Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-97
Chương 97: Anh rất yêu cô ấy sao?
Sau khi Bạch Lăng Diệp rời đi, khuôn mặt của Hàn Trạch Dương lập tức trở nên lạnh lùng, áp suất không khí trong phòng cũng trở nên thấp hơn.
Anh nhìn Thẩm Nhạc Y buông một câu nói: "Thẩm Nhạc Y, tôi đồng ý tha thứ cho cô, không phải là ý của tôi mà là vì cô ấy đã cầu xin thay cô!"
Thẩm Nhạc Y cười khổ, "Em biết, nhưng mà dù sao thì anh cũng đã tha thứ cho em rồi!"
"Chuyện cô muốn tôi cũng đã làm, từ bây giờ tôi mong cô, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
"Không phải anh đã tha thứ cho em rồi sao? Tại sao lại vẫn không muốn gặp em chứ?"
"Tôi nói rồi, tha thứ cho cô không phải là ý của tôi!"
Thẩm Nhạc Y cười khổ: "Em biết anh hận em, nhưng mà năm đó em bắt buộc phải rời khỏi anh, anh biết không năm đó mẹ em bị bệnh nặng, không có tiền cứu chữa, lúc đó ba anh xuất hiện cho em một khoản tiền yêu cầu em rời khỏi anh, cho nên việc em rời khỏi anh chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, người anh nên hận không phải là em mà là ba của anh, chính ông ấy đã chia cắt chúng ta!"
Hàn Trạch Dương cười lạnh: "Bây giờ cô nói những điều này còn quan trọng sao?"
Thẩm Nhạc Y ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, anh nói những điều đó còn quan trọng sao?
"Đúng vậy, cho nên em xin anh, anh đừng hận em nữa được không? Cho em cơ hội được ở bên anh được không? Em biết bây giờ anh đã có bạn gái nhưng em chỉ xin anh cho em ở lại bên cạnh anh có được không?".
ngôn tình sủng
Hàn Trạch Dương nhìn Thẩm Nhạc Y, "Cô Thẩm, bây giờ tôi đã không còn hận cô nữa rồi, nên mong cô có thể cách xa tôi chút được không, tôi không muốn bạn gái của tôi ghen!"
"Anh rất yêu cô ấy sao?" Thẩm Nhạc Y nhìn Hàn Trạch Dương hỏi.
"Đúng vậy, tôi rất yêu cô ấy!" Khi nhắc đến Bạch Lăng Diệp, vẻ mặt của Hàn Trạch Dương không kìm được mà trở nên dịu dàng.
Thẩm Nhạc Y ngây người mà nhìn anh, trước kia bọn họ ở bên nhau, anh cũng đối xử với cô rất tốt, nhưng mà sự dịu dàng trong ánh mắt của anh lúc này chưa bao giờ xuất hiện, phải nói khi đó khi bọn họ ở bên nhau, ngoài là không lạnh lùng với cô hơn những người khác thì anh cũng không tỏ rõ thái độ như bây giờ. Lúc đó cô còn tưởng là tính cách anh vốn dĩ như vậy, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt của anh cô cảm thấy trước nay mình chưa từng hiểu anh.
Thẩm Nhạc Y cười cười: "Anh yêu cô ấy thì sao chứ, anh cho rằng ba anh sẽ để yên chuyện này sao? Ông ấy nhất định sẽ tìm cách chia rẽ hai người giống như đã từng làm với chúng ta mà thôi!"
Khuôn mặt của Hàn Trạch Dương trở nên lạnh lẽo, anh lạnh giọng nói: "Chuyện của chúng tôi, cô không cần để tâm, tôi nhất định sẽ không để điều đó xảy ra đâu!"
Trong lòng Thẩm Nhạc Y có chút chua xót, nếu như lúc đó khi bị ba anh uy hiếp, cô nói với anh thì có phải anh cũng sẽ vì cô mà chống lại ba mình như lúc này hay không?
Đúng lúc này, Bạch Lăng Diệp mở cửa bước vào, cô đi tới cười với Thẩm Nhạc Y, "Xin lỗi, có chút chậm trễ, cô Thẩm, trà của cô đây!"
Sau khi đặt trà xuống, cô lại đi tới cạnh giường bệnh, Hàn Trạch Dương tiện tay kéo lấy tay cô nắm lấy, "Sao em đi lâu vậy?"
"Vừa rồi Lăng Hạo Thiên tìm em có chút việc nên em nói chuyện với anh ấy có chút lâu!" Bạch Lăng Diệp cười nói, "À đúng rồi, ngày mai anh có thể xuất viện được rồi đó!"
Hàn Trạch Dương tỏ vẻ không vui: "Vậy sao? Vậy là anh không thể ở bên cạnh em hàng ngày nữa rồi sao?"
Thẩm Nhạc Y ngơ ngác nhìn biểu hiện của Hàn Trạch Dương, biểu hiện của anh bây giờ giống y như một đứa trẻ vậy, đâu giống với vẻ ngoài của anh cơ chứ, hơn nữa cô phát hiện khi hai người bọn họ nói chuyện, cô ta vậy mà lại không thể xen vào được một câu nào, cô ta nắm chặt ly trà trong tay đưa lên uống một ngụm, mặc dù là trà xanh thượng hạng nhưng cô ta lại không cảm thấy có vị gì đặc biệt cả.
Bạch Lăng Diệp cười cười: "Anh nói gì vậy? Không phải sau khi tan làm, chúng ta vẫn gặp nhau hay sao? Hơn nữa công việc của công ty anh không cần làm nữa sao? Cứ để Lục Hạo chạy qua chạy lại suốt như vậy anh không thấy áy náy sao?" Mấy ngày nay quả thật Lục Hạo phải chạy đi chạy lại giữa công ty và bệnh viện vô số lần, khiến cô nhìn thôi mà cũng cảm thấy anh ấy rất vất vả.
"Đó là việc mà cậu ta nên làm!"
"Vậy anh không muốn lễ đính hôn của chúng ta diễn ra sao? Mấy ngày nữa là đến lễ đính hôn rồi, anh không xuất viện thì sao có thể tổ chức?"
Nghe Bạch Lăng Diệp nhắc đến lễ đính hôn khuôn mặt Hàn Trạch Dương lại trở nên vui vẻ, đúng vậy, tuần sau là bọn họ đính hôn rồi, Hàn Trạch Dương cười nhìn Bạch Lăng Diệp: "Vậy tất cả nghe theo em!"
Bạch Lăng Diệp cười cười lúc này như nhớ ra việc gì đó, cô quay lại nói với Thẩm Nhạc Y: "Đúng rồi, cô Thẩm, thứ bảy tuần sau là lễ đính hôn của chúng tôi, đến lúc đó hy vọng cô có thể đến chung vui cùng chúng tôi!"
Sau khi Bạch Lăng Diệp rời đi, khuôn mặt của Hàn Trạch Dương lập tức trở nên lạnh lùng, áp suất không khí trong phòng cũng trở nên thấp hơn.
Anh nhìn Thẩm Nhạc Y buông một câu nói: "Thẩm Nhạc Y, tôi đồng ý tha thứ cho cô, không phải là ý của tôi mà là vì cô ấy đã cầu xin thay cô!"
Thẩm Nhạc Y cười khổ, "Em biết, nhưng mà dù sao thì anh cũng đã tha thứ cho em rồi!"
"Chuyện cô muốn tôi cũng đã làm, từ bây giờ tôi mong cô, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
"Không phải anh đã tha thứ cho em rồi sao? Tại sao lại vẫn không muốn gặp em chứ?"
"Tôi nói rồi, tha thứ cho cô không phải là ý của tôi!"
Thẩm Nhạc Y cười khổ: "Em biết anh hận em, nhưng mà năm đó em bắt buộc phải rời khỏi anh, anh biết không năm đó mẹ em bị bệnh nặng, không có tiền cứu chữa, lúc đó ba anh xuất hiện cho em một khoản tiền yêu cầu em rời khỏi anh, cho nên việc em rời khỏi anh chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, người anh nên hận không phải là em mà là ba của anh, chính ông ấy đã chia cắt chúng ta!"
Hàn Trạch Dương cười lạnh: "Bây giờ cô nói những điều này còn quan trọng sao?"
Thẩm Nhạc Y ngơ ngác nhìn anh chằm chằm, anh nói những điều đó còn quan trọng sao?
"Đúng vậy, cho nên em xin anh, anh đừng hận em nữa được không? Cho em cơ hội được ở bên anh được không? Em biết bây giờ anh đã có bạn gái nhưng em chỉ xin anh cho em ở lại bên cạnh anh có được không?".
ngôn tình sủng
Hàn Trạch Dương nhìn Thẩm Nhạc Y, "Cô Thẩm, bây giờ tôi đã không còn hận cô nữa rồi, nên mong cô có thể cách xa tôi chút được không, tôi không muốn bạn gái của tôi ghen!"
"Anh rất yêu cô ấy sao?" Thẩm Nhạc Y nhìn Hàn Trạch Dương hỏi.
"Đúng vậy, tôi rất yêu cô ấy!" Khi nhắc đến Bạch Lăng Diệp, vẻ mặt của Hàn Trạch Dương không kìm được mà trở nên dịu dàng.
Thẩm Nhạc Y ngây người mà nhìn anh, trước kia bọn họ ở bên nhau, anh cũng đối xử với cô rất tốt, nhưng mà sự dịu dàng trong ánh mắt của anh lúc này chưa bao giờ xuất hiện, phải nói khi đó khi bọn họ ở bên nhau, ngoài là không lạnh lùng với cô hơn những người khác thì anh cũng không tỏ rõ thái độ như bây giờ. Lúc đó cô còn tưởng là tính cách anh vốn dĩ như vậy, nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt của anh cô cảm thấy trước nay mình chưa từng hiểu anh.
Thẩm Nhạc Y cười cười: "Anh yêu cô ấy thì sao chứ, anh cho rằng ba anh sẽ để yên chuyện này sao? Ông ấy nhất định sẽ tìm cách chia rẽ hai người giống như đã từng làm với chúng ta mà thôi!"
Khuôn mặt của Hàn Trạch Dương trở nên lạnh lẽo, anh lạnh giọng nói: "Chuyện của chúng tôi, cô không cần để tâm, tôi nhất định sẽ không để điều đó xảy ra đâu!"
Trong lòng Thẩm Nhạc Y có chút chua xót, nếu như lúc đó khi bị ba anh uy hiếp, cô nói với anh thì có phải anh cũng sẽ vì cô mà chống lại ba mình như lúc này hay không?
Đúng lúc này, Bạch Lăng Diệp mở cửa bước vào, cô đi tới cười với Thẩm Nhạc Y, "Xin lỗi, có chút chậm trễ, cô Thẩm, trà của cô đây!"
Sau khi đặt trà xuống, cô lại đi tới cạnh giường bệnh, Hàn Trạch Dương tiện tay kéo lấy tay cô nắm lấy, "Sao em đi lâu vậy?"
"Vừa rồi Lăng Hạo Thiên tìm em có chút việc nên em nói chuyện với anh ấy có chút lâu!" Bạch Lăng Diệp cười nói, "À đúng rồi, ngày mai anh có thể xuất viện được rồi đó!"
Hàn Trạch Dương tỏ vẻ không vui: "Vậy sao? Vậy là anh không thể ở bên cạnh em hàng ngày nữa rồi sao?"
Thẩm Nhạc Y ngơ ngác nhìn biểu hiện của Hàn Trạch Dương, biểu hiện của anh bây giờ giống y như một đứa trẻ vậy, đâu giống với vẻ ngoài của anh cơ chứ, hơn nữa cô phát hiện khi hai người bọn họ nói chuyện, cô ta vậy mà lại không thể xen vào được một câu nào, cô ta nắm chặt ly trà trong tay đưa lên uống một ngụm, mặc dù là trà xanh thượng hạng nhưng cô ta lại không cảm thấy có vị gì đặc biệt cả.
Bạch Lăng Diệp cười cười: "Anh nói gì vậy? Không phải sau khi tan làm, chúng ta vẫn gặp nhau hay sao? Hơn nữa công việc của công ty anh không cần làm nữa sao? Cứ để Lục Hạo chạy qua chạy lại suốt như vậy anh không thấy áy náy sao?" Mấy ngày nay quả thật Lục Hạo phải chạy đi chạy lại giữa công ty và bệnh viện vô số lần, khiến cô nhìn thôi mà cũng cảm thấy anh ấy rất vất vả.
"Đó là việc mà cậu ta nên làm!"
"Vậy anh không muốn lễ đính hôn của chúng ta diễn ra sao? Mấy ngày nữa là đến lễ đính hôn rồi, anh không xuất viện thì sao có thể tổ chức?"
Nghe Bạch Lăng Diệp nhắc đến lễ đính hôn khuôn mặt Hàn Trạch Dương lại trở nên vui vẻ, đúng vậy, tuần sau là bọn họ đính hôn rồi, Hàn Trạch Dương cười nhìn Bạch Lăng Diệp: "Vậy tất cả nghe theo em!"
Bạch Lăng Diệp cười cười lúc này như nhớ ra việc gì đó, cô quay lại nói với Thẩm Nhạc Y: "Đúng rồi, cô Thẩm, thứ bảy tuần sau là lễ đính hôn của chúng tôi, đến lúc đó hy vọng cô có thể đến chung vui cùng chúng tôi!"
Bình luận facebook