Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Có rể là chiến vương - Chương 619
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là sức khỏe anh phải bình phục, có quỷ mới biết phải mất bao lâu thì cơ thể anh mới bình phục lại.
Trong lúc bọn họ trò chuyện thì trong sảnh tiệc, mặc dù Lý Vân đã say khướt, nhưng vẫn uống hết ly này đến ly khác.
Trong sảnh tiệc vẫn rất ồn ào, đa số bạn của Lý Vân đều là mấy người thôn quê.
Ở bên ngoài, người qua lại nghe thấy tiếng ầm ĩ như thế thì nhíu chặt mày.
Trong lúc Phạm Nhược Tuyết và Lê Văn Vân đang thảo luận thì một chiếc xe ngừng lại ở bãi đậu xe bên đường, sau đó có hai người trẻ tuổi bước xuống xe.
Người nam trong khoảng hai mươi ba tuổi, còn người nữ thì trong tầm hai mươi tuổi, có lẽ vẫn là sinh viên, gương mặt vô cùng xinh đẹp, mặc váy ngắn, lộ ra đôi chân dài miên man.
Sau khi xuống xe, cô ta chủ động đi tới, khoác cánh tay người đàn ông kia.
Nghe thấy tiếng ầm ĩ ở bên này, hai người đều liếc nhìn vào bên trong, rồi người nữ nhíu mày nói: “Thiên Lượng, sao mấy người này giống đồ nhà quê quá vậy?”
Sau đó trên mặt cô ta hiện lên vẻ ghét bỏ.
Đồng thời, nhân viên phục vụ khách sạn mặc đồ vest mang giày da cầm bộ đàm chạy tới, cười xòa nói với hai người: “Cậu Lý, người đẹp Hà Đình, cuối cùng hai người cũng tới rồi.”
Lê Văn Vân nghe thấy cái tên này thì trong lòng hơi chấn động.
Rõ ràng người nam này tên là Lý Thiên Lượng, còn người nữ kia tên là Hà Đình.
Hơn nữa dựa theo tên của người nam này, có lẽ cũng là người của nhà họ Lý ở Yên Kinh, chỉ khác có một chữ so với Lý Thiên Vũ.
Hà Đình ghét bỏ nhìn về phía sảnh tiệc ở bên cạnh nói: “Từ khi nào đẳng cấp khách sạn suối nước nóng của các anh lại thấp đến thế, không ngờ lại bắt đầu mở cửa cho nông dân.”
Dứt lời, cô ta lại nhìn Lý Thiên Lượng nói: “Thiên Lượng, nếu không thì chúng ta đổi khách sạn khác đi, không ngờ nơi này lại bắt đầu tiếp đãi nông dân, em cảm thấy đẳng cấp của mình bị hạ thấp rồi.”
Trên mặt nhân viên phục vụ khách sạn hiện lên vẻ lúng túng, anh ta vội nói: “Thật xin lỗi, dù gì chúng tôi cũng là ngành phục vụ, chỉ cần cho tiền thì chúng tôi sẽ đồng ý làm, có lẽ là vị nhà giàu mới nổi nào đó ở bên này mời khách, có đôi lúc chúng tôi cũng không còn cách nào khác, nên mong có thông cảm một chút.”
Lý Thiên Lượng cau mày, rồi xua tay nói: “Đình Đình nói rất có lý, khách sạn cao cấp thế này lại cho mấy nông dân tới đây, quả thật đã hạ thấp đẳng cấp của khách sạn các anh, chẳng phải có tiền là đồng ý làm à? Tôi ra giá gấp đôi, anh hãy dọn sạch mấy người này đi, ồn ào đến mức đau hết cả đầu.”
Hà Đình hơi mừng rỡ.
Bên này, Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết đều chứng kiến cảnh tượng này, nên bắt đầu nhíu mày.
Quản lý hơi sửng sốt một lát, Hà Đình cau mày nói: “Anh làm gì thế, chúng tôi đã ra giá gấp đổi rồi, anh mau đuổi hết bọn họ ra ngoài đi, tôi mà ở đây thêm một phút sẽ cảm thấy khó chịu.”
“Nói như thể cô cao quý lắm đấy.” Nghe đến đây, Lê Văn Vân không thể nghe tiếp được nữa, anh hờ hững nói: “Cô ỷ mình có chút nhan sắc tìm được người giàu có, nhưng vẫn không thay đổi được khí chất quê mùa thô tục đến phát thối trên người cô.”
Câu nói của anh nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám người.
Mấy người Lý Thiên Lượng đều nhìn qua đây, sắc mặt Hà Đình khá khó coi, cô ta nhin chằm chằm Lê Văn Vân nói: “Là anh đang nói đúng không?” Lê Văn Vân gật đầu đáp: Là tôi đang nói đấy, thì sao?” khách sạn Lý Thiên Lượng và nhân viên phục vụ đều chú ý tới Phạm Nhược Tuyết, ánh mắt không khỏi hiện lên tia kinh diễm.
Trong lúc bọn họ trò chuyện thì trong sảnh tiệc, mặc dù Lý Vân đã say khướt, nhưng vẫn uống hết ly này đến ly khác.
Trong sảnh tiệc vẫn rất ồn ào, đa số bạn của Lý Vân đều là mấy người thôn quê.
Ở bên ngoài, người qua lại nghe thấy tiếng ầm ĩ như thế thì nhíu chặt mày.
Trong lúc Phạm Nhược Tuyết và Lê Văn Vân đang thảo luận thì một chiếc xe ngừng lại ở bãi đậu xe bên đường, sau đó có hai người trẻ tuổi bước xuống xe.
Người nam trong khoảng hai mươi ba tuổi, còn người nữ thì trong tầm hai mươi tuổi, có lẽ vẫn là sinh viên, gương mặt vô cùng xinh đẹp, mặc váy ngắn, lộ ra đôi chân dài miên man.
Sau khi xuống xe, cô ta chủ động đi tới, khoác cánh tay người đàn ông kia.
Nghe thấy tiếng ầm ĩ ở bên này, hai người đều liếc nhìn vào bên trong, rồi người nữ nhíu mày nói: “Thiên Lượng, sao mấy người này giống đồ nhà quê quá vậy?”
Sau đó trên mặt cô ta hiện lên vẻ ghét bỏ.
Đồng thời, nhân viên phục vụ khách sạn mặc đồ vest mang giày da cầm bộ đàm chạy tới, cười xòa nói với hai người: “Cậu Lý, người đẹp Hà Đình, cuối cùng hai người cũng tới rồi.”
Lê Văn Vân nghe thấy cái tên này thì trong lòng hơi chấn động.
Rõ ràng người nam này tên là Lý Thiên Lượng, còn người nữ kia tên là Hà Đình.
Hơn nữa dựa theo tên của người nam này, có lẽ cũng là người của nhà họ Lý ở Yên Kinh, chỉ khác có một chữ so với Lý Thiên Vũ.
Hà Đình ghét bỏ nhìn về phía sảnh tiệc ở bên cạnh nói: “Từ khi nào đẳng cấp khách sạn suối nước nóng của các anh lại thấp đến thế, không ngờ lại bắt đầu mở cửa cho nông dân.”
Dứt lời, cô ta lại nhìn Lý Thiên Lượng nói: “Thiên Lượng, nếu không thì chúng ta đổi khách sạn khác đi, không ngờ nơi này lại bắt đầu tiếp đãi nông dân, em cảm thấy đẳng cấp của mình bị hạ thấp rồi.”
Trên mặt nhân viên phục vụ khách sạn hiện lên vẻ lúng túng, anh ta vội nói: “Thật xin lỗi, dù gì chúng tôi cũng là ngành phục vụ, chỉ cần cho tiền thì chúng tôi sẽ đồng ý làm, có lẽ là vị nhà giàu mới nổi nào đó ở bên này mời khách, có đôi lúc chúng tôi cũng không còn cách nào khác, nên mong có thông cảm một chút.”
Lý Thiên Lượng cau mày, rồi xua tay nói: “Đình Đình nói rất có lý, khách sạn cao cấp thế này lại cho mấy nông dân tới đây, quả thật đã hạ thấp đẳng cấp của khách sạn các anh, chẳng phải có tiền là đồng ý làm à? Tôi ra giá gấp đôi, anh hãy dọn sạch mấy người này đi, ồn ào đến mức đau hết cả đầu.”
Hà Đình hơi mừng rỡ.
Bên này, Lê Văn Vân và Phạm Nhược Tuyết đều chứng kiến cảnh tượng này, nên bắt đầu nhíu mày.
Quản lý hơi sửng sốt một lát, Hà Đình cau mày nói: “Anh làm gì thế, chúng tôi đã ra giá gấp đổi rồi, anh mau đuổi hết bọn họ ra ngoài đi, tôi mà ở đây thêm một phút sẽ cảm thấy khó chịu.”
“Nói như thể cô cao quý lắm đấy.” Nghe đến đây, Lê Văn Vân không thể nghe tiếp được nữa, anh hờ hững nói: “Cô ỷ mình có chút nhan sắc tìm được người giàu có, nhưng vẫn không thay đổi được khí chất quê mùa thô tục đến phát thối trên người cô.”
Câu nói của anh nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám người.
Mấy người Lý Thiên Lượng đều nhìn qua đây, sắc mặt Hà Đình khá khó coi, cô ta nhin chằm chằm Lê Văn Vân nói: “Là anh đang nói đúng không?” Lê Văn Vân gật đầu đáp: Là tôi đang nói đấy, thì sao?” khách sạn Lý Thiên Lượng và nhân viên phục vụ đều chú ý tới Phạm Nhược Tuyết, ánh mắt không khỏi hiện lên tia kinh diễm.
Bình luận facebook