Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 348
Chương 348
Thật ra La Cơ Vị Phong đang sợ hãi, anh không dám xem quảng cáo trong thang máy, anh chạy như điên từ trên tầng hai mươi lăm xuống dưới đến đau hết cơ chân nhưng lại chẳng hề phát giác.
Sắp đến nơi rồi… Sắp đến nơi rồi! Anh sắp về đến nhà rồi!
Uyển Dư ơi đợi anh về!
La Cơ Vị Phong như trở về với thế giới thực tại khi hớt hải chạy ra ngoài cánh cửa kính xoay tròn.
Con đường với tiếng xe cộ, người qua kẻ lại ồn ào đã đập thẳng vào mắt anh, cuối cùng thì anh cũng đã chịu ngẩng mặt lên nhìn thế giới trước mặt.
Hoá ra tất cả những màn hình có thể nhìn thấy, kể cả trung †âm thương mại ở đối diện viện nghiên cứu, sạp báo, quảng cáo ở taxi, ô tô ở khắp muôn nơi… đều dán thông báo tìm người của Đường Uyển Dư.
La Cơ Vị Phong trợn trừng đôi mắt, tự nhiên anh không dám cất bước về phía trước.
Tiếng cười khúc khích của cô gái Đường Uyển Dư cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, giày xéo thần kinh yếu đuối của anh làm anh vô cùng đau đầu.
La Cơ Vị Phong ngồi thụp người ôm đầu suy sụp giữa đường. Sao chuyện lại thế này? Bao nhiêu năm rồi, tại sao tự nhiên nhà họ Đường lại tìm kiếm cô rùm beng thế này?
La Cơ Vị Phong đang trong cơn suy sụp không hay biết thật ra đó chỉ là suy nghĩ phiến diện của anh ta thôi.
Mặc dù Hoắc Anh Tuấn rất giỏi giang nhưng không thể nào chiếm dụng hết tất cả tài nguyên công cộng trên đất Hà Nội.
La Cơ Vị Phong nhìn thấy ảnh của Đường Uyển Dư ở sạp báo gần đó nên đã tự nghĩ ra tấm lưới chăng khắp nơi này.
Người qua đường nhìn chàng trai trẻ bằng ánh mắt kỳ lạ.
La Cơ Vị Phong không hề phát hiện mà còn nghe thấy tiếng nói chuyện nhắc đến Đường Uyển Dư ở đằng sau.
“Chúng ta không đi làm cũng đâu có sao, cùng lắm thì chuyển nhà thôi. Nếu tìm thấy cô gái đó thật vậy ăn sung mặc sướng cả đời rồi!”
“Bớt mơ đi! Hà Nội rộng như thế chúng ta biết tìm ở đâu!
Chắc hẳn người thân của cô gái ấy đã chịu chết mới nghĩ ra cách đó. Hầy, mất tích bao nhiêu năm như thế nếu tìm được đã tìm thấy từ lâu rồi chứ đợi đến giờ làm gì. Em thấy chẳng khác nào mò kim đáy bể” La Cơ Vị Phong bỗng ngẩng mặt lên, đôi mắt lại đầy toan tính.
Đúng thế, không tìm được.
Bao nhiêu năm rồi họ không tìm được.
Hoắc Anh Tuấn và Đường Hoa Nguyệt cho cả thế giới tìm người vậy chắc chắn Lục Xuyên Mạn mới khỏi ốm cũng nghe ngóng thấy.
Anh rất bất ngờ khi bao nhiêu năm rồi mà Đường Hoa Nguyệt vẫn không dừng việc tìm kiếm Đường Uyển Dư… Anh còn tưởng con bé đó đã chết từ lâu rồi cơ.
Từ tình hình này cho thấy Đường Hoa Nguyệt đã có được manh mối nào đó chứng minh Đường Uyển Dư vẫn còn sống nên mới bỗng dưng có động tĩnh nhỉ?
Lục Xuyên Mạn nheo mắt bắt đầu phân tích kỹ càng.
Ba anh em nhà họ Đường rất yêu thương nhau, đang yên đang lành Đường Uyển Dư mất tích lại trốn bao nhiêu năm…
Vậy khả năng cao đó là có ai đó khống chế Đường Uyển Dư không cho về với người nhà.
Đường Hoa Nguyệt và Hoäc Anh Tuấn làm thế này để định khiến đối phương rối loạn họ mới lần theo manh mối tìm được tung tích của Đường Uyển Dư.
Thật ra La Cơ Vị Phong đang sợ hãi, anh không dám xem quảng cáo trong thang máy, anh chạy như điên từ trên tầng hai mươi lăm xuống dưới đến đau hết cơ chân nhưng lại chẳng hề phát giác.
Sắp đến nơi rồi… Sắp đến nơi rồi! Anh sắp về đến nhà rồi!
Uyển Dư ơi đợi anh về!
La Cơ Vị Phong như trở về với thế giới thực tại khi hớt hải chạy ra ngoài cánh cửa kính xoay tròn.
Con đường với tiếng xe cộ, người qua kẻ lại ồn ào đã đập thẳng vào mắt anh, cuối cùng thì anh cũng đã chịu ngẩng mặt lên nhìn thế giới trước mặt.
Hoá ra tất cả những màn hình có thể nhìn thấy, kể cả trung †âm thương mại ở đối diện viện nghiên cứu, sạp báo, quảng cáo ở taxi, ô tô ở khắp muôn nơi… đều dán thông báo tìm người của Đường Uyển Dư.
La Cơ Vị Phong trợn trừng đôi mắt, tự nhiên anh không dám cất bước về phía trước.
Tiếng cười khúc khích của cô gái Đường Uyển Dư cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, giày xéo thần kinh yếu đuối của anh làm anh vô cùng đau đầu.
La Cơ Vị Phong ngồi thụp người ôm đầu suy sụp giữa đường. Sao chuyện lại thế này? Bao nhiêu năm rồi, tại sao tự nhiên nhà họ Đường lại tìm kiếm cô rùm beng thế này?
La Cơ Vị Phong đang trong cơn suy sụp không hay biết thật ra đó chỉ là suy nghĩ phiến diện của anh ta thôi.
Mặc dù Hoắc Anh Tuấn rất giỏi giang nhưng không thể nào chiếm dụng hết tất cả tài nguyên công cộng trên đất Hà Nội.
La Cơ Vị Phong nhìn thấy ảnh của Đường Uyển Dư ở sạp báo gần đó nên đã tự nghĩ ra tấm lưới chăng khắp nơi này.
Người qua đường nhìn chàng trai trẻ bằng ánh mắt kỳ lạ.
La Cơ Vị Phong không hề phát hiện mà còn nghe thấy tiếng nói chuyện nhắc đến Đường Uyển Dư ở đằng sau.
“Chúng ta không đi làm cũng đâu có sao, cùng lắm thì chuyển nhà thôi. Nếu tìm thấy cô gái đó thật vậy ăn sung mặc sướng cả đời rồi!”
“Bớt mơ đi! Hà Nội rộng như thế chúng ta biết tìm ở đâu!
Chắc hẳn người thân của cô gái ấy đã chịu chết mới nghĩ ra cách đó. Hầy, mất tích bao nhiêu năm như thế nếu tìm được đã tìm thấy từ lâu rồi chứ đợi đến giờ làm gì. Em thấy chẳng khác nào mò kim đáy bể” La Cơ Vị Phong bỗng ngẩng mặt lên, đôi mắt lại đầy toan tính.
Đúng thế, không tìm được.
Bao nhiêu năm rồi họ không tìm được.
Hoắc Anh Tuấn và Đường Hoa Nguyệt cho cả thế giới tìm người vậy chắc chắn Lục Xuyên Mạn mới khỏi ốm cũng nghe ngóng thấy.
Anh rất bất ngờ khi bao nhiêu năm rồi mà Đường Hoa Nguyệt vẫn không dừng việc tìm kiếm Đường Uyển Dư… Anh còn tưởng con bé đó đã chết từ lâu rồi cơ.
Từ tình hình này cho thấy Đường Hoa Nguyệt đã có được manh mối nào đó chứng minh Đường Uyển Dư vẫn còn sống nên mới bỗng dưng có động tĩnh nhỉ?
Lục Xuyên Mạn nheo mắt bắt đầu phân tích kỹ càng.
Ba anh em nhà họ Đường rất yêu thương nhau, đang yên đang lành Đường Uyển Dư mất tích lại trốn bao nhiêu năm…
Vậy khả năng cao đó là có ai đó khống chế Đường Uyển Dư không cho về với người nhà.
Đường Hoa Nguyệt và Hoäc Anh Tuấn làm thế này để định khiến đối phương rối loạn họ mới lần theo manh mối tìm được tung tích của Đường Uyển Dư.
Bình luận facebook