Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 347
Chương 347
Không ai biết rằng trong nhà anh đang giấu một người không được cho ai biết, anh chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên với người ấy đến hết đời.
Dù đó có là cuộc đời mơ mộng mà anh vụng trộm.
Anh đeo tai nghe dựa vào góc toa tàu nghe bản nhạc nhẹ nhàng. Anh không lướt mạng bởi anh không có hứng thú với tất cả thông tin ở thế giới bên ngoài.
Thế nên La Cơ Vị Phong không nhìn thấy trên màn hình nhỏ ở cửa toa tàu đang phát đi phát lại thông báo tìm một cô gái. Suốt chặng đường từ ga tàu đến công ty cũng thỉnh thoảng có, chỉ cần anh để ý chút thôi là sẽ nhìn thấy ngay mặt cô gái ấy.
mặt đó! Đến cả quảng cáo trong thang máy nhà tôi cũng thay thành tin đó!”
“Chứ còn gì nữa, mười lăm tỷ liền, dân Hà Nội mình đang sôi sùng sục trên diễn đàn kia kìa! Không biết ai may mắn nhận được khoản tiền đó đây!”
“Chậc, hơi bị khó nói đấy. Tìm người rùm beng thế này tức hơn năm mươi phần trăm đã gặp chuyện chẳng lành rồi. Hầy, trông còn rõ trẻ mà cũng rõ xinh gái nữa…” La Cơ Vị Phong chỉ để ý họ một giây, anh lấy điện thoại mở một ứng dụng có màu trắng. Trong này là tất cả hình ảnh camera ở nhà.
Nửa tiếng một lần bất cứ khi nào anh ra khỏi nhà, anh sẽ phải mở ra kiểm tra tình hình của Đường Uyển Dư.
Thang máy dừng lại ở tầng một, La Cơ Vị Phong lặng lẽ vào trong thang máy với mấy đồng nghiệp.
Anh chạm vào cô gái bé nhỏ ở trong màn hình điện thoại, khoé môi nhếch nụ cười khó phát hiện.
Thang máy đóng cửa và màn hình trong thang máy tự động chạy đoạn video đã được biên tập tỉ mỉ.
Cô gái trẻ đẹp trong màn hình mặc bộ đồng phục học sinh của trường cấp ba tốt nhất Hà Nội, cô nhắm mắt chắp tay mỉm cười rạng rỡ ước cho tuổi mới của mình trước ánh nến.
Đây là video Đường Hoa Nguyệt quay vào sinh nhật mười sáu tuổi của Đường Uyển Dư.
Và rồi cô gái hơi trách móc bằng giọng nói lanh lảnh: “Chị đừng quay nữa, hôm nay em xấu lắm! Chị mau qua ăn bánh với anh đi…
La Cơ Vị Phong không nghe thấy tiếng nói sau đó nữa.
Bởi vì anh đã ngẩng phắt đầu lên ngay chớm khoảnh khắc anh nghe thấy giọng cô gái, anh hoảng hốt ra mặt đối diện với Đường Uyển Dư mấy năm trước.
La Cơ Vị Phong quên cả thở ở khoảnh khắc đó.
Thang máy chạy lên tầng hai mươi lăm rồi mở cửa, video dừng chạy nhưng La Cơ Vị Phong vẫn đứng đực ra đó như người mất hồn.
Ba đồng nghiệp ở đằng sau thấy anh không ra ngoài mới thấy lạ bèn võ vai anh: “Không sao chứ Vị Phong?” La Cơ Vị Phong ngoảnh lại như con rối, sự sợ hãi thể hiện rõ trên khuôn mặt, nói run run: “Các anh mới nhắc đến mười lăm tỷ” Đồng nghiệp nhẹ người, chợt thấy vui vui. Hoá ra cái cậu thiên tài này cũng ham tiền!
“Ừ, người thân của cô gái trong video vừa nấy trả mười lăm tỷ đấy” La Cơ Vị Phong trợn mắt nghiến răng nhói đau mới chạy thục mạng ra ngoài như đã bừng tỉnh.
Anh phải về nhà! Anh phải trông cô gái ấy! Anh không cho phép kho báu của anh bị kẻ nào nhòm ngó dù có là người thân của cô ấy cũng không được! Không… Không được! Không được để cho những người đó tìm thấy cô ấy!
Không ai biết rằng trong nhà anh đang giấu một người không được cho ai biết, anh chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên với người ấy đến hết đời.
Dù đó có là cuộc đời mơ mộng mà anh vụng trộm.
Anh đeo tai nghe dựa vào góc toa tàu nghe bản nhạc nhẹ nhàng. Anh không lướt mạng bởi anh không có hứng thú với tất cả thông tin ở thế giới bên ngoài.
Thế nên La Cơ Vị Phong không nhìn thấy trên màn hình nhỏ ở cửa toa tàu đang phát đi phát lại thông báo tìm một cô gái. Suốt chặng đường từ ga tàu đến công ty cũng thỉnh thoảng có, chỉ cần anh để ý chút thôi là sẽ nhìn thấy ngay mặt cô gái ấy.
mặt đó! Đến cả quảng cáo trong thang máy nhà tôi cũng thay thành tin đó!”
“Chứ còn gì nữa, mười lăm tỷ liền, dân Hà Nội mình đang sôi sùng sục trên diễn đàn kia kìa! Không biết ai may mắn nhận được khoản tiền đó đây!”
“Chậc, hơi bị khó nói đấy. Tìm người rùm beng thế này tức hơn năm mươi phần trăm đã gặp chuyện chẳng lành rồi. Hầy, trông còn rõ trẻ mà cũng rõ xinh gái nữa…” La Cơ Vị Phong chỉ để ý họ một giây, anh lấy điện thoại mở một ứng dụng có màu trắng. Trong này là tất cả hình ảnh camera ở nhà.
Nửa tiếng một lần bất cứ khi nào anh ra khỏi nhà, anh sẽ phải mở ra kiểm tra tình hình của Đường Uyển Dư.
Thang máy dừng lại ở tầng một, La Cơ Vị Phong lặng lẽ vào trong thang máy với mấy đồng nghiệp.
Anh chạm vào cô gái bé nhỏ ở trong màn hình điện thoại, khoé môi nhếch nụ cười khó phát hiện.
Thang máy đóng cửa và màn hình trong thang máy tự động chạy đoạn video đã được biên tập tỉ mỉ.
Cô gái trẻ đẹp trong màn hình mặc bộ đồng phục học sinh của trường cấp ba tốt nhất Hà Nội, cô nhắm mắt chắp tay mỉm cười rạng rỡ ước cho tuổi mới của mình trước ánh nến.
Đây là video Đường Hoa Nguyệt quay vào sinh nhật mười sáu tuổi của Đường Uyển Dư.
Và rồi cô gái hơi trách móc bằng giọng nói lanh lảnh: “Chị đừng quay nữa, hôm nay em xấu lắm! Chị mau qua ăn bánh với anh đi…
La Cơ Vị Phong không nghe thấy tiếng nói sau đó nữa.
Bởi vì anh đã ngẩng phắt đầu lên ngay chớm khoảnh khắc anh nghe thấy giọng cô gái, anh hoảng hốt ra mặt đối diện với Đường Uyển Dư mấy năm trước.
La Cơ Vị Phong quên cả thở ở khoảnh khắc đó.
Thang máy chạy lên tầng hai mươi lăm rồi mở cửa, video dừng chạy nhưng La Cơ Vị Phong vẫn đứng đực ra đó như người mất hồn.
Ba đồng nghiệp ở đằng sau thấy anh không ra ngoài mới thấy lạ bèn võ vai anh: “Không sao chứ Vị Phong?” La Cơ Vị Phong ngoảnh lại như con rối, sự sợ hãi thể hiện rõ trên khuôn mặt, nói run run: “Các anh mới nhắc đến mười lăm tỷ” Đồng nghiệp nhẹ người, chợt thấy vui vui. Hoá ra cái cậu thiên tài này cũng ham tiền!
“Ừ, người thân của cô gái trong video vừa nấy trả mười lăm tỷ đấy” La Cơ Vị Phong trợn mắt nghiến răng nhói đau mới chạy thục mạng ra ngoài như đã bừng tỉnh.
Anh phải về nhà! Anh phải trông cô gái ấy! Anh không cho phép kho báu của anh bị kẻ nào nhòm ngó dù có là người thân của cô ấy cũng không được! Không… Không được! Không được để cho những người đó tìm thấy cô ấy!
Bình luận facebook