Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-107
Chương 107: Yên lặng chờ đợi thời cơ
Bạch Lăng Diệp vội vã đẩy anh ra sau đó quay lại nhìn Lăng Hạo Thiên, "Sao hả, ghen tị sao? Vậy anh cũng gọi Giai Kỳ tới đây đi, như vậy sẽ không cảm thấy ghen tị nữa!"
Lăng Hạo Thiên cười cười liếc nhìn Lục Hạo: "Ha ha, không cần đâu, nếu tôi gọi cô ấy sẽ có người bị tội nghiệp!"
Lục Hạo không thèm đếm xỉa đến anh ta, anh quay sang nhìn Bạch Lăng Diệp, "Nếu cô đã tới đây chắc hẳn là đã có cách giải quyết chuyện này rồi?"
Bạch Lăng Diệp nở nụ cười đầy thâm ý: "Đương nhiên!"
Lăng Hạo Thiên lập tức hưng phấn nhìn cô: "Thật sao, Lăng Diệp cô thật sự có cách sao?"
Phải nói cả một buổi sáng ba người bọn họ vắt óc suy nghĩ mà vẫn chưa đưa ra được phương án giải quyết.
Hàn Trạch Dương cũng cúi đầu nhìn cô nghiêm túc hỏi: "Em thật sự có cách?"
Bạch Lăng Diệp gật gật đầu, sau đó cô lẳng lặng liếc nhìn ba người sau đó nói: "Cách tốt nhất bây giờ là không có cách!"
"Hả?" Lăng Hạo Thiên ngơ ngác vẫn chưa hiểu cô đang nói gì.
Lục Hạo cũng trầm mặc suy nghĩ.
Hàn Trạch Dương nhíu mày một cái sau đó nói: "Ý em là?"
"Yên lặng chờ đợi thời cơ!" Bạch Lăng Diệp thản nhiên nói ra một câu.
"Đợi? Nhưng mà đợi cái gì cơ?" Lăng Hạo Thiên khó hiểu hỏi.
Lục Hạo cùng Hàn Trạch Dương cũng nhíu mày, họ biết ý của cô, chỉ là họ vẫn không hiểu "thời cơ" trong câu nói của cô là cái gì.
Bạch Lăng Diệp thấy vẻ mặt của ba người liền không nhanh không chậm nói: "Tới lúc đó mọi người sẽ biết!"
Hàn Trạch Dương lúc này liền giãn chân mày kéo cô vào lòng, nếu cô đã bảo đợi, vậy thì chờ đợi đi, anh luôn tin tưởng vào người phụ nữ của anh.
"Nếu đã có đối sách rồi thì mọi người đều trở về đi, hôm nay là cuối tuần mà lại làm phiền đến hai cậu, để hôm nào tôi mời hai cậu một bữa."
"Được!" Lăng Hạo Thiên cười nói chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Lục Hạo cũng không nhanh không chậm mà đứng dậy nhìn hai người: "Vậy bây giờ hai người định đi đâu?"
Hàn Trạch Dương cười cười nắm lấy tay Bạch Lăng Diệp, "Đương nhiên là đi hẹn hò rồi!"
Lời này khiến Lăng Hạo Thiên vừa mới định rời đi liền quay đầu lại nhìn Lục Hạo: "Ha ha, Lục Hạo cậu đây là muốn tự tìm ngược cẩu sao?"
"Không phải còn có cậu ở đây sao?"
"Tôi khác nha, tôi có vợ rồi, bây giờ tôi cũng chuẩn bị đi tìm vợ tôi đây!" Nói rồi anh đưa tay vỗ vai Lục Hạo, "Tạm biệt!" vừa rời đi anh ta còn nở nụ cười đầy trêu chọc với Lục Hạo.
"Lục Hạo, cậu vẫn còn chưa về sao, vậy chúng tôi đi trước nhé!" Hàn Trạch Dương nói xong liền nắm tay Bạch Lăng Diệp rời khỏi văn phòng.
Lục Hạo khuôn mặt tối sầm nhìn bọn họ rời đi. Được lắm! Mấy người các cậu có bạn gái thì giỏi lắm sao? Rồi sẽ có ngày anh thoát khỏi kiếp fa cho bọn họ thấy.
...****************...
Sau khi rời khỏi tập đoàn Hàn thị cũng đã đến giờ ăn trưa, Hàn Trạch Dương dẫn Bạch Lăng Diệp đến một nhà hàng nhỏ nằm ở trong một con hẻm phía bắc của một dãy phố.
Bạch Lăng Diệp nhìn con hẻm phía trước, vì con hẻm khá hẹp, xe bọn họ không thể trực tiếp đi vào trong chỉ có thể để xe ở bên ngoài sau đó xuống xe đi bộ.
Bạch Lăng Diệp nhìn ngó xung quanh, tuy đây là một con hẻm nhỏ nhưng lại có khá nhiều người qua lại, hơn nữa hai bên đường đều có rất nhiều nhà ở, Hàn Trạch Dương dẫn cô tới một quán ăn ở cuối con hẻm, Bạch Lăng Diệp nâng mắt đánh giá quán ăn trước mặt, là một quán ăn nhỏ, khá cũ kĩ, điều này cho thấy quán ăn này đã tồn tại được khá lâu rồi.
Hàn Trạch Dương nhìn phản ứng của Bạch Lăng Diệp, anh hỏi: "Sao vậy? Không thích nơi này sao?"
Bạch Lăng Diệp lập tức nhìn anh nói, "Không có! Chỉ là không nghĩ tới anh sẽ dẫn em tới một nơi như thế này!"
Hàn Trạch Dương gật đầu dắt tay cô bước vào trong, vừa đi anh vừa nói: "Đây là quán ăn quen thuộc của anh lúc anh mới thành lập công ty, lúc đó anh rất nghèo chỉ có thể ăn cơm ở những quán ăn nhỏ như thế này thôi! Em sẽ không chê đó chứ?"
"Sao có thể? Em ngược lại cảm thấy nơi này rất tốt, rất có không khí truyền thống!"
Bất giác hai người bọn họ đã đi tới một bàn trống, cả hai cùng ngồi xuống.
Bạch Lăng Diệp vừa cầm thực đơn lên thì có một giọng nói liền vang lên từ trên lầu hai: "Là Trạch Dương tới đó à? Sao không báo trước với dì?"
Một người phụ nữ trung niên từ trên lầu đi xuống, nhìn qua thì thấy bà rất phúc hậu.
"Vâng dì Tôn, lâu lắm rồi con mới quay trở lại đây, dì vẫn khỏe chứ?" Hàn Trạch Dương mỉm cười nói chuyện với bà, đây là lần đầu tiên Bạch Lăng Diệp thấy anh nói chuyện với người ngoài một cách vui vẻ như vậy.
"Con yên tâm đi, dì vẫn khỏe mạnh lắm!" Rồi bà nhìn sang Bạch Lăng Diệp mỉm cười hiền hậu: "Phải rồi Trạch Dương, đây là bạn gái của con sao?"
Hàn Trạch Dương nhìn về phía cô mỉm cười dịu dàng: "Dạ, giới thiệu với dì, đây là vợ chưa cưới của con, cô ấy tên Bạch Lăng Diệp!"
"Thì ra là vợ chưa cưới sao? Ai da, cái thằng nhóc này cuối cùng cũng chịu cưới vợ rồi! Nói mau khi nào thì hai đứa định tổ chức đám cưới? Tới lúc đó nhất định phải mời dì tới dự đó nha!"
"Đương nhiên rồi! Dì cứ yên tâm đi! Con có bỏ xót ai thì bỏ chứ nhất định không bỏ sót dì đâu!"
Bạch Lăng Diệp vội vã đẩy anh ra sau đó quay lại nhìn Lăng Hạo Thiên, "Sao hả, ghen tị sao? Vậy anh cũng gọi Giai Kỳ tới đây đi, như vậy sẽ không cảm thấy ghen tị nữa!"
Lăng Hạo Thiên cười cười liếc nhìn Lục Hạo: "Ha ha, không cần đâu, nếu tôi gọi cô ấy sẽ có người bị tội nghiệp!"
Lục Hạo không thèm đếm xỉa đến anh ta, anh quay sang nhìn Bạch Lăng Diệp, "Nếu cô đã tới đây chắc hẳn là đã có cách giải quyết chuyện này rồi?"
Bạch Lăng Diệp nở nụ cười đầy thâm ý: "Đương nhiên!"
Lăng Hạo Thiên lập tức hưng phấn nhìn cô: "Thật sao, Lăng Diệp cô thật sự có cách sao?"
Phải nói cả một buổi sáng ba người bọn họ vắt óc suy nghĩ mà vẫn chưa đưa ra được phương án giải quyết.
Hàn Trạch Dương cũng cúi đầu nhìn cô nghiêm túc hỏi: "Em thật sự có cách?"
Bạch Lăng Diệp gật gật đầu, sau đó cô lẳng lặng liếc nhìn ba người sau đó nói: "Cách tốt nhất bây giờ là không có cách!"
"Hả?" Lăng Hạo Thiên ngơ ngác vẫn chưa hiểu cô đang nói gì.
Lục Hạo cũng trầm mặc suy nghĩ.
Hàn Trạch Dương nhíu mày một cái sau đó nói: "Ý em là?"
"Yên lặng chờ đợi thời cơ!" Bạch Lăng Diệp thản nhiên nói ra một câu.
"Đợi? Nhưng mà đợi cái gì cơ?" Lăng Hạo Thiên khó hiểu hỏi.
Lục Hạo cùng Hàn Trạch Dương cũng nhíu mày, họ biết ý của cô, chỉ là họ vẫn không hiểu "thời cơ" trong câu nói của cô là cái gì.
Bạch Lăng Diệp thấy vẻ mặt của ba người liền không nhanh không chậm nói: "Tới lúc đó mọi người sẽ biết!"
Hàn Trạch Dương lúc này liền giãn chân mày kéo cô vào lòng, nếu cô đã bảo đợi, vậy thì chờ đợi đi, anh luôn tin tưởng vào người phụ nữ của anh.
"Nếu đã có đối sách rồi thì mọi người đều trở về đi, hôm nay là cuối tuần mà lại làm phiền đến hai cậu, để hôm nào tôi mời hai cậu một bữa."
"Được!" Lăng Hạo Thiên cười nói chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Lục Hạo cũng không nhanh không chậm mà đứng dậy nhìn hai người: "Vậy bây giờ hai người định đi đâu?"
Hàn Trạch Dương cười cười nắm lấy tay Bạch Lăng Diệp, "Đương nhiên là đi hẹn hò rồi!"
Lời này khiến Lăng Hạo Thiên vừa mới định rời đi liền quay đầu lại nhìn Lục Hạo: "Ha ha, Lục Hạo cậu đây là muốn tự tìm ngược cẩu sao?"
"Không phải còn có cậu ở đây sao?"
"Tôi khác nha, tôi có vợ rồi, bây giờ tôi cũng chuẩn bị đi tìm vợ tôi đây!" Nói rồi anh đưa tay vỗ vai Lục Hạo, "Tạm biệt!" vừa rời đi anh ta còn nở nụ cười đầy trêu chọc với Lục Hạo.
"Lục Hạo, cậu vẫn còn chưa về sao, vậy chúng tôi đi trước nhé!" Hàn Trạch Dương nói xong liền nắm tay Bạch Lăng Diệp rời khỏi văn phòng.
Lục Hạo khuôn mặt tối sầm nhìn bọn họ rời đi. Được lắm! Mấy người các cậu có bạn gái thì giỏi lắm sao? Rồi sẽ có ngày anh thoát khỏi kiếp fa cho bọn họ thấy.
...****************...
Sau khi rời khỏi tập đoàn Hàn thị cũng đã đến giờ ăn trưa, Hàn Trạch Dương dẫn Bạch Lăng Diệp đến một nhà hàng nhỏ nằm ở trong một con hẻm phía bắc của một dãy phố.
Bạch Lăng Diệp nhìn con hẻm phía trước, vì con hẻm khá hẹp, xe bọn họ không thể trực tiếp đi vào trong chỉ có thể để xe ở bên ngoài sau đó xuống xe đi bộ.
Bạch Lăng Diệp nhìn ngó xung quanh, tuy đây là một con hẻm nhỏ nhưng lại có khá nhiều người qua lại, hơn nữa hai bên đường đều có rất nhiều nhà ở, Hàn Trạch Dương dẫn cô tới một quán ăn ở cuối con hẻm, Bạch Lăng Diệp nâng mắt đánh giá quán ăn trước mặt, là một quán ăn nhỏ, khá cũ kĩ, điều này cho thấy quán ăn này đã tồn tại được khá lâu rồi.
Hàn Trạch Dương nhìn phản ứng của Bạch Lăng Diệp, anh hỏi: "Sao vậy? Không thích nơi này sao?"
Bạch Lăng Diệp lập tức nhìn anh nói, "Không có! Chỉ là không nghĩ tới anh sẽ dẫn em tới một nơi như thế này!"
Hàn Trạch Dương gật đầu dắt tay cô bước vào trong, vừa đi anh vừa nói: "Đây là quán ăn quen thuộc của anh lúc anh mới thành lập công ty, lúc đó anh rất nghèo chỉ có thể ăn cơm ở những quán ăn nhỏ như thế này thôi! Em sẽ không chê đó chứ?"
"Sao có thể? Em ngược lại cảm thấy nơi này rất tốt, rất có không khí truyền thống!"
Bất giác hai người bọn họ đã đi tới một bàn trống, cả hai cùng ngồi xuống.
Bạch Lăng Diệp vừa cầm thực đơn lên thì có một giọng nói liền vang lên từ trên lầu hai: "Là Trạch Dương tới đó à? Sao không báo trước với dì?"
Một người phụ nữ trung niên từ trên lầu đi xuống, nhìn qua thì thấy bà rất phúc hậu.
"Vâng dì Tôn, lâu lắm rồi con mới quay trở lại đây, dì vẫn khỏe chứ?" Hàn Trạch Dương mỉm cười nói chuyện với bà, đây là lần đầu tiên Bạch Lăng Diệp thấy anh nói chuyện với người ngoài một cách vui vẻ như vậy.
"Con yên tâm đi, dì vẫn khỏe mạnh lắm!" Rồi bà nhìn sang Bạch Lăng Diệp mỉm cười hiền hậu: "Phải rồi Trạch Dương, đây là bạn gái của con sao?"
Hàn Trạch Dương nhìn về phía cô mỉm cười dịu dàng: "Dạ, giới thiệu với dì, đây là vợ chưa cưới của con, cô ấy tên Bạch Lăng Diệp!"
"Thì ra là vợ chưa cưới sao? Ai da, cái thằng nhóc này cuối cùng cũng chịu cưới vợ rồi! Nói mau khi nào thì hai đứa định tổ chức đám cưới? Tới lúc đó nhất định phải mời dì tới dự đó nha!"
"Đương nhiên rồi! Dì cứ yên tâm đi! Con có bỏ xót ai thì bỏ chứ nhất định không bỏ sót dì đâu!"
Bình luận facebook