• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Có rể là chiến vương (2 Viewers)

  • Có rể là chiến vương - Chương 487

Phó Vũ cười nhạt, liếc mắt nhìn Lê Văn Vân rồi bĩu môi nói: “Con mẹ nó, mạng của cậu cũng lớn thật đấy. Ba năm trước cậu mất tích, rất nhiều người tưởng cậu đã chết rồi, ông đây còn khua chiêng gióng trống ầm ĩ nửa ngày trời để ăn mừng nữa. Kết quả cậu lại không chết, con mẹ nó chứ. Đám phế vật này càng ngày càng ăn hại mà.”





“Nhưng Đường Đường đã chết rồi!” Lê Văn Vân lẩm bẩm.





Phó Vũ ngẩn người, sau đó anh ta bước đến chỗ Lê Văn Vân trầm mặc nói: “Khi nào cậu muốn tìm Demps báo thù thì hãy dẫn tôi theo cùng!”





SEL





Mặc dù hai tiểu đội thường xuyên xung đột với nhau, Phó Vũ và Đường Đường thường xuyên chiến đấu với nhau, nhưng cả hai chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tình bạn riêng tư của hai người rất tốt.





“Xử lý những tên ngốc này thế nào đây?” Phó Vũ hỏi.





“Ba tên này, còn có tên nhóc đang sợ vãi đái đằng kia nữa, đưa tất cả vào nhà tù của Người Gác Đêm nhốt lại.” Lê Văn Vân nói: “Cũng dẫn tất cả những người còn lại về đi, còn hai người kia.”





Sau đó anh chỉ vào Phùng Tịnh Vũ và Phòng Cảnh Thiên nói: “Đưa đến thành phố Tội Ác.”





“Hả?” Phó Vũ kinh ngạc nói: “Tàn nhẫn vậy à?”





Phùng Vĩ vội vàng nói: “Lê Văn Vân, đừng làm như vậy, tôi cầu xin cậu hãy cho hai đứa nó một con đường sống đi. Trước đây là tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu, tôi sẽ cho cậu tất cả những thứ mà tôi có, cho cậu hết.”





Lê Văn Vân cũng lười để ý đến ông ta.





Trong thế giới này, khi làm bất cứ chuyện gì cũng phải trả giá.





Nhiệm vụ ban đầu của Lê Văn Vân là phụ trách sự an toàn của Vương Giai Kỳ và truy sát Lâm Thiếu Hoa, vốn dĩ anh không liên quan gì đến những người này!





Nhưng từ sự khiêu khích ban đầu đến bày kế hãm hại anh đều là do bọn họ ra tay trước.





Anh nhìn Long Nhã Lâm và nói: “Người đẹp, tôi đưa cô về!”





Long Nhã Lâm nghe Lê Văn Vân nói vậy thì khuôn mặt hơi ửng đỏ, cô ấy đi tìm xung quanh, tìm thấy hai thanh đao và ôm chúng trên tay.





Lê Văn Vân cũng nhặt Phá Không và Vô Danh lên.





“Số 0.” Lúc này, Phó Vũ ghé sát lại nói: “Bây giờ cậu chủ yếu làm nhiệm vụ trong thành phố, cũng không nguy hiểm gì lắm. Hai thanh đao này ở trong tay cậu thật lãng phí, hay là cậu cho tôi mượn dùng tạm được không, đao tốt phải được dùng đúng nơi đúng lúc.”





“Anh nghĩ nhiều rồi!” Lê Văn Vân bĩu môi nói.





“Keo kiệt!” Phó Vũ cười nhạt: “Nhóc con, cậu cứ đợi đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đánh cậu và con nhỏ Hoàng Thi Kỳ kia một trận.”





Lê Văn Vân bĩu môi.





Phó Vũ nói những lời độc địa như vậy đã nhiều lần lắm rồi nhưng lần nào anh ta cũng là người bị treo lên và bị đánh, Lê Văn Vân cũng đã quen với điều đó.





Anh phớt lờ anh ta, dẫn Long Nhã Lâm vòng qua hai người, sau khi để đao của anh và đạo của Long Nhã Lâm trên ghế sau thì khởi động xe đưa cô ấy về Yên Kinh.





“Bây giờ không sao nữa rồi, cô đừng nghĩ gì nữa.” Lê Văn Vân cười nói.


Long Nhã Lâm thờ dài rối nói: Cám ôn!” “Chuyện nhà” Lê Văn Vân xua tay nói: Đúng rối, cô đìng tiết lệ với bất c ai về những thông tin viừa rối của tôi, kể cả ông nội của cô. Long Nhã Lâm gật đầu nói: “Tôi biết, tôi biết rỡ quy tắc của Người Gác Đêm, nhưng tôi có một điều kiện.” “Điều kiện?” Lê Văn Vân nhướng mày hỏi: “Cô Long xinh đẹp, cê đã nghĩ kỹ chưa đế? Vica rôi là tôi đã liều mạng cứu cô, bảo cô cất giữ một bí mật như vậy mà cũng đôi phải có điều kiện ư?”











 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom