Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137
Hàn Trạch Dương hơi khó hiểu, lời này của cô là có ý gì, không phải Hàn Lạc Vi đã được phẫu thuật xong, cũng đã không còn gì nguy hiểm nữa rồi sao? Tại sao cô lại nói như vậy?
Anh liếc nhìn ra bên ngoài, dường như đã hiểu ý của cô, anh liền tiếp lời: "Lạc Vi, con bé có gì không ổn sao?"
"Không phải! Về mặt sinh lý thì con bé vẫn rất ổn, nhưng..." Bạch Lăng Diệp cố ý dừng giữa chừng.
Ở ngoài cửa, Lục Hạo nghe câu trước của cô liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe đến từ nhưng phía sau, tim anh chợt khựng lại một giây.
Hàn Trạch Dương thản nhiên nhìn cô, nhưng giọng điệu lại tỏ vẻ lo lắng: "Nhưng sao?"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười liếc nhìn về phía cửa sau đó nói: "Nhưng đó chỉ là biểu hiện về mặt sinh lý, thực tế thì con bé đã hôn mê được ba ngày rồi, nếu còn không tỉnh lại, e rằng khả năng tỉnh lại sau này là rất thấp!"
"Em nói sao? Không phải là lúc trước chỉ nói là con bé tạm thời không tỉnh lại thôi sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà đã qua ba ngày, con bé vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cho nên rất có thể..." Nói đến đây Bạch Lăng Diệp liền ngừng lại.
Đúng lúc này ngoài cửa, có tiếng nói chuyện: "Lục Hạo, anh đi vào phòng xếp phải không? Vậy làm phiền anh giúp tôi chuyển tài liệu này vào trong!"
Lục Hạo quay lại, là giám đốc của bộ phận thiết kế, anh tiếp nhận tài liệu trong tay cô ấy, "Được, cô về trước đi, để tôi đưa vào giúp cô!" nói xong anh liền đưa tay gõ cửa phòng.
Tiếng Hàn Trạch Dương lập tức vang lên, "Vào đi!"
Lục Hạo mở cửa bước vào, Bạch Lăng Diệp cũng thôi nói chuyện, cô nhìn chằm chằm vào Lục Hạo, muốn tìm kiếm một chút gì đó từ trên khuôn mặt của anh, nhưng đáng tiếc, người này che giấu quá tốt khiến cô không thể nhìn ra được gì cả.
Sau khi Lục Hạo mang tài liệu ra ngoài, Hàn Trạch Dương liền đi tới ngồi xuống bên cạnh Bạch Lăng Diệp, anh giả vờ không vui nói: "Khi ở trước mặt anh, em có thể đừng nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác như vậy được không?"
"Hả?" Bạch Lăng Diệp vừa mở hộp cơm, vừa ngẩng đầu nhìn anh.
"Em chưa từng nghe câu "Dục tốc bất đạt" sao? Em cho rằng cứ nhìn chằm chằm cậu ta như vậy thì có thể có được kết quả sao?"
"Em cũng biết là như vậy, nhưng mà chuyện của Lạc Vi, em cũng sốt ruột lắm chứ! Anh cho rằng chuyện này có thể giấu mãi được sao? Hay anh cho rằng em gái anh có thể giả vờ hôn mê cả đời? Cứ như vậy thì chỉ khổ cho cả hai mà thôi!"
"Cứ mặc kệ chuyện của bọn họ đi, chúng ta ăn cơm trước đã!"
Bạch Lăng Diệp chỉ có thể thở dài, nghe lời anh, bắt đầu ăn trưa.
Ăn trưa xong, Bạch Lăng Diệp không ở lại công ty Hàn Trạch Dương nữa, cô còn có việc cần phải qua tìm Cố Thành, nhưng mà cô không thể nói với anh được, nếu không sợ rằng anh sẽ lại trở thành một hũ giấm mất.
Lấy lý do phải trở lại bệnh viện sớm, vừa ra khỏi cửa phòng, Bạch Lăng Diệp liền đụng phải Lục Hạo.
Không phải vô tình, mà dường như anh đang chờ cô ở đây.
Lục Hạo đứng trước mặt cô lên tiếng hỏi: "Chuyện của Lạc Vi... Thật sự không có cách nào sao?"
Bạch Lăng Diệp liếc mắt nhìn anh, chậm rãi đi qua người anh, "Chuyện này sao lại hỏi tôi? Không phải anh là người rõ nhất sao? Anh cho rằng vì sao con bé lại không chịu tỉnh lại?" Bạch Lăng Diệp quay người lại, "Là vì anh đó! Lục Hạo! Anh có biết là cho đến bây giờ con bé vẫn không quên được anh không? Cho nên bây giờ con bé mới không muốn tỉnh lại, không muốn đối mặt với sự cư xử lạnh lùng của anh dành cho con bé!"
Lục Hạo ngơ ngác nghe những lời này, Trong lòng Lạc Vi vẫn luôn có anh? Cô chưa từng quên anh? những câu hỏi này không ngừng vang lên trong đầu anh.
Bạch Lăng Diệp thấy anh phản ứng như vậy thì lạnh lùng nói: "Lục Hạo, anh vẫn chưa hiểu tình cảm của mình dành cho con bé sao?" Thở dài một hơi cô nói: "Thôi vậy, điều cần nói tôi cũng đã nói rồi, bây giờ việc con bé có muốn tỉnh lại hay không đều phụ thuộc vào anh đấy! Anh hãy suy nghĩ kỹ đi!"
Nói xong Bạch Lăng Diệp liền kiêu ngạo bước vào thang máy, cánh cửa thang máy dần dần khép lại.
Lục Hạo lặng lẽ nhìn cho đến khi thang máy hoàn toàn đóng lại và bắt đầu đi xuống. Trong đầu anh lại vang lên câu nói "Con bé có muốn tỉnh lại hay không đều phụ thuộc vào anh" Lời này là ý gì, Bạch Lăng Diệp nói chuyện này đều phụ thuộc vào anh, nhưng anh biết phải làm thế nào cơ chứ? Anh cũng đâu phải là bác sĩ!
Nếu Bạch Lăng Diệp mà đọc được những suy nghĩ này của Lục Hạo, chắc chắn sẽ vác dao phẫu thuật đến để rạch đầu anh ta ra, xem bên trong não anh ta chứa đựng cái gì.
Đáng tiếc là Bạch Lăng Diệp lại không có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, hơn nữa cô cũng không hề ở đây, cho nên những điều này tuyệt đối không thể xảy ra.
Anh liếc nhìn ra bên ngoài, dường như đã hiểu ý của cô, anh liền tiếp lời: "Lạc Vi, con bé có gì không ổn sao?"
"Không phải! Về mặt sinh lý thì con bé vẫn rất ổn, nhưng..." Bạch Lăng Diệp cố ý dừng giữa chừng.
Ở ngoài cửa, Lục Hạo nghe câu trước của cô liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe đến từ nhưng phía sau, tim anh chợt khựng lại một giây.
Hàn Trạch Dương thản nhiên nhìn cô, nhưng giọng điệu lại tỏ vẻ lo lắng: "Nhưng sao?"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười liếc nhìn về phía cửa sau đó nói: "Nhưng đó chỉ là biểu hiện về mặt sinh lý, thực tế thì con bé đã hôn mê được ba ngày rồi, nếu còn không tỉnh lại, e rằng khả năng tỉnh lại sau này là rất thấp!"
"Em nói sao? Không phải là lúc trước chỉ nói là con bé tạm thời không tỉnh lại thôi sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà đã qua ba ngày, con bé vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cho nên rất có thể..." Nói đến đây Bạch Lăng Diệp liền ngừng lại.
Đúng lúc này ngoài cửa, có tiếng nói chuyện: "Lục Hạo, anh đi vào phòng xếp phải không? Vậy làm phiền anh giúp tôi chuyển tài liệu này vào trong!"
Lục Hạo quay lại, là giám đốc của bộ phận thiết kế, anh tiếp nhận tài liệu trong tay cô ấy, "Được, cô về trước đi, để tôi đưa vào giúp cô!" nói xong anh liền đưa tay gõ cửa phòng.
Tiếng Hàn Trạch Dương lập tức vang lên, "Vào đi!"
Lục Hạo mở cửa bước vào, Bạch Lăng Diệp cũng thôi nói chuyện, cô nhìn chằm chằm vào Lục Hạo, muốn tìm kiếm một chút gì đó từ trên khuôn mặt của anh, nhưng đáng tiếc, người này che giấu quá tốt khiến cô không thể nhìn ra được gì cả.
Sau khi Lục Hạo mang tài liệu ra ngoài, Hàn Trạch Dương liền đi tới ngồi xuống bên cạnh Bạch Lăng Diệp, anh giả vờ không vui nói: "Khi ở trước mặt anh, em có thể đừng nhìn chằm chằm vào người đàn ông khác như vậy được không?"
"Hả?" Bạch Lăng Diệp vừa mở hộp cơm, vừa ngẩng đầu nhìn anh.
"Em chưa từng nghe câu "Dục tốc bất đạt" sao? Em cho rằng cứ nhìn chằm chằm cậu ta như vậy thì có thể có được kết quả sao?"
"Em cũng biết là như vậy, nhưng mà chuyện của Lạc Vi, em cũng sốt ruột lắm chứ! Anh cho rằng chuyện này có thể giấu mãi được sao? Hay anh cho rằng em gái anh có thể giả vờ hôn mê cả đời? Cứ như vậy thì chỉ khổ cho cả hai mà thôi!"
"Cứ mặc kệ chuyện của bọn họ đi, chúng ta ăn cơm trước đã!"
Bạch Lăng Diệp chỉ có thể thở dài, nghe lời anh, bắt đầu ăn trưa.
Ăn trưa xong, Bạch Lăng Diệp không ở lại công ty Hàn Trạch Dương nữa, cô còn có việc cần phải qua tìm Cố Thành, nhưng mà cô không thể nói với anh được, nếu không sợ rằng anh sẽ lại trở thành một hũ giấm mất.
Lấy lý do phải trở lại bệnh viện sớm, vừa ra khỏi cửa phòng, Bạch Lăng Diệp liền đụng phải Lục Hạo.
Không phải vô tình, mà dường như anh đang chờ cô ở đây.
Lục Hạo đứng trước mặt cô lên tiếng hỏi: "Chuyện của Lạc Vi... Thật sự không có cách nào sao?"
Bạch Lăng Diệp liếc mắt nhìn anh, chậm rãi đi qua người anh, "Chuyện này sao lại hỏi tôi? Không phải anh là người rõ nhất sao? Anh cho rằng vì sao con bé lại không chịu tỉnh lại?" Bạch Lăng Diệp quay người lại, "Là vì anh đó! Lục Hạo! Anh có biết là cho đến bây giờ con bé vẫn không quên được anh không? Cho nên bây giờ con bé mới không muốn tỉnh lại, không muốn đối mặt với sự cư xử lạnh lùng của anh dành cho con bé!"
Lục Hạo ngơ ngác nghe những lời này, Trong lòng Lạc Vi vẫn luôn có anh? Cô chưa từng quên anh? những câu hỏi này không ngừng vang lên trong đầu anh.
Bạch Lăng Diệp thấy anh phản ứng như vậy thì lạnh lùng nói: "Lục Hạo, anh vẫn chưa hiểu tình cảm của mình dành cho con bé sao?" Thở dài một hơi cô nói: "Thôi vậy, điều cần nói tôi cũng đã nói rồi, bây giờ việc con bé có muốn tỉnh lại hay không đều phụ thuộc vào anh đấy! Anh hãy suy nghĩ kỹ đi!"
Nói xong Bạch Lăng Diệp liền kiêu ngạo bước vào thang máy, cánh cửa thang máy dần dần khép lại.
Lục Hạo lặng lẽ nhìn cho đến khi thang máy hoàn toàn đóng lại và bắt đầu đi xuống. Trong đầu anh lại vang lên câu nói "Con bé có muốn tỉnh lại hay không đều phụ thuộc vào anh" Lời này là ý gì, Bạch Lăng Diệp nói chuyện này đều phụ thuộc vào anh, nhưng anh biết phải làm thế nào cơ chứ? Anh cũng đâu phải là bác sĩ!
Nếu Bạch Lăng Diệp mà đọc được những suy nghĩ này của Lục Hạo, chắc chắn sẽ vác dao phẫu thuật đến để rạch đầu anh ta ra, xem bên trong não anh ta chứa đựng cái gì.
Đáng tiếc là Bạch Lăng Diệp lại không có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác, hơn nữa cô cũng không hề ở đây, cho nên những điều này tuyệt đối không thể xảy ra.
Bình luận facebook