Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 913-917
Chương 913
Có một số việc nếu như đã kết thúc, vậy cô ở chỗ này cũng không thể nào có khả năng khác.
Nhưng thái độ của Bùi Dật Duy cũng khiến cô yên tâm một chút, ít nhất cũng không cần lo lắng cho ông nội nữa, đây cũng là mục đích duy nhất khi cô đến gặp Bùi Dật Duy.
Tô Khiết trực tiếp đứng dậy, muốn rời đi, mọi chuyện đã nói xong, đương nhiên cũng không cần ở lại nữa, cô làm việc từ trước đến nay luôn rất dứt khoát.
“Khiết Khiết” Bùi Dật Duy thấy cô định rời đi như vậy thì có chút gấp gáp, anh chóng đưa tay nắm lấy cổ tay của cô.
Tô Khiết dừng bước, đôi mặt hơi đảo qua nhìn về phía cánh tay anh ta đang nắm cổ tay cô, lông mày nhẽ nhíu lại.
“Khiết Khiết, chuyện trước kia, anh không muốn giải thích quá nhiều, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?” Bùi Dật Duy hiểu rất rõ cô, nên anh ta biết, giải thích nhiều cũng không có tác dụng.
Khoảnh khắc cô không hề do dự rời đi sau khi biết chân tướng sự việc vào sáu năm trước, anh ta đã hiểu.
Nhưng anh ta cũng tin rằng trong lòng cô vẫn còn có anh ta, vì trong phương diện tình cảm, từ trước đến nay cô vẫn luôn cố chấp.
Ánh mắt Tô Khiết chậm rãi nâng lên, rơi vào trên mặt anh ta, cũng chưa từng mở miệng, chỉ là đôi mắt có chút nặng nề.
Năm đó, sau khi cô phát hiện ra sự thật, đã cho anh ta cơ hội để lựa chọn, chọn cô, hoặc là chọn báo thù.
Nhưng lúc ấy, thứ anh ta lựa chọn không phải cô, nếu đã như vậy, bây giờ nói bắt đầu lại từ đầu, không phải quá buôn cười rồi sao.
Cánh tay đang cầm cổ tay cô của Bùi Dật Duy buông lỏng ra, mặc dù cô chưa từng nói chuyện, nhưng ý từ chối lại rất rõ ràng.
Đối với cô, anh ta hiểu rất rõ!
Giờ phút này cô không nói gì nhưng lại thăng tất cả những lời từ chối.
Bây giờ anh ta cũng biết, nguyên nhân hôm nay cô đến đây chỉ có một, không phải vì Tô thị, không phải vì anh ta, thật ra là chỉ vì an nguy của ông cụ Tô.
Anh ta hoàn toàn không ngờ, cô lại tuyệt tình như vậy, so với sáu năm trước còn lại lùng và tuyệt tình hơn.
Anh ta hiểu rõ tính cách của cô, chuyện cô đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, vậy nên, giờ phút này anh ta không thể không buông tay.
Bùi Dật Duy buông tay, Tô Khiết cũng không hề dừng lại, quay người rời đi.
Thấy cô dứt khoát rời đi, vẻ mặt Bùi Dật Duy nhiều hơn vài phần sa sút, trên đôi mắt thâm thúy hiện lên vẻ đau xót không thể nào khống chế được.
Năm đó, ngay từ đầu anh ta thật sự mang theo mục đích khác để tiếp cận cô, nhưng sau đó, càng ngày tiếp xúc càng nhiều, anh ta thật sự đã yêu cô.
Sáu năm qua, không giờ phút nào anh ta không nghĩ đến cô, thậm chí anh ta nghĩ, chỉ cần cô có thể trở về bên cạnh anh ta, anh ta có thể quên đi tất cả, giống như bây giờ, anh ta hoàn toàn có thể trực tiếp hủy đi Tô thị, nhưng anh ta không làm như vậy, chỉ là, cô hoàn toàn không cho anh ta cơ hội.
Chẳng lẽ, giữa anh ta và cô thật sự vĩnh viễn bỏ lỡ như vậy sao?
Không, tuyệt đối không thể, sáu năm trước là anh ta bỏ lỡ cô, sáu năm sau, anh ta nhất định sẽ tìm cô trở về, đoạt về.
Dù có khó hơn nữa, anh ta cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ.
Chương 914
Cho dù anh ta biết bây giờ cô có mối quan hệ không nói rõ được với Nguyễn Hạo Thần, anh ta cũng sẽ không buông tay.
“Tổng giám đốc, mợ chủ đến gặp Bùi Dật Duy.” Thư ký Lưu đẩy cửa ban công ra, đi vào, nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình đang mang vẻ mặt âm trầm thì hơi phát run.
Lúc đầu cho rằng cuối cùng mợ chủ đã trở về, cuộc sống của anh ta có lẽ sẽ tốt hơn một chút, nhưng không ngờ, thời gian này trải qua lại càng thêm cực khổ.
“Cậu nói gì?” Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng ngước mắt, nhìn về phía Thư ký Lưu, sắc mặt rõ ràng nặng nề hơn mấy phần: “Cậu nói, cô ấy đến gặp Bùi Dật Duy?”
“Vâng.’ Thư ký Lưu đối diện với đôi mắt lạnh lùng âm u của tổng giám đốc nhà mình, hai chân hơi run lên, nếu có thể, anh ta thật sự không muốn đến đây báo cáo chuyện này với tổng giám đốc.
“Vì sao cô ấy đến gặp Bùi Dật Duy?” Nguyễn Hạo Thần khẽ nhíu mày, việc này tại sao lại liên quan đến Bùi Dật Duy?
Chuyện giữa cô và Bùi Dật Duy anh có biết đến, nhưng trước kia Bùi Dật Duy tìm đến cô, cô cũng chưa từng nhìn qua Bùi Dật Duy, tuy là lần trước Bùi Dật Duy cản cô ở dưới tòa nhà của Tô thị, cô cũng rất lạnh lùng với Bùi Dật Duy, vậy nên anh cho rằng giữa cô và Bùi Dật Duy đã không có gì.
Tại sao đột nhiên cô lại chủ động đến gặp Bùi Dật Duy?
Không đúng, rõ ràng là cô đến gặp thanh mai trúc mã của cô!
Chẳng lẽ Bùi Dật Duy chính là thanh mai trúc mã của cô?
Nghĩ tới điều này, đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần lại càng lạnh thêm mấy phần.
“Lúc trước cậu nói Bùi Dật Duy hại Tô thị như thế?” Nguyễn Hạo Thần híp mắt, hơi thở nguy hiểm khiến cho người ta kĩnh hãi.
“Vâng.” Thư ký Lưu hơi cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.
“Cô ấy không biết chuyện này?” Mặc dù Nguyễn Hạo Thần hỏi như vậy, nhưng sắc mặt lại không có vẻ như một câu hỏi, hoặc là nói anh hi vọng cô không biết chuyện này, nhưng…
“Mợ chủ có lẽ biết, mợ chủ nói, Bùi Dật Duy làm gì cô ấy cũng không quan tâm, cũng sẽ không ngăn cản, nhưng không thể làm tổn thương đến ông cụ Tô!” Thư ký Lưu âm thầm thở ra một hơi, anh ta biết, đây không phải là đáp án mà tổng giám đốc muốn, nhưng đây cũng là sự thật.
“Ý của cậu là, cô ấy biết tất cả những truyện này đều là do Bùi Dật Duy làm. Hoặc là nói, cô ấy đã sớm biết!” Đôi mắt đang nheo lại của Nguyễn Hạo Thần có nhiều thêm mấy phần nguy hiểm lạnh lẽo.
Anh đột nhiên nhớ tới lúc trước ở trên xe, phản ứng của cô khi anh nói với cô về chuyện Tô thị.
Vì cô đã sớm biết là do Bùi Dật Duy gây nên, vậy nên cô dung túng tất cả? Vì đã sớm biết là Bùi Dật Duy gây nên, vậy nên, cô không muốn Tô thị cũng muốn che chở cho Bùi Dật Duy?
Thật ra chuyện Bùi Dật Duy đối phó với Tô thị cũng không phải bí mật, lần trước nguy cơ của Tô thị chính là do Bùi Dật Duy gây nên, mặc dù cô không hiểu chuyện làm ăn, nhưng dù sao cô cũng tiếp quản Tô thị, vậy nên những chuyện đó chắc chắn cô biết rất rõ.
Cho nên chắc chắn cô đã sớm biết rõ tất cả những chuyện này đều do Bùi Dật Duy gây nên.
Vậy nên, cô không cần anh giúp đỡ, không chỉ không cần anh giúp đỡ, còn không muốn để anh nhúng tay vào việc này, chỉ vì người đó là Bùi Dật Duy.
Cô thật sự đúng là dụng tâm!!
Bùi Dật Duy có gì tốt? Đáng để cô làm như vậy sao?
Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cảm thấy lồng ngực của mình dường như có một ngọn lửa, như muốn đốt cháy anh.
Tuy nhiên, trước kia Bùi Dật Duy không chỉ một lần chủ động tìm đến cô, cô đều tránh né, bây giờ cô là chủ động đến gặp Bùi Dật Duy?
Chương 915
Rất rõ ràng, lần này cô chủ động đến gặp Bùi Dật Duy là vì sức khỏe của ông cụ Tô, có lẽ cũng coi như vì Tô thị, nhưng cô muốn cứu Tô thị có thể đến tìm anh?
Anh có thể giúp cô cứu Tô thị, thậm chí anh có thể cho cô một Tô thị mạnh mẽ tuyệt đối, chỉ cần anh muốn, có cái gì mà anh không làm được?
Nhưng cô vẫn cứ đến gặp Bùi Dật Duy!
Người phụ nữ chết tiệt này, thật sự đúng là đáng ghét!
“Bùi Dật Duy nói thế nào?” Nguyễn Hạo Thần chậm rãi ngồi thẳng lưng lên rồi từ từ dựa vào ghế, cây bút cầm trong tay đột nhiên bị bẻ gãy.
Thư ký Lưu bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa trực tiếp quỳ xuống.
“Bùi Dật Duy nói, anh ta làm tất cả những thứ này đều chỉ vì muốn gặp mợ chủ, còn nói sẽ không động đến Tô thị!” Thư ký Lưu âm thầm thở ra một hơi, không thể không cố găng nói: “Bùi Dật Duy còn nói muốn cùng mợ chủ bắt đầu lại từ đầu!”
“Hừ, anh ta thật sự có can đảm nghĩ!” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần chậm rãi câu lên, nhưng không có chút độ cong dịu dàng nào, ngược lại càng thêm lạnh lẽo cứng rắn đáng sợ.
“Cô ấy phản ứng thế nào?” Dừng lại một lát, giọng nói của Nguyễn Hạo Thần vang lên lần nữa, lần này dường như có mấy phần căng thẳng.
Cô ấy sẽ không bị cảm động chứ? Dù sao thì đây cũng chính là thanh mai trúc mã của cô.
“Mợ chủ lại không nói nhiều lời, ngồi không được bao lâu liền rời đi!” Lúc thư ký Lưu nói lời này, sắc mặt rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Thư ký Lưu cảm thấy, tin tức này có lẽ là những gì mà tổng giám đốc muốn nghe.
Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, điều này lại khiến anh hơi bất ngờ, cô chủ động đi gặp Bùi Dật Duy, không ngồi một lát mà đã rời đi như vậy?
Đây là loại tình huống gì?
Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần hơi lóe lên, anh cầm điện thoại di động và bấm gọi ra ngoài.
Nhưng ngay sau đó, anh cúp máy, sau đó anh lại lấy điện thoại của thư ký Lưu gọi tới lần nữa.
Anh nghĩ, trải qua những chuyện lúc trước, rất có thể cô sẽ không nhận điện thoại của anh.
Thư ký Lưu nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình cầm điện thoại của anh ta gọi điện thoại cho mợ chủ, khóe miệng hung hăng giật giật.
“Thư ký Lưu? Có chuyện gì không?” Trong điện thoại, giọng nói của Tô Khiết vẫn nhẹ nhàng chậm chạp và dịu dàng như thường, nghe không có quá nhiều thay đổi.
“Em đang ở đâu?” Nghe thấy cô nói chuyện với thư ký Lưu vẫn luôn dịu dàng như vậy, mà đối với anh lại luôn là đối chọi gay gắt, trong lòng Nguyễn Hạo Thần cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Ngài Nguyễn, có chuyện gì không?” Ở đầu dây bên kia, Tô Khiết ngẩn người, lập tức thay đổi lại cách xưng hô, lời nói rõ ràng đã khách khí hơn mấy phần, trong sự khách khí còn lộ ra vài phần cố gắng xa cách.
Nguyễn Hạo Thần nghe thấy cô xưng hô như vậy, giọng điệu như vậy, liền tức giận không thể bóp chết cô.
“Em cứ nói đi?” Cô còn dám hỏi anh có chuyện gì? Hơn nữa còn hoàn toàn giống như người không có chuyện gì, giống như chuyện sáng nay không phải cô làm vậy: “Chẳng lẽ em cho rằng những chuyện em đã làm, cứ trôi qua như vậy sao?”
Nguyễn Hạo Thần cũng không nhắc đến chuyện năm năm trước vào lúc này.
Anh có thể khẳng định, cô ấy còn chưa biết năm năm trước, người đàn ông đêm hôm đó chính là anh, nếu không, một người thông minh, cẩn thận như cô ấy, trước khi bỏ đi chắc chắn sẽ không làm động tác giống hệt năm năm trước.
Chương 916
Vậy nên chuyện của năm năm trước, anh phải gặp mặt mới từ từ nói với cô, nếu không, với tính cách của cô, nếu biết được người đàn ông năm năm trước chính là anh, chắc sẽ còn trốn đi nhanh hơn.
Tô Khiết biết anh ta đang nhắc đến chuyện bị cô trói trong xe, lúc đó cũng là do anh ta dồn ép quá đáng, cô mới phải đưa ra hạ sách như vậy.
Cho nên chuyện này không thể trách cô được.
Lúc đó cô mà không làm vậy, chẳng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Ngài Nguyễn, là một người đàn ông, phải cầm được, buông được, những chuyện kia giữa chúng ta thực sự đã là quá khứ rồi, sao anh cứ phải níu kéo không buông, chẳng có nghĩa lý gì, dù sao thì chúng ta cũng từng là vợ chồng ba tháng, không làm bạn bè với nhau được thì cũng không đến nỗi phải trở thành kẻ thù chứ, đúng không?” Tô Khiết kìm nén cơn tức, vẫn cố gắng giải thích rõ ràng với anh ta: “Ngài Nguyễn, chúng ta có hợp có tan đi.”
Đúng vậy, đường ai nấy đi, giờ cô rất thích câu này, nếu suy nghĩ của Nguyễn Hạo Thần cũng giống cô thì quá tốt.
“Có hợp có tan?” Nguyễn Hạo Thần bỗng nở một nụ cười, có thể thấy là đã bị cô chọc tức, cô còn dám nói câu có hợp có tan với anh?
Nửa năm trước, cô thừa dịp anh đi công tác, lén làm thủ tục ly hôn, sau đó lại âm thầm bỏ đi, đây chính là có hợp có tan?
Năm năm trước, cô bước vào phòng anh, cưỡng ép anh, rồi để lại cho anh một cục tiền coi như phí phục vụ, cô còn cầm cả di động, quân áo của anh đi, sau đó trốn thoát, đây chính là có hợp có tan?
Nghe tiếng cười của anh qua điện thoại, đáy lòng Tô Khiết bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi, tiếng cười của anh ta nghe thực sự kinh khủng.
Cô không nói gì, đối với anh ta, cô vẫn luôn dè chừng.
Bởi vì, cô chưa bao giờ là đối thủ của anh.
“Em đang ở đâu?” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần tiếp tục vang lên, qua điện thoại, cô cũng có thể nghe thấy sự tức giận dồn nén trong giọng nói ấy.
“Ngài Nguyễn, anh thôi đi được không?” Tô Khiết có chút bực bội, đây là gã Nguyễn Hạo Thần mà cô biết ư?
“Thôi? Món nợ giữa chúng ta không chỉ có một đầu.”Ý cười trong giọng nói của Nguyễn Hạo Thần dường như sâu thêm mấy phần, loáng thoáng còn chứa cả sự đe dọa, đúng là món nợ giữa bọn họ cần phải thanh toán sòng phẳng rồi.
Nhất là chuyện năm năm trước, đã đến lúc phải tính với cô rồi.
Tô Khiết cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh đang nói đến chuyện bị cô trói trên xe, nghĩ rằng anh đang tức giận nhất thời nên mới nói vậy.
Cô thầm thở dài một tiếng, cảm thấy cô có giải thích đến mấy cũng không rõ ràng được, vậy nên cô liền cúp máy thẳng, không dây vào được thì cô có thể trốn, đúng không?
Nhưng rồi cô phát hiện ra, hiện giờ cô có muốn trốn cũng không được.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, sau khi ly hôn Nguyễn Hạo Thần lại lằng nhằng như vậy, cô thực sự, thực sự không ngờ tới, cũng thực sự không hiểu rốt cuộc anh ta có ý gì.
Nhìn cuộc điện thoại đã bị cúp, khóe môi Nguyễn Hạo Thần thoáng nhếch lên, giờ cô đang ở thành phố A, anh muốn tìm cô là chuyện quá dễ dàng, sở dĩ anh gọi điện cho cô cũng chỉ muốn xem xem sức ảnh hưởng của Bùi Dật Duy với cô lớn đến đâu? Từ giọng nói của cô có thể thấy chắc cũng không ảnh hưởng là bao, có lẽ đối với cô Bùi Dật Duy không quan trọng đến thế.
Thư ký Lưu thấy tổng giám đốc nhà mình bị cúp máy, tâm trạng hình như cũng không tệ lắm bèn âm thầm tặc lưỡi, quả nhiên, đụng phải chuyện liên quan đến vợ thì tổng giám đốc không thể dùng logic bình thường để suy nghĩ được.
Chương 917
“Cậu thay tôi làm một chuyện.” Nguyễn Hạo Thần đột nhiên lên tiếng, dặn dò thư ký Lưu.
Nếu đã xác định người phụ nữ năm năm trước chính là cô, vậy tiếp theo, anh phải chuẩn bị kỹ càng một chút, sau đó sẽ cùng cô ôn lại chuyện cũ, Nếu cô ấy mà biết được, chắc hẳn vẻ mặt sẽ rất đặc sắc đây.
Tô Khiết cúp điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, lại nghĩ đến những gì anh vừa nói, cô vẫn có cảm giác như anh ta còn ẩn ý gì đó, hình như có chuyện khác nữa, hơi kỳ lạ.
Có điều, những việc mà Nguyễn Hạo Thần làm trong thời gian này chuyện nào chẳng kỳ quái, chuyện nào cũng vô lý, cho nên Tô Khiết cũng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa, đi thẳng đến bệnh viện.
“Ông ơi, ông không nên giao cả Tô thị cho con bé ngu xuẩn kia, ông làm vậy có khác nào trực tiếp hủy hoại Tô thị?” Khi Tô Khiết trở lại bệnh viện, vừa đi đến cửa cô đã nghe thấy tiếng tranh cãi vọng ra từ bên trong, giọng nói này, cô có thể nhận ra, đó là Tô Nghiên Nghiên.
“Ba, Nghiên Nghiên nói không sai, ba không nên lấy Tô thị mạo hiểm như vậy…” Giọng nói của Tô Trung Dung cũng vô cùng khẩn thiết.
“Chuyện này không phải đã quyết định xong rồi ư? Khiết Khiết vốn đã là tổng giám đốc của Tô thị rồi.” Hiển nhiên, thái độ của ông cụ Tô vô cùng kiên quyết, thẳng thừng ngắt lời ông ta.
“Ba, Khiết Khiết làm tổng giám đốc của Tô thị, không chỉ không cứu được Tô thị, trái lại còn khiến tình hình trở nên tệ hơn, cho nên ba nên nghĩ cho kỹ, không thể để Khiết Khiết tiếp tục quản lý Tô thị được.” Tô Trung Dung lúc này đã vô cùng sốt ruột, biện pháp mạnh không được nên chỉ có thể đánh bại tình cảm với ông cụ Tô, mong ông cụ có thể đổi ý.
“Thực ra Tô thị vốn đã bị chính tay cô ta hủy hoại.” Tô Chí Long đột nhiên lên tiếng, giọng nói rõ ràng có sự cười nhạo.
“Long, con có ý gì?” Lời nói của Lưu Vũ nghe giả tạo muốn chết, rõ ràng đang kẻ tung người hứng cùng Tô Chí Long.
Tô Khiết đẩy cửa bước thẳng vào phòng bệnh.
“Ai da, chính chủ đã về rồi đấy?” Tô Chí Long nhìn về phía Tô Khiết, đuôi mày khẽ nhướn lên, môi nở một nụ cười trào phúng như có như không. Vì trước kia Tô Chí Long từng phạm lỗi, ông cụ Tô tức giận vô cùng, nhưng dù sao anh ta cũng là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Tô, vậy nên ông cụ Tô vẫn phải thay Tô Chí Long giải quyết mọi chuyện, sau đó Tô Chí Long bị tống ra nước ngoài, lúc đấy ông cụ đã cảnh cáo Tô Chí Long không được tùy tiện về nước.
Lần này ông cụ bệnh nặng, Tô Chí Long quay về cũng hợp lý, có điều bộ dạng của anh ta đúng là không giống như đang đến thăm bệnh nhân.
“Hừ, cô còn mặt mũi mà quay về, nghe nói cô vừa đi gặp Bùi Dật Duy, Tô thị nhà chúng ta biến thành như vậy, cũng đều tại Bùi Dật Duy làm hại, Bùi Dật Duy còn là thanh mai trúc mã với cô, sao hả? Hai người đã bàn bạc xem làm thế nào để nuốt trọn Tô thị chưa?” Tô Chí Long thấy thái độ của Tô Khiết, trên gương mặt hiện rõ vẻ tức giận.
“Long, con nói thế nghĩa là sao? Con định nói, là nó thông đồng với Bùi Dật Duy để hại nhà họ Tô chúng ta…” Lưu Vũ kêu to thành tiếng, cố ý muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ thì đã quá rõ ràng.
“Chuyện này khó mà nói chính xác, dù sao quan hệ giữa cô ta và Bùi Dật Duy…” Tô Chí Long lại càng đổ dầu vào lửa.
“Ông cần nghỉ ngơi, các người có chuyện gì thì ra ngoài mà nói.” Con ngươi của Tô Khiết tối sầm lại, giờ sức khỏe ông nội mới tốt hơn được một chút, bọn họ lại làm loạn ở đây, đúng là quá giỏi.
“Tô Khiết, cô giả vờ giả vịt cái gì, cô có dám nói vừa nãy không phải cô đi gặp Bùi Dật Duy không? Cô có dám nói, trước đây cô không biết những gì Bùi Dật Duy đã làm?” Tô Chí Long cười nhạt, rất hiển nhiên, anh ta đã điều tra mọi chuyện khá rõ ràng.
“Khiết Khiết, sao cháu có thể làm vậy, cháu được đưa về nhà họ Tô, nhà ta đối xử với cháu cũng không tệ, ông nội còn tốt với cháu như vậy, sao cháu có thể hại Nhà họ Tô.” Lưu Vũ lại tiếp tục tung hứng với những lời đâm chọc của Tô Chí Long.
Có một số việc nếu như đã kết thúc, vậy cô ở chỗ này cũng không thể nào có khả năng khác.
Nhưng thái độ của Bùi Dật Duy cũng khiến cô yên tâm một chút, ít nhất cũng không cần lo lắng cho ông nội nữa, đây cũng là mục đích duy nhất khi cô đến gặp Bùi Dật Duy.
Tô Khiết trực tiếp đứng dậy, muốn rời đi, mọi chuyện đã nói xong, đương nhiên cũng không cần ở lại nữa, cô làm việc từ trước đến nay luôn rất dứt khoát.
“Khiết Khiết” Bùi Dật Duy thấy cô định rời đi như vậy thì có chút gấp gáp, anh chóng đưa tay nắm lấy cổ tay của cô.
Tô Khiết dừng bước, đôi mặt hơi đảo qua nhìn về phía cánh tay anh ta đang nắm cổ tay cô, lông mày nhẽ nhíu lại.
“Khiết Khiết, chuyện trước kia, anh không muốn giải thích quá nhiều, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?” Bùi Dật Duy hiểu rất rõ cô, nên anh ta biết, giải thích nhiều cũng không có tác dụng.
Khoảnh khắc cô không hề do dự rời đi sau khi biết chân tướng sự việc vào sáu năm trước, anh ta đã hiểu.
Nhưng anh ta cũng tin rằng trong lòng cô vẫn còn có anh ta, vì trong phương diện tình cảm, từ trước đến nay cô vẫn luôn cố chấp.
Ánh mắt Tô Khiết chậm rãi nâng lên, rơi vào trên mặt anh ta, cũng chưa từng mở miệng, chỉ là đôi mắt có chút nặng nề.
Năm đó, sau khi cô phát hiện ra sự thật, đã cho anh ta cơ hội để lựa chọn, chọn cô, hoặc là chọn báo thù.
Nhưng lúc ấy, thứ anh ta lựa chọn không phải cô, nếu đã như vậy, bây giờ nói bắt đầu lại từ đầu, không phải quá buôn cười rồi sao.
Cánh tay đang cầm cổ tay cô của Bùi Dật Duy buông lỏng ra, mặc dù cô chưa từng nói chuyện, nhưng ý từ chối lại rất rõ ràng.
Đối với cô, anh ta hiểu rất rõ!
Giờ phút này cô không nói gì nhưng lại thăng tất cả những lời từ chối.
Bây giờ anh ta cũng biết, nguyên nhân hôm nay cô đến đây chỉ có một, không phải vì Tô thị, không phải vì anh ta, thật ra là chỉ vì an nguy của ông cụ Tô.
Anh ta hoàn toàn không ngờ, cô lại tuyệt tình như vậy, so với sáu năm trước còn lại lùng và tuyệt tình hơn.
Anh ta hiểu rõ tính cách của cô, chuyện cô đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, vậy nên, giờ phút này anh ta không thể không buông tay.
Bùi Dật Duy buông tay, Tô Khiết cũng không hề dừng lại, quay người rời đi.
Thấy cô dứt khoát rời đi, vẻ mặt Bùi Dật Duy nhiều hơn vài phần sa sút, trên đôi mắt thâm thúy hiện lên vẻ đau xót không thể nào khống chế được.
Năm đó, ngay từ đầu anh ta thật sự mang theo mục đích khác để tiếp cận cô, nhưng sau đó, càng ngày tiếp xúc càng nhiều, anh ta thật sự đã yêu cô.
Sáu năm qua, không giờ phút nào anh ta không nghĩ đến cô, thậm chí anh ta nghĩ, chỉ cần cô có thể trở về bên cạnh anh ta, anh ta có thể quên đi tất cả, giống như bây giờ, anh ta hoàn toàn có thể trực tiếp hủy đi Tô thị, nhưng anh ta không làm như vậy, chỉ là, cô hoàn toàn không cho anh ta cơ hội.
Chẳng lẽ, giữa anh ta và cô thật sự vĩnh viễn bỏ lỡ như vậy sao?
Không, tuyệt đối không thể, sáu năm trước là anh ta bỏ lỡ cô, sáu năm sau, anh ta nhất định sẽ tìm cô trở về, đoạt về.
Dù có khó hơn nữa, anh ta cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ.
Chương 914
Cho dù anh ta biết bây giờ cô có mối quan hệ không nói rõ được với Nguyễn Hạo Thần, anh ta cũng sẽ không buông tay.
“Tổng giám đốc, mợ chủ đến gặp Bùi Dật Duy.” Thư ký Lưu đẩy cửa ban công ra, đi vào, nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình đang mang vẻ mặt âm trầm thì hơi phát run.
Lúc đầu cho rằng cuối cùng mợ chủ đã trở về, cuộc sống của anh ta có lẽ sẽ tốt hơn một chút, nhưng không ngờ, thời gian này trải qua lại càng thêm cực khổ.
“Cậu nói gì?” Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng ngước mắt, nhìn về phía Thư ký Lưu, sắc mặt rõ ràng nặng nề hơn mấy phần: “Cậu nói, cô ấy đến gặp Bùi Dật Duy?”
“Vâng.’ Thư ký Lưu đối diện với đôi mắt lạnh lùng âm u của tổng giám đốc nhà mình, hai chân hơi run lên, nếu có thể, anh ta thật sự không muốn đến đây báo cáo chuyện này với tổng giám đốc.
“Vì sao cô ấy đến gặp Bùi Dật Duy?” Nguyễn Hạo Thần khẽ nhíu mày, việc này tại sao lại liên quan đến Bùi Dật Duy?
Chuyện giữa cô và Bùi Dật Duy anh có biết đến, nhưng trước kia Bùi Dật Duy tìm đến cô, cô cũng chưa từng nhìn qua Bùi Dật Duy, tuy là lần trước Bùi Dật Duy cản cô ở dưới tòa nhà của Tô thị, cô cũng rất lạnh lùng với Bùi Dật Duy, vậy nên anh cho rằng giữa cô và Bùi Dật Duy đã không có gì.
Tại sao đột nhiên cô lại chủ động đến gặp Bùi Dật Duy?
Không đúng, rõ ràng là cô đến gặp thanh mai trúc mã của cô!
Chẳng lẽ Bùi Dật Duy chính là thanh mai trúc mã của cô?
Nghĩ tới điều này, đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần lại càng lạnh thêm mấy phần.
“Lúc trước cậu nói Bùi Dật Duy hại Tô thị như thế?” Nguyễn Hạo Thần híp mắt, hơi thở nguy hiểm khiến cho người ta kĩnh hãi.
“Vâng.” Thư ký Lưu hơi cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.
“Cô ấy không biết chuyện này?” Mặc dù Nguyễn Hạo Thần hỏi như vậy, nhưng sắc mặt lại không có vẻ như một câu hỏi, hoặc là nói anh hi vọng cô không biết chuyện này, nhưng…
“Mợ chủ có lẽ biết, mợ chủ nói, Bùi Dật Duy làm gì cô ấy cũng không quan tâm, cũng sẽ không ngăn cản, nhưng không thể làm tổn thương đến ông cụ Tô!” Thư ký Lưu âm thầm thở ra một hơi, anh ta biết, đây không phải là đáp án mà tổng giám đốc muốn, nhưng đây cũng là sự thật.
“Ý của cậu là, cô ấy biết tất cả những truyện này đều là do Bùi Dật Duy làm. Hoặc là nói, cô ấy đã sớm biết!” Đôi mắt đang nheo lại của Nguyễn Hạo Thần có nhiều thêm mấy phần nguy hiểm lạnh lẽo.
Anh đột nhiên nhớ tới lúc trước ở trên xe, phản ứng của cô khi anh nói với cô về chuyện Tô thị.
Vì cô đã sớm biết là do Bùi Dật Duy gây nên, vậy nên cô dung túng tất cả? Vì đã sớm biết là Bùi Dật Duy gây nên, vậy nên, cô không muốn Tô thị cũng muốn che chở cho Bùi Dật Duy?
Thật ra chuyện Bùi Dật Duy đối phó với Tô thị cũng không phải bí mật, lần trước nguy cơ của Tô thị chính là do Bùi Dật Duy gây nên, mặc dù cô không hiểu chuyện làm ăn, nhưng dù sao cô cũng tiếp quản Tô thị, vậy nên những chuyện đó chắc chắn cô biết rất rõ.
Cho nên chắc chắn cô đã sớm biết rõ tất cả những chuyện này đều do Bùi Dật Duy gây nên.
Vậy nên, cô không cần anh giúp đỡ, không chỉ không cần anh giúp đỡ, còn không muốn để anh nhúng tay vào việc này, chỉ vì người đó là Bùi Dật Duy.
Cô thật sự đúng là dụng tâm!!
Bùi Dật Duy có gì tốt? Đáng để cô làm như vậy sao?
Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cảm thấy lồng ngực của mình dường như có một ngọn lửa, như muốn đốt cháy anh.
Tuy nhiên, trước kia Bùi Dật Duy không chỉ một lần chủ động tìm đến cô, cô đều tránh né, bây giờ cô là chủ động đến gặp Bùi Dật Duy?
Chương 915
Rất rõ ràng, lần này cô chủ động đến gặp Bùi Dật Duy là vì sức khỏe của ông cụ Tô, có lẽ cũng coi như vì Tô thị, nhưng cô muốn cứu Tô thị có thể đến tìm anh?
Anh có thể giúp cô cứu Tô thị, thậm chí anh có thể cho cô một Tô thị mạnh mẽ tuyệt đối, chỉ cần anh muốn, có cái gì mà anh không làm được?
Nhưng cô vẫn cứ đến gặp Bùi Dật Duy!
Người phụ nữ chết tiệt này, thật sự đúng là đáng ghét!
“Bùi Dật Duy nói thế nào?” Nguyễn Hạo Thần chậm rãi ngồi thẳng lưng lên rồi từ từ dựa vào ghế, cây bút cầm trong tay đột nhiên bị bẻ gãy.
Thư ký Lưu bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa trực tiếp quỳ xuống.
“Bùi Dật Duy nói, anh ta làm tất cả những thứ này đều chỉ vì muốn gặp mợ chủ, còn nói sẽ không động đến Tô thị!” Thư ký Lưu âm thầm thở ra một hơi, không thể không cố găng nói: “Bùi Dật Duy còn nói muốn cùng mợ chủ bắt đầu lại từ đầu!”
“Hừ, anh ta thật sự có can đảm nghĩ!” Khóe môi Nguyễn Hạo Thần chậm rãi câu lên, nhưng không có chút độ cong dịu dàng nào, ngược lại càng thêm lạnh lẽo cứng rắn đáng sợ.
“Cô ấy phản ứng thế nào?” Dừng lại một lát, giọng nói của Nguyễn Hạo Thần vang lên lần nữa, lần này dường như có mấy phần căng thẳng.
Cô ấy sẽ không bị cảm động chứ? Dù sao thì đây cũng chính là thanh mai trúc mã của cô.
“Mợ chủ lại không nói nhiều lời, ngồi không được bao lâu liền rời đi!” Lúc thư ký Lưu nói lời này, sắc mặt rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Thư ký Lưu cảm thấy, tin tức này có lẽ là những gì mà tổng giám đốc muốn nghe.
Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, điều này lại khiến anh hơi bất ngờ, cô chủ động đi gặp Bùi Dật Duy, không ngồi một lát mà đã rời đi như vậy?
Đây là loại tình huống gì?
Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần hơi lóe lên, anh cầm điện thoại di động và bấm gọi ra ngoài.
Nhưng ngay sau đó, anh cúp máy, sau đó anh lại lấy điện thoại của thư ký Lưu gọi tới lần nữa.
Anh nghĩ, trải qua những chuyện lúc trước, rất có thể cô sẽ không nhận điện thoại của anh.
Thư ký Lưu nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình cầm điện thoại của anh ta gọi điện thoại cho mợ chủ, khóe miệng hung hăng giật giật.
“Thư ký Lưu? Có chuyện gì không?” Trong điện thoại, giọng nói của Tô Khiết vẫn nhẹ nhàng chậm chạp và dịu dàng như thường, nghe không có quá nhiều thay đổi.
“Em đang ở đâu?” Nghe thấy cô nói chuyện với thư ký Lưu vẫn luôn dịu dàng như vậy, mà đối với anh lại luôn là đối chọi gay gắt, trong lòng Nguyễn Hạo Thần cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Ngài Nguyễn, có chuyện gì không?” Ở đầu dây bên kia, Tô Khiết ngẩn người, lập tức thay đổi lại cách xưng hô, lời nói rõ ràng đã khách khí hơn mấy phần, trong sự khách khí còn lộ ra vài phần cố gắng xa cách.
Nguyễn Hạo Thần nghe thấy cô xưng hô như vậy, giọng điệu như vậy, liền tức giận không thể bóp chết cô.
“Em cứ nói đi?” Cô còn dám hỏi anh có chuyện gì? Hơn nữa còn hoàn toàn giống như người không có chuyện gì, giống như chuyện sáng nay không phải cô làm vậy: “Chẳng lẽ em cho rằng những chuyện em đã làm, cứ trôi qua như vậy sao?”
Nguyễn Hạo Thần cũng không nhắc đến chuyện năm năm trước vào lúc này.
Anh có thể khẳng định, cô ấy còn chưa biết năm năm trước, người đàn ông đêm hôm đó chính là anh, nếu không, một người thông minh, cẩn thận như cô ấy, trước khi bỏ đi chắc chắn sẽ không làm động tác giống hệt năm năm trước.
Chương 916
Vậy nên chuyện của năm năm trước, anh phải gặp mặt mới từ từ nói với cô, nếu không, với tính cách của cô, nếu biết được người đàn ông năm năm trước chính là anh, chắc sẽ còn trốn đi nhanh hơn.
Tô Khiết biết anh ta đang nhắc đến chuyện bị cô trói trong xe, lúc đó cũng là do anh ta dồn ép quá đáng, cô mới phải đưa ra hạ sách như vậy.
Cho nên chuyện này không thể trách cô được.
Lúc đó cô mà không làm vậy, chẳng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Ngài Nguyễn, là một người đàn ông, phải cầm được, buông được, những chuyện kia giữa chúng ta thực sự đã là quá khứ rồi, sao anh cứ phải níu kéo không buông, chẳng có nghĩa lý gì, dù sao thì chúng ta cũng từng là vợ chồng ba tháng, không làm bạn bè với nhau được thì cũng không đến nỗi phải trở thành kẻ thù chứ, đúng không?” Tô Khiết kìm nén cơn tức, vẫn cố gắng giải thích rõ ràng với anh ta: “Ngài Nguyễn, chúng ta có hợp có tan đi.”
Đúng vậy, đường ai nấy đi, giờ cô rất thích câu này, nếu suy nghĩ của Nguyễn Hạo Thần cũng giống cô thì quá tốt.
“Có hợp có tan?” Nguyễn Hạo Thần bỗng nở một nụ cười, có thể thấy là đã bị cô chọc tức, cô còn dám nói câu có hợp có tan với anh?
Nửa năm trước, cô thừa dịp anh đi công tác, lén làm thủ tục ly hôn, sau đó lại âm thầm bỏ đi, đây chính là có hợp có tan?
Năm năm trước, cô bước vào phòng anh, cưỡng ép anh, rồi để lại cho anh một cục tiền coi như phí phục vụ, cô còn cầm cả di động, quân áo của anh đi, sau đó trốn thoát, đây chính là có hợp có tan?
Nghe tiếng cười của anh qua điện thoại, đáy lòng Tô Khiết bỗng dâng lên cảm giác sợ hãi, tiếng cười của anh ta nghe thực sự kinh khủng.
Cô không nói gì, đối với anh ta, cô vẫn luôn dè chừng.
Bởi vì, cô chưa bao giờ là đối thủ của anh.
“Em đang ở đâu?” Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần tiếp tục vang lên, qua điện thoại, cô cũng có thể nghe thấy sự tức giận dồn nén trong giọng nói ấy.
“Ngài Nguyễn, anh thôi đi được không?” Tô Khiết có chút bực bội, đây là gã Nguyễn Hạo Thần mà cô biết ư?
“Thôi? Món nợ giữa chúng ta không chỉ có một đầu.”Ý cười trong giọng nói của Nguyễn Hạo Thần dường như sâu thêm mấy phần, loáng thoáng còn chứa cả sự đe dọa, đúng là món nợ giữa bọn họ cần phải thanh toán sòng phẳng rồi.
Nhất là chuyện năm năm trước, đã đến lúc phải tính với cô rồi.
Tô Khiết cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng anh đang nói đến chuyện bị cô trói trên xe, nghĩ rằng anh đang tức giận nhất thời nên mới nói vậy.
Cô thầm thở dài một tiếng, cảm thấy cô có giải thích đến mấy cũng không rõ ràng được, vậy nên cô liền cúp máy thẳng, không dây vào được thì cô có thể trốn, đúng không?
Nhưng rồi cô phát hiện ra, hiện giờ cô có muốn trốn cũng không được.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng, sau khi ly hôn Nguyễn Hạo Thần lại lằng nhằng như vậy, cô thực sự, thực sự không ngờ tới, cũng thực sự không hiểu rốt cuộc anh ta có ý gì.
Nhìn cuộc điện thoại đã bị cúp, khóe môi Nguyễn Hạo Thần thoáng nhếch lên, giờ cô đang ở thành phố A, anh muốn tìm cô là chuyện quá dễ dàng, sở dĩ anh gọi điện cho cô cũng chỉ muốn xem xem sức ảnh hưởng của Bùi Dật Duy với cô lớn đến đâu? Từ giọng nói của cô có thể thấy chắc cũng không ảnh hưởng là bao, có lẽ đối với cô Bùi Dật Duy không quan trọng đến thế.
Thư ký Lưu thấy tổng giám đốc nhà mình bị cúp máy, tâm trạng hình như cũng không tệ lắm bèn âm thầm tặc lưỡi, quả nhiên, đụng phải chuyện liên quan đến vợ thì tổng giám đốc không thể dùng logic bình thường để suy nghĩ được.
Chương 917
“Cậu thay tôi làm một chuyện.” Nguyễn Hạo Thần đột nhiên lên tiếng, dặn dò thư ký Lưu.
Nếu đã xác định người phụ nữ năm năm trước chính là cô, vậy tiếp theo, anh phải chuẩn bị kỹ càng một chút, sau đó sẽ cùng cô ôn lại chuyện cũ, Nếu cô ấy mà biết được, chắc hẳn vẻ mặt sẽ rất đặc sắc đây.
Tô Khiết cúp điện thoại của Nguyễn Hạo Thần, lại nghĩ đến những gì anh vừa nói, cô vẫn có cảm giác như anh ta còn ẩn ý gì đó, hình như có chuyện khác nữa, hơi kỳ lạ.
Có điều, những việc mà Nguyễn Hạo Thần làm trong thời gian này chuyện nào chẳng kỳ quái, chuyện nào cũng vô lý, cho nên Tô Khiết cũng chẳng buồn nghĩ nhiều nữa, đi thẳng đến bệnh viện.
“Ông ơi, ông không nên giao cả Tô thị cho con bé ngu xuẩn kia, ông làm vậy có khác nào trực tiếp hủy hoại Tô thị?” Khi Tô Khiết trở lại bệnh viện, vừa đi đến cửa cô đã nghe thấy tiếng tranh cãi vọng ra từ bên trong, giọng nói này, cô có thể nhận ra, đó là Tô Nghiên Nghiên.
“Ba, Nghiên Nghiên nói không sai, ba không nên lấy Tô thị mạo hiểm như vậy…” Giọng nói của Tô Trung Dung cũng vô cùng khẩn thiết.
“Chuyện này không phải đã quyết định xong rồi ư? Khiết Khiết vốn đã là tổng giám đốc của Tô thị rồi.” Hiển nhiên, thái độ của ông cụ Tô vô cùng kiên quyết, thẳng thừng ngắt lời ông ta.
“Ba, Khiết Khiết làm tổng giám đốc của Tô thị, không chỉ không cứu được Tô thị, trái lại còn khiến tình hình trở nên tệ hơn, cho nên ba nên nghĩ cho kỹ, không thể để Khiết Khiết tiếp tục quản lý Tô thị được.” Tô Trung Dung lúc này đã vô cùng sốt ruột, biện pháp mạnh không được nên chỉ có thể đánh bại tình cảm với ông cụ Tô, mong ông cụ có thể đổi ý.
“Thực ra Tô thị vốn đã bị chính tay cô ta hủy hoại.” Tô Chí Long đột nhiên lên tiếng, giọng nói rõ ràng có sự cười nhạo.
“Long, con có ý gì?” Lời nói của Lưu Vũ nghe giả tạo muốn chết, rõ ràng đang kẻ tung người hứng cùng Tô Chí Long.
Tô Khiết đẩy cửa bước thẳng vào phòng bệnh.
“Ai da, chính chủ đã về rồi đấy?” Tô Chí Long nhìn về phía Tô Khiết, đuôi mày khẽ nhướn lên, môi nở một nụ cười trào phúng như có như không. Vì trước kia Tô Chí Long từng phạm lỗi, ông cụ Tô tức giận vô cùng, nhưng dù sao anh ta cũng là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Tô, vậy nên ông cụ Tô vẫn phải thay Tô Chí Long giải quyết mọi chuyện, sau đó Tô Chí Long bị tống ra nước ngoài, lúc đấy ông cụ đã cảnh cáo Tô Chí Long không được tùy tiện về nước.
Lần này ông cụ bệnh nặng, Tô Chí Long quay về cũng hợp lý, có điều bộ dạng của anh ta đúng là không giống như đang đến thăm bệnh nhân.
“Hừ, cô còn mặt mũi mà quay về, nghe nói cô vừa đi gặp Bùi Dật Duy, Tô thị nhà chúng ta biến thành như vậy, cũng đều tại Bùi Dật Duy làm hại, Bùi Dật Duy còn là thanh mai trúc mã với cô, sao hả? Hai người đã bàn bạc xem làm thế nào để nuốt trọn Tô thị chưa?” Tô Chí Long thấy thái độ của Tô Khiết, trên gương mặt hiện rõ vẻ tức giận.
“Long, con nói thế nghĩa là sao? Con định nói, là nó thông đồng với Bùi Dật Duy để hại nhà họ Tô chúng ta…” Lưu Vũ kêu to thành tiếng, cố ý muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ thì đã quá rõ ràng.
“Chuyện này khó mà nói chính xác, dù sao quan hệ giữa cô ta và Bùi Dật Duy…” Tô Chí Long lại càng đổ dầu vào lửa.
“Ông cần nghỉ ngơi, các người có chuyện gì thì ra ngoài mà nói.” Con ngươi của Tô Khiết tối sầm lại, giờ sức khỏe ông nội mới tốt hơn được một chút, bọn họ lại làm loạn ở đây, đúng là quá giỏi.
“Tô Khiết, cô giả vờ giả vịt cái gì, cô có dám nói vừa nãy không phải cô đi gặp Bùi Dật Duy không? Cô có dám nói, trước đây cô không biết những gì Bùi Dật Duy đã làm?” Tô Chí Long cười nhạt, rất hiển nhiên, anh ta đã điều tra mọi chuyện khá rõ ràng.
“Khiết Khiết, sao cháu có thể làm vậy, cháu được đưa về nhà họ Tô, nhà ta đối xử với cháu cũng không tệ, ông nội còn tốt với cháu như vậy, sao cháu có thể hại Nhà họ Tô.” Lưu Vũ lại tiếp tục tung hứng với những lời đâm chọc của Tô Chí Long.
Bình luận facebook