Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 928-932
Chương 928
Không, cô tuyệt đối sẽ phế bỏ anh.
Cho nên cậu ba Nguyễn không cần đoán cũng biết khả năng này, cậu ba Nguyễn tính toán rất chuẩn.
Đương nhiên cho dù đêm qua anh không chạm vào cô thì chuyện này cũng không dễ dàng kết thúc, Tô Khiết còn nhớ rõ bản thỏa thuận kia có vấn đề, hơn nữa Nguyễn Hạo Thần còn đổi nước thành rượu cho cô.
Tô Khiết xoay người ngồi dậy nhìn phía về Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần nằm bên cạnh cô, đang trợn tròn mắt nhìn cô.
“Nguyễn Hạo Thần, anh có ý gì?” Tô Khiết nhìn anh ta thì không nhịn được tức giận, lúc này không thể nào giữ được bình tĩnh.
“Có ý gì là sao?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, lông mày nhếch lên, vẻ mặt rất vô tội.
Lúc này anh không làm gì, chỉ nằm ngang nhìn cô như vậy, đôi mắt giống như ngôi sao chứa ý cười, môi như ngọc nhuộm hồng, gợi cảm mê người.
Tô Khiết hơi ngẩn người, không biết bởi vì anh nói hay là vì ‘sắc đẹp mê người.
Không biết vì sao Tô Khiết đột nhiên cảm giác dường như trái tim mình đập nhanh hơn một chút.
“Bản thỏa thuận hôm qua là sao?” Sau đó Tô Khiết lấy lại tinh thần, ý thức được anh đang chơi xấu không thừa nhận, nếu anh không thừa nhận, vậy cô sẽ hỏi thẳng.
“Bản thỏa thuận gì chứ.” Nhưng vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần vẫn vô tội, mí mắt còn chớp chớp, hoàn toàn giống như dáng vẻ không biết gì.
“…” Tô Khiết sửng sốt, người này có ý gì? Chuyện hôm qua rõ ràng do anh sắp xếp, hơn nữa anh nhân lúc cô mơ màng ký tên vào bản thỏa thuận, chắc chắn anh đã giở trò quỷ, hiện tại anh lại giả vờ không biết gì sao?
Không, anh không muốn thừa nhận.
“Ngày hôm qua anh nói thư ký Lưu cầm bản thỏa thuận tới tìm tôi, còn nói muốn kiện tôi. Sao vậy? Mới qua một đêm đã quên rồi?” Trong lòng Tô Khiết rất tức giận, sao người này có thể vô lại như thế chứ? Từ lúc nào anh lại biến thành như vậy?
“Tôi không hiểu em đang nói cái gì, vốn không có bản thỏa thuận gì cả, hơn nữa sao tôi có thể kiện em chứ? Sao tôi nỡ được?” Nguyễn Hạo Thần quyết định vô lại đến cùng.
Anh làm bản thỏa thuận kia cũng chỉ về muốn dụ cô xuất hiện, muốn đưa cô đến chỗ này, hiện tại mục đích đã đạt tới, anh đương nhiên sẽ không thừa nhận chuyện về bản thỏa thuận.
Đêm qua anh đã tự tay tiêu hủy tất cả chứng cứ.
Anh không ngốc, còn giữ mấy thứ đó chờ cô đến tính sổ với mình sao?
Tô Khiết nhìn anh thì rất tức giận, vô cùng tức giận, cô không nhịn được nắm chặt tay lại, cô thật sự muốn đánh anh một trận.
Hôm qua anh lừa cô tới, còn chuốc say cô, hiện tại lại không thừa nhận sao?
Ngày hôm qua cô tận mắt nhìn thấy bản thỏa thuận kia, nhưng bởi vì cô thấy được nội dung bản thỏa thuận cho nên cô mới đồng ý gặp mặt thư ký Lưu.
Cho nên chuyện này không thể không làm rõ ràng, cô có thể không so đo với anh những chuyện khác, nhưng cô cần phải biết rõ rốt cuộc bản thỏa thuận kia là thế nào.
“Rốt cuộc bản thỏa thuận kia là sao?” Tô Khiết nén giận, hỏi lại lân nữa, lúc này giọng cô trâm xuống, nhưng bởi vì lửa giận trong lòng nên hơi lên giọng.
“Tôi bảo đảm thật sự không có bản thỏa thuận gì cả, đừng suy nghĩ lung tung.” Nguyễn Hạo Thần có đánh chết cũng sẽ không thừa nhận chuyện về bản thỏa thuận.
Chương 929
“Nguyễn Hạo Thần, anh, anh…” Tô Khiết cảm thấy mình sắp nổ tung, cô nói nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Em yêu, đừng nóng giận.” Nguyễn Hạo Thần giống như không nhìn nổi nên ngồi dậy muốn an ủi cô.
Anh vốn nằm thẳng, chăn che người lại, lúc này anh đột nhiên ngồi dậy, chăn trên người rơi xuống, anh không mặc quần áo nên nửa thân người lộ ra người.
Sau đó Tô Khiết thấy được những dấu vết ‘thảm không nỡ nhìn trên người anh.
“Trên người anh sao vậy?” Tô Khiết đang nổi nóng, đột nhiên nhìn thấy những dấu vết thảm không nỡ nhìn trên người anh thì phản xạ không điêu kiện buột miệng thốt ra.
Tô Khiết nói xong thì nghĩ đến một khả năng nào đó, cô cảm thấy mình không nên hỏi câu này, thật sự không nên hỏi, hỏi sẽ…
Nhưng cô phản ứng lại đây thì đã muộn rồi.
“Em cắn đấy.” Nguyễn Hạo Thần vốn cố ý chọn thời điểm này đột nhiên ngồi dậy, anh cố ý để cô nhìn thấy, cho nên cô hỏi thì anh lập tức trả lời, thậm chí vô cùng nhanh chóng.
Tô Khiết ngây người, cô cắn, cô cắn lúc nào?
Đúng rồi, đêm qua cô say, sau khi cô say sẽ rất điên cuồng, có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Cho nên sau khi cô say đã cắn anh sao?
“Chỗ này, em đánh, chỗ kia, em cắn.” Tay Nguyễn Hạo Thần chỉ dấu vết trên người mình, vẻ mặt nhìn cô vô cùng tủi thân.
Tô Khiết nhìn vết thương trên người anh thì đôi mắt chớp chớp, lại chớp chớp, sau đó bản năng nuốt nước miếng một cái: “Đêm qua em say, không, là anh chuốc say em.”
Khi Tô Khiết nói lời này thì không hê cảm thấy áy náy, hơn nữa còn mang theo một chút vui vẻ: “Cho nên anh đáng đời.” Tô Khiết nhìn ‘vết thương’ trên người anh thì trong lòng đột nhiên thoải mái hơn một chút, cảm thấy trong lòng được cân bằng, không còn tức giận như vậy, cô nghĩ trong tình huống bình thường, Nguyễn Hạo Thần đối xử với cô như vậy thì cô cũng không dám làm gì Nguyễn Hạo Thần.
Cô đã từng muốn đánh anh vô số lần, nhưng cũng chưa dám ra tay.
Bởi vì cô không phải là đối thủ của Nguyễn Hạo Thần.
Không nghĩ tới sau khi cô say lại thật sự đánh anh, còn có ra tay tàn nhẫn như thế.
Cảm giác này thật là sảng khoái.
Nguyễn Hạo Thần liếc cô một cái, tửu lượng của cô còn cần phải chuốc say sao?
Nhưng đêm qua anh thật sự hối hận đã chuốc say cô, có ai biết đêm qua anh đã làm bậy?
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy trong ánh mắt cô sắp không nhịn được, sắp tràn ý cười ra ngoài thì anh biết cô không còn tức giận nữa, cũng biết anh đã thành công thay đổi lực chú ý của cô.
Hôm nay anh còn có rất chuyện quan trọng muốn nói!!
Tô Khiết cũng không biết suy nghĩ của anh bây giờ, trong lòng cô rất vui vẻ, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa hạ xuống, mà còn cong lên.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô cười thì trong lòng nhộn nhạo, lúc cô cười lên thì thật sự rất đẹp, tuy rằng lúc này cô còn ngụy trang.
Nguyễn Hạo Thần nhớ tới lần trước anh nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô ở nước M thì con ngươi lóe lên, bàn tay bản năng giơ về phía cô.
Tô Khiết cho rằng anh muốn đánh mình, cho rằng anh muốn trả thù nên giật mình, nhanh chóng lăn một vòng né tránh.
Nguyễn Hạo Thần hơi giật mình, vừa tức giận lại có chút buồn cười, rốt cuộc trong đầu cô suy nghĩ cái gì vậy.Chương 930
Cô cho rằng anh sẽ đánh cô sao? Sao anh có thể đánh cô chứ? Sao anh nỡ đánh cô được?
Nếu anh thật sự đánh cô thì đêm qua sẽ không dung túng cô muốn làm gì thì làm trên người mình, biến anh trở thành dáng vẻ như vậy.
Tô Khiết thấy Nguyễn Hạo Thần không ra tay với mình thì ý thức được mình hiểu lâm, lúc này cô lăn qua giường bên kia, lúc dời mắt vẫn có thể nhìn rõ ‘vết thương: trên người anh.
Tô Khiết cảm giác mình không nên nhẫn tâm nhìn, cho nên cô áp mặt xuống giường.
Lúc cô áp mặt xuống giường thì khóe môi lại không nhịn được nở nụ cười.
Được rồi, cô thừa nhận mình áp mặt xuống giường là vì lén cười, cô vừa thấy những ‘vết thương’ của Nguyễn Hạo Thần thì lại muốn cười.
Mặc dù Nguyễn Hạo Thần không thấy cô cười nhưng cũng có thể đoán được, được rồi, để cô cười thêm một lúc, tiếp theo anh xem cô còn có thể cười được hay không?
“Đây là đâu?” Tô Khiết hết giận, cười xong thì cũng khôi phục lý trí.
Hiện tại Nguyễn Hạo Thần đánh chết cũng không thừa nhận bản thỏa thuận ngày hôm qua, chứng minh bản thỏa thuận không phải là chuyện chính, Nguyễn Hạo Thần chỉ dùng bản thỏa thuận để lừa cô đến.
Nguyễn Hạo Thần tốn nhiều công sức lừa cô xuất hiện, chuốc say cô, sau đó lại đưa cô đến đây, rốt cuộc là vì sao?
Tô Khiết cảm giác đây mới là chuyện chính.
“Đây là phòng tổng thống 2201 của khách sạn Hoàn Vũ.” Nguyễn Hạo Thần nhìn lưng cô thì chậm rãi mở miệng, anh cố ý dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua bất cứ phản ứng nào của cô.
Lúc này cô áp mặt xuống giường, Nguyễn Hạo Thần nhìn không thấy sự thay đổi sắc mặt, Nguyễn Hạo Thần vốn không hy vọng xa vời có thể nhìn ra được sự khác thường từ trên mặt cô, bởi vì anh biết cô che giấu quá tốt.
Anh cảm giác có lẽ có thể nhìn ra được gì đó thì phản ứng cơ thể của cô.
Cho nên anh mới để cô nằm sấp như thế.
Tô Khiết nằm sấp trên giường nghe anh nói thì trong lòng giật mình, phòng tổng thống 2201 của khách sạn Hoàn Vũ?
Khó trách cô thấy quen thuộc như thế, căn phòng đen tối năm năm trước, cô cũng không nhìn thấy rõ, nhưng lần trước sau khi cô say rượu thì Nguyễn Hạo Thần cũng đưa cô đến đây, lân đó cô nhìn thấy rõ.
Sao lại là chỗ này? Lần trước ở đây, lần này lại ở đây, lần trước Nguyễn Hạo Thần nói đúng lúc gần chỗ này nên mới đưa cô đến, còn lần này thì sao?
Trùng hợp sao?
Nhưng Tô Khiết không động đậy cũng không có bất cứ phản ứng nào: “Sao lại là khách sạn? Lần nào anh cũng thích đưa phụ nữ tới khách sạn sao?”
“Đây là phòng đặc biệt dành riêng cho tôi, không mở cho bất cứ ai, chỉ có tôi mới có thể ở đây.” Nguyễn Hạo Thần nhìn lưng cô, khóe môi cong lên, rõ ràng ý riêng.
Anh dừng một chút, lại chậm rãi nói: “Vẫn luôn như vậy, từ khi khách sạn này khai trương tới nay, ngoại trừ tôi thì không có ai từng sử dụng căn phòng này.”
Nguyễn Hạo Thần hoãn hoãn, lại cố ý cường điệu một câu: “Cũng không từng có người đàn ông khác sử dụng.”
Anh nói rất rõ ràng, với sự thông minh của cô thì chắc chắn có thể hiểu.Chương 931
Anh muốn nhìn cô giả vờ tới khi nào?
Tô Khiết nằm sấp trên giường, mí mắt đột giật giật, đầu quả tim cũng run rẩy.
Anh nói căn phòng tổng thống này đặc biệt dành riêng cho anh, chỉ có anh mới có thể sử dụng?
Vẫn luôn như vậy, không có ai từng sử dụng căn phòng này.
Vậy năm năm trước?!!
Tô Khiết cảm giác trái tim đột nhiên đập nhanh, không, không thể nào, không thể nào là anh. Dụ Vỹ Phàm rõ ràng nói với cô người kia là Mặc Diêm.
Nhưng anh ta nói ngoại trừ anh thì không có ai từng sử dụng căn phòng này, hơn nữa cũng không từng có người đàn ông khác sử dụng, anh nói như vậy là cố ý nói cho cô nghe.
Chẳng lẽ người đàn ông năm năm trước là anh sao? Thật sao? Thật như vậy sao?
Lúc này trong lòng Tô Khiết sợ hãi, nhưng cô nói với chính mình không thể hoảng sợ, không thể hoảng loạn, cũng có thể không phải như vậy.
Hoặc là cô suy nghĩ nhiều, anh cũng không nói thẳng chuyện gì!
Tô Khiết nghĩ cô nên thử thăm dò xem sao.
“Đặc biệt dành riêng để gặp tình nhân sao?” Tô Khiết vẫn nằm sấp không động đậy, tư thế không thay đổi, tiếng cười thỉnh thoảng truyền tới.
Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, tay dừng lại sau lưng cô, từ từ di chuyển lên phía trên, anh phát hiện đúng là không dễ dàng lấy được lời nói thật từ miệng của người phụ nữ này.
Cơ thể Tô Khiết run rẩy, bởi vì tay anh chạm vào lưng cô, cũng bởi vì trong lòng sợ hãi.
Tô Khiết cảm giác được tay anh ngày càng tùy ý, cả người cô không khống chế được căng thẳng.
Lúc này cô sợ sự đụng chạm của anh, có chút khó chịu cũng có chút hoảng sợ, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong con ngươi mang theo ý cười cố ý hỏi: “Anh nói xem, anh từng hẹn hò với bao nhiêu tình nhân ở đây? Chắc có cô Mộng đúng không?”
“Không có, chỉ có một mình em, nhưng năm năm trước, một người phụ nữ đã từng nhảy cửa sổ vào phòng tôi, cưỡng ép tôi, sau đó chạy thoát.” Đôi mắt anh khóa chặt lấy cô, lời nói vô cùng rõ ràng.
Ý tứ cũng đã biểu đạt lại rõ ràng bất quá.
Trong lòng Tô Khiết sợ hãi, may là cô đã sớm có chuẩn bị tâm lý, không đến mức làm cho mình lộ ra quá nhiều sự khác thường.
Xem ra năm năm trước người đàn ông kia thật sự là anh, không cần nghi ngờ chuyện này, lời này của anh đã đủ rõ ràng.
Mà trong lời anh nói, anh cũng đã biết người phụ nữ nhảy vào phòng anh vào năm năm trước là cô.
Nhưng anh biết là cô từ lúc nào?
Lúc này đầu óc Tô Khiết nhanh chóng hoạt động.
Chắc chắn trước kia anh không biết, nếu không anh đã sớm tính sổ với cô, không thể nào chờ tới bây giờ.
Lần trước ở bệnh viện cô thấy anh không hề nhắc đến chuyện này, cho nên khi đó có lẽ anh vẫn chưa biết.
Nhưng vì sao anh lại đột nhiên biết chứ?
Tô Khiết đột nhiên nhớ tới mình đã trói anh trên xe, khi cô rời đi thì đưa lưng về phía anh làm một động tác.
Lúc ấy cô có chút đắc ý, cho nên…Chương 932
Cô đột nhiên nhớ lại năm năm trước, khi cô rời khỏi phòng cũng đưa lưng làm động tác như vậy với người đàn ông kia.
Cho nên cô đã gậy ông đập lưng ông sao?
Với sự khôn khéo của Nguyễn Hạo Thần thì rất có thể phát hiện được điều gì đó qua động tác đó.
Cô nhớ lúc ấy mình chỉ dùng áo sơ mi trói chặt anh, nhưng sau đó anh không đuổi theo, khi ấy cô còn khó hiểu, hiện tại rốt cuộc cô đã hiểu, bởi vì động tác kia của cô nên Nguyễn Hạo Thần xác định cô chính là người phụ nữ năm năm trước, vì vậy anh không vội đuổi theo cô.
Sau đó anh lùi một bước tiến hai bước ở đây chờ cô.
Cho nên cô đã gậy ông đập lưng ông?
Khóe môi Tô Khiết giật giật, Tô Khiết, mày là heo sao?
Nhưng hiện tại Nguyễn Hạo Thần chỉ xác định là cô thông qua động tác kia, không có điều gì chứng minh.
Cho nên Nguyễn Hạo Thần mới nghĩ cách lừa cô tới chỗ này là vì muốn thử cô, xác nhận bước cuối cùng, hoặc là muốn cô tự thừa nhận.
Tô Khiết nhớ tới những chuyện mình đã làm với anh vào năm năm trước, nếu cô thừa nhận, Nguyễn Hạo Thần có bóp chết cô hay không?
Cho nên cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể thừa nhận.
Đánh chết cô, cô đều tuyệt đối không thể thừa nhận.
“Phụt!!” Tô Khiết nhìn anh, đè xuống sự sợ hãi trong lòng, cười nói: “Không nghĩ tới Ngài Nguyễn còn trải qua chuyện như vậy, người phụ nữ kia đúng là lợi hại, đúng rồi, người phụ nữ kia là ai? Anh giới thiệu em làm quen đi, sự dũng cảm này đúng là không thể so sánh với người khác.”
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô cười thì khóe môi nhếch lên, không nói nữa, không biết đang nghĩ đến cái gì.
Bây giờ anh im lặng như vậy làm cho trong lòng Tô Khiết không nắm chắc được, lúc này cô không nhìn ra được anh đang suy nghĩ cái gì.
“Em phải đi rồi, ông nội còn ở bệnh viện, em phải đến chăm sóc ông nội.” Anh không nói lời nào nên Tô Khiết muốn rời đi, hiện tại trong lòng cô đang run rẩy.
Thật ra cô vốn có chút sợ anh, hiện tại cô đã biết người đàn ông năm năm trước là anh thì trong lòng càng sợ.
Hiện tại cô muốn trốn anh, trốn càng xa càng tốt.
Nguyễn Hạo Thần không nói chuyện, cũng không ngăn cản cô, đôi mắt vẫn luôn nhìn cô, cô đi đến đâu thì anh nhìn đến chỗ đó.
Tô Khiết bị anh nhìn như vậy thì cảm giác không được tự nhiên, cô không nói gì nữa, cầm lấy áo khoác của mình mặc lên người, sau đó nhanh chóng đi tới mở cửa phòng.
Lúc cô mở cửa thì khuôn mặt của thư ký Ngô đã sớm đứng đợi ngoài cửa đột nhiên phóng to trước mặt, lúc Tô Khiết nhìn thấy thư ký Ngô thì Tô Khiết hoảng sợ đến trái tim sắp nhảy ra ngoài.
Thư ký Ngô đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô như vậy thì phản ứng đầu tiên theo bản năng là hoảng sợ, thậm chí lùi lại phía sau một bước.
Nếu bình thường, cô bình tĩnh như vậy, không sợ nguy hiểm, không sợ gì cả, không bị dọa sợ, cũng sẽ không phản ứng như thế. Nhưng hiện tại trong lòng cô vốn không yên, cho nên cô biết phản ứng này của mình hoàn toàn khác xa với ngày thường.
Hơn nữa người này còn là thư ký Ngô, năm năm trước, thư ký Ngô đã cản cô ở cửa khách sạn, mặc dù thư ký Ngô không nhìn thấy rõ cô nhưng cô nhận ra thư ký Ngô.
Không, cô tuyệt đối sẽ phế bỏ anh.
Cho nên cậu ba Nguyễn không cần đoán cũng biết khả năng này, cậu ba Nguyễn tính toán rất chuẩn.
Đương nhiên cho dù đêm qua anh không chạm vào cô thì chuyện này cũng không dễ dàng kết thúc, Tô Khiết còn nhớ rõ bản thỏa thuận kia có vấn đề, hơn nữa Nguyễn Hạo Thần còn đổi nước thành rượu cho cô.
Tô Khiết xoay người ngồi dậy nhìn phía về Nguyễn Hạo Thần, Nguyễn Hạo Thần nằm bên cạnh cô, đang trợn tròn mắt nhìn cô.
“Nguyễn Hạo Thần, anh có ý gì?” Tô Khiết nhìn anh ta thì không nhịn được tức giận, lúc này không thể nào giữ được bình tĩnh.
“Có ý gì là sao?” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, lông mày nhếch lên, vẻ mặt rất vô tội.
Lúc này anh không làm gì, chỉ nằm ngang nhìn cô như vậy, đôi mắt giống như ngôi sao chứa ý cười, môi như ngọc nhuộm hồng, gợi cảm mê người.
Tô Khiết hơi ngẩn người, không biết bởi vì anh nói hay là vì ‘sắc đẹp mê người.
Không biết vì sao Tô Khiết đột nhiên cảm giác dường như trái tim mình đập nhanh hơn một chút.
“Bản thỏa thuận hôm qua là sao?” Sau đó Tô Khiết lấy lại tinh thần, ý thức được anh đang chơi xấu không thừa nhận, nếu anh không thừa nhận, vậy cô sẽ hỏi thẳng.
“Bản thỏa thuận gì chứ.” Nhưng vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần vẫn vô tội, mí mắt còn chớp chớp, hoàn toàn giống như dáng vẻ không biết gì.
“…” Tô Khiết sửng sốt, người này có ý gì? Chuyện hôm qua rõ ràng do anh sắp xếp, hơn nữa anh nhân lúc cô mơ màng ký tên vào bản thỏa thuận, chắc chắn anh đã giở trò quỷ, hiện tại anh lại giả vờ không biết gì sao?
Không, anh không muốn thừa nhận.
“Ngày hôm qua anh nói thư ký Lưu cầm bản thỏa thuận tới tìm tôi, còn nói muốn kiện tôi. Sao vậy? Mới qua một đêm đã quên rồi?” Trong lòng Tô Khiết rất tức giận, sao người này có thể vô lại như thế chứ? Từ lúc nào anh lại biến thành như vậy?
“Tôi không hiểu em đang nói cái gì, vốn không có bản thỏa thuận gì cả, hơn nữa sao tôi có thể kiện em chứ? Sao tôi nỡ được?” Nguyễn Hạo Thần quyết định vô lại đến cùng.
Anh làm bản thỏa thuận kia cũng chỉ về muốn dụ cô xuất hiện, muốn đưa cô đến chỗ này, hiện tại mục đích đã đạt tới, anh đương nhiên sẽ không thừa nhận chuyện về bản thỏa thuận.
Đêm qua anh đã tự tay tiêu hủy tất cả chứng cứ.
Anh không ngốc, còn giữ mấy thứ đó chờ cô đến tính sổ với mình sao?
Tô Khiết nhìn anh thì rất tức giận, vô cùng tức giận, cô không nhịn được nắm chặt tay lại, cô thật sự muốn đánh anh một trận.
Hôm qua anh lừa cô tới, còn chuốc say cô, hiện tại lại không thừa nhận sao?
Ngày hôm qua cô tận mắt nhìn thấy bản thỏa thuận kia, nhưng bởi vì cô thấy được nội dung bản thỏa thuận cho nên cô mới đồng ý gặp mặt thư ký Lưu.
Cho nên chuyện này không thể không làm rõ ràng, cô có thể không so đo với anh những chuyện khác, nhưng cô cần phải biết rõ rốt cuộc bản thỏa thuận kia là thế nào.
“Rốt cuộc bản thỏa thuận kia là sao?” Tô Khiết nén giận, hỏi lại lân nữa, lúc này giọng cô trâm xuống, nhưng bởi vì lửa giận trong lòng nên hơi lên giọng.
“Tôi bảo đảm thật sự không có bản thỏa thuận gì cả, đừng suy nghĩ lung tung.” Nguyễn Hạo Thần có đánh chết cũng sẽ không thừa nhận chuyện về bản thỏa thuận.
Chương 929
“Nguyễn Hạo Thần, anh, anh…” Tô Khiết cảm thấy mình sắp nổ tung, cô nói nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Em yêu, đừng nóng giận.” Nguyễn Hạo Thần giống như không nhìn nổi nên ngồi dậy muốn an ủi cô.
Anh vốn nằm thẳng, chăn che người lại, lúc này anh đột nhiên ngồi dậy, chăn trên người rơi xuống, anh không mặc quần áo nên nửa thân người lộ ra người.
Sau đó Tô Khiết thấy được những dấu vết ‘thảm không nỡ nhìn trên người anh.
“Trên người anh sao vậy?” Tô Khiết đang nổi nóng, đột nhiên nhìn thấy những dấu vết thảm không nỡ nhìn trên người anh thì phản xạ không điêu kiện buột miệng thốt ra.
Tô Khiết nói xong thì nghĩ đến một khả năng nào đó, cô cảm thấy mình không nên hỏi câu này, thật sự không nên hỏi, hỏi sẽ…
Nhưng cô phản ứng lại đây thì đã muộn rồi.
“Em cắn đấy.” Nguyễn Hạo Thần vốn cố ý chọn thời điểm này đột nhiên ngồi dậy, anh cố ý để cô nhìn thấy, cho nên cô hỏi thì anh lập tức trả lời, thậm chí vô cùng nhanh chóng.
Tô Khiết ngây người, cô cắn, cô cắn lúc nào?
Đúng rồi, đêm qua cô say, sau khi cô say sẽ rất điên cuồng, có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Cho nên sau khi cô say đã cắn anh sao?
“Chỗ này, em đánh, chỗ kia, em cắn.” Tay Nguyễn Hạo Thần chỉ dấu vết trên người mình, vẻ mặt nhìn cô vô cùng tủi thân.
Tô Khiết nhìn vết thương trên người anh thì đôi mắt chớp chớp, lại chớp chớp, sau đó bản năng nuốt nước miếng một cái: “Đêm qua em say, không, là anh chuốc say em.”
Khi Tô Khiết nói lời này thì không hê cảm thấy áy náy, hơn nữa còn mang theo một chút vui vẻ: “Cho nên anh đáng đời.” Tô Khiết nhìn ‘vết thương’ trên người anh thì trong lòng đột nhiên thoải mái hơn một chút, cảm thấy trong lòng được cân bằng, không còn tức giận như vậy, cô nghĩ trong tình huống bình thường, Nguyễn Hạo Thần đối xử với cô như vậy thì cô cũng không dám làm gì Nguyễn Hạo Thần.
Cô đã từng muốn đánh anh vô số lần, nhưng cũng chưa dám ra tay.
Bởi vì cô không phải là đối thủ của Nguyễn Hạo Thần.
Không nghĩ tới sau khi cô say lại thật sự đánh anh, còn có ra tay tàn nhẫn như thế.
Cảm giác này thật là sảng khoái.
Nguyễn Hạo Thần liếc cô một cái, tửu lượng của cô còn cần phải chuốc say sao?
Nhưng đêm qua anh thật sự hối hận đã chuốc say cô, có ai biết đêm qua anh đã làm bậy?
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy trong ánh mắt cô sắp không nhịn được, sắp tràn ý cười ra ngoài thì anh biết cô không còn tức giận nữa, cũng biết anh đã thành công thay đổi lực chú ý của cô.
Hôm nay anh còn có rất chuyện quan trọng muốn nói!!
Tô Khiết cũng không biết suy nghĩ của anh bây giờ, trong lòng cô rất vui vẻ, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa hạ xuống, mà còn cong lên.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô cười thì trong lòng nhộn nhạo, lúc cô cười lên thì thật sự rất đẹp, tuy rằng lúc này cô còn ngụy trang.
Nguyễn Hạo Thần nhớ tới lần trước anh nhìn thấy dáng vẻ thật sự của cô ở nước M thì con ngươi lóe lên, bàn tay bản năng giơ về phía cô.
Tô Khiết cho rằng anh muốn đánh mình, cho rằng anh muốn trả thù nên giật mình, nhanh chóng lăn một vòng né tránh.
Nguyễn Hạo Thần hơi giật mình, vừa tức giận lại có chút buồn cười, rốt cuộc trong đầu cô suy nghĩ cái gì vậy.Chương 930
Cô cho rằng anh sẽ đánh cô sao? Sao anh có thể đánh cô chứ? Sao anh nỡ đánh cô được?
Nếu anh thật sự đánh cô thì đêm qua sẽ không dung túng cô muốn làm gì thì làm trên người mình, biến anh trở thành dáng vẻ như vậy.
Tô Khiết thấy Nguyễn Hạo Thần không ra tay với mình thì ý thức được mình hiểu lâm, lúc này cô lăn qua giường bên kia, lúc dời mắt vẫn có thể nhìn rõ ‘vết thương: trên người anh.
Tô Khiết cảm giác mình không nên nhẫn tâm nhìn, cho nên cô áp mặt xuống giường.
Lúc cô áp mặt xuống giường thì khóe môi lại không nhịn được nở nụ cười.
Được rồi, cô thừa nhận mình áp mặt xuống giường là vì lén cười, cô vừa thấy những ‘vết thương’ của Nguyễn Hạo Thần thì lại muốn cười.
Mặc dù Nguyễn Hạo Thần không thấy cô cười nhưng cũng có thể đoán được, được rồi, để cô cười thêm một lúc, tiếp theo anh xem cô còn có thể cười được hay không?
“Đây là đâu?” Tô Khiết hết giận, cười xong thì cũng khôi phục lý trí.
Hiện tại Nguyễn Hạo Thần đánh chết cũng không thừa nhận bản thỏa thuận ngày hôm qua, chứng minh bản thỏa thuận không phải là chuyện chính, Nguyễn Hạo Thần chỉ dùng bản thỏa thuận để lừa cô đến.
Nguyễn Hạo Thần tốn nhiều công sức lừa cô xuất hiện, chuốc say cô, sau đó lại đưa cô đến đây, rốt cuộc là vì sao?
Tô Khiết cảm giác đây mới là chuyện chính.
“Đây là phòng tổng thống 2201 của khách sạn Hoàn Vũ.” Nguyễn Hạo Thần nhìn lưng cô thì chậm rãi mở miệng, anh cố ý dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua bất cứ phản ứng nào của cô.
Lúc này cô áp mặt xuống giường, Nguyễn Hạo Thần nhìn không thấy sự thay đổi sắc mặt, Nguyễn Hạo Thần vốn không hy vọng xa vời có thể nhìn ra được sự khác thường từ trên mặt cô, bởi vì anh biết cô che giấu quá tốt.
Anh cảm giác có lẽ có thể nhìn ra được gì đó thì phản ứng cơ thể của cô.
Cho nên anh mới để cô nằm sấp như thế.
Tô Khiết nằm sấp trên giường nghe anh nói thì trong lòng giật mình, phòng tổng thống 2201 của khách sạn Hoàn Vũ?
Khó trách cô thấy quen thuộc như thế, căn phòng đen tối năm năm trước, cô cũng không nhìn thấy rõ, nhưng lần trước sau khi cô say rượu thì Nguyễn Hạo Thần cũng đưa cô đến đây, lân đó cô nhìn thấy rõ.
Sao lại là chỗ này? Lần trước ở đây, lần này lại ở đây, lần trước Nguyễn Hạo Thần nói đúng lúc gần chỗ này nên mới đưa cô đến, còn lần này thì sao?
Trùng hợp sao?
Nhưng Tô Khiết không động đậy cũng không có bất cứ phản ứng nào: “Sao lại là khách sạn? Lần nào anh cũng thích đưa phụ nữ tới khách sạn sao?”
“Đây là phòng đặc biệt dành riêng cho tôi, không mở cho bất cứ ai, chỉ có tôi mới có thể ở đây.” Nguyễn Hạo Thần nhìn lưng cô, khóe môi cong lên, rõ ràng ý riêng.
Anh dừng một chút, lại chậm rãi nói: “Vẫn luôn như vậy, từ khi khách sạn này khai trương tới nay, ngoại trừ tôi thì không có ai từng sử dụng căn phòng này.”
Nguyễn Hạo Thần hoãn hoãn, lại cố ý cường điệu một câu: “Cũng không từng có người đàn ông khác sử dụng.”
Anh nói rất rõ ràng, với sự thông minh của cô thì chắc chắn có thể hiểu.Chương 931
Anh muốn nhìn cô giả vờ tới khi nào?
Tô Khiết nằm sấp trên giường, mí mắt đột giật giật, đầu quả tim cũng run rẩy.
Anh nói căn phòng tổng thống này đặc biệt dành riêng cho anh, chỉ có anh mới có thể sử dụng?
Vẫn luôn như vậy, không có ai từng sử dụng căn phòng này.
Vậy năm năm trước?!!
Tô Khiết cảm giác trái tim đột nhiên đập nhanh, không, không thể nào, không thể nào là anh. Dụ Vỹ Phàm rõ ràng nói với cô người kia là Mặc Diêm.
Nhưng anh ta nói ngoại trừ anh thì không có ai từng sử dụng căn phòng này, hơn nữa cũng không từng có người đàn ông khác sử dụng, anh nói như vậy là cố ý nói cho cô nghe.
Chẳng lẽ người đàn ông năm năm trước là anh sao? Thật sao? Thật như vậy sao?
Lúc này trong lòng Tô Khiết sợ hãi, nhưng cô nói với chính mình không thể hoảng sợ, không thể hoảng loạn, cũng có thể không phải như vậy.
Hoặc là cô suy nghĩ nhiều, anh cũng không nói thẳng chuyện gì!
Tô Khiết nghĩ cô nên thử thăm dò xem sao.
“Đặc biệt dành riêng để gặp tình nhân sao?” Tô Khiết vẫn nằm sấp không động đậy, tư thế không thay đổi, tiếng cười thỉnh thoảng truyền tới.
Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, tay dừng lại sau lưng cô, từ từ di chuyển lên phía trên, anh phát hiện đúng là không dễ dàng lấy được lời nói thật từ miệng của người phụ nữ này.
Cơ thể Tô Khiết run rẩy, bởi vì tay anh chạm vào lưng cô, cũng bởi vì trong lòng sợ hãi.
Tô Khiết cảm giác được tay anh ngày càng tùy ý, cả người cô không khống chế được căng thẳng.
Lúc này cô sợ sự đụng chạm của anh, có chút khó chịu cũng có chút hoảng sợ, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong con ngươi mang theo ý cười cố ý hỏi: “Anh nói xem, anh từng hẹn hò với bao nhiêu tình nhân ở đây? Chắc có cô Mộng đúng không?”
“Không có, chỉ có một mình em, nhưng năm năm trước, một người phụ nữ đã từng nhảy cửa sổ vào phòng tôi, cưỡng ép tôi, sau đó chạy thoát.” Đôi mắt anh khóa chặt lấy cô, lời nói vô cùng rõ ràng.
Ý tứ cũng đã biểu đạt lại rõ ràng bất quá.
Trong lòng Tô Khiết sợ hãi, may là cô đã sớm có chuẩn bị tâm lý, không đến mức làm cho mình lộ ra quá nhiều sự khác thường.
Xem ra năm năm trước người đàn ông kia thật sự là anh, không cần nghi ngờ chuyện này, lời này của anh đã đủ rõ ràng.
Mà trong lời anh nói, anh cũng đã biết người phụ nữ nhảy vào phòng anh vào năm năm trước là cô.
Nhưng anh biết là cô từ lúc nào?
Lúc này đầu óc Tô Khiết nhanh chóng hoạt động.
Chắc chắn trước kia anh không biết, nếu không anh đã sớm tính sổ với cô, không thể nào chờ tới bây giờ.
Lần trước ở bệnh viện cô thấy anh không hề nhắc đến chuyện này, cho nên khi đó có lẽ anh vẫn chưa biết.
Nhưng vì sao anh lại đột nhiên biết chứ?
Tô Khiết đột nhiên nhớ tới mình đã trói anh trên xe, khi cô rời đi thì đưa lưng về phía anh làm một động tác.
Lúc ấy cô có chút đắc ý, cho nên…Chương 932
Cô đột nhiên nhớ lại năm năm trước, khi cô rời khỏi phòng cũng đưa lưng làm động tác như vậy với người đàn ông kia.
Cho nên cô đã gậy ông đập lưng ông sao?
Với sự khôn khéo của Nguyễn Hạo Thần thì rất có thể phát hiện được điều gì đó qua động tác đó.
Cô nhớ lúc ấy mình chỉ dùng áo sơ mi trói chặt anh, nhưng sau đó anh không đuổi theo, khi ấy cô còn khó hiểu, hiện tại rốt cuộc cô đã hiểu, bởi vì động tác kia của cô nên Nguyễn Hạo Thần xác định cô chính là người phụ nữ năm năm trước, vì vậy anh không vội đuổi theo cô.
Sau đó anh lùi một bước tiến hai bước ở đây chờ cô.
Cho nên cô đã gậy ông đập lưng ông?
Khóe môi Tô Khiết giật giật, Tô Khiết, mày là heo sao?
Nhưng hiện tại Nguyễn Hạo Thần chỉ xác định là cô thông qua động tác kia, không có điều gì chứng minh.
Cho nên Nguyễn Hạo Thần mới nghĩ cách lừa cô tới chỗ này là vì muốn thử cô, xác nhận bước cuối cùng, hoặc là muốn cô tự thừa nhận.
Tô Khiết nhớ tới những chuyện mình đã làm với anh vào năm năm trước, nếu cô thừa nhận, Nguyễn Hạo Thần có bóp chết cô hay không?
Cho nên cô tuyệt đối, tuyệt đối không thể thừa nhận.
Đánh chết cô, cô đều tuyệt đối không thể thừa nhận.
“Phụt!!” Tô Khiết nhìn anh, đè xuống sự sợ hãi trong lòng, cười nói: “Không nghĩ tới Ngài Nguyễn còn trải qua chuyện như vậy, người phụ nữ kia đúng là lợi hại, đúng rồi, người phụ nữ kia là ai? Anh giới thiệu em làm quen đi, sự dũng cảm này đúng là không thể so sánh với người khác.”
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô cười thì khóe môi nhếch lên, không nói nữa, không biết đang nghĩ đến cái gì.
Bây giờ anh im lặng như vậy làm cho trong lòng Tô Khiết không nắm chắc được, lúc này cô không nhìn ra được anh đang suy nghĩ cái gì.
“Em phải đi rồi, ông nội còn ở bệnh viện, em phải đến chăm sóc ông nội.” Anh không nói lời nào nên Tô Khiết muốn rời đi, hiện tại trong lòng cô đang run rẩy.
Thật ra cô vốn có chút sợ anh, hiện tại cô đã biết người đàn ông năm năm trước là anh thì trong lòng càng sợ.
Hiện tại cô muốn trốn anh, trốn càng xa càng tốt.
Nguyễn Hạo Thần không nói chuyện, cũng không ngăn cản cô, đôi mắt vẫn luôn nhìn cô, cô đi đến đâu thì anh nhìn đến chỗ đó.
Tô Khiết bị anh nhìn như vậy thì cảm giác không được tự nhiên, cô không nói gì nữa, cầm lấy áo khoác của mình mặc lên người, sau đó nhanh chóng đi tới mở cửa phòng.
Lúc cô mở cửa thì khuôn mặt của thư ký Ngô đã sớm đứng đợi ngoài cửa đột nhiên phóng to trước mặt, lúc Tô Khiết nhìn thấy thư ký Ngô thì Tô Khiết hoảng sợ đến trái tim sắp nhảy ra ngoài.
Thư ký Ngô đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô như vậy thì phản ứng đầu tiên theo bản năng là hoảng sợ, thậm chí lùi lại phía sau một bước.
Nếu bình thường, cô bình tĩnh như vậy, không sợ nguy hiểm, không sợ gì cả, không bị dọa sợ, cũng sẽ không phản ứng như thế. Nhưng hiện tại trong lòng cô vốn không yên, cho nên cô biết phản ứng này của mình hoàn toàn khác xa với ngày thường.
Hơn nữa người này còn là thư ký Ngô, năm năm trước, thư ký Ngô đã cản cô ở cửa khách sạn, mặc dù thư ký Ngô không nhìn thấy rõ cô nhưng cô nhận ra thư ký Ngô.
Bình luận facebook