Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-98
Chương 98: Anh rất yêu em!
Tay Thẩm Nhạc Y đang bưng ly trà chợt khựng lại, nhưng rất nhanh cô ta liền đặt ly trà xuống bàn rồi mỉm cười nói: "Được! Hôm đó tôi nhất định sẽ tới!"
Nói xong cô ta đứng lên, "Cũng đã muộn rồi, Trạch Dương, anh nghỉ ngơi cho tốt, em về đây!"
"Vậy để tôi tiễn cô!" Bạch Lăng Diệp đứng lên.
Hàn Trạch Dương nắm chặt tay cô, không cho cô đi.
Bạch Lăng Diệp cười cười đặt tay lên tay anh: "Em chỉ tiễn cô ấy ra tới cửa rồi sẽ quay lại ngay!
Lúc này Hàn Trạch Dương mới không tình nguyện mà buông tay cô ra.
"Cô Thẩm, chúng ta đi thôi!" Bạch Lăng Diệp đi tới mở cửa phòng bệnh cho Thẩm Nhạc Y.
Trước khi đi, Thẩm Nhạc Y còn quay lại nhìn Hàn Trạch Dương nhưng anh không nói với cô ta một câu gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Lăng Diệp ở bên cạnh cô ta.
Sau khi tiễn Thẩm Nhạc Y trở về, Bạch Lăng Diệp trở lại phòng bệnh ngồi xuống cạnh giường bệnh: "Thật không ngờ cô bạn gái cũ này của anh lại mặt dày như vậy đấy! Đã biết người ta có bạn gái rồi mà vẫn còn tìm đến tận cửa để cầu xin tha thứ! Đúng là không biết xấu hổ mà!"
Hàn Trạch Dương cười cười: "Em ghen sao?"
"Ai mà thèm chứ, cỡ như cô ta sao đáng để em phải ghen chứ! Hơn nữa không phải anh đã nói là giữa anh và cô ta đã không còn gì cả thì em việc gì phải ghen chứ!"
"Vậy tại sao em lại mời cô ta tới bữa tiệc đính hôn của chúng ta hửm?" Hàn Trạch Dương nói với giọng tràn đầy từ tính.
"Em chỉ là muốn cho cô ta thấy chúng ta hạnh phúc như nào để cô ta có thể từ bỏ anh mà thôi!"
"Vậy nếu cô ta vẫn không từ bỏ thì sao?"
"Không từ bỏ thì là việc của cô ta, đến lúc đó anh cũng là của em rồi, cô ta cũng không thể giành lấy được!"
"Không cần phải đợi đến lúc đó, ngay bây giờ anh cũng có thể là của em!" Hàn Trạch Dương ghé sát tai cô thì thầm, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô khiến mặt cô lập tức đỏ bừng.
Bạch Lăng Diệp vội vã đẩy anh ra: "Anh nói linh tinh cái gì vậy hả? Vết thương của anh còn chưa có lành đâu!"
"A!"
Hàn Trạch Dương kêu lên một tiếng khiến Bạch Lăng Diệp lập tức quay sang nhìn anh: "Sao vậy là em đụng trúng vết thương của anh sao? Mau nằm xuống để em xem!"
Hàn Trạch Dương cười cười túm lấy tay cô, "Không có, em quên là vết thương của anh đã gần khỏi rồi sao, sao có thể vì một đụng chạm nhẹ của em mà bị đau được chứ?"
"Vậy vừa rồi anh kêu cái gì?"
"Chỉ là anh đột nhiên cảm thấy anh rất yêu em!"
"Hả?" Bạch Lăng Diệp ngơ ngác khi nghe anh nói một câu chẳng liên quan gì.
"Anh nói: anh. rất. yêu. em!"
Bạch Lăng Diệp lúc này mới nhận ra là anh đang tỏ tình với mình, mặt cô trở nên đỏ lên, khuôn mặt cũng bắt đầu ngại ngùng mà cúi xuống thì thầm, "Sao hôm nay anh lại trở nên sến súa như vậy?"
Hàn Trạch Dương cười cười: "Anh vẫn luôn như vậy, chỉ là em không nhận ra mà thôi!"
"Đáng ghét!" Bạch Lăng Diệp khẽ mắng yêu một
tiếng, cô đưa tay kéo gối của anh xuống, "Anh mau nằm xuống nghỉ ngơi cho em!"
"Vậy em hôn anh một cái đi!" Hàn Trạch Dương cười cười đưa tay chỉ vào môi của mình.
Bạch Lăng Diệp xấu hổ quay mặt đi, "Nếu anh không muốn nằm nghỉ thì ngồi đấy đi, em đi mua đồ ăn tối!"
Bạch Lăng Diệp vừa quay người đi thì Hàn Trạch Dương chợt đưa tay kéo cô lại để cô ngồi gọn ở trên giường.
Bạch Lăng Diệp phản ứng lại giãy dụa muốn thoát khỏi vòng ôm của anh, "Anh làm cái gì vậy?"
Hàn Trạch Dương cười cười đưa khuôn mặt gần sát vào khuôn mặt cô: "Nếu em đã không hôn, vậy thì để anh hôn vậy!"
Nói rồi khuôn mặt anh tiến tới ghé sát vào khuôn mặt cô.
Chỉ là khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet thì một tiếng mở cửa vang lên, sau đó là tiếng của Lăng Hạo Thiên: "Xin lỗi, tôi vào không đúng lúc, hai người cứ tiếp tục đi!"
Bạch Lăng Diệp vừa nghe lập tức xấu hổ mà đẩy Hàn Trạch Dương nằm xuống sau đó nhanh chân đứng dậy: "Em đi mua đồ ăn tối!" Nói xong câu này cô lập tức lao ngay ra ngoài.
Mà Hàn Trạch Dương thì khó chịu liếc nhìn người đang đứng ở cửa với ánh mắt như dao găm!"
"Khụ khụ!" Lăng Hạo Thiên ho khan hai tiếng sau đó bước vào cười với Hàn Trạch Dương: "Nghe nói ngày mai cậu xuất viện nên tôi tới thăm!"
Hàn Trạch Dương liếc nhìn anh ta, "Tôi không nghĩ cậu rảnh đến vậy!"
Lăng Hạo Thiên ngượng ngùng cười cười: "Thực ra là tôi nghe nói Thẩm Nhạc Y vừa tới đây?"
Hàn Trạch Dương không nói gì chỉ trầm mặc mà liếc nhìn anh ta
"Cmn, sao trên đời lại có loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô ta chứ, lần trước cô ta gây hiểu lầm giữa cậu và Lăng Diệp, cậu đã không tính toán gì, vậy mà lần này cô ta lại còn dám vác mặt đến đây để tìm cậu, đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ mà!"
Sau khi nói một tràng, Lăng Hạo Thiên cảm thấy khát nước nên ngồi xuống bàn tự rót cho mình một ly nước.
Sau khi uống nước xong vẫn không thấy Hàn Trạch Dương trả lời, anh ta kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ cậu tính bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy? Cậu không định xử lý cô ta sao?"
Hàn Trạch Dương cười lạnh: "Xử lý đương nhiên sẽ phải xử lý, nhưng mà bây giờ chưa phải là lúc!"
Tay Thẩm Nhạc Y đang bưng ly trà chợt khựng lại, nhưng rất nhanh cô ta liền đặt ly trà xuống bàn rồi mỉm cười nói: "Được! Hôm đó tôi nhất định sẽ tới!"
Nói xong cô ta đứng lên, "Cũng đã muộn rồi, Trạch Dương, anh nghỉ ngơi cho tốt, em về đây!"
"Vậy để tôi tiễn cô!" Bạch Lăng Diệp đứng lên.
Hàn Trạch Dương nắm chặt tay cô, không cho cô đi.
Bạch Lăng Diệp cười cười đặt tay lên tay anh: "Em chỉ tiễn cô ấy ra tới cửa rồi sẽ quay lại ngay!
Lúc này Hàn Trạch Dương mới không tình nguyện mà buông tay cô ra.
"Cô Thẩm, chúng ta đi thôi!" Bạch Lăng Diệp đi tới mở cửa phòng bệnh cho Thẩm Nhạc Y.
Trước khi đi, Thẩm Nhạc Y còn quay lại nhìn Hàn Trạch Dương nhưng anh không nói với cô ta một câu gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Lăng Diệp ở bên cạnh cô ta.
Sau khi tiễn Thẩm Nhạc Y trở về, Bạch Lăng Diệp trở lại phòng bệnh ngồi xuống cạnh giường bệnh: "Thật không ngờ cô bạn gái cũ này của anh lại mặt dày như vậy đấy! Đã biết người ta có bạn gái rồi mà vẫn còn tìm đến tận cửa để cầu xin tha thứ! Đúng là không biết xấu hổ mà!"
Hàn Trạch Dương cười cười: "Em ghen sao?"
"Ai mà thèm chứ, cỡ như cô ta sao đáng để em phải ghen chứ! Hơn nữa không phải anh đã nói là giữa anh và cô ta đã không còn gì cả thì em việc gì phải ghen chứ!"
"Vậy tại sao em lại mời cô ta tới bữa tiệc đính hôn của chúng ta hửm?" Hàn Trạch Dương nói với giọng tràn đầy từ tính.
"Em chỉ là muốn cho cô ta thấy chúng ta hạnh phúc như nào để cô ta có thể từ bỏ anh mà thôi!"
"Vậy nếu cô ta vẫn không từ bỏ thì sao?"
"Không từ bỏ thì là việc của cô ta, đến lúc đó anh cũng là của em rồi, cô ta cũng không thể giành lấy được!"
"Không cần phải đợi đến lúc đó, ngay bây giờ anh cũng có thể là của em!" Hàn Trạch Dương ghé sát tai cô thì thầm, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô khiến mặt cô lập tức đỏ bừng.
Bạch Lăng Diệp vội vã đẩy anh ra: "Anh nói linh tinh cái gì vậy hả? Vết thương của anh còn chưa có lành đâu!"
"A!"
Hàn Trạch Dương kêu lên một tiếng khiến Bạch Lăng Diệp lập tức quay sang nhìn anh: "Sao vậy là em đụng trúng vết thương của anh sao? Mau nằm xuống để em xem!"
Hàn Trạch Dương cười cười túm lấy tay cô, "Không có, em quên là vết thương của anh đã gần khỏi rồi sao, sao có thể vì một đụng chạm nhẹ của em mà bị đau được chứ?"
"Vậy vừa rồi anh kêu cái gì?"
"Chỉ là anh đột nhiên cảm thấy anh rất yêu em!"
"Hả?" Bạch Lăng Diệp ngơ ngác khi nghe anh nói một câu chẳng liên quan gì.
"Anh nói: anh. rất. yêu. em!"
Bạch Lăng Diệp lúc này mới nhận ra là anh đang tỏ tình với mình, mặt cô trở nên đỏ lên, khuôn mặt cũng bắt đầu ngại ngùng mà cúi xuống thì thầm, "Sao hôm nay anh lại trở nên sến súa như vậy?"
Hàn Trạch Dương cười cười: "Anh vẫn luôn như vậy, chỉ là em không nhận ra mà thôi!"
"Đáng ghét!" Bạch Lăng Diệp khẽ mắng yêu một
tiếng, cô đưa tay kéo gối của anh xuống, "Anh mau nằm xuống nghỉ ngơi cho em!"
"Vậy em hôn anh một cái đi!" Hàn Trạch Dương cười cười đưa tay chỉ vào môi của mình.
Bạch Lăng Diệp xấu hổ quay mặt đi, "Nếu anh không muốn nằm nghỉ thì ngồi đấy đi, em đi mua đồ ăn tối!"
Bạch Lăng Diệp vừa quay người đi thì Hàn Trạch Dương chợt đưa tay kéo cô lại để cô ngồi gọn ở trên giường.
Bạch Lăng Diệp phản ứng lại giãy dụa muốn thoát khỏi vòng ôm của anh, "Anh làm cái gì vậy?"
Hàn Trạch Dương cười cười đưa khuôn mặt gần sát vào khuôn mặt cô: "Nếu em đã không hôn, vậy thì để anh hôn vậy!"
Nói rồi khuôn mặt anh tiến tới ghé sát vào khuôn mặt cô.
Chỉ là khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet thì một tiếng mở cửa vang lên, sau đó là tiếng của Lăng Hạo Thiên: "Xin lỗi, tôi vào không đúng lúc, hai người cứ tiếp tục đi!"
Bạch Lăng Diệp vừa nghe lập tức xấu hổ mà đẩy Hàn Trạch Dương nằm xuống sau đó nhanh chân đứng dậy: "Em đi mua đồ ăn tối!" Nói xong câu này cô lập tức lao ngay ra ngoài.
Mà Hàn Trạch Dương thì khó chịu liếc nhìn người đang đứng ở cửa với ánh mắt như dao găm!"
"Khụ khụ!" Lăng Hạo Thiên ho khan hai tiếng sau đó bước vào cười với Hàn Trạch Dương: "Nghe nói ngày mai cậu xuất viện nên tôi tới thăm!"
Hàn Trạch Dương liếc nhìn anh ta, "Tôi không nghĩ cậu rảnh đến vậy!"
Lăng Hạo Thiên ngượng ngùng cười cười: "Thực ra là tôi nghe nói Thẩm Nhạc Y vừa tới đây?"
Hàn Trạch Dương không nói gì chỉ trầm mặc mà liếc nhìn anh ta
"Cmn, sao trên đời lại có loại phụ nữ không biết xấu hổ như cô ta chứ, lần trước cô ta gây hiểu lầm giữa cậu và Lăng Diệp, cậu đã không tính toán gì, vậy mà lần này cô ta lại còn dám vác mặt đến đây để tìm cậu, đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ mà!"
Sau khi nói một tràng, Lăng Hạo Thiên cảm thấy khát nước nên ngồi xuống bàn tự rót cho mình một ly nước.
Sau khi uống nước xong vẫn không thấy Hàn Trạch Dương trả lời, anh ta kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ cậu tính bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy? Cậu không định xử lý cô ta sao?"
Hàn Trạch Dương cười lạnh: "Xử lý đương nhiên sẽ phải xử lý, nhưng mà bây giờ chưa phải là lúc!"
Bình luận facebook