Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140
Bạch Lăng Diệp ở bên ngoài phòng bệnh nhẹ thở phào một hơi, cuối cùng thì chuyện của hai người này cũng đã được giải quyết, bây giờ cô rất muốn báo ngay tin này cho Hàn Trạch Dương, nhưng mà cô liếc nhìn đồng hồ, chắc có lẽ giờ này anh đã ngủ rồi, vì vậy, chỉ có thể để ngày mai rồi nói với anh sau vậy.
Trời vừa hửng sáng, Lục Hạo liền rời đi, nhìn cô gái đang ngủ ngon lành trên giường bệnh, anh lại có chút không nỡ, nhưng bây giờ anh vẫn chưa thể đối mặt với ba mẹ của cô, nếu bọn họ biết chuyện của hai người nhất định sẽ ngăn cản, nhất là Hàn Dật, qua chuyện của Hàn Trạch Dương cũng có thể thấy ông ấy chỉ muốn cho con mình kết hôn với người môn đăng hộ đối, huống chi bây giờ anh chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi.
Trước khi rời đi, Lục Hạo khẽ tiến tới hôn nhẹ một cái lên trán của cô, Hàn Lạc Vi hơi cau mày rồi tiếp tục ngủ.
Lục Hạo cười cười nhìn bộ dạng đáng yêu lúc ngủ của cô, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Anh ra ngoài mua chút đồ ăn sáng để ở tủ đầu giường sau đó mới rời đi.
Lục Hạo trở về nhà, tắm rửa, thay một đồ mới, mang tâm trạng phơi phới mà tới công ty, đến nỗi khiến Hàn Trạch Dương khi tới công ty nhìn thấy bộ dạng này của anh ta cũng phải tròn mắt kinh ngạc.
Mà phía Hàn Dật và Tần Minh Trân sau khi nghe tin Hàn Lạc Vi đã tỉnh lại cũng lập tức tới bệnh viện.
Khi bọn họ tới nơi Hàn Lạc Vi đang ngoan ngoãn ngồi ở trên giường ăn cháo, vừa sáng tỉnh dậy, cô phát hiện Lục Hạo đã rời đi, cô có chút thất vọng nhưng khi nhìn thấy cốc cháo để ở trên tủ đầu giường cùng với lời nhắn để lại của anh, cô không khỏi vui vẻ, trong lòng dường như cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nhìn thấy con gái mình khỏe mạnh ngồi ở trên giường, Tần Minh Trân không kìm được cảm xúc, bà ta nhanh chân bước tới bên cạnh giường bệnh, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Lạc Vi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi! Con có biết mẹ lo lắng cho con thế nào không?"
Vừa nói bà ta vừa ôm lấy Hàn Lạc Vi, Hàn Lạc Vi mỉm cười dỗ dành bà, "Mẹ, con đã không sao nữa rồi! Tất cả đều là nhờ chị dâu!"
Vừa nghe cô gọi một tiếng "chị dâu" Tần Minh Trân không vui mà buông con gái ra, "Cô ta không phải chị dâu của con, không được gọi bừa bãi như vậy!"
"Mẹ!" Hàn Lạc Vi không khỏi cao giọng, tại sao mẹ cô luôn đối xử với cô rất tốt nhưng dường như bà lại không hề thích anh trai của cô, cho nên từ bé bà đã cấm cô thân thiết với anh trai.
Hàn Dật cũng không vui lên tiếng: "Nếu đã tỉnh lại rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày nữa, xuất viện rồi thì trở về nhà đi! Đừng có suốt ngày rong chơi ở bên ngoài mãi nữa!"
Hàn Lạc Vi vốn dĩ tâm trạng đang rất tốt lập tức cảm thấy không vui, cô không muốn về nhà, cô vừa mới yêu đương được bao lâu đâu chứ, cô không muốn trở về để bị ba mẹ cấm cản, hơn nữa cô biết mục đích ba kêu cô trở về là để làm gì.
Sau sự việc lần trước, tuy tình hình công ty đã có sự khởi sắc, nhưng giá cổ phiếu vẫn luôn trong tình trạng không được ổn định, vì vậy mục đích ba kêu cô về nhà chính là để tìm đối tượng kết hôn thương nghiệp cho cô. Nói chính xác hơn ông kêu cô trở về chính là để biến cô trở thành con cờ cho việc kinh doanh của ông.
Thấy con gái buồn bực không vui, Tần Minh Trân vội vã đi tới trước mặt Hàn Dật, "Ông làm gì vậy? Con gái mới tỉnh lại bao lâu đâu chứ? Nó còn phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian, ông vội cái gì chứ?"
"Tôi không vội, nhưng mà bà cũng biết tình hình công ty bây giờ không thể trụ nổi bao lâu nữa, là con gái nó cũng nên thay ba nó suy nghĩ rồi!"
Tần Minh Trân lập tức nổi giận, "Ông xem, con bé mới tỉnh lại không lâu, ông lại muốn con bé đi xem mắt, tìm đối tượng kết hôn? Trong mắt ông còn có con bé không, hay vẫn chỉ là lợi ích? Nếu ông chỉ quan tâm đến công ty, vậy ông trở về đi, con gái tôi bây giờ cần nghỉ ngơi!" Hàn Dật trước nay đều là người như vậy, sao đến bây giờ bà mới nhận ra cơ chứ, bây giờ con gái vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, vậy mà ông ta một chút cũng không lo lắng lại chỉ lo lắng cho lợi ích của công ty, rốt cuộc thì lựa chọn của bà lúc trẻ là đúng hay sai chứ?
Hàn Dật thấy Tần Minh Trân tức giận với mình thì cũng lập tức nổi nóng, "Tần Minh Trân, bà nghĩ tôi làm những việc như vậy là vì ai? Không phải là vì hai mẹ con bà hay sao? Bà nói tôi không quan tâm đến con bé? Vậy thì vì sao tôi phải suy nghĩ tìm đối tượng cho con bé chứ?"
"Ông chỉ đang quan tâm đến lợi ích của ông mà thôi..."
"Ba, mẹ! Hai người dừng lại đi, đây là bệnh viện đó!" Hàn Lạc Vi đột nhiên lên tiếng.
Nhận thấy đây không phải là chỗ để tiếp tục cãi nhau, Tần Minh Trân vội quay lại nhìn con gái, "Thôi được rồi, con nghỉ ngơi đi, ba mẹ ra ngoài trước!"
Trời vừa hửng sáng, Lục Hạo liền rời đi, nhìn cô gái đang ngủ ngon lành trên giường bệnh, anh lại có chút không nỡ, nhưng bây giờ anh vẫn chưa thể đối mặt với ba mẹ của cô, nếu bọn họ biết chuyện của hai người nhất định sẽ ngăn cản, nhất là Hàn Dật, qua chuyện của Hàn Trạch Dương cũng có thể thấy ông ấy chỉ muốn cho con mình kết hôn với người môn đăng hộ đối, huống chi bây giờ anh chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi.
Trước khi rời đi, Lục Hạo khẽ tiến tới hôn nhẹ một cái lên trán của cô, Hàn Lạc Vi hơi cau mày rồi tiếp tục ngủ.
Lục Hạo cười cười nhìn bộ dạng đáng yêu lúc ngủ của cô, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Anh ra ngoài mua chút đồ ăn sáng để ở tủ đầu giường sau đó mới rời đi.
Lục Hạo trở về nhà, tắm rửa, thay một đồ mới, mang tâm trạng phơi phới mà tới công ty, đến nỗi khiến Hàn Trạch Dương khi tới công ty nhìn thấy bộ dạng này của anh ta cũng phải tròn mắt kinh ngạc.
Mà phía Hàn Dật và Tần Minh Trân sau khi nghe tin Hàn Lạc Vi đã tỉnh lại cũng lập tức tới bệnh viện.
Khi bọn họ tới nơi Hàn Lạc Vi đang ngoan ngoãn ngồi ở trên giường ăn cháo, vừa sáng tỉnh dậy, cô phát hiện Lục Hạo đã rời đi, cô có chút thất vọng nhưng khi nhìn thấy cốc cháo để ở trên tủ đầu giường cùng với lời nhắn để lại của anh, cô không khỏi vui vẻ, trong lòng dường như cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nhìn thấy con gái mình khỏe mạnh ngồi ở trên giường, Tần Minh Trân không kìm được cảm xúc, bà ta nhanh chân bước tới bên cạnh giường bệnh, nước mắt không ngừng rơi xuống, "Lạc Vi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi! Con có biết mẹ lo lắng cho con thế nào không?"
Vừa nói bà ta vừa ôm lấy Hàn Lạc Vi, Hàn Lạc Vi mỉm cười dỗ dành bà, "Mẹ, con đã không sao nữa rồi! Tất cả đều là nhờ chị dâu!"
Vừa nghe cô gọi một tiếng "chị dâu" Tần Minh Trân không vui mà buông con gái ra, "Cô ta không phải chị dâu của con, không được gọi bừa bãi như vậy!"
"Mẹ!" Hàn Lạc Vi không khỏi cao giọng, tại sao mẹ cô luôn đối xử với cô rất tốt nhưng dường như bà lại không hề thích anh trai của cô, cho nên từ bé bà đã cấm cô thân thiết với anh trai.
Hàn Dật cũng không vui lên tiếng: "Nếu đã tỉnh lại rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày nữa, xuất viện rồi thì trở về nhà đi! Đừng có suốt ngày rong chơi ở bên ngoài mãi nữa!"
Hàn Lạc Vi vốn dĩ tâm trạng đang rất tốt lập tức cảm thấy không vui, cô không muốn về nhà, cô vừa mới yêu đương được bao lâu đâu chứ, cô không muốn trở về để bị ba mẹ cấm cản, hơn nữa cô biết mục đích ba kêu cô trở về là để làm gì.
Sau sự việc lần trước, tuy tình hình công ty đã có sự khởi sắc, nhưng giá cổ phiếu vẫn luôn trong tình trạng không được ổn định, vì vậy mục đích ba kêu cô về nhà chính là để tìm đối tượng kết hôn thương nghiệp cho cô. Nói chính xác hơn ông kêu cô trở về chính là để biến cô trở thành con cờ cho việc kinh doanh của ông.
Thấy con gái buồn bực không vui, Tần Minh Trân vội vã đi tới trước mặt Hàn Dật, "Ông làm gì vậy? Con gái mới tỉnh lại bao lâu đâu chứ? Nó còn phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian, ông vội cái gì chứ?"
"Tôi không vội, nhưng mà bà cũng biết tình hình công ty bây giờ không thể trụ nổi bao lâu nữa, là con gái nó cũng nên thay ba nó suy nghĩ rồi!"
Tần Minh Trân lập tức nổi giận, "Ông xem, con bé mới tỉnh lại không lâu, ông lại muốn con bé đi xem mắt, tìm đối tượng kết hôn? Trong mắt ông còn có con bé không, hay vẫn chỉ là lợi ích? Nếu ông chỉ quan tâm đến công ty, vậy ông trở về đi, con gái tôi bây giờ cần nghỉ ngơi!" Hàn Dật trước nay đều là người như vậy, sao đến bây giờ bà mới nhận ra cơ chứ, bây giờ con gái vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, vậy mà ông ta một chút cũng không lo lắng lại chỉ lo lắng cho lợi ích của công ty, rốt cuộc thì lựa chọn của bà lúc trẻ là đúng hay sai chứ?
Hàn Dật thấy Tần Minh Trân tức giận với mình thì cũng lập tức nổi nóng, "Tần Minh Trân, bà nghĩ tôi làm những việc như vậy là vì ai? Không phải là vì hai mẹ con bà hay sao? Bà nói tôi không quan tâm đến con bé? Vậy thì vì sao tôi phải suy nghĩ tìm đối tượng cho con bé chứ?"
"Ông chỉ đang quan tâm đến lợi ích của ông mà thôi..."
"Ba, mẹ! Hai người dừng lại đi, đây là bệnh viện đó!" Hàn Lạc Vi đột nhiên lên tiếng.
Nhận thấy đây không phải là chỗ để tiếp tục cãi nhau, Tần Minh Trân vội quay lại nhìn con gái, "Thôi được rồi, con nghỉ ngơi đi, ba mẹ ra ngoài trước!"
Bình luận facebook