Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 923-927
Chương 923
Câu này của cô không phải câu nghi vấn, mà là giọng điệu hoàn toàn khẳng định.
Nếu là người thường, chút rượu này đương nhiên sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng cô không giống vậy, cô mẫn cảm với rượu, chút rượu này đã có thể khiến cô choáng váng.
Nguyễn Hạo Thần biết cô hễ uống rượu là váng vất, cho nên, Tô Khiết biết nhất định là do Nguyễn Hạo Thần sắp đặt.
Nguyễn Hạo Thần thật là phí hết tâm cơ.
“Mợ chủ, tôi…” Thư ký Lưu đối diện với ánh mắt cô, có chút sợ hãi, ánh mắt Mợ chủ dường như còn đáng sợ hơn cả tổng giám đốc.
Cô khẽ trâm mặt, nhanh chóng đứng dậy muốn rời đi, cô muốn tranh thủ lúc mình còn chưa choáng váng vội vàng rời đi.
Nhưng mà, Tô Khiết vừa đứng dậy đã cảm thấy đầu bắt đầu mơ hồ, cô tăng nhanh bước chân đi ra ngoài cửa, chỉ là lúc cô mở cửa, lại trực tiếp đụng vào một bờ ngực.
Tô Khiết ngước mắt, lúc nhìn rõ người trước mặt, hận đến cắn răng nghiến lợi.
Quả nhiên là anh, quả nhiên là anh thiết kế.
Tô Khiết vội lùi về phía sau một bước, lùi khỏi ngực anh, nhưng lại cảm thấy đầu càng váng vất, cô cảm thấy mình đứng không vững nữa.
“Nguyễn Hạo Thần, anh có ý gì?” Lúc này, đầu cô choáng váng, nhưng vẫn còn chút ý thức, cô nhìn anh, trong mắt tràn đầy lửa giận không hề che giấu.
Lúc Tô Khiết nói câu này, thân thể lảo đảo, xém chút ngã xuống.
“Cẩn thận chút.” Nguyễn Hạo Thần cả kinh, vội bước tới đỡ cô.
“Nguyễn Hạo Thần, anh khốn khiếp.” Cô cắn răng nghiến lợi mắng, sau đó bèn hôn mê, ngã vào lòng anh, cô thật sự không có chút sức đề kháng nào đối với rượu.
Nguyễn Hạo Thần biết rõ điểm này, cho nên anh âm hiểm lợi dụng nó.
Nguyễn Hạo Thần vươn tay, ôm cô vào lòng, mắt lóe lên, nếu anh không làm vậy, cô có thể tới gặp anh sao?
Nếu anh không làm vậy, anh có thể có cơ hội nói chuyện năm năm trước đàng hoàng với cô sao?
Anh quá hiểu cô, cô chính là không thấy quan tài không đổ lệ, cho nên, chuyện năm năm trước cần khôi phục nguyên trạng, chỉ có như vậy cô mới có thể nhận.
“Tổng giám đốc, hình như Mợ chủ tức giận rồi, Mợ chủ tỉnh lại có giết tôi không.” Thư ký Lưu nghĩ tới ánh mắt cuối cùng Tô Khiết nhìn anh ta liên không nhịn được sợ hãi.
Anh ta bây giờ đã biết thân phận khác của cô, Mợ chủ là chuyên gia tâm lý học tội phạm.
Hơn nữa Mợ chủ còn trải qua huấn luyện đặc biệt, nghe nói thân thủ cũng rất lợi hại.
Cho nên, thư ký Lưu cảm thấy cái mạng nhỏ này có thể thật sự không giữ được.
Nguyễn Hạo Thần nhìn anh ta một cái: “Vậy thì đỡ tôi phải ra tay rồi.”
Chuyện thư ký Lưu làm thủ tục ly hôn cho anh lúc anh công tác, món nợ này anh còn chưa tính với anh ta đâu.
Thư ký Lưu sững sờ, tổng giám đốc vậy là muốn qua cầu rút ván? Tổng giám đốc sao có thể như vậy?
“Nhưng mà, tôi cảm thấy Mợ chủ là người rất hiểu lý lẽ, Mợ chủ nhất định biết đạo lý oan có đầu nợ có chủ, cho nên đợi Mợ chủ tỉnh lại, nếu muốn giết nhất định cũng sẽ không giết tôi trước.” thư ký Lưu cực kỳ u oán bổ sung một câu, lúc nói câu này, anh ta nghĩ dù sao cũng chết, anh ta còn sợ gì, còn gì không dám nói.
Nguyễn Hạo Thần cúi đầu nhìn Tô Khiết trong ngực mình, anh hiểu tính tình cô, cho nên, câu đó của thư ký Lưu không sai, nếu cô tỉnh lại, muốn tính sổ cũng sẽ tìm anh tính.
Chương 924
Nhưng anh bằng lòng, cô muốn tính sổ với anh thế nào anh cũng bằng lòng.
Anh bằng lòng cô vĩnh viễn tính món nợ này với anh, như vậy họ sẽ có thể quấn lấy nhau cả đời.
Anh chỉ là không muốn để cô tránh anh, càng không cho phép cô rời khỏi anh.
Anh biết trong lòng cô không có anh, cho nên anh liền nghĩ cách thiết kế để trong lòng cô chỉ có thể có anh, cho dù không phải yêu, là thứ khác cũng được, chỉ cần người cô nhớ tới là anh là được rồi.
Đương nhiên, anh bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Nguyễn Hạo Thần dẫn Tô Khiết tới phòng chuyên dụng của anh ở khách sạn Hoàn Vũ, cũng là căn phòng năm năm trước cô xông vào cưỡng ép anh.
Chuyện năm năm trước cũng nên vạch rõ chân tướng rồi.
Nguyễn Hạo Thần đặt cô lên giường, động tác rất nhẹ nhàng, môi anh khẽ hôn lên mặt cô.
Lúc này cô nhắm nghiên hai mắt, rất yên tĩnh, mặc dù cô không giả trang thành bộ dạng trước đây nữa, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại cảm thấy vẫn rất đẹp, anh không nhịn được lại hôn vài cái lên môi cô.
Nhưng mà, anh không dám làm chuyện khác.
Anh nhớ tới sự điên cuồng sau khi sau rượu lần trước của cô, khóe môi không nhịn được cong lên.
Lần này, cô lại rất an tĩnh, ngủ suốt cả đường tới giờ cũng không tỉnh.
Nhưng tiếp đó không biết có kinh hỉ như lần trước không!!
Nguyễn Hạo Thần đang suy nghĩ, Tô Khiết trên giường lại bỗng nhiên mở mắt, lúc này anh đang ở rất gần nhìn cô, cô đột nhiên mở mắt như vậy khiến Nguyễn Hạo Thần giật nảy.
Anh phát hiện, mắt cô cực kỳ tỉnh táo, không giống như say rượu.
Nguyễn Hạo Thần sửng sốt, tình huống gì đây, thế này là say rồi? Hay là không say.
Mắt Tô Khiết khẽ xoay chuyển, nhìn Nguyễn Hạo Thần, sau đó đột nhiên cười.
Thấy nụ cười trên mặt cô, Nguyễn Hạo Thần bỗng có cảm giác rợn người.
Anh thật sự không biết cô thế này là sao, giống như say, lại giống như tỉnh táo.
Nguyễn Hạo Thần đang suy nghĩ, Tô Khiết lại nhảy bật lên, sau đó trực tiếp ngồi lên người anh, nắm đấm của cô nhanh chóng rơi lên người anh: “Nguyễn Hạo Thần, anh khốn khiếp, tôi đánh chết anh.”
Sức lực của cô không nhỏ, hơn nữa toàn đánh vào chỗ hiểm, không chút lưu tình, từng cú đấm rơi xuống, Nguyễn Hạo Thần đau đến xuýt xoa.
Nhưng mà, anh không phản kháng, đương nhiên càng không thể nào đánh trả, chỉ vươn tay ôm chặt hông cô, áp chặt thân thể cô hơn một chút, như vậy cô không thể sử dụng hết toàn bộ sức lực, cú đấm cũng không quá nặng nề nữa.
“Nhẹ chút, đừng đánh đau mình.” Nguyễn Hạo Thần không để ý đau đớn trên người mình, anh đau lòng cô, tay cô nhất định sẽ đau.
Tô Khiết vừa mở mắt đã đánh anh như vậy, Nguyễn Hạo Thần cho rằng cô lúc này nhất định là tỉnh táo.
Cô nhất định là giận chuyện anh làm trước đó, cho nên mới đánh anh.
Những chuyện anh làm trước đó với cô, cô tức giận cũng là đương nhiên, anh sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Tô Khiết nghe thấy lời của anh liền dừng lại, cô dường như suy nghĩ thật nghiêm túc, sau đó thật nghiêm túc nói: “Ừa, anh nói rất đúng, tay tôi thật sự hơi đau rồi.”
Nguyễn Hạo Thần khẽ sửng sốt, rõ ràng không nghĩ tới cô sẽ nghe lời như vậy, càng cảm thấy lời này của cô nghe có chút kỳ quái.
Chương 925
Dáng vẻ cô bây giờ không giống như đang tỉnh táo, hẳn là phản ứng sau khi say rượu, chỉ là lần này sao lại hoàn toàn không giống với lần trước? Lần trước, lúc cô tỉnh lại, vô cùng mềm mại mê người, lần đó cô phong tình vạn chủng mê hoặc anh.
Sao lần này tỉnh lại đã trực tiếp ra tay đánh người?
Nguyễn Hạo Thần đang suy nghĩ, Tô Khiết bỗng nhiên cúi đầu, dựa lại gần cổ anh, môi cô dán lên làn da anh.
Thân thể Nguyễn Hạo Thần khẽ cứng đờ, cô muốn làm gì?
Muốn hôn anh sao?
Lại là kinh hỉ như lần trước sao?
Cô bây giờ là trạng thái sau khi say rượu, cho nên Nguyễn Hạo Thần cảm thấy cô muốn hôn anh cũng rất có khả năng, giống như lần trước vậy…
Nhưng một khắc sau, trên cổ Nguyễn Hạo Thần bỗng truyền tới đau đớn.
Anh vội hồi thần, sau đó phát hiện, Tô Khiết không phải hôn anh, mà là cắn anh, cô cắn thật sự hung ác, đau đến mức cơ thể anh bất giác căng thẳng.
Anh nghĩ, có thể cũng sắp cắn chảy máu rồi.
“Tôi không dùng tay đánh anh, tôi cắn anh, như vậy tay tôi sẽ không đau nữa.” Mà chính vào lúc này, Tô Khiết ngẩng đầu nhìn anh, vui vẻ nói một câu như vậy.
Nguyễn Hạo Thần kinh ngạc, đột nhiên có cảm giác bị sét đánh trúng, anh thế này là sao, tự anh đang đào hố cho mình sao?
“Khiết Khiết, chúng ta có thể không cần cắn không?” Nguyễn Hạo Thần muốn thử khuyên cô lân nữa, cô cắn anh như vậy, đau đớn thì anh có thể chịu đựng, nhưng cô cắn anh như vậy, thân thể anh sẽ có phản ứng, đặc biệt là lúc môi cô dán lên da thịt anh…
“Không, tôi cứ cắn.” Nhưng Tô Khiết lúc này đang ở trạng thái say rượu, cô đặc biệt tùy hứng, chuyện bạn không cho cô làm cô càng muốn làm.
Tô Khiết nói, lại cúi đầu, cắn mạnh lên người Nguyễn Hạo Thần, lần này, cô cắn vai anh.
Lập tức cô lại ngẩng đầu, khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn quần áo trên người anh, hình như suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó bỗng vươn tay bắt đầu cởi quần áo anh.
Nguyễn Hạo Thần thấy động tác của cô, thân thể bất giác căng thẳng, cô là muốn…
Nguyễn Hạo Thần kéo áo sơ mi anh, kéo một chút, không mở, sau đó cô bỗng dùng sức giật mạnh, đó tiếp giật tung toàn bộ cúc áo trên áo sơ mi anh.
Nguyễn Hạo Thần kinh ngạc không nhúc nhích.
Lần trước, cô cũng cởi quần áo anh, nhưng lần đó cô rất dịu dàng, lần này lại thô lỗ cực kỳ.
Cô cứ vậy giật rách quần áo anh sao?
Tình huống thế này không phải chỉ có ở đàn ông đối với phụ nữ sao? Sao đến chỗ anh lại hoàn toàn ngược lại chứ?
Tô Khiết xé rách quần áo của anh, sau đó cúi đầu dùng sức cắn ở ngực anh một cái.
Khóe môi Nguyễn Hạo Thần giật giật, vừa đau vừa khiếp sợ, anh còn suy nghĩ vì sao cô lại xé quần áo của mình? Thì ra để cô tiện cắn anh dễ hơn, cô thật là!
Lúc này Nguyễn Hạo Thần không tìm thấy một từ nào miêu tả tâm trạng của mình.
Cũng say rượu nhưng vì sao lần này hoàn toàn không giống như lần trước chứ?
Lần trước cô đáng yêu hơn nhiều!!
Lần này vì sao lại biến thành như vậy?
Nguyễn Hạo Thần đang nghĩ ngợi một lúc thì Tô Khiết liên tục cắn mấy cái trước ngực anh.
Chương 926
Đau, thật sự rất đau, bởi vì Tô Khiết đang trong trạng thái say rượu nên không biết khống chế sức lực, cô hoàn toàn cắn thật, hơn nữa không không chế được sức lực cho nên thật sự rất đau.
Nhưng mỗi lần cô cắn anh thì môi cô dán lên da thịt anh, cảm giác đó làm cho Nguyễn Hạo Thần càng phát điên.
Môi Tô Khiết lại rơi xuống da thịt của anh, lần này lại ở vị trí nhạy cảm nhất của cậu ba Nguyễn.
“Tô Khiết.” Cả người Nguyễn Hạo Thần cứng đờ, khi môi cô môi rơi xuống chỗ đó thì giống như có dòng điện chạy qua, nhanh chóng truyền khắp cả người, anh không nhịn được mở miệng gọi cô, giọng nói rõ ràng mang theo nghẹn ngào. Anh muốn ngăn cản cô, lúc trước anh luôn không ngăn cản cô, mặc kệ cho cô cắn, nhưng hiện tại…
Nhưng cuối cùng anh vẫn không đành lòng dùng sức đẩy cô ra, lúc anh thoáng do dự thì Tô Khiết đã cắn tiếp. Thật ra Tô Khiết cắn nửa ngày nên đã mệt mỏi, cũng không dùng sức như trước, cho nên lần này cũng không quá đau, nhưng cô cắn làm cho Nguyễn Hạo Thần suýt nữa mất khống chế.
Anh vốn chỉ cần đụng vào cô thì sẽ không nhịn được mất khống chế, huống chỉ hiện tại cô cắn anh như vậy, còn cắn ở vị trí nhạy cảm nhất của anh.
Nhưng Tô Khiết không hề phát hiện, lúc này cô cũng không ngẩng đầu, môi lướt qua da thịt của anh, lại đổi chỗ khác cắn tiếp.
Lúc này Tô Khiết cắn đến mệt mỏi, cho nên lúc này sức lực càng nhẹ nên không thể coi như là cắn, ngược lại giống như một loại khiêu khích.
Hơn nữa hiện tại cô cũng không ngẩng đầu, môi lướt qua da thịt anh hết lần này đến lần khác làm cho Nguyễn Hạo Thần cảm giác mình sắp chết mất.
Cậu ba Nguyễn đột nhiên nghĩ tới một câu đó chính là tự làm bậy thì không thể sống.
Anh muốn cô chịu tội, hiện tại người chịu tội, chịu tra tấn lại là anh!!
Hiện tại trong lòng anh chỉ có có suy nghĩ, điên cuồng muốn cô.
Nhưng Tô Khiết đang say, cho nên cô không biết bây giờ chuyện gì đang xảy ra?
“Tô Khiết, chúng ta đổi cách khác nhé, nếu em sợ đau tay thì lấy đồ đánh anh, đừng cắn được không?” Nguyễn Hạo Thần cảm thấy nếu tiếp tục như vậy thì anh sẽ nổi điên, sẽ hỏng mất, cho nên anh thử thương lượng với Tô Khiết.
“Không cần, em muốn cắn.” Nhưng Tô Khiết không nghe anh nói, người say rượu rất tùy hứng, hơn nữa không thể nói lý, tùy hứng không có lý do.
Tô Khiết nói xong lại cúi đầu cắn tiếp.
Nguyễn Hạo Thần thở ra một hơi.
Lúc này cơ thể Nguyễn Hạo Thần đã nhẫn nhịn đến cực hạn, anh muốn cô, điên cuồng muốn cô, mà lúc này cô lại không ngừng cắn anh, kích thích đến từng dây thần kinh trên người anh, kích thích anh điên cuồng.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần biết mình không thể muốn cô vào lúc này được, nếu hiện tại anh thật sự muốn cô thì chờ ngày mai cô tỉnh lại, không chừng có thể giết anh. Cho nên dù Nguyễn Hạo Thần khó chịu thế nào cũng chỉ có thể chịu đựng, cố gắng chịu đựng.
Anh muốn đẩy cô ra đi tắm nước lạnh, nhưng anh lại không đành lòng đẩy cô ra.
Hơn nữa anh ta biết hiện tại cô là trạng thái say rượu, anh sợ cô như vậy đẩy cô, cô lại chỉnh ra khác đa dạng tới.
Bây giờ anh thật sự rất sợ.
Anh muốn nhẫn nhịn, nhìn dáng vẻ của cô thì sẽ nhanh chóng mệt mỏi, có lẽ cũng không lăn lộn được bao lâu.
Đúng vậy, lúc này Tô Khiết không còn sức, cho nên cô cắn ngày càng nhẹ, nhưng vị trí cô cắn ngày càng thấp xuống.
Chương 927
Từ trước mặt anh từ từ di chuyển xuống, đến bụng anh, tay nhỏ dừng ở bụng anh, trên thắt lưng của cô.
Nếu cô chỉ đè thì thôi, cô còn sờ tới sờ lui.
Nếu anh không phải biết cô không thể uống rượu, uống rượu sẽ say thì Nguyễn Hạo Thần thật sự nghi ngờ cô đang giả vờ.
Đương nhiên nếu cô không say thì tuyệt đối không làm như vậy với anh.
Môi cô lại dừng trên da thịt anh, đúng lúc trên bụng anh, cô há miệng cắn một cái, hình như cô cảm thấy không đủ nên sau đó lại cắn tiếp.
Nguyễn Hạo Thần hít một hơi.
Lúc này Nguyễn Hạo Thần thật sự hối hận đã lừa cô uống rượu, hối hận chuốc say cô.
Nguyễn Hạo Thần cảm giác được cả người giống như có hàng chục nghìn con côn trùng gặm cắn, ngứa ngáy từ trong ra ngoài, ngày càng khó chịu.
Thật ra muốn giải quyết vấn đề này rất đơn giản, bởi vì thuốc giải: ở ngay bên cạnh anh, nhưng anh lại không thể làm gì, chỉ có thể chịu đựng, nhẫn nhịn, không làm gì cả.
Nguyễn Hạo Thần nghĩ nếu cô tiếp tục thì có khi nào anh sẽ nghẹn hỏng luôn không? Có thể tàn phế luôn không?
Nếu cô thật sự làm cho nghẹn hỏng rồi thì sau này cô không còn ‘hạnh phúc’.
Cũng may Tô Khiết không làm lâu lắm, vừa rồi cô dùng sức cắn như vậy nên cũng gần hết sức, từ từ dừng động tác, nằm lên người anh, cuối cùng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Lúc này Nguyễn Hạo Thần mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh nhẹ nhàng đỡ cô qua một bên đặt cô nằm xuống.
Sau đó anh vào phòng tắm nước lạnh.
Trong phòng tắm, Nguyễn Hạo Thần cúi đầu nhìn mấy chỗ bầm tím trên người mình, còn có vô số dấu răng, anh hít một hơi, đột nhiên cảm thấy nước chưa đủ lạnh.
Nguyễn Hạo Thần tắm thật lâu mới cảm giác được mình không còn khó chịu như vậy, lúc này anh mới dừng lại, nhìn dáng vẻ ‘thảm không nỡ nhìn của mình. Nguyễn Hạo Thần đột nhiên có cảm giác khóc không ra nước mắt, đúng là tự làm bậy thì không thể sống.
Không biết ngày mai cô hoàn toàn tỉnh táo lại thì sẽ có suy nghĩ thế nào.
Nguyễn Hạo Thần quay lại giường, lúc này Tô Khiết ngủ rất say, không tỉnh lại, Nguyễn Hạo Thần nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, ôm cô cũng chỉ ôm cô mà thôi.
Tô Khiết tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, cô mở mắt nhìn căn phòng xa lạ lại hơi quen thuộc thì sững sờ một chút.
Đây là đâu? Sao cô lại ở chỗ này?
Sau đó cô nhớ tới ký ức ngày hôm qua, hôm qua thư ký Lưu gọi cô đến nhà hàng, rót rượu cho cô.
Cô biết chắc chắn Nguyễn Hạo Thần đã sắp xếp, nếu không thư ký Lưu tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Cô nhớ lúc mình muốn rời đi thì Nguyễn Hạo Thần xuất hiện.
Cô nhớ trước khi mình ngất xỉu còn mắng Nguyễn Hạo Thần.
Trong lòng Tô Khiết hoảng sợ, bản năng kiểm tra quần áo trên người, cô vẫn mặc đồ giống như ngày hôm qua, cơ thể cũng không có gì khác thường.
Cho nên đêm qua cũng không xảy ra chuyện gì.
Có thể nói đêm qua Nguyễn Hạo Thần rất nghiêm túc, ngay cả quần áo của cô cũng không đụng vào, hơn nữa trên người cô không có bất cứ dấu vết mờ ám nào.
Tô Khiết cảm thấy đây không phải là phong cách của Nguyễn Hạo Thần, nhưng cô vẫn thầm thở phào, nếu đêm qua Nguyễn Hạo Thần nhân lúc cô say rượu rồi đụng vào cô thì cô tuyệt đối sẽ giết anh.
Câu này của cô không phải câu nghi vấn, mà là giọng điệu hoàn toàn khẳng định.
Nếu là người thường, chút rượu này đương nhiên sẽ không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng cô không giống vậy, cô mẫn cảm với rượu, chút rượu này đã có thể khiến cô choáng váng.
Nguyễn Hạo Thần biết cô hễ uống rượu là váng vất, cho nên, Tô Khiết biết nhất định là do Nguyễn Hạo Thần sắp đặt.
Nguyễn Hạo Thần thật là phí hết tâm cơ.
“Mợ chủ, tôi…” Thư ký Lưu đối diện với ánh mắt cô, có chút sợ hãi, ánh mắt Mợ chủ dường như còn đáng sợ hơn cả tổng giám đốc.
Cô khẽ trâm mặt, nhanh chóng đứng dậy muốn rời đi, cô muốn tranh thủ lúc mình còn chưa choáng váng vội vàng rời đi.
Nhưng mà, Tô Khiết vừa đứng dậy đã cảm thấy đầu bắt đầu mơ hồ, cô tăng nhanh bước chân đi ra ngoài cửa, chỉ là lúc cô mở cửa, lại trực tiếp đụng vào một bờ ngực.
Tô Khiết ngước mắt, lúc nhìn rõ người trước mặt, hận đến cắn răng nghiến lợi.
Quả nhiên là anh, quả nhiên là anh thiết kế.
Tô Khiết vội lùi về phía sau một bước, lùi khỏi ngực anh, nhưng lại cảm thấy đầu càng váng vất, cô cảm thấy mình đứng không vững nữa.
“Nguyễn Hạo Thần, anh có ý gì?” Lúc này, đầu cô choáng váng, nhưng vẫn còn chút ý thức, cô nhìn anh, trong mắt tràn đầy lửa giận không hề che giấu.
Lúc Tô Khiết nói câu này, thân thể lảo đảo, xém chút ngã xuống.
“Cẩn thận chút.” Nguyễn Hạo Thần cả kinh, vội bước tới đỡ cô.
“Nguyễn Hạo Thần, anh khốn khiếp.” Cô cắn răng nghiến lợi mắng, sau đó bèn hôn mê, ngã vào lòng anh, cô thật sự không có chút sức đề kháng nào đối với rượu.
Nguyễn Hạo Thần biết rõ điểm này, cho nên anh âm hiểm lợi dụng nó.
Nguyễn Hạo Thần vươn tay, ôm cô vào lòng, mắt lóe lên, nếu anh không làm vậy, cô có thể tới gặp anh sao?
Nếu anh không làm vậy, anh có thể có cơ hội nói chuyện năm năm trước đàng hoàng với cô sao?
Anh quá hiểu cô, cô chính là không thấy quan tài không đổ lệ, cho nên, chuyện năm năm trước cần khôi phục nguyên trạng, chỉ có như vậy cô mới có thể nhận.
“Tổng giám đốc, hình như Mợ chủ tức giận rồi, Mợ chủ tỉnh lại có giết tôi không.” Thư ký Lưu nghĩ tới ánh mắt cuối cùng Tô Khiết nhìn anh ta liên không nhịn được sợ hãi.
Anh ta bây giờ đã biết thân phận khác của cô, Mợ chủ là chuyên gia tâm lý học tội phạm.
Hơn nữa Mợ chủ còn trải qua huấn luyện đặc biệt, nghe nói thân thủ cũng rất lợi hại.
Cho nên, thư ký Lưu cảm thấy cái mạng nhỏ này có thể thật sự không giữ được.
Nguyễn Hạo Thần nhìn anh ta một cái: “Vậy thì đỡ tôi phải ra tay rồi.”
Chuyện thư ký Lưu làm thủ tục ly hôn cho anh lúc anh công tác, món nợ này anh còn chưa tính với anh ta đâu.
Thư ký Lưu sững sờ, tổng giám đốc vậy là muốn qua cầu rút ván? Tổng giám đốc sao có thể như vậy?
“Nhưng mà, tôi cảm thấy Mợ chủ là người rất hiểu lý lẽ, Mợ chủ nhất định biết đạo lý oan có đầu nợ có chủ, cho nên đợi Mợ chủ tỉnh lại, nếu muốn giết nhất định cũng sẽ không giết tôi trước.” thư ký Lưu cực kỳ u oán bổ sung một câu, lúc nói câu này, anh ta nghĩ dù sao cũng chết, anh ta còn sợ gì, còn gì không dám nói.
Nguyễn Hạo Thần cúi đầu nhìn Tô Khiết trong ngực mình, anh hiểu tính tình cô, cho nên, câu đó của thư ký Lưu không sai, nếu cô tỉnh lại, muốn tính sổ cũng sẽ tìm anh tính.
Chương 924
Nhưng anh bằng lòng, cô muốn tính sổ với anh thế nào anh cũng bằng lòng.
Anh bằng lòng cô vĩnh viễn tính món nợ này với anh, như vậy họ sẽ có thể quấn lấy nhau cả đời.
Anh chỉ là không muốn để cô tránh anh, càng không cho phép cô rời khỏi anh.
Anh biết trong lòng cô không có anh, cho nên anh liền nghĩ cách thiết kế để trong lòng cô chỉ có thể có anh, cho dù không phải yêu, là thứ khác cũng được, chỉ cần người cô nhớ tới là anh là được rồi.
Đương nhiên, anh bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Nguyễn Hạo Thần dẫn Tô Khiết tới phòng chuyên dụng của anh ở khách sạn Hoàn Vũ, cũng là căn phòng năm năm trước cô xông vào cưỡng ép anh.
Chuyện năm năm trước cũng nên vạch rõ chân tướng rồi.
Nguyễn Hạo Thần đặt cô lên giường, động tác rất nhẹ nhàng, môi anh khẽ hôn lên mặt cô.
Lúc này cô nhắm nghiên hai mắt, rất yên tĩnh, mặc dù cô không giả trang thành bộ dạng trước đây nữa, nhưng Nguyễn Hạo Thần lại cảm thấy vẫn rất đẹp, anh không nhịn được lại hôn vài cái lên môi cô.
Nhưng mà, anh không dám làm chuyện khác.
Anh nhớ tới sự điên cuồng sau khi sau rượu lần trước của cô, khóe môi không nhịn được cong lên.
Lần này, cô lại rất an tĩnh, ngủ suốt cả đường tới giờ cũng không tỉnh.
Nhưng tiếp đó không biết có kinh hỉ như lần trước không!!
Nguyễn Hạo Thần đang suy nghĩ, Tô Khiết trên giường lại bỗng nhiên mở mắt, lúc này anh đang ở rất gần nhìn cô, cô đột nhiên mở mắt như vậy khiến Nguyễn Hạo Thần giật nảy.
Anh phát hiện, mắt cô cực kỳ tỉnh táo, không giống như say rượu.
Nguyễn Hạo Thần sửng sốt, tình huống gì đây, thế này là say rồi? Hay là không say.
Mắt Tô Khiết khẽ xoay chuyển, nhìn Nguyễn Hạo Thần, sau đó đột nhiên cười.
Thấy nụ cười trên mặt cô, Nguyễn Hạo Thần bỗng có cảm giác rợn người.
Anh thật sự không biết cô thế này là sao, giống như say, lại giống như tỉnh táo.
Nguyễn Hạo Thần đang suy nghĩ, Tô Khiết lại nhảy bật lên, sau đó trực tiếp ngồi lên người anh, nắm đấm của cô nhanh chóng rơi lên người anh: “Nguyễn Hạo Thần, anh khốn khiếp, tôi đánh chết anh.”
Sức lực của cô không nhỏ, hơn nữa toàn đánh vào chỗ hiểm, không chút lưu tình, từng cú đấm rơi xuống, Nguyễn Hạo Thần đau đến xuýt xoa.
Nhưng mà, anh không phản kháng, đương nhiên càng không thể nào đánh trả, chỉ vươn tay ôm chặt hông cô, áp chặt thân thể cô hơn một chút, như vậy cô không thể sử dụng hết toàn bộ sức lực, cú đấm cũng không quá nặng nề nữa.
“Nhẹ chút, đừng đánh đau mình.” Nguyễn Hạo Thần không để ý đau đớn trên người mình, anh đau lòng cô, tay cô nhất định sẽ đau.
Tô Khiết vừa mở mắt đã đánh anh như vậy, Nguyễn Hạo Thần cho rằng cô lúc này nhất định là tỉnh táo.
Cô nhất định là giận chuyện anh làm trước đó, cho nên mới đánh anh.
Những chuyện anh làm trước đó với cô, cô tức giận cũng là đương nhiên, anh sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Tô Khiết nghe thấy lời của anh liền dừng lại, cô dường như suy nghĩ thật nghiêm túc, sau đó thật nghiêm túc nói: “Ừa, anh nói rất đúng, tay tôi thật sự hơi đau rồi.”
Nguyễn Hạo Thần khẽ sửng sốt, rõ ràng không nghĩ tới cô sẽ nghe lời như vậy, càng cảm thấy lời này của cô nghe có chút kỳ quái.
Chương 925
Dáng vẻ cô bây giờ không giống như đang tỉnh táo, hẳn là phản ứng sau khi say rượu, chỉ là lần này sao lại hoàn toàn không giống với lần trước? Lần trước, lúc cô tỉnh lại, vô cùng mềm mại mê người, lần đó cô phong tình vạn chủng mê hoặc anh.
Sao lần này tỉnh lại đã trực tiếp ra tay đánh người?
Nguyễn Hạo Thần đang suy nghĩ, Tô Khiết bỗng nhiên cúi đầu, dựa lại gần cổ anh, môi cô dán lên làn da anh.
Thân thể Nguyễn Hạo Thần khẽ cứng đờ, cô muốn làm gì?
Muốn hôn anh sao?
Lại là kinh hỉ như lần trước sao?
Cô bây giờ là trạng thái sau khi say rượu, cho nên Nguyễn Hạo Thần cảm thấy cô muốn hôn anh cũng rất có khả năng, giống như lần trước vậy…
Nhưng một khắc sau, trên cổ Nguyễn Hạo Thần bỗng truyền tới đau đớn.
Anh vội hồi thần, sau đó phát hiện, Tô Khiết không phải hôn anh, mà là cắn anh, cô cắn thật sự hung ác, đau đến mức cơ thể anh bất giác căng thẳng.
Anh nghĩ, có thể cũng sắp cắn chảy máu rồi.
“Tôi không dùng tay đánh anh, tôi cắn anh, như vậy tay tôi sẽ không đau nữa.” Mà chính vào lúc này, Tô Khiết ngẩng đầu nhìn anh, vui vẻ nói một câu như vậy.
Nguyễn Hạo Thần kinh ngạc, đột nhiên có cảm giác bị sét đánh trúng, anh thế này là sao, tự anh đang đào hố cho mình sao?
“Khiết Khiết, chúng ta có thể không cần cắn không?” Nguyễn Hạo Thần muốn thử khuyên cô lân nữa, cô cắn anh như vậy, đau đớn thì anh có thể chịu đựng, nhưng cô cắn anh như vậy, thân thể anh sẽ có phản ứng, đặc biệt là lúc môi cô dán lên da thịt anh…
“Không, tôi cứ cắn.” Nhưng Tô Khiết lúc này đang ở trạng thái say rượu, cô đặc biệt tùy hứng, chuyện bạn không cho cô làm cô càng muốn làm.
Tô Khiết nói, lại cúi đầu, cắn mạnh lên người Nguyễn Hạo Thần, lần này, cô cắn vai anh.
Lập tức cô lại ngẩng đầu, khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn quần áo trên người anh, hình như suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó bỗng vươn tay bắt đầu cởi quần áo anh.
Nguyễn Hạo Thần thấy động tác của cô, thân thể bất giác căng thẳng, cô là muốn…
Nguyễn Hạo Thần kéo áo sơ mi anh, kéo một chút, không mở, sau đó cô bỗng dùng sức giật mạnh, đó tiếp giật tung toàn bộ cúc áo trên áo sơ mi anh.
Nguyễn Hạo Thần kinh ngạc không nhúc nhích.
Lần trước, cô cũng cởi quần áo anh, nhưng lần đó cô rất dịu dàng, lần này lại thô lỗ cực kỳ.
Cô cứ vậy giật rách quần áo anh sao?
Tình huống thế này không phải chỉ có ở đàn ông đối với phụ nữ sao? Sao đến chỗ anh lại hoàn toàn ngược lại chứ?
Tô Khiết xé rách quần áo của anh, sau đó cúi đầu dùng sức cắn ở ngực anh một cái.
Khóe môi Nguyễn Hạo Thần giật giật, vừa đau vừa khiếp sợ, anh còn suy nghĩ vì sao cô lại xé quần áo của mình? Thì ra để cô tiện cắn anh dễ hơn, cô thật là!
Lúc này Nguyễn Hạo Thần không tìm thấy một từ nào miêu tả tâm trạng của mình.
Cũng say rượu nhưng vì sao lần này hoàn toàn không giống như lần trước chứ?
Lần trước cô đáng yêu hơn nhiều!!
Lần này vì sao lại biến thành như vậy?
Nguyễn Hạo Thần đang nghĩ ngợi một lúc thì Tô Khiết liên tục cắn mấy cái trước ngực anh.
Chương 926
Đau, thật sự rất đau, bởi vì Tô Khiết đang trong trạng thái say rượu nên không biết khống chế sức lực, cô hoàn toàn cắn thật, hơn nữa không không chế được sức lực cho nên thật sự rất đau.
Nhưng mỗi lần cô cắn anh thì môi cô dán lên da thịt anh, cảm giác đó làm cho Nguyễn Hạo Thần càng phát điên.
Môi Tô Khiết lại rơi xuống da thịt của anh, lần này lại ở vị trí nhạy cảm nhất của cậu ba Nguyễn.
“Tô Khiết.” Cả người Nguyễn Hạo Thần cứng đờ, khi môi cô môi rơi xuống chỗ đó thì giống như có dòng điện chạy qua, nhanh chóng truyền khắp cả người, anh không nhịn được mở miệng gọi cô, giọng nói rõ ràng mang theo nghẹn ngào. Anh muốn ngăn cản cô, lúc trước anh luôn không ngăn cản cô, mặc kệ cho cô cắn, nhưng hiện tại…
Nhưng cuối cùng anh vẫn không đành lòng dùng sức đẩy cô ra, lúc anh thoáng do dự thì Tô Khiết đã cắn tiếp. Thật ra Tô Khiết cắn nửa ngày nên đã mệt mỏi, cũng không dùng sức như trước, cho nên lần này cũng không quá đau, nhưng cô cắn làm cho Nguyễn Hạo Thần suýt nữa mất khống chế.
Anh vốn chỉ cần đụng vào cô thì sẽ không nhịn được mất khống chế, huống chỉ hiện tại cô cắn anh như vậy, còn cắn ở vị trí nhạy cảm nhất của anh.
Nhưng Tô Khiết không hề phát hiện, lúc này cô cũng không ngẩng đầu, môi lướt qua da thịt của anh, lại đổi chỗ khác cắn tiếp.
Lúc này Tô Khiết cắn đến mệt mỏi, cho nên lúc này sức lực càng nhẹ nên không thể coi như là cắn, ngược lại giống như một loại khiêu khích.
Hơn nữa hiện tại cô cũng không ngẩng đầu, môi lướt qua da thịt anh hết lần này đến lần khác làm cho Nguyễn Hạo Thần cảm giác mình sắp chết mất.
Cậu ba Nguyễn đột nhiên nghĩ tới một câu đó chính là tự làm bậy thì không thể sống.
Anh muốn cô chịu tội, hiện tại người chịu tội, chịu tra tấn lại là anh!!
Hiện tại trong lòng anh chỉ có có suy nghĩ, điên cuồng muốn cô.
Nhưng Tô Khiết đang say, cho nên cô không biết bây giờ chuyện gì đang xảy ra?
“Tô Khiết, chúng ta đổi cách khác nhé, nếu em sợ đau tay thì lấy đồ đánh anh, đừng cắn được không?” Nguyễn Hạo Thần cảm thấy nếu tiếp tục như vậy thì anh sẽ nổi điên, sẽ hỏng mất, cho nên anh thử thương lượng với Tô Khiết.
“Không cần, em muốn cắn.” Nhưng Tô Khiết không nghe anh nói, người say rượu rất tùy hứng, hơn nữa không thể nói lý, tùy hứng không có lý do.
Tô Khiết nói xong lại cúi đầu cắn tiếp.
Nguyễn Hạo Thần thở ra một hơi.
Lúc này cơ thể Nguyễn Hạo Thần đã nhẫn nhịn đến cực hạn, anh muốn cô, điên cuồng muốn cô, mà lúc này cô lại không ngừng cắn anh, kích thích đến từng dây thần kinh trên người anh, kích thích anh điên cuồng.
Nhưng Nguyễn Hạo Thần biết mình không thể muốn cô vào lúc này được, nếu hiện tại anh thật sự muốn cô thì chờ ngày mai cô tỉnh lại, không chừng có thể giết anh. Cho nên dù Nguyễn Hạo Thần khó chịu thế nào cũng chỉ có thể chịu đựng, cố gắng chịu đựng.
Anh muốn đẩy cô ra đi tắm nước lạnh, nhưng anh lại không đành lòng đẩy cô ra.
Hơn nữa anh ta biết hiện tại cô là trạng thái say rượu, anh sợ cô như vậy đẩy cô, cô lại chỉnh ra khác đa dạng tới.
Bây giờ anh thật sự rất sợ.
Anh muốn nhẫn nhịn, nhìn dáng vẻ của cô thì sẽ nhanh chóng mệt mỏi, có lẽ cũng không lăn lộn được bao lâu.
Đúng vậy, lúc này Tô Khiết không còn sức, cho nên cô cắn ngày càng nhẹ, nhưng vị trí cô cắn ngày càng thấp xuống.
Chương 927
Từ trước mặt anh từ từ di chuyển xuống, đến bụng anh, tay nhỏ dừng ở bụng anh, trên thắt lưng của cô.
Nếu cô chỉ đè thì thôi, cô còn sờ tới sờ lui.
Nếu anh không phải biết cô không thể uống rượu, uống rượu sẽ say thì Nguyễn Hạo Thần thật sự nghi ngờ cô đang giả vờ.
Đương nhiên nếu cô không say thì tuyệt đối không làm như vậy với anh.
Môi cô lại dừng trên da thịt anh, đúng lúc trên bụng anh, cô há miệng cắn một cái, hình như cô cảm thấy không đủ nên sau đó lại cắn tiếp.
Nguyễn Hạo Thần hít một hơi.
Lúc này Nguyễn Hạo Thần thật sự hối hận đã lừa cô uống rượu, hối hận chuốc say cô.
Nguyễn Hạo Thần cảm giác được cả người giống như có hàng chục nghìn con côn trùng gặm cắn, ngứa ngáy từ trong ra ngoài, ngày càng khó chịu.
Thật ra muốn giải quyết vấn đề này rất đơn giản, bởi vì thuốc giải: ở ngay bên cạnh anh, nhưng anh lại không thể làm gì, chỉ có thể chịu đựng, nhẫn nhịn, không làm gì cả.
Nguyễn Hạo Thần nghĩ nếu cô tiếp tục thì có khi nào anh sẽ nghẹn hỏng luôn không? Có thể tàn phế luôn không?
Nếu cô thật sự làm cho nghẹn hỏng rồi thì sau này cô không còn ‘hạnh phúc’.
Cũng may Tô Khiết không làm lâu lắm, vừa rồi cô dùng sức cắn như vậy nên cũng gần hết sức, từ từ dừng động tác, nằm lên người anh, cuối cùng nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Lúc này Nguyễn Hạo Thần mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh nhẹ nhàng đỡ cô qua một bên đặt cô nằm xuống.
Sau đó anh vào phòng tắm nước lạnh.
Trong phòng tắm, Nguyễn Hạo Thần cúi đầu nhìn mấy chỗ bầm tím trên người mình, còn có vô số dấu răng, anh hít một hơi, đột nhiên cảm thấy nước chưa đủ lạnh.
Nguyễn Hạo Thần tắm thật lâu mới cảm giác được mình không còn khó chịu như vậy, lúc này anh mới dừng lại, nhìn dáng vẻ ‘thảm không nỡ nhìn của mình. Nguyễn Hạo Thần đột nhiên có cảm giác khóc không ra nước mắt, đúng là tự làm bậy thì không thể sống.
Không biết ngày mai cô hoàn toàn tỉnh táo lại thì sẽ có suy nghĩ thế nào.
Nguyễn Hạo Thần quay lại giường, lúc này Tô Khiết ngủ rất say, không tỉnh lại, Nguyễn Hạo Thần nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, ôm cô cũng chỉ ôm cô mà thôi.
Tô Khiết tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, cô mở mắt nhìn căn phòng xa lạ lại hơi quen thuộc thì sững sờ một chút.
Đây là đâu? Sao cô lại ở chỗ này?
Sau đó cô nhớ tới ký ức ngày hôm qua, hôm qua thư ký Lưu gọi cô đến nhà hàng, rót rượu cho cô.
Cô biết chắc chắn Nguyễn Hạo Thần đã sắp xếp, nếu không thư ký Lưu tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Cô nhớ lúc mình muốn rời đi thì Nguyễn Hạo Thần xuất hiện.
Cô nhớ trước khi mình ngất xỉu còn mắng Nguyễn Hạo Thần.
Trong lòng Tô Khiết hoảng sợ, bản năng kiểm tra quần áo trên người, cô vẫn mặc đồ giống như ngày hôm qua, cơ thể cũng không có gì khác thường.
Cho nên đêm qua cũng không xảy ra chuyện gì.
Có thể nói đêm qua Nguyễn Hạo Thần rất nghiêm túc, ngay cả quần áo của cô cũng không đụng vào, hơn nữa trên người cô không có bất cứ dấu vết mờ ám nào.
Tô Khiết cảm thấy đây không phải là phong cách của Nguyễn Hạo Thần, nhưng cô vẫn thầm thở phào, nếu đêm qua Nguyễn Hạo Thần nhân lúc cô say rượu rồi đụng vào cô thì cô tuyệt đối sẽ giết anh.
Bình luận facebook