• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Có rể là chiến vương (6 Viewers)

  • Có rể là chiến vương - Chương 507

“Báo cho Người Gác Đêm biết Giản Hưng cũng đang ở đây.” Lê Văn Vân nghiến răng nghiến lợi nói: “Không ngờ lần này lại bắt được con cá lớn như vậy!”


“Cái gì cơ!” Phạm Nhược Tuyết kêu lên: “Lê Văn Vân, Giản Hưng là siêu cấp đứng thứ bảy trong Thiên Bảng đấy!”


“Hiện tại bọn anh đang bị đám người kia đuổi theo ráo riết, chỉ có con đường này thôi.” Lê Văn Vân thở dài nói: “Lát nữa nếu tình hình không ổn thì em và số 2 đưa Vương Giai Kỳ và Long Nhã Lâm rời khỏi đây. Anh sẽ liều chết…”


“Đừng nói nhảm!” Phạm Nhược Tuyết nói: “Muốn đánh thì cứ đánh với bọn họ! Bây giờ em sẽ liên lạc với chỉ huy.”


Nói xong, Phạm Nhược Tuyết liền lập tức cúp điện thoại!


Cùng lúc đó, chiếc xe hú còi và lao qua ngã ba.


Tại ngã ba núi, một vài chiếc xe con màu đen đang đi lùi, trên những chiếc xe này đều là người nước ngoài, họ là người của đội Flore Demps.


Vốn dĩ họ định đi hỗ trợ, nhưng đúng lúc này, vẻ mặt Flore Demps hơi thay đổi, anh ta nhìn thấy xe của Phạm Nhược Tuyết đang lái vào ngã ba.


Flore Demps không biết Hoàng Thi Kỳ, nhưng anh ta lại biết Phạm Nhược Tuyết!


Y thuật của Phạm Nhược Tuyết nổi tiếng khắp thế giới, cũng thường chạy đến chi viện cho những Người Gác Đêm ở các vùng khác thực hiện một số cuộc phẫu thuật,. Anh ta và Phạm Nhược Tuyết đã gặp nhau vài lần!


“Bác sĩ Phạm!” Vẻ mặt Flora Demps thay đổi, sau đó anh ta nhanh chóng nói vào tai nghe: “Lâm Thiếu Hoa, tôi không hỗ trợ được nữa, có Người Gác Đêm!”


“Bao nhiêu người?” Lâm Thiếu Hoa vừa chạy vừa hỏi.


“Bây giờ có vẻ như là có hai người, là Phạm Nhược Tuyết và trợ lý của cô ta.” Florey Demps nói: “Tôi e rằng mình sẽ không thể ra tay”


“Không sao đâu! Tiện tay giải quyết luôn Phạm Nhược Tuyết đi, Người Gác Đêm sắp phải đổ lệ rồi.” Lâm Thiếu Hoa nói: “Cậu không cần phải làm gì cả, cứ ở đó đi. Nếu phát hiện ra những Người Gác Đêm khác xuất hiện thì lập tức báo cho tôi biết.”


“Được rồi!” Florey Demps vội vàng gật đầu.


Xe của Lê Văn Vân đang đi về phía trước, ở hàng ghế sau, Long Nhã Lâm và Vương Giai Kỳ cũng đã nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của Lê Văn Vân vì điện thoại mở loa ngoài.


Mặc dù họ nghe không hiểu ý nghĩa của cuộc trò chuyện giữa Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết, họ cũng không tiếp xúc nhiều với thế giới ngầm, cũng không biết rốt cuộc thiện bảng là gì.


Nhưng đại khái bọn họ cũng có thể nghe ra dường như sự việc đang vượt ngoài dự đoán của Lê Văn Vân, bởi vì sự xuất hiện của một người tên là “Giản Hưng”


“Anh không nắm chắc, đúng không?” Long Nhã Lâm hỏi.


Lê Văn Vân thở dài một hơi, anh liên tục nhấn ga, nhẹ giọng nói: “Lát nữa sau khi tôi dừng xe lại, các cô hãy tự bảo vệ mình, tìm cơ hội trốn đi.”


Long Nhã Lâm cau mày.


Trong thời gian vài phút đồng hồ, xung quanh họ hầu như không có ai, cũng rất hiếm xe chạy ngang qua.


Cùng lúc đó, một vài bóng người nhanh chóng nhảy ra và dừng lại trước xe của Lê Văn Vân.


Lòng bàn tay ai đó đã nâng lên.


Lê Văn Vân cau mày, với đám đỉnh cấp này thì việc dừng xe lại không phải chuyện gì khó khăn.


Nhìn thấy phía trước có mấy người chặn lại, Lê Văn Vân nhanh chóng đạp phanh.


Chiếc xe trượt trên đường và cuối cùng dừng hẳn lại.


Cùng lúc đó, phía sau Lê Văn Vân, mười mấy người khác cũng nhanh chóng dừng lại, chặn đám người Lê Văn Vân!


Phía trước, một người đàn ông mặc áo gió đứng đó đầy kiêu hãnh, trên mặt có vết sẹo gớm ghiếc, khi Lê Văn Vân dừng xe, ông ta đốt một điếu thuốc và hít một hơi thật sâu, thở dài một hơi. Ông ta đi tới trước mặt Lê Văn Vân, sau đó nhả khói lên kính xe nói: “Chạy đi, sao không chạy tiếp đi?”


Cùng lúc đó, Long Nhã Lâm đã nhìn thấy Lâm Thiếu Hoa đứng ở trước mặt mình, ánh mắt cô ấy đột nhiên thay đổi, sau đó, trong mắt cô ấy hiện lên tia tức giận, Long Nhã Lâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Thiếu Hoa!”


Lâm Thiếu Hoa kẻ thù giết bố của Long Nhã Lâm.


Từ lâu cô ấy đã khắc sâu hình ảnh của Lâm Thiếu Hoa trong tâm trí mình.


Cô ấy nằm mơ cũng muốn gia nhập Người Gác Đêm, mục đích là muốn giết chết Lâm Thiểu Hoa.


Mà bây giờ, Lâm Thiếu Hoa đang xuất hiện trước mặt cô ấy, xung quanh ông ta còn có hơn chục đỉnh cấp khác.


“Chậc chậc chậc, cô Long để ý đến tôi như vậy ư? Chúng ta vốn không quen biết nhau thế


mà liếc mắt một cái cô đã nhận ra tôi luôn.” Lâm Thiếu Hoa nói to: “Ồ, cũng phải, năm đó bố mẹ cô từng chết dưới tay tôi. Tôi cũng đã dựa vào chiến tích lần đó mà trở nên nổi tiếng đấy.”


Trong lòng Long Nhã Lâm vô cùng tức giận, nhưng cô ấy không mất đi lý trí.


Lúc này, Lâm Thiếu Hoa nhìn sang Lê Văn Vân, cười nói: “Cậu nhóc, kỹ thuật lái xe của cậu rất được đấy. Chúng tôi phải mất rất nhiều thời gian mới đuổi kịp các người.”


“Ông muốn làm gì?” Vương Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói.


“Cô Vương Gia Kỳ, để mời được cô, chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian và công sức. Cô nhìn trận địa này đi, hơn chục đỉnh cấp đấy, nhà họ Vương các cô cũng không thể đào ra được nhiều người như vậy!” Lâm Thiếu Hoa cười híp mắt, nói: “Xuống xe đi, mời cố cả họ Long và cô Vương cùng chúng tôi đến nơi này một chuyến.”


“Tên kia!” Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên, Giản Hưng cầm bộ bài bước tới trước xe, nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Cậu là số mấy?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom