• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản (4 Viewers)

  • Chương 1180-1185

Chương 1180

“Tổng giám đốc? Ông cụ nằm viện là sao? Nếu ông cụ thật sự vì thế mà bị thương nhập viện, vậy chuyện này phiền toái hơn, phức tạp hơn rồi.” Lúc này giọng nói của thư ký Lưu cũng đã mang theo run rẩy.

Nguyễn Hạo Thần cũng xem những bình luận đó, thư ký Lưu nói rất đúng, nếu ông cụ thật sự vì thế mà nhập viện, vậy sẽ phiền toái hơn rồi.

Nếu như vậy thì tính chất sự việc nghiêm trọng hơn nhiều.

Anh hiểu rất rõ ông cụ Nguyễn, biết lúc đó ông cụ Nguyễn không thể nhảy thật được, nhưng nếu như bị thương, hoặc giả bộ bị thương nằm viện thì thế nào?!

Bằng sự hiểu biết của Nguyễn Hạo Thần về ông cụ Nguyễn, anh biết ông cụ Nguyễn thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.

Tóm lại, lúc này ông cụ Nguyễn nằm viện chắc chắn sẽ khiến sự việc càng khó giải quyết, nghiêm trọng hơn.

Nguyễn Hạo Thần mở danh bạ, tìm số điện thoại của nhà lớn nhà họ Nguyễn, anh muốn điều tra rõ ràng rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên, nhìn dãy số hiện trên màn hình, Nguyễn Hạo Thần hơi sửng sốt, sau đó vội vàng nhận điện thoại.

“Hạo Thần, chị muốn nói với em một tiếng xin lỗi, mấy ngày trước, ông cụ Nguyễn đến kiểm tra sức khỏe, đúng lúc chị có việc ra ngoài một chuyến, khi chị trở về thì bọn họ đi rồi, hôm nay ông cụ và bà cụ lại đến làm kiểm tra.” Khi Trác Hiểu Lam nói đến đây, thở dài một hơi rồi dừng lại.

Nguyễn Hạo Thần cầm điện thoại di động, đôi mắt khẽ híp lại, cũng không lên tiếng.

Nguyễn Hạo Thần không lên tiếng, Trác Hiểu Lam lại tiếp tục nói: “Kết quả kiểm tra hôm nay không được tốt lắm, nhưng cũng coi như bình thường, đến tuổi này của ông cụ, tình huống như vậy cũng coi như là tốt rồi, nhưng ông cụ khăng khăng muốn nằm viện, chị khuyên thế nào ông cụ cũng không nghe, bây giờ chị hết cách rồi, chỉ có thể sắp xếp giường bệnh cho ông cụ, thật ra với tình huống của ông cụ, nằm viện điều dưỡng mấy ngày cũng có chỗ tốt.”

Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn không lên tiếng, chỉ là đôi mắt nheo lại tăng thêm mấy phần rét lạnh.

“Nhưng đúng lúc này trợ lý của chị cho chị xem một video, chị xem xong rồi, cũng thấy một số bình luận bên dưới, Hạo Thần, xin lỗi, chị thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện thế này.” Trong giọng nói của Trác Hiểu Lam tràn đầy áy náy.

“Hạo Thần, thật ra cơ thể ông cụ hoàn toàn không có vấn đề gì, một vết thương cũng không có, hay là em đến đây đón ông cụ trở về đi, chị với trợ lý đều khuyên rồi, nhưng ông cụ không nghe.” Khi Trác Hiểu Lam nói lời này, còn liếc nhìn trợ lý đứng bên cạnh cô ta một cái.

Trợ lý nhanh chóng gật đầu.

“Ông cụ đang ở trong bệnh viện của chị?” Cuối cùng Nguyễn Hạo Thần lên tiếng, rõ ràng trong giọng nói mang theo mấy phần âm u, nghe không ra được điều gì, nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm sởn gai ốc.

“Ừ.” Trác Hiểu Lam nghe thấy giọng nói của anh, đáy lòng hơi run rẩy, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra ung dung, giọng nói cũng cực kỳ thản nhiên, thản nhiên đến mức khiến người ta không nghe ra bất kỳ khác thường gì.

“Vì sao hôm nay ông ta đột nhiên đến chỗ chị kiểm tra?” Nguyễn Hạo Thần cũng không muốn nghi ngờ Trác Hiểu Lam, năm đó nếu không phải có Trác Hiểu Lam giúp đỡ, chỉ sợ mẹ anh và cả Mộng Nhược Đình đều sẽ nguy hiểm tính mạng rồi.

Nhưng chuyện xảy ra quá trùng hợp khiến anh không thể không hỏi thêm.

Lần trước, ông cụ và bà cụ đi đến bệnh viện của Trác Hiểu Lam phát hiện chuyện Tô Khiết không thể sinh con, lần này xảy ra chuyện như vậy, ông cụ lại đúng lúc đến bệnh viện của Trác Hiểu Lam, chuyện này thật sự đều là trùng hợp sao?
Chương 1181
“Lúc trước là chị gọi điện thoại bảo bọn họ đến.” Tay cầm điện thoại của Trác Hiểu Lam siết chặt lại, cô ta không ngờ Nguyễn Hạo Thần sẽ hỏi mình như vậy, anh đang nghi ngờ cô ta sao?
Sau khi Trác Hiểu Lam nói xong lời này, cũng không giải thích thêm gì nữa, dừng lại một lát, sau đó cô ta mới nói tiếp: “Rất xin lỗi, bởi vì quyết định của chị đã tạo nên phiền phức cho các em.”
Nguyễn Hạo Thần nghe thấy áy náy trong lời nói của cô ta, cũng nghe ra lạnh lẽo và xa cách trong giọng điệu của cô ta lúc này, đôi mắt Nguyễn Hạo Thần vẫn nheo lại, không nói thêm gì.
Trác Hiểu Lam mà anh biết vẫn luôn là người kiêu ngạo, phản ứng và lời nói lúc này của cô ta rất bình thường.
Nhưng anh luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
“Hiểu lầm chị gây ra, chị sẽ nghĩ cách giải quyết, chị cúp trước.” Sau khi nói xong thì Trác Hiểu Lam trực tiếp cúp máy, giọng nói kia vô cùng lạnh lẽo, không còn phần thân thiết duy nhất đối với anh như bình thường nữa.
Sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt Trác Hiểu Lam lập tức trở nên trắng bệch, trắng đến mức gần như không nhìn thấy chút màu máu nào, cô ta không ngờ Nguyễn Hạo Thần lại đối xử cô ta như vậy?
Cô ta cho rằng, ít nhất anh sẽ tin tưởng lời cô ta nói, cô ta cho rằng, ít nhất ở trong lòng anh, cô ta vẫn có một vị trí đặc biệt, cô ta cho rằng, cho dù cô ta làm gì, anh cũng sẽ không nghi ngờ cô ta.
Thái độ vừa rồi của anh, giọng điệu vừa rồi của anh, lời nói vừa rồi của anh, tổn thương sâu sắc đến cô ta.
Anh có biết? Tất cả những gì cô ta làm đều là vì anh, cô ta không muốn nhìn anh càng lún càng sâu, cô ta không muốn nhìn anh sau này phải đau khổ.
Vì anh, thậm chí cô ta không ngại làm những chuyện vi phạm đến nguyên tắc của mình kia.
Nhưng anh thì sao? Vậy mà anh lại tuyệt tình với cô ta như vậy?
“Viện trưởng, chị sao rồi? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Trợ lý nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, hơi lo lắng.
“Bên ngoài bệnh viện có phóng viên không?” Trác Hiểu Lam lặng lẽ thở ra một hơi, để mình bình tĩnh lại, cô ta biết, bây giờ cô ta nhất định phải đi làm một số việc.
“Có, vừa rồi có hai phóng viên muốn tiến vào, nhưng đã bị bảo vệ ngăn lại, phóng viên bây giờ bắt tin nhanh nhẹn thật đấy, tốc độ vô cùng nhanh, tin tức ông cụ Nguyễn nằm trong bệnh viện của chúng ta vừa truyền ra ngoài chưa được bao lâu, phóng viên đã chạy đến cả rồi, nói thật, có đôi khi cảm thấy phóng viên bây giờ quả thật rất đáng sợ.” Khi trợ lý nói đến phóng viên, không nhịn được lắc đầu.
“Em đi sắp xếp một chút, chị muốn gặp những phóng viên kia.” Trác Hiểu Lam liếc nhìn cô ta, ánh mắt chợt lóe, nhưng trên mặt cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc.
“Viện trưởng muốn gặp phóng viên?” Trợ lý sửng sốt, đôi mắt trợn tròn: “Viện trưởng muốn làm gì?”
Trác Hiểu Lam không trả lời, chỉ là đôi mắt thoáng vẻ nặng nề.
“Viện trưởng, lúc này gặp phóng viên, sợ rằng sẽ gây nên phiền toái không cần thiết, e rằng bọn họ…” Trợ lý là một người nhiệt tình mà không hề có mưu tính gì, vì vậy mặc dù nhìn ra Trác Hiểu Lam không vui lắm, cô ta vẫn không nhịn được nói thêm một câu.
“Em đi sắp xếp đi.” Trác Hiểu Lam ngẩng đầu, liếc nhìn cô ta một lần nữa, trực tiếp cắt ngang lời cô ta nói, rõ ràng trong giọng nói kia cũng mang theo lạnh lẽo.
“Được, em lập tức đi sắp xếp.” Trợ lý lặng lẽ thở hắt ra, nếu thái độ Trác Hiểu Lam đã kiên quyết như vậy, tất nhiên cô ta cũng không tiện nói thêm gì nữa rồi.
Chương 1182
Chờ đến khi trợ lý đi xuống, bên ngoài bệnh viện đã có không ít phóng viên nghe tin chạy đến, chuyện video gây náo động quá lớn, chú ý quá cao, tin tức ông cụ Nguyễn nằm viện vừa được công bố ra ngoài, mọi người đều giống như phát điên, muốn biết tình huống hiện giờ của ông cụ Nguyễn.
Với tư cách là một phóng viên, tất nhiên đều muốn lấy được tin tức chính xác đầu tiên.
Trợ lý nhìn đám phóng viên chen chúc ở đó, khiếp sợ vô cùng, không biết Viện trưởng muốn gặp phóng viên làm gì? Nhiều phóng viên như vậy, đến lúc đó có thể bị mất khống chế hay không?
Sau khi Nguyễn Hạo Thần cúp điện thoại, dường như trong mắt tăng thêm chút cảm xúc phức tạp, cuộc gọi của Trác Hiểu Lam khiến anh hiểu rõ tình huống cơ bản, vì vậy, anh cũng không cần phải gọi điện thoại về nhà tổ nữa.
Anh cũng không muốn đến bệnh viện, bởi vì anh biết, Trác Hiểu Lam không khuyên nổi, anh càng không khuyên nổi, anh rất hiểu ông cụ.
Bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Tô Khiết, ngay sau đó, Nguyễn Hạo Thần vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài phòng làm việc, cùng lúc đó, anh cũng bấm số điện thoại của Tô Khiết.
Giờ phút này, Tô Khiết đang ở trong phòng ngủ của mình tại nhà lớn của nhà họ Tô, mấy ngày trước vì chuyện vụ án, cô vẫn luôn không được nghỉ ngơi tốt, tối qua lại nói chuyện với bà cụ Đường đến nửa đêm, vì vậy cô mới nằm trên giường không bao lâu thì đã thiếp đi.
“Alo.” Nghe thấy điện thoại di động vang lên, Tô Khiết tìm điện thoại rồi bắt máy, trong giọng nói mang theo lười biếng và mơ màng khi chưa tỉnh ngủ.
“Em đang ngủ?” Nguyễn Hạo Thần nghe thấy giọng điệu của cô như vậy, hơi ngẩn ra, bây giờ bên ngoài ầm ĩ thành thế này rồi, cô còn đang ngủ?!
Thư ký Lưu đi theo sau Nguyễn Hạo Thần ra ngoài, sau khi nghe thấy câu đó, khóe miệng giật mạnh, vậy mà lúc này mợ chủ còn đang ngủ, mợ chủ đúng là rất lợi hại!!!
“Ừm, đêm qua nói chuyện với bà ngoại rất muộn, hơi buồn ngủ.” Tô Khiết cũng không rời giường, trong giọng nói vẫn mang cảm giác lười biếng, mơ màng lại tựa như đang làm nũng.
Nguyễn Hạo Thần: “…”
Cô cũng thật dũng cảm, cho dù cô không biết chuyện video bị đăng lên kia, nhưng lúc trước ông cụ và bà cụ đi tìm cô, cô không hề đặt trong lòng sao?
Khóe miệng Nguyễn Hạo Thần khẽ cong lên, không nhịn được nở nụ cười, anh biết cô vẫn luôn khống chế tâm trạng rất tốt, vốn dĩ anh còn đang lo lắng cho cô, bây giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết phải như vậy.
“Ngủ đủ chưa?” Giờ phút này, Nguyễn Hạo Thần chợt bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở nên đặc biệt nhẹ nhàng.
“Chưa, em muốn ngủ thêm một lát.” Tô Khiết thật sự rất mệt mỏi, rất buồn ngủ, lúc nói chuyện đôi mắt từ từ khép lại, cũng không cúp điện thoại, nhưng rõ ràng nghe giọng nói nhẹ hơn rất nhiều, chậm hơn rất nhiều, hình như lại sắp ngủ thiếp đi rồi.
“Em ở đâu? Anh đến chỗ em.” Nghe thấy lời cô nói, độ cong trên khóe môi Nguyễn Hạo Thần dần dần rộng mở.
“Không, em muốn ngủ một lát, không cần các anh ở cùng, một người hai người các anh ở cùng, em cũng không thể ngủ được.” Tô Khiết nói rồi dừng một lát, lại đặc biệt nhấn mạnh một câu: “Đặc biệt là anh.”
Hai mắt Tô Khiết vẫn đang nhắm, giờ phút này có lẽ cô đang đứng giữa ranh giới nửa tỉnh nửa ngủ, nếu không, chắc hẳn cô cũng sẽ không nói ra lời như vậy.
Hô hấp của Nguyễn Hạo Thần chợt dừng lại, nụ cười trên khóe môi không ngừng lan ra, giờ phút này, mơ hồ tăng thêm mấy phần khác thường.
Anh nghe ra được, chắc hẳn lúc này cô không hoàn toàn tỉnh táo, anh cũng biết, nếu như cô hoàn toàn tỉnh táo, chắc chắn sẽ không nói ra lời khiến người ta có suy nghĩ vẩn vơ như vậy.
Chương 1183

“Ngoan, nói cho anh biết, em đang ở đâu?” Rõ ràng trong giọng nói của cậu ba Nguyễn tăng thêm ngữ điệu dỗ dành.

“Ở nhà.” Tô Khiết cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, trả lời theo bản năng.

“Nhà nào?” Nguyễn Hạo Thần ngẩn người, cô nói ở nhà, là nhà nào? Nhà họ Đường? Hay là nhà họ Tô?

Nhưng Tô Khiết đã ngủ rồi, vì vậy cũng không trả lời anh, điện thoại của cô cũng không cúp, chỉ từ từ trượt xuống bên cạnh.

Nguyễn Hạo Thần không nghe được câu trả lời của cô, thầm thở dài một hơi, xem ra sức quyến rũ của anh không đủ, vậy mà cô lại có thể ngủ thiếp đi khi đang nói chuyện điện thoại với anh, ôi, cô gái không tim không phổi mà.

Ít nhất trước khi cô ngủ cũng nên nói rõ ràng với anh chứ.

Nhưng mà Nguyễn Hạo Thần ngẫm nghĩ, trước đó không lâu ông cụ và bà cụ mới đi tìm cô, cô lúc đó đang sắm vai Tô Khiết, vì vậy, chắc hẳn bây giờ cô đang ở tại nhà lớn của nhà họ Tô.

Nguyễn Hạo Thần ra khỏi công ty, lái xe đến nhà họ Tô.

Bên trong nhà lớn của nhà họ Tô, lúc này Tô Khiết đang ngủ say sưa trên tầng, hồn nhiên không biết tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài.

Sau khi Tô Khiết lên tầng, Lưu Vũ và Tô Trung Dung rời đi, mưu đồ bí mật chuyện lớn của bọn họ.

Tô Chí Long không đợi nổi ở trong nhà, vội vàng đi tìm đám bạn xấu kia của anh ta.

Khi Tô Nghiên Nghiên nhìn thấy video liên quan đến Tô Khiết kia, cũng vô cùng kinh ngạc, sau khi lấy lại tinh thần, cô ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt để bôi xấu Tô Khiết, vì vậy, cô ta trở về phòng, ‘vạch trần’ rất nhiều tin tức liên quan đến Tô Khiết, lúc này Tô Nghiên Nghiên đang ở trong phòng vắt óc suy tính xem còn có thể đăng cái gì nữa…

Khi Nguyễn Hạo Thần đi vào nhà lớn của nhà họ Tô, cũng chỉ có một mình quản gia ở dưới nhà.

“Ngài Nguyễn, sao ngài lại đến đây?” Lần trước Nguyễn Hạo Thần đến nhà họ Tô, quản gia biết anh, chỉ là lúc này thấy một mình anh đột nhiên đến đây, vẫn hơi bất ngờ.

“Ngài Nguyễn muốn tìm ông chủ? Hay là cô cả?” Lời nói của quản gia vô cùng đúng mực.

“Tôi tìm Khiết Khiết.” Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn quản gia, khóe môi hơi nhếch lên, trên mặt vẫn mang theo nụ cười.

Quản gia sững lại, mọi người đều nói cậu ba Nguyễn lạnh lùng vô tình, giống như Diêm Vương mặt lạnh, sao thoạt nhìn lại vẫn dịu dàng vậy chứ.

“Cô cả đang nghỉ ngơi trong phòng trên tầng, tôi đi mời cô cả xuống.” Quản gia cũng không hỏi nhiều, muốn đi lên tầng gọi Tô Khiết.

“Không cần, tự tôi đi lên.” Chỉ là, Nguyễn Hạo Thần lại đi lên tầng trước ông ta, nhưng mới đi được hai bước anh đã dừng lại: “Là gian phòng nào?”

Bình thường Tô Khiết rất ít khi ở tại nhà họ Tô, mà tổng cộng anh mới đến một lần, cũng không vào phòng cô, vì vậy anh không biết đâu là phòng của cô.

“Lên tầng, là phòng thứ ba bên phải.” Lúc này quản gia ngẩn ra, vẫn chưa lấy lại tinh thần, trả lời theo bản năng.

Sau đó Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng đi lên.

Sau khi lấy lại tinh thần, đôi mắt quản gia vô thức lóe lên, lúc này cô cả đang nghỉ ngơi…
Chương 1184

Bây giờ cô cả đang nghỉ ngơi đấy, cậu ba Nguyễn cứ đi đến phòng cô cả như vậy? Thích hợp sao?

Dường như không được thích hợp cho lắm? Nhưng vì sao cậu ba Nguyễn không cảm thấy là không thích hợp chứ? Hơn nữa còn tự nhiên như vậy, thậm chí còn cho là đương nhiên nữa?

Quản gia đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy tiếng mở cửa.

Quản gia sợ hãi, mí mắt giật giật, cô cả đang nghỉ ngơi đấy, lỡ như quần áo không chỉnh tề? Lỡ như…

Nhưng rõ ràng bây giờ quản gia nghĩ những điều này thì đã muộn rồi, bởi vì cậu ba Nguyễn đã tiến vào phòng của cô cả nhà ông ta, còn đóng cửa phòng lại.

Mí mắt quản gia lại giật giật thêm mấy cái, còn vô thức nuốt nước miếng.

Trong phòng, Tô Khiết đang ngủ say sưa, Nguyễn Hạo Thần bước vào, cô cũng không nghe thấy.

Nguyễn Hạo Thần đi đến, ngồi bên cạnh cô, thấy cô mệt mỏi như vậy, vốn dĩ anh không muốn đánh thức cô, nhưng nhìn thấy cô ở khoảng cách gần như thế, nhìn thấy cánh môi đỏ tươi ướt át của cô, cuối cùng anh vẫn không nhịn được cúi đầu hôn lên môi cô.

Vốn nghĩ chỉ hôn nhẹ một cái, nhưng vừa chạm vào môi cô, anh không cách nào khống chế bản thân, nụ hôn của anh không nhịn được mà xâm nhập ngày càng sâu hơn, từ hôn khẽ đến hôn sâu, từ nhẹ nhàng chậm rãi đến mạnh mẽ dữ dội.

Tô Khiết bị anh hôn tỉnh dậy, cô mở to mắt nhìn anh, đôi mắt chớp chớp, lại chớp chớp, sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Anh có thể cho em ngủ ngon một giấc không?”

Cô cũng không muốn hỏi anh vì sao xuất hiện trong phòng cô, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Khi Tô Khiết nói lời này, thật ra cũng không ôm hi vọng gì, cô hiểu rõ anh, dưới tình huống như bây giờ, anh có thể cho cô ngủ một giấc thật ngon? Đó chắc chắn là không thể nào.

Nhưng bây giờ cô thật sự rất muốn ngủ, Tô Khiết nhắm mắt lại, quyết định không để ý đến anh, ngủ tiếp.

Nhưng mà, khiến Tô Khiết không ngờ là, cậu ba Nguyễn đột nhiên trở nên yên tĩnh, đặc biệt thành thật, thành thật đến mức khiến Tô Khiết nghi ngờ người đàn ông này không phải là Nguyễn Hạo Thần.

“Khiết Khiết, xin lỗi, để em phải chịu oan ức rồi.” Nguyễn Hạo Thần dán mặt ở bên tai cô, giọng nói kia rất nhẹ, rất chậm, nhưng Tô Khiết lại nghe đặc biệt rõ ràng.

Tô Khiết sửng sốt, cậu ba Nguyễn nói xin lỗi? Đây quả thật là lần đầu tiên trước giờ chưa từng có?

Không đúng, vì sao anh muốn nói xin lỗi cô? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Khiến cho cô chịu oan ức? Chuyện gì khiến cô chịu oan ức?

“Khiết Khiết, cám ơn em đã không đồng ý.” Tô Khiết còn đang nghi ngờ, lại nghe thấy giọng nói Nguyễn Hạo Thần chậm rãi truyền vào trong tai mình.

“Anh đang nói chuyện ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đến tìm em?” Trước giờ Tô Khiết vẫn rất thông minh, mặc dù lời anh nói lập lờ nước đôi, nhưng sau khi kết nối lại với nhau, Tô Khiết cũng hiểu rõ anh đang nói đến cái gì.

“Ừ, cám ơn em không đồng ý bọn họ.” Nguyễn Hạo Thần vẫn không ngẩng đầu, chỉ hôn mạnh một cái lên cổ cô, nghe ra được kích động trong giọng nói của anh, cũng nghe ra được vui mừng trong tâm trạng lúc này của anh.

“Nhưng mà, em đồng ý với bọn họ rồi.” Hai mắt Tô Khiết lóe sáng, trên mặt cũng tăng thêm nét nghi ngờ, rõ ràng lúc ấy cô đồng ý với ông cụ Nguyễn rồi.

Dựa vào tác phong của ông cụ Nguyễn, cô đồng ý, ông cụ Nguyễn không thể nào nói với Nguyễn Hạo Thần là cô không đồng ý, nói như vậy ông cụ Nguyễn cũng không có lợi ích gì.

Đã xảy ra chuyện gì?
Chương 1185
Ngay sau đó, cơ thể Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cứng đờ, môi anh rơi lên trên cổ cô, giống như bị ấn nút tạm dừng, không hề nhúc nhích, anh nghe thấy lời cô nói, nghe thấy rất rõ ràng, nhưng giờ phút này anh thật sự hi vọng mình không nghe thấy.
Cô nói, cô đồng ý rồi? Đồng ý chia tay với anh?
Mặc dù thế này không giống như trong video, nhưng anh biết lời cô nói chắc chắn là thật, bởi vì anh biết, cho đến bây giờ cô sẽ không nói dối anh.
Giờ phút này, Nguyễn Hạo Thần thất vọng, trái tim của anh dường như bỗng dưng bị cái gì đâm trúng, đau đến mức khiến toàn thân anh không còn sức lực.
Một lát sau, Nguyễn Hạo Thần mới ngẩng đầu nhìn cô, bờ môi anh khẽ cử động, chậm rãi gằn từng chữ từng chữ: “Em nói, em đồng ý với bọn họ rồi sao?”
Khi anh nói mấy lời đó, trong giọng nói mang theo run rẩy, anh biết từ trước đến giờ cô luôn là người giữ đúng lời hứa, nếu cô thật sự đồng ý, chắc chắn sẽ làm được.
Giống như lúc trước anh ký hợp đồng với cô vậy, lúc đó cô đồng ý giúp anh lấy được cổ phần của Nguyễn thị, cô đã thật sự làm được.
Vì vậy, giờ phút này anh càng lo lắng hơn, thậm chí còn có sợ hãi.
“Đúng vậy, em đồng ý với bọn họ rồi.” Tô Khiết chậm rãi gật đầu, cô cảm thấy việc này rất kỳ lạ: “Là ai nói với anh rằng em không đồng ý?”
Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn cô, ánh mắt càng ngày càng trầm xuống, đôi tay càng ngày càng nắm chặt, anh cảm thấy trái tim của mình tựa như rơi vào hầm băng, trong nháy mắt lạnh lẽo đến cực hạn.
Cô nói cô đồng ý rồi?!
Hơn nữa, khuôn mặt của cô vẫn là với vẻ đương nhiên như vậy
Cho nên, cô cảm thấy cô đồng ý là rất bình thường? Cô cảm thấy cô đồng ý là rất chính xác?
Cho nên, chia tay với anh, với cô mà nói vốn dĩ không phải là chuyện phiền muộn gì của cô.
Hoặc là, với cô mà nói còn là một sự giải thoát phải không?
Ngay sau đó, Nguyễn Hạo Thần bật dậy, ngồi lên, anh xoay người, quay lưng về phía cô, không có nhìn cô, cứ như vậy, anh rất muốn đứng lên rời đi, anh đã làm nhiều như thế, anh cho rằng cô đã hiểu, kết quả cô dễ dàng mà đồng ý chia tay với anh như vậy.
“Tô Khiết, em chắc là biết ông sẽ không thật sự nhảy xuống, đúng không?
Nguyễn Hạo Thần thầm thở dài, vẫn không nhịn được đã hỏi một câu như vậy.
Anh biết sự thông minh của cô, cô luôn luôn hiểu rõ lòng người nhất, anh đều biết ông cụ thật sự không có khả năng nhảy xuống, cô không thể nào không biết được,
Anh biết rõ sự thật như vậy, nhưng lúc này, anh vẫn hỏi cô.
“Ừ, em biết, em biết ông cụ là hù doạ em, nhưng mà ngộ nhỡ…..”
Đương nhiên Tô Khiết biết đó là mánh khoé của ông cụ Nguyễn, nhưng mà ngay lúc đó, cửa sổ đột nhiên bị mở ra, cô vẫn là hơi lo lắng ông cụ Nguyễn thật sự sẽ nhảy xuống dưới.
“Em biết ông cụ sẽ không nhảy, sẽ không có ngộ nhỡ gì, ông cụ sợ chết so với bất kỳ người nào.”
Nguyễn Hạo Thần vẫn như cũ không có quay đầu lại nhìn cô, trong giọng nói của anh lúc này, mờ mờ ảo ảo giống như càng nhiều thêm vài phần lạnh lùng nặng nề.
Ông cụ sợ chết, anh có thể nhìn ra, anh không tin cô không nhìn ra.
Cô thế nhưng là chuyên gia về tâm lý tội phạm
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom