• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Có rể là chiến vương (1 Viewer)

  • Có rể là chiến vương - Chương 495

Lê Văn Vân hơi nhíu mày, anh liếc mắt nhìn Long Nhã Lâm một cái.


Long Nhã Lâm hừ lạnh một tiếng và nói: “Hôm qua chị bị Phùng Vĩ lừa, bị trói lại, sau đó Lê Văn Vân đã cứu chị, hôm nay chị tới đây tìm anh ta, chính là muốn cảm ơn ngay trước mặt anh ta, sau đó định mời anh ta ăn một bữa cơm, tự mình cảm tạ một chút.”


Nghe đến đây, trong lòng Lê Văn Vân hơi lay động.


Cách nói này của Long Nhã Lâm nghe như chuẩn bị trả thù vậy.


Cô ấy cũng không trực tiếp nói với Vương Giai Kỳ anh chính là Người Gác Đêm Số 0 này nọ.


Điều này khiến Lê Văn Vân nhìn cô ấy với ánh mắt xem trọng, nếu cô ấy thật sự vì chuyện không gia nhập được Người Gác Đêm mà kể hết mọi chuyện ra ngoài, sau này Lê Văn Vân tuyệt đối sẽ không có bất kỳ qua lại nào với người phụ nữ này.


Đương nhiên, những lời cô ấy nói ở đây, Vương Giai Kỳ có thể đoán được ngày hôm qua xảy ra chuyện gì dựa vào thông tin mà cô ấy có được.


Vương Giai Kỳ ngạc nhiên nói: “Cho nên, hôm qua Phùng Vĩ là bắt cóc chị, sau đó Lê Văn Vân cứu chị, nên bọn Phùng Vĩ mới có thể bị Người Gác Đêm đưa đi?”


Nói xong cô ấy cảm thấy giọng nói có hơi lớn, sau đó vội vàng đóng cửa lại.


Long Nhã Lâm nhướng mày nói: “Em biết Lê Văn Vân là Người Gác Đêm à?”


Vương Giai Kỳ gật gật đầu nói: “Ừ, trước đây lúc ở Lâm Hải đã biết, Người Gác Đêm đều phải giữ bí mật, cho nên em không nói cho ai cả.”


“Vậy sao em không kêu anh ta dẫn em gia nhập Người Gác Đêm? Chẳng phải em vẫn luôn muốn đi sao?” Long Nhã Lâm hỏi.


“Em muốn đi nhưng người nhà của em không cho em đi, em cũng không còn cách nào. Em cũng từ bỏ rồi.” Vương Giai Kỳ nhún vai nói: “Thế còn chị?”


Long Nhã Lâm nghiến răng nghiến lợi nhìn Lê Văn Vân nói: “Người này không muốn dẫn chị vào trong đó, hơn nữa… hơn nữa hôm qua sau khi chị uy hiếp anh ta, anh ta lại trực tiếp vứt chị lại trên đường cao tốc.”


Vương Giai Kỳ nhìn về phía Lê Văn Vân, không nói lời nào.


“Đó là do cô quá tuỳ hứng, tôi vừa mới cứu cô mà cô lại lấy oán trả ơn.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.


“Hừ!” Long Nhã Lâm hừ lạnh một tiếng, sau đó đi đến ngồi xuống sô pha, bắt chéo hai chân và nói: “Giai Kỳ, em cứ bận việc của mình đi, sau đó buổi trưa chúng ta cùng ăn cơm. Chị mời!”


Vương Giai Kỳ gật đầu nói: “Được.”


“Bịch.”


Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh như thứ gì bị vứt xuống mặt đất.


Ba người đều nhìn về phía cửa, Lê Văn Vân phát hiện Lâm Nhã đang đứng đó, bị vài người vây xung quanh, bọn họ chỉ vào Lâm Nhã, như đang nói gì rất tức giận.


“Cô có chuyện gì thế này? Chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong.”


“Lâm Nhã phải không? Kêu tập đoàn Trí Đạt các cô đổi một người phụ trách khác tới đây, tôi thật sự là gặp xui tám đời rồi.”


Vẻ mặt Lâm Nhã hơi uỷ khuất và nói: “Văn kiện này rõ ràng là do bên của ông làm sai, sao ông lại đổ lên đầu tôi chứ?”


“Tôi làm sai, tôi làm sai thì cô không biết tự mình xem lại cẩn thận à? Bây giờ bên phía nhà xưởng kéo dài thời hạn, cô nói phải làm thế nào bây giờ? Cô có gánh nổi trách nhiệm không?” Một người đàn ông chỉ vào Lâm Nhã và nói: “Con mẹ nó, một đứa ngực khủng không não ngu ngốc, tôi không hiểu nổi tại sao lại hợp tác với một công ty rác rưởi như Trí Đạt chứ? Bên đó có xứng để hợp tác với sản nghiệp của nhà họ Vương chúng tôi không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom