• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản (6 Viewers)

  • Chương 918-922

Chương 918
“Cô ta và Bùi Dật Duy quen biết nhau từ nhỏ, bọn họ còn là thanh mai trúc mã, nói không chừng trước đây khi mới về nhà họ Tô cô ta đã bàn tính xong với Bùi Dật Duy rồi…” Tô Chí Long càng nói càng quá đáng.
Hinh Tú Bình sớm đã bị cả nhà bọn họ đẩy đến góc phòng, lúc này nghe thấy họ công kích Tô Khiết, Hinh Tú Bình không kìm được sự lo lắng, nhưng bà cũng hiểu mình không hợp lên tiếng trong lúc này.
“Được rồi, mấy đứa không cần phải cố ý nói những lời này trước mặt ta, tất cả mọi chuyện, ta còn rõ ràng hơn mấy đứa” Tô Chí Long thấy ông cụ Tô bảo vệ cho Tô Khiết lại càng nóng nảy.
“Là ta bảo con bé đi tìm Bùi Dật Duy đấy.” Một câu nói của ông cụ đã chặn đứng mọi ý kiến.
“Di chúc ta đã bảo luật sư lập xong, tất cả mọi thứ của nhà họ Tô, đều thuộc về Khiết Khiết, bao gồm cả công ty, bất động sản, cũng bao gồm tất cả các tài sản dưới danh nghĩa nhà họ Tô.” Ông cụ Tô thoáng dừng lại một chút rồi nói thẳng ra hết suy nghĩ của mình.
Tùy rằng bước đi của Tô thị hiện giờ vô cùng gian nan, nhưng dù sao vẫn chưa phá sản, nếu có thể nghĩ cách xoay sở quay vòng vốn thì vẫn có thể cải tử hoàn sinh, đương nhiên, nếu không muốn tiếp tục kinh doanh thì chỉ cần bán công ty đi, cũng có thể kiếm được không ít tiền, chỉ riêng tòa nhà Tô thị đang tọa lạc trên con đường đắt giá kia cũng đã trị giá không ít rồi.
Hinh Tú Bình thầm hít sâu một hơi, trên gương mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.
“Ba, ba có ý gì? Ba cho nó tất, vậy chúng con thì sao?” Tô Trung Dung há hốc miệng, vẻ mặt đầy khó tin nhìn ông cụ.
Những ngươi khác cũng sửng sốt vô cùng, không sao ngờ tới ông cụ lại quyết tuyệt như vậy, để lại tất cả cho Tô Khiết, không cho họ một tí gì.
“Ý của ta đã rất rõ ràng, sau này ta sẽ bảo luật sư công chứng di chúc, ta muốn nghỉ ngơi, các người ra ngoài hết cả đi, Khiết Khiết ở lại chăm sóc ta là được.”
“Ba, sao ba có thể làm thế? Dựa vào cái gì mà lại giao tất cả nhà họ Tô cho nó? Rõ ràng là nó cấu kết với Bùi Dật Duy hại nhà họ Tô thành ra thế này…’ Tô Trung Dung lúc này đã cuống cuồng như kiến bò trên chảo nóng.
“Bùi Dật Duy là do anh gây họa mà ra, không liên quan gì đến Khiết Khiết cả.” Ông cụ Tô liếc nhìn Tô Trung Dung, gương mặt trở nên lạnh lùng hơn mấy phần.
“Ba, ba nói vậy là có ý gì? Con đâu có quen biết Bùi Dật Duy, liên quan gì đến con chứ?” Tô Trung Dung ngẩn ra, đương nhiên là vẫn phản bác đầu tiên.
“Cha của Bùi Dật Duy là Bùi Kính Nghiệp, năm đó anh phá hoại công ty nhà họ Bùi, hại Bùi Kính Nghiệp nhảy lầu tự sát, Bùi Dật Duy chỉ muốn báo thù cho cha cậu ta mà thôi.” Ông cụ Tô vốn không muốn nói, nhưng đến nước này, Tô Trung Dung vẫn đẩy hết lỗi sai lên người Khiết Khiết, ông không muốn nhịn nữa.
“Bùi Kính Nghiệp? Đúng là có người đó, nhưng lúc đó con chỉ cạnh tranh buôn bán, là do hắn không có bản lĩnh nên thua, không chịu nổi mà nhảy lầu, đâu có liên quan gì đến con?” Rất hiển nhiên, Tô Trung Dung không hề cảm thấy mình có lỗi, tuy lúc đó đúng là ông ta đã lợi dụng một vài mối quan hệ, cũng từng dùng một vài thủ đoạn không bình thường, nhưng cạnh tranh vốn đã tàn nhãn, Bùi Kính Nghiệp thua là vì ông ta không có bản lĩnh.
Có điều, ông ta cũng không ngờ rằng Bùi Kính Nghiệp hèn yếu như vậy, vậy mà lại đi nhảy lầu tự sát.
Tô Khiết nghe Tô Trung Dung nói vậy, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, chuyện năm đó cô đã điều tra, khi đó rõ ràng là Tô Trung Dung nóng lòng muốn thể hiện trước mặt ông nội, muốn đạt được chút thành tích, sau đó ông ta đã nhắm đến công ty nha họ Bùi, hành vi của Tô Trung Dung khi đó không khác nào cướp đoạt.
“Hừ.’ Ông cụ Tô hừ lạnh, lười phải tranh cãi với Tô Trung Dung, ông cụ chỉ lạnh nhạt nói thêm một câu: “Vậy thì những việc Bùi Dật Duy làm hôm nay cũng chỉ là cạnh tranh trên phương diện làm ăn mà thôi.”
Chương 919

“Mà lần này nhà họ Tô thua, Bùi Dật Duy cũng coi như dùng gậy ông đập lưng ông, cho nên kết cục ngày hôm nay của nhà họ Tô chính là do anh gây ra, Khiết Khiết cũng bị anh liên lụy, các người đi được rồi đấy.” Ông cụ Tô thẳng thừng ra lệnh trục khách.

Trong lòng ông cụ Tô rất rõ ràng, Bùi Dật Duy cuối cùng giơ cao đánh khẽ, hoàn toàn là vì Tô Khiết, cho nên tất cả nhà họ Tô nên thuộc về Khiết Khiết.

“Ba, cho dù đó là lỗi của Trung Dung, Chí Long và Nghiên Nghiên cũng vô tội, ba phải suy nghĩ cho cuộc sống của hai đứa nó chứ.” Lưu Vũ định dùng hai đứa con để khiến ông cụ mềm lòng.

“Chúng nó có tay, có chân, sao mà không sống được.” Có điều, ông cụ Tô hiển nhiên đã hạ quyết tâm, chỉ một câu nói đã đủ thể hiện rõ thái độ của ông.

Lưu Vũ kinh sợ, bà ta biết tình hình này có nói tiếp cũng vô ích bèn trừng mắt lườm Tô Khiết một cái, bên phía ông cụ không ổn, bà ta có thể thử cách khác, tuyệt đối bà ta sẽ không để nhà họ Tô rơi vào tay con ranh con này.

“Khiết Khiết, cháu và Bùi Dật Duy nói chuyện sao rồi? Hai đứa…” Chờ đám Tô Trung Dung đi rồi, ông cụ Tô mới nhìn vê phía Tô Khiết, muốn nghe kết quả cuộc trò chuyện giữa bọn họ.

“Ông ơi, ông nên nghỉ ngơi rồi.” Tô Khiết hiển nhiên không muốn nói nhiều.

“Ông biết, bao nhiêu năm qua cậu ta vẫn chưa kết hôn, hơn nữa đến bạn gái cũng không có, cậu ta vẫn chờ con, haiz, thăng bé này cũng khổ, những chuyện này vốn không phải lỗi của nó, bao năm qua cậu ta đối đầu với nhà họ Tô nhưng chưa từng dùng bất cứ thủ đoạn hèn hạ gì, là do năng lực của ông không bằng người ta, nên thua, cậu ta rất có đầu óc buôn bán, là một người nổi trội, cho nên ông thua tâm phục khẩu phục, ông không trách cậu ta, cháu việc gì phải để ý.” Ông cụ Tô lúc này đang cô gắng nói tốt cho Bùi Dật Duy. Sống đến cái tuổi này, hơn nữa lúc trước bệnh nặng một thời gian, có nhiều chuyện ông đã hoàn toàn nhìn thấu.

Ông cũng biết Bùi Dật Duy là một đứa trẻ ngoan, một lòng một dạ với Khiết Khiết, chỉ cần Khiết Khiết có thể hạnh phúc, những thứ khác đều không quan trọng.

Tô Khiết khẽ chớp mắt, không phải cô đang để bụng những gì Bùi Dật Duy làm với nhà họ Tô, mà cô lo sợ khi mình trả giả bằng tất thảy tình cảm, Bùi Dật Duy lại có mục đích khác.

“Khiết Khiết, tấm lòng cậu ta đối với cháu là thật, mấy năm qua nhất định cháu cũng chưa nỡ buông, cho nên hai đứa…” Ông cụ Tô thấy Tô Khiết không nói gì, ánh mắt bỗng rực sáng, định khuyên cô thêm mấy câu.

“Ông ơi, giờ cháu không muốn nói đến mấy chuyện đó đâu.” Tô Khiết lại một lần nữa ngắt lời ông cụ, thái độ rất kiên định.

Cô không muốn nhắc đến vấn đề này nữa, chuyện đã qua sáu năm rồi, có rất nhiều thứ đã thay đổi, quá khứ chỉ là quá khứ, không thể nào trở lại như trước.

“Haiz.” Ông cụ Tô khẽ thở dài, lắng lặng lắc đầu, có điều cũng không nói thêm gì nữa.

Tô Khiết vẫn luôn ở trong phòng bệnh cùng ông cụ Tô, đám Tô Trung Dung sau khi đi rồi thì chưa thấy xuất hiện thêm lần nào nữa.

Khoảng tám giờ tối, điện thoại của Tô Khiết bỗng vang lên, cô vốn tưởng là cuộc gọi của hai cục cưng, có điều vừa cầm máy lên cô lại phát hiện người gọi là thư ký Lưu.

Nghĩ đến chuyện lúc trước Nguyễn Hạo Thần từng dùng điện thoại của thư ký Lưu gọi cho cô, ánh mắt của Tô Khiết hơi lóe lên, do dự mãi không nhận.

Đâu dây bên kia, Nguyễn Hạo Thần thấy điện thoại của thư ký Lưu kêu mấy tiếng mà Tô Khiết vẫn chưa nghe máy, anh hơi nheo mắt, nghĩ, cô đang sợ anh lại dùng điện thoại của thư ký Lưu gọi cho mình nên mới không nghe đúng không?

Người đàn bà này đúng là khiến người ta tức chết mà.

“Tổng giám đốc, mợ chủ không nghe điện thoại ạ.” Tô Khiết không nghe máy, thư ký Lưu hơi lo lắng nhìn về phía tổng giám đốc nhà mình.
Chương 920

“Gọi lại.” Lúc này Nguyễn Hạo Thần đã tức đến mức nghiến răng, cô được lắm, giờ đến cả điện thoại của thư ký Lư cũng không nghe.

Cô đang quyết tâm trốn tránh anh!

Thư ký Lưu lại bấm số Tô Khiết, tiếp tục gọi.

Tô Khiết thấy thư ký Lưu gọi lại, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nghe máy. Có điều, cô cũng chẳng vội lên tiếng, cô nghĩ, nếu là Nguyễn Hạo Thần gọi, cô sẽ cúp luôn.

Nguyễn Hạo Thần bây giờ đúng là càng ngày càng vô lý!

“Mợ chủ, cô có thể tới đây một lúc không?” Trong điện thoại vang lên giọng nói của thư ký Lưu.

“Thư ký Lưu, có chuyện gì không?” Tô Khiết hơi nhíu mày, thư ký Lưu tìm cô có chuyện gì? Còn muốn cô qua đó?

“Bản thỏa thuận hồi trước của mợ chủ có chút vấn đề, hôm nay luật sư Minh có đến tìm tôi, cho nên có thể làm phiền mợ chủ qua đây một chuyến không?” Thư ký Lưu ăn nói vô cùng khách khí, lại có vài phần nghiêm túc.

“Vấn đề gì?” Tô Khiết hơi ngẩn ra, bản thỏa thuận chỉ viết có hai điều thì có vấn đề gì được chứ?

“Vấn đề hơi nghiêm trọng, luật sư Minh nói hôm nay sẽ phải đưa lên toà án, nói là phải khởi tố, tôi cũng đã ngăn cản nên muốn hỏi qua mợ chủ một câu.” Giọng nói của thư ký Lưu càng nghiêm trọng hơn.

“Khởi tố?” Ánh mắt Tô Khiết thoáng lóe lên, bản thỏa thuận giữa cô với Nguyễn Hạo Thần thì có gì mà khởi tố?

“Thư ký Lưu, anh đang nói đùa đấy à? Có lẽ hẳn là tôi nên hỏi Ngài Nguyễn lại định giở trò gì?” Tô Khiết cảm thấy đây nhất định là trò quỷ của Nguyễn Hạo Thần, không biết anh ta lại muốn làm gì nữa?

“Mợ chủ, tôi không nói đùa, bản thỏa thuận của hai người thực sự có vấn đề, mấy dòng đầu trên bản thỏa thuận cơ bản đã biến mất, chỉ còn lại mấy chữ, mà mấy dòng này đã cấu thành tội tiết lộ cơ mật nghiêm trọng, nếu khởi tố, lập án, mợ chủ có thể sẽ phải ngồi tù.”

Tô Khiết sửng sốt, chớp mắt mấy cái, chuyện gì thế này?

Chữ trên bản thỏa thuận tự biến mất là có ý gì?

Mấy dòng còn lại lại biến thành tiết lộ cơ mật là thế nào?

Tô Khiết nhớ lại lúc đó khi viết bản thỏa thuận mới thì Nguyễn Hạo Thần có uống rượu, hôn cô, lúc đó cô mơ mơ màng màng.

Anh ta đã làm gì lúc đó?

“Mợ chủ, nếu cô không tin, tôi chụp ảnh gửi cô nhé, cô xem qua xem.” Thư ký Lưu lại nói thêm một câu, chẳng chờ Tô Khiết trả lời, anh ta đã chụp ảnh gửi cho cô.

Tô Khiết mở ảnh chụp, trong hình chỉ có một tờ giấy, cô nhận ra đó chính là tờ giấy bọn họ từng viết bản thỏa thuận hồi trước, bên dưới còn có chữ kí của cô.

Nhưng chữ ký của Nguyễn Hạo Thần đã biến mất, hơn nữa đúng như thư ký Lưu nói, phần chữ phía trên cơ bản đều đã biến mất, chỉ còn lại mấy dòng, Tô Khiết đọc lại một lượt, sau đó cô mở tròn mắt hết cỡ, hiển nhiên, vừa nãy thư ký Lưu đã nói rất cô đọng, chỉ với nội dung này thôi đủ để cô ngồi tù cả đời.

“Mợ chủ, luật sư Minh nói, nếu hôm nay việc này không được giải quyết, ngày mai sẽ trình lên tòa án.” Đúng lúc này, giọng nói của thư ký Lưu lại vang lên.

“Anh ở đâu?” Tô Khiết hít một hơi, cô biết chuyện này có vấn đề, cô cũng biết có thể là do Nguyễn Hạo Thần giở trò quỷ, nhưng có thứ này, cô không thể không để ý đến.

Thư ký Lưu nhanh chóng báo địa chỉ.

“Được, tôi tới ngay.” Tô Khiết biết chỗ đó là một nhà hàng rất nổi tiếng, quy mô rất lớn và trang trọng. Tâm lý Tô Khiết cũng thoáng thả lỏng đôi chút, cô chỉ sợ thư ký Lưu hẹn cô đến khách sạn hay những chỗ tương tự.
“Tổng giám đốc, Mợ chủ nói sẽ đến ngay.” Thư ký Lưu cúp máy, nhìn tổng giám đốc nhà mình, lặng lẽ thở hắt ra.

“Ừm, tiếp theo cứ làm theo lời tôi nói.” Nguyễn Hạo Thần khẽ nhếch môi, chỉ cần cô tới là được.

Anh biết hiện giờ cô đang đề phòng anh như phòng giặc cướp, nếu anh bảo cô tới, cô nhất định sẽ không đi.

Anh càng hiểu rõ, với sự cảnh giác của cô, anh cũng tuyệt đối không có cơ hội để làm gì cô, cho nên anh mới để thư ký Lưu làm vậy.

“Được.” Da đầu thư ký Lưu hơi tê tê, nhưng tổng giám đốc nói vậy, anh ta không dám không nghe.

Nguyễn Hạo Thần ra khỏi phòng, cũng không lâu sau, Tô Khiết đã đến.

Cô bước vào phòng, không thấy Nguyễn Hạo Thần, con ngươi hơi lóe lên, Nguyễn Hạo Thần không ở đây khiến cô có chút bất ngờ.

Cô lẳng lặng quan sát từng góc phòng, cũng không hề phát hiện camera, cô thoáng thở hắt ra một hơi.

“Mợ chủ, cô xem đi.” Thư ký Lưu đưa bản thỏa thuận kia cho Tô Khiết.

Cô tỉ mỉ kiểm tra một lượt, phát hiện đây đúng là bản thỏa thuận lúc trước cô đã viết.

Nhưng trên đó đã mất rất nhiều chữ, chỉ còn lại vài dòng và chữ ký của cô.

Bản thỏa thuận vốn do cô viết, mấy dòng sót lại cũng là chữ của cô.

Tuy lúc trước Tô Khiết đã nhìn qua ảnh, nhưng hiện giờ xem lại vẫn khiến cô kinh hãi.

Cô suy nghĩ, tại sao lại thành ra thế này?

Cô biết có một loại bút, chữ viết ra sau một thời gian ngắn sẽ biến mất, nhưng vì sao vẫn còn sót lại vài dòng, hơn nữa lại còn là mấy dòng này?

Thư ký Lưu nhìn Tô Khiết, nói với cô lời tổng giám đốc trước đó đã nói với anh ta: “Tổng giám đốc nói làm việc theo quy tắc.”

Tô Khiết khẽ sửng sốt, cô vừa hỏi câu này, vốn cũng là muốn thăm dò thư ký Lưu, cô muốn biết chuyện này có phải Nguyễn Hạo Thần sắp đặt không.

Làm theo quy tắc? Đã làm theo quy tắc, sao còn kêu thư lý Lưu tới tìm cô nói chuyện?

Nói ra như vậy là ý của Nguyễn Hạo Thần.

Thực ra cô sớm đã biết đây nhất định là ý của anh, nhưng tình huống bây giờ cô vẫn không thể hiểu nổi.

Dù sao chuyện này quả thực rất nghiêm trọng.

“Anh ta đâu?” Đã là ý của Nguyễn Hạo Thần, hơn nữa chuyện này vốn là trò quỷ Nguyễn Hạo Thần làm, cho nên, bây giờ cô phải gặp anh.

Cô muốn hỏi rõ đây rốt cuộc là chuyện gì?

Cô muốn biết Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc muốn làm gì?

“Mợ chủ muốn gặp tổng giám đốc sao? Nếu Mợ chủ muốn gặp, tôi sẽ liên lạc với tổng giám đốc, xem anh ấy có thời gian không…” Thư ký Lưu vội tiếp lời cô.

Tô Khiết không nói chuyện, chỉ nhìn thư ký Lưu một cái, thân thể anh ta có chút cứng ngắc, nghẹn lại lời phía sau, vội lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Hạo Thần.

“Tổng giám đốc, Mợ chủ muốn gặp anh.” Điện thoại kết nối, thư ký Lưu bèn trực tiếp nói.

Tô Khiết không nghe thấy Nguyễn Hạo Thần bên đầu kia điện thoại nói gì, thư ký Lưu đã nhanh chóng cúp máy.

“Mợ chủ, tổng giám đốc nói sẽ tới ngay, kêu Mợ chủ đợi một chút.” Thư ký Lưu cúp điện thoại, nhìn Tô Khiết, thái độ càng thêm khách sáo.
Chương 922
“Thư ký Lưu, anh phối hợp với tổng giám đốc nhà anh diễn ra vở kịch này có mệt không?” Tô Khiết khẽ cười, nếu cô không nhìn ra những chuyện này đều là do Nguyễn Hạo Thần sắp xếp, cô sẽ không phải Tô Khiết.
Thư ký Lưu không phủ nhận, mặt có chút không tự nhiên.
Khóe môi Tô Khiết mơ hồ cong lên nụ cười lạnh, cô muốn xem xem Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc muốn làm gì?
Có lẽ là để che giấu xấu hổ, thư ký Lưu cầm ly nước đưa tới trước mặt Tô Khiết: “Mợ chủ, cô uống chút nước.”
Tô Khiết hơi khát, cô cầm ly nước, xem thử, không phát hiện có gì bất thường mới uống vài ngụm.
Ly nước không lớn, cô uống vài ngụm, nước trong ly đã không còn bao nhiêu.
Thư ký Lưu thấy cô sắp uống hết, vội nói: “Tôi lấy thêm nước cho Mợ chủ, bây giờ trời lạnh, tôi giúp Mợ chủ lấy nước nóng đi.”
“Ừ.” Tô Khiết gật đầu, cô cũng biết, chuyện này không thể trách thư ký Lưu, anh ta chỉ là nghe lệnh làm việc.
Tô Khiết làm việc trước nay sẽ không giận cá chém thớt người khác.
Thư ký Lưu cầm bình thủy ở một bên, giúp Tô Khiết rót đầy ly, anh ta giúp cô thêm nước sôi.
“Mợ chủ, cẩn thận nóng.” Thư ký Lưu thêm đầy nước, sau đó đặt ly trước mặt Tô Khiết.
“Thư ký Lưu, tôi thấy tổng giám đốc nhà anh đã ly hôn rồi, cho nên, xưng hô Mợ chủ vẫn là để lại cho vợ sau của tổng giám đốc nhà anh đi.” Tô Khiết lúc này nghe thư ký Lưu gọi cô là Mợ chủ, bỗng nhiên cảm thấy có chút chói tai.
Thư ky Lưu cười cười, không nói gì.
Tiếp đó, anh ta không nói gì nữa, Tô Khiết đương nhiên cũng không chủ động mở miệng, trong phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Thời gian chậm chạp trôi đi, Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa xuất hiện.
Tô Khiết trước nay luôn bình tĩnh, cho nên cô đợi, yên lặng chờ đợi.
Chỉ là, chính vào lúc này, điện thoại của thư ký Lưu bỗng vang lên.
Anh ta lướt nhìn, vội nhận: “Dạ, dạ, tôi biết rồi.”
Thư ký Lưu liên tục đáp, cúp điện thoại xong, nhìn Tô Khiết: “Mợ chủ, tổng giám đốc nói có chút chuyện trễ nãi, xin Mợ chủ đợi thêm một lát.”
Tô Khiết mím môi không nói chuyện, trước giờ cô luôn bình tĩnh, lúc này trong lòng lại cảm thấy có chút nôn nóng, cô mơ hồ cảm giác miệng hơi khô, Tô Khiết bưng ly nước trước mặt lên, uống hai ngụm.
Trước đó lúc cô uống nước đã kiểm tra, không có bất kỳ vấn đề gì, sau đó thư ký Lưu thêm nước nóng cho cô, lúc này vừa khéo nước đã ấm.
Nhưng Tô Khiết uống hai ngụm xong mới bỗng nhiên phát hiện không đúng, vừa nãy trong lòng cô nghĩ chuyện của Nguyễn Hạo Thần, lúc uống nước không chú ý, uống rồi mới cảm thấy mùi vị không đúng.
Rõ ràng là nước, nhưng lại mơ hồ có chút vị rượu. (truyện hay) Rất rõ ràng, vị rượu rất nhạt, nhạt tới mức lúc nãy cô uống cũng không ngửi thấy.
Nhưng dù có nhạt thì đó cũng là rượu, điểm này Tô Khiết rất chắc chắn.
Mắt Tô Khiết mở to, nhanh chóng nhìn thư ký Lưu: “Trong nước có rượu.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom