ ông cụ Long cũng y chang.





“Ha ha ha… Ông cụ Long cười sang sảng.





Ông ấy nâng ly rượu lên cụng ly với Lê Văn Vân: “Đùa thôi, đùa thôi. Chuyện của người trẻ tuổi mấy người cứ để mấy người tự tìm hiểu, có điều tôi cảm thấy cậu với đứa cháu gái này của tôi thật có duyên”





Trên mặt Lê Văn Vân thoáng hiện vẻ gượng gạo.





“Được rồi, mọi người ăn cơm đi, cần gì cứ nói với người phục vụ” Ông cụ Long mỉm cười, xoay người chắp tay sau lưng rồi đi về phía chỗ ngồi của mình.





Lê Văn Vân thở phào nhẹ nhõm, vừa định quay người lại, nhưng sau đó lông mày khẽ giật giật.





Ánh mắt của anh dừng lại trên tay ông cụ Long.





Đôi tay của ông cụ đang bí mật làm một số động tác.





“Đây là… mật mã của Người Gác Đêm!” Trái tim của Lê Văn Vân đập loạn nhịp.





Ông cụ Long này là Người Gác Đêm ư?





Trong chớp mắt da đầu anh như tê dại!





Động tác này, không thể lừa được người ta, động tác này là của Người Gác Đêm khi giao tiếp bí mật với nhau.





Lê Văn Vân đã đến Yên Kinh rất nhiều lần, nhưng anh hoàn toàn không biết về sự tồn tại của ông già này.





“Rốt cuộc ông là ai?” Lê Văn Vân kinh ngạc nói: “Là Người Gác Đêm bí ẩn số một kia ư? Hay là người của chi nhánh bí mật nào khác?”











 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom