Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 346
Chương 346
Chết tiệt! Cô… Cô không nhìn thấy!
Cô cúi găm mặt cảm nhận hy vọng lại vụt mất khỏi cô một lần nữa.
Hoắc Anh Tuấn thấy thế tua đoạn phim, hai người đó không hề quay mặt về hướng camera một lúc nào.
Cho đến khi Thi Tịnh và Lục Bạch Ngôn lại gần hai người đó, người đàn ông đó mới nhấc bước chân khoác vai cô gái đưa cô ra ngoài cửa.
“Nhìn chỗ này đi Đường Hoa Nguyệt” Đường Hoa Nguyệt ngẩng lên trong vô thức và bắt được khoảnh khắc vòng tay tuột khỏi tay cô gái.
Cánh tay cô gái bị kẹp giữa cô và người đàn ông. Ngón tay nhỏ bé nằm ngoài ống tay áo chuyển động cứng nhắc ở eo người đàn ông trông như định ôm mà cũng giống với muốn đẩy ra hơn.
Cả hai chuẩn bị biến mất khỏi góc quay của camera thì một chiếc vòng tay màu vàng rơi ra khỏi ống tay áo cô gái.
Đường Hoa Nguyệt rùng cả mình!
Cô rất muốn kết luận nhờ vào mấy ngón tay của cô gái rằng đó là em gái cô nhưng Đường Hoa Nguyệt không làm vậy được.
Cô tìm Uyển Dư bao nhiêu năm, bao nhiêu lần thất vọng chồng chất đã khiến Đường Hoa Nguyệt sắp phát điên.
Cô chợt nhận ra em gái đã bắt đầu nhạt nhoà dần trong trí nhớ của mình. Ngón tay Uyển Dư trông như thế nào?
Hình như Đường Hoa Nguyệt không nhớ ra được.
Một loạt những suy nghĩ xuất hiện trong đầu Đường Hoa Nguyệt làm cô nước mắt giàn giụa.
“Là em ấy à?” Hoắc Anh Tuấn hỏi khẽ.
“.. Em, em không biết” Đường Hoa Nguyệt lặng thinh và chợt bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Anh Tuấn với những giọt nước mắt hoen mi: “Nhưng tự nhiên em có dự cảm cô gái ấy là Đường Uyển Dư. Chắc chắn em gái em còn sống!” Hoắc Anh Tuấn rất đau lòng nhưng giờ anh chưa có tư cách ôm Đường Hoa Nguyệt vào lòng.
Đường Hoa Nguyệt bảo rằng Đường Uyển Dư còn sống vậy anh tin!
Hoắc Anh Tuấn gật đầu nghiêm túc: “Ừ, chúng ta cùng tìm em ấy rồi đưa em ấy về nhà được không?” Trên đường về trong đầu Đường Hoa Nguyệt toàn là hình ảnh hai người kỳ lạ trong camera.
Nếu cô gái đó là em gái cô thật vậy người đàn ông đó là ai? Động tác khống chế tuyệt đối đó vậy anh ra là kẻ xấu à?
Không lẽ anh ta không cho Uyển Dư về nhà?
Đường Hoa Nguyệt rối như tơ vò còn Hoắc Anh Tuấn đã cho người đi tìm kiếm Đường Uyển Dư khắp thành phố.
Anh gửi cho cấp dưới một số ảnh và video ngày xưa của Đường Uyển Dư Tân Dương Hoa Nguyệt.
Đường Hoa Nguyệt cũng bắt đầu liên hệ với với các văn phòng thám tử tư nổi tiếng để xem xem có tìm thấy tung tích của cô gái bí ẩn đó hay không.
Chỉ sau một đêm mà thông báo tìm người đính kèm thông tin của Đường Uyển Dư đã có mặt khắp Hà Nội.
Hôm sau, La Cơ Vị Phong vẫn mặc áo sơ mi, đeo kính và đi cúi đầu trên đường đến tàu điện ngầm để đi làm như ngày thường.
Yên tĩnh, nội tâm, không hài hước là ấn tượng trong lòng mọi người về La Cơ Vị Phong.
Lương của viện nghiên cứu cao nhưng anh không hề mua một chiếc xe thay cho việc đi bộ, chưa bao giờ tham gia vào bất cứ lần chè chén nào với đồng nghiệp và cũng chưa thấy từng thân với người bạn nào… Cuộc sống của La Cơ Vị Phong như một đường thẳng khô khan, không ai hiểu La Cơ Vị Phong mà cũng không ai muốn hiểu.
Chết tiệt! Cô… Cô không nhìn thấy!
Cô cúi găm mặt cảm nhận hy vọng lại vụt mất khỏi cô một lần nữa.
Hoắc Anh Tuấn thấy thế tua đoạn phim, hai người đó không hề quay mặt về hướng camera một lúc nào.
Cho đến khi Thi Tịnh và Lục Bạch Ngôn lại gần hai người đó, người đàn ông đó mới nhấc bước chân khoác vai cô gái đưa cô ra ngoài cửa.
“Nhìn chỗ này đi Đường Hoa Nguyệt” Đường Hoa Nguyệt ngẩng lên trong vô thức và bắt được khoảnh khắc vòng tay tuột khỏi tay cô gái.
Cánh tay cô gái bị kẹp giữa cô và người đàn ông. Ngón tay nhỏ bé nằm ngoài ống tay áo chuyển động cứng nhắc ở eo người đàn ông trông như định ôm mà cũng giống với muốn đẩy ra hơn.
Cả hai chuẩn bị biến mất khỏi góc quay của camera thì một chiếc vòng tay màu vàng rơi ra khỏi ống tay áo cô gái.
Đường Hoa Nguyệt rùng cả mình!
Cô rất muốn kết luận nhờ vào mấy ngón tay của cô gái rằng đó là em gái cô nhưng Đường Hoa Nguyệt không làm vậy được.
Cô tìm Uyển Dư bao nhiêu năm, bao nhiêu lần thất vọng chồng chất đã khiến Đường Hoa Nguyệt sắp phát điên.
Cô chợt nhận ra em gái đã bắt đầu nhạt nhoà dần trong trí nhớ của mình. Ngón tay Uyển Dư trông như thế nào?
Hình như Đường Hoa Nguyệt không nhớ ra được.
Một loạt những suy nghĩ xuất hiện trong đầu Đường Hoa Nguyệt làm cô nước mắt giàn giụa.
“Là em ấy à?” Hoắc Anh Tuấn hỏi khẽ.
“.. Em, em không biết” Đường Hoa Nguyệt lặng thinh và chợt bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Anh Tuấn với những giọt nước mắt hoen mi: “Nhưng tự nhiên em có dự cảm cô gái ấy là Đường Uyển Dư. Chắc chắn em gái em còn sống!” Hoắc Anh Tuấn rất đau lòng nhưng giờ anh chưa có tư cách ôm Đường Hoa Nguyệt vào lòng.
Đường Hoa Nguyệt bảo rằng Đường Uyển Dư còn sống vậy anh tin!
Hoắc Anh Tuấn gật đầu nghiêm túc: “Ừ, chúng ta cùng tìm em ấy rồi đưa em ấy về nhà được không?” Trên đường về trong đầu Đường Hoa Nguyệt toàn là hình ảnh hai người kỳ lạ trong camera.
Nếu cô gái đó là em gái cô thật vậy người đàn ông đó là ai? Động tác khống chế tuyệt đối đó vậy anh ra là kẻ xấu à?
Không lẽ anh ta không cho Uyển Dư về nhà?
Đường Hoa Nguyệt rối như tơ vò còn Hoắc Anh Tuấn đã cho người đi tìm kiếm Đường Uyển Dư khắp thành phố.
Anh gửi cho cấp dưới một số ảnh và video ngày xưa của Đường Uyển Dư Tân Dương Hoa Nguyệt.
Đường Hoa Nguyệt cũng bắt đầu liên hệ với với các văn phòng thám tử tư nổi tiếng để xem xem có tìm thấy tung tích của cô gái bí ẩn đó hay không.
Chỉ sau một đêm mà thông báo tìm người đính kèm thông tin của Đường Uyển Dư đã có mặt khắp Hà Nội.
Hôm sau, La Cơ Vị Phong vẫn mặc áo sơ mi, đeo kính và đi cúi đầu trên đường đến tàu điện ngầm để đi làm như ngày thường.
Yên tĩnh, nội tâm, không hài hước là ấn tượng trong lòng mọi người về La Cơ Vị Phong.
Lương của viện nghiên cứu cao nhưng anh không hề mua một chiếc xe thay cho việc đi bộ, chưa bao giờ tham gia vào bất cứ lần chè chén nào với đồng nghiệp và cũng chưa thấy từng thân với người bạn nào… Cuộc sống của La Cơ Vị Phong như một đường thẳng khô khan, không ai hiểu La Cơ Vị Phong mà cũng không ai muốn hiểu.
Bình luận facebook