• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản (2 Viewers)

  • Chương 1200-1203

Chương 1200
“Ông Nguyễn, tôi nghe nói rằng cậu ba Nguyễn đã mua lại của Tô thị, và tôi nghe nói rằng cậu ba Nguyễn đã chuyển nhượng Tô thị đã mua lại cho Tô Khiết. Chuyện này có thật không?” Một phóng viên đột nhiên chuyển chủ đề.
“Đây là chuyện của công ty, tôi không hiểu rõ lắm, nhưng Tô Khiết không xấu xa như các người nghĩ, hơn nữa cô ấy cũng không phải là người tham lam. Cho dù Nguyễn Hạo Thần đưa nó cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ không muốn.” Bà ta trả lời câu hỏi của phóng viên một cách tích cực.
Bà Nguyễn nói điều này rất thông minh, có nghĩa là nếu Tô Khiết thực sự muốn nó, thì cô sẽ là một người tham lam và xấu xa.
Trong một thời gian, video đã được tải lên một cách điên cuồng trên Internet, nhanh hơn và điên cuồng hơn video trước đó.
Và càng ngày càng có nhiều người xúc phạm Tô Khiết bên dưới, và lời mắng chửi càng ngày càng khó nghe.
Mọi người quát rằng Tô Khiết là kẻ giết người, cho rằng Tô Khiết nên bị bắt, có người nói Tô Khiết nên bị đẩy xuống lầu để cô ta cũng phải nếm mùi vị này.
Dù sao trước đây cũng chỉ là phỏng đoán, nhưng bây giờ có ‘bằng chứng’, đã là ‘sự thật’ rồi, nên mọi người chửi bới nó cũng tự nhiên hơn.
Tô Khiết vốn là một ‘người nổi tiếng’ ở thành phố A. Lần này mọi chuyện của cô đều bị vách trần, rất nhiều người vây quanh biệt thự của nhà họ Tô, kêu gào yêu cầu Tô Khiết ra ngoài để bồi thường.
Những người đó là các phóng viên, ngoài ra còn có một nhóm người khác.
Trong trường hợp này, nếu Tô Khiết đi ra ngoài, có lẽ sẽ bị mọi người phun nước bọt đến chết mất.
Lúc này Tô Khiết đang ở nhà họ Đường, mà ông Tô đang ở nhà, ông Tô vốn dĩ muốn đi ra ngoài giải thích với mọi người, nhưng bọn họ không thèm nghe, ném trứng, thậm chí là đá vào người ông.
Cũng may có quản gia bảo vệ, ông Tô không bị thương, quản gia bị ném một quả trứng. Lần này, Trác Hiểu Lam cũng bị mắng té tát phun máu chó, tất cả đều tố cáo Trác Hiểu Lam là bác sĩ nhưng lại nói dối lừa gạt người khác, cho rằng Trác Hiểu Lam lợi dụng nhà họ Tô để che giấu cho Tô Khiết.
Ngay sau khi Trác Hiểu Lam ra khỏi cổng bệnh viện bị ném một quả trứng vào người, cho nên Trác Hiểu Lam không dám ra khỏi bệnh viện nữa.
“Thật quá đáng, bọn họ thật quá đáng.” Bà Đường tức giận nhảy dựng lên: “Bọn họ rõ ràng là nói dối. Không ngờ bọn họ lại xảo quyệt như vậy.” Tô Khiết nhìn bà ông Nguyễn trong video, Tô Khiết nghe vậy, khóe môi hơi nhếch lên một chút, quả nhiên, bà Nguyễn này mới đích thật là cao thủ!
“Bây giờ nên làm như thế nào?”
Hiện tại cổng nhà họ Tô đều đã bị chặn, ông cụ Tô không dám đi ra ngoài, những lời mắng chửi trên mạng càng ngày càng khó nghe, không chỉ có Khiết Khiết bị mắng mà lần này cả Trác Hiểu Lam cũng bị mắng đến phát mệt.”
Bà cụ Đường càng thấy càng lo lắng.
“Bây giờ trừ khi có thể chứng minh được rằng vết thương của ông Nguyễn là giả? Còn không thì …”
Sắc mặt lúc này của ông cụ Đường ngưng trọng lại, muốn nói lại thôi, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng.
“Chuyện này rõ ràng là do hai lão già nhà họ Nguyễn đã thương lượng, tính kế hết rồi, làm sao chứng minh được? Ông Nguyễn thật sự là lão già xảo quyệt, ông ta đã tính kế như vậy, nhất định sẽ không để cho chúng ta có bất kỳ cơ hội nào.”
Chính vì hiểu được điều này nên bà Đường mới càng lo lắng hơn.
“Cháu lại cảm thấy rằng đây là một cơ hội tốt làm một mà khỏe mười.” Khóe môi Tô Khiết từ từ cong lên, vốn dĩ cô cho rằng đoạn video này không phải do ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn gửi cho nên không muốn cãi nhau kịch liệt với bọn họ, không ngờ bọn họ lại nhẫn tâm đến mức như vậy.
Đã như vậy cũng đừng trách cô.
Chương 1201

Nếu không làm gì đó thì quá uổng công sức của bọn họ rồi! “Khiết Khiết, cháu có cách nào không?” Bà Đường nhanh chóng nhìn về phía Tô Khiết.

“Cháu nghĩ cháu nên đi gặp bọn họ xem xem.” Nụ cười khẽ nhếch trên môi của Tô Khiết từ từ biến mất, người ta đã náo loạn như vậy, cô cũng không thể cứ luôn tránh mãi được!

Đã muốn chơi, thì phải chơi lớn hơn một chút, như vậy mới thú vị.

Tô Khiết chưa bao giờ là người mặc cho người ta ức hiếp, chẳng qua chỉ vì bọn họ là ông, bà nội của Nguyễn Hạo Thần, với lại cũng đều đã lớn tuổi rồi, cô vốn tưởng rằng mình có thể chịu đựng được.

Nhưng hiện tại cô phát hiện, nếu mình nhẫn nhịn, nhưng lại không được yên tĩnh, chỉ làm cho người ta được nước lấn tới mà thôi.

“Cháu định đi gặp họ sao? Gặp họ vào lúc này không phải không thích hợp sao? Nếu bị phóng viên phát hiện? Hay bị người của họ chặn lại?”

Vẻ mặt ngạc nhiên của bà cụ Đường thay đổi, nhanh chóng bước tới ngăn Tô Khiết: “Không được, bà ngoại không thể để cháu đi gặp bọn họ được. Bà ngoại biết quá rõ lão già nhà họ Nguyễn là người như thế nào, ông ta có thể làm mọi thứ, nói không chừng ông ta đã giăng bẫy và đang đợi cháu ở đó.”

“Bà ngoại, bà đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.” Tô Khiết biết bà cụ đang lo lắng cho mình, đương nhiên những gì bà cụ lo lắng cũng có lý do.

Nhưng cô đương nhiên có cách của cô.

“Bà không cần lo lắng thái quá thế đâu, bà đã quên Khiết Khiết làm gì rồi à? Lấy năng lực của Khiết Khiết thì sao mà dễ mắc lừa như vậy được.”

Ông cụ Đường tương đối bình tĩnh hơn, biết rõ khả năng của Tô Khiết, mặc dù ông cụ Nguyễn là lão già xảo quyệt, nhưng chưa chắc ông ta đã là đối thủ của Tô Khiết.

Bà Đường sửng sốt, thầm thở ra nhưng vẻ mặt vẫn lo lắng: “Vậy cháu phải cẩn thận một chút, đừng để bị lão già đó lừa gạt, lão già kia gian xảo như vậy, có nên để Đường Lăng đi cùng không?”

“Bà ngoại, cháu lấy thân phận Tô Khiết để đến gặp ông Nguyễn, anh trai đi cùng không thích hợp, cháu phải về nhà họ Tô một chuyến trước để xem tình hình ông nội thế nào đã.”

Tô Khiết không nhịn được cười khi nghe bà Đường nói vậy, bà cụ lo lắng đến lú lẫn rồi.

“Ừ, nên đi thăm ông cụ Tô, lần này ông cụ chắc đã bị cháu làm cho mệt rồi, ông ấy cũng là người kiêu ngạo cả đời, bây giờ tuổi đã lớn mà còn bị chửi vì chuyện của cháu, còn bị chửi té tát nữa, hẳn là không thoải mái, bọn họ thật sự quá đáng rồi.”

Bà Đường không khỏi thở dài, biết tình hình bên phía ông Tô, thật sự là làm khó cho ông ấy rồi.

“Khiết Khiết, tại sao chúng ta không tiết lộ thân phận của cháu cho bên ngoài biết? Công khai Đường Thấm Nhi là Tô Khiết, đến lúc đó bà ngược lại phải nhìn xem hai lão già kia còn dám bắt nạt cháu không.”

Bà Đường đang nghĩ cách bảo vệ cháu gái mình tốt hơn nên mới nghĩ như vậy, những cái khác cũng không muốn quan tâm nữa.

“Không được, hiện tại không thể công khai. Tình hình hiện giờ sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Đường.”

Tô Khiết ngăn cản suy nghĩ của bà Đường, hiện giờ rất nhiều phóng viên đang chen chúc bên ngoài biệt thự nhà họ Tô, nếu để cho bọn họ biết Đường Thấm Nhi chính là Tô Khiết, e rằng những người đó cũng sẽ chặn cửa nhà họ Đường.

Thân phận của nhà họ Đường quá nhạy cảm, hơn nữa nhà họ Cố đang nhìn chằm chằm, cho nên không thể có bất cứ sai sót nào.

“Bà ngoại, bà phải tin cháu. Chuyện nhỏ này đối với cháu không khó. Chỉ cần ở nhà chờ xem diễn là được.” Tô Khiết kiên nhẫn thuyết phục bà Đường.
Chương 1202

“Cháu hứa sẽ cho ông bà xem một bộ phim đặc sắc, hơn nữa tiếp theo đây, cháu còn sẽ cần sự giúp đỡ của ông bà ngoại nữa.”

Tô Khiết sợ bà Đường sẽ cố chấp thêm nữa nên đã nói trước một phần kế hoạch của mình.

“Thật sao? Chúng ta cần làm gì? Nói mau, ta cùng ông ngoại cháu chuẩn bị.”

Bà Đường cuối cùng cũng yên tâm khi nghe Tô Khiết nói như vậy, trong lòng nhất thời hơi hứng thú.

Tô Khiết không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ của bà Đường, thật ra bà Đường cũng giống như một đứa trẻ, Tô Khiết thì thầm vài câu bên tai bà Đường.

“Được, được, được.” Bà Đường gật đầu liên tục, vẻ mặt càng ngày càng hưng phấn, ngay cả vẻ mặt vốn không quá hiếu kỳ của ông Đường cũng không khỏi càng thêm tò mò.

“Được rồi, được rồi, cháu đi nhanh đi.” Nghe xong lời thì thầm của Tô Khiết, thái độ của bà Đường thay đổi 180 độ, bà cụ lập tức bắt đầu đẩy Tô Khiết đi.

Ông cụ Đường nhìn thấy mà sửng sốt, thấy Tô Khiết rời đi, ông cụ quay sang bà Đường, rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Trong phòng khách này chỉ có ba chúng ta. Hai người đang thì thầm cái gì vậy? Sao vậy? Hai người coi tôi như người ngoài à?”

Trong giọng điệu nghe ra mùi chua rõ rệt.

Tâm trạng bà Đường lúc này rất tốt, liếc mắt nhìn ông cụ cũng không nói nhiều mà cứ thế đi lên lầu.

Ông Đường càng thêm buồn bực, ông cảm thấy thế nào mà từ khi Khiết Khiết trở về nhà họ Đường thì trong lòng vợ ông càng ngày càng không có chỗ cho ông nữa vậy.

Trước đây, mọi suy nghĩ của vợ ông đều hướng về phía ông, hiện tại, mọi suy nghĩ của bà ấy đều hướng về phía Khiết Khiết, ngay cả khi ngủ, bà ấy cũng ngủ với Khiết Khiết, để ông cô đơn lẻ bóng.

Đương nhiên, Tô Khiết không đến bệnh viện ngay, bởi vì hôm nay đã quá muộn rồi, cô còn đang lo lắng cho tình hình của ông cụ Tô, cô nhất định phải đi thăm ông cụ Tô trước.

Khi Tô Khiết trở lại nhà họ Tô thì đã mười giờ tối, nhưng xung quanh biệt thự của nhà họ Tô vẫn còn rất nhiều người, cổng nhà họ Tô vẫn khóa chặt từ bên trong, hiển nhiên là người bên trong không dám ra ngoài.

Ánh mắt Tô Khiết hơi lạnh lẽo, những người này thật sự quá đáng rồi, liên quan gì đến bọn họ mà bọn họ lại làm như vậy?

Tô Khiết tránh mấy người kia, đi vào từ cửa sau, vốn ông cụ Tô đã không khỏe trong người, hôm nay bị làm phiền mệt mỏi, ông cụ đã đi ngủ rồi.

Tô Khiết càng thấy có lỗi hơn, trong mắt cũng càng đượm ý lạnh, đến mười một giờ đêm, từ cửa sổ Tô Khiết thấy vẫn còn người đang vây quanh.

Tô Khiết hơi nheo mắt, những người kia có vẻ không phải đều là nhà báo, hoặc là những người này là được ai đó cố ý sắp xếp?

Là ông cụ Nguyễn sắp xếp?

Tô Khiết vì nghĩ cho kế hoạch của cô nên không muốn rước thêm việc vào lúc này, vì vậy cô không đi xuống tra hỏi.

Hơn nữa cô cũng biết, nếu thật sự có người cố ý sắp xếp, hiện giờ cô đi xuống, những người đó chắc chắn sẽ phát điên mà đánh cô.

Hôm sau, trời vừa hửng sáng, Tô Khiết đã thức giấc, ông cụ Tô vẫn chưa ngủ dậy, Tô Khiết bèn lặng lẽ đi ra từ cửa sau.

Sau khi rời khỏi nhà họ Tô, Tô Khiết định đi thẳng đến bệnh viện.

Trên đường Tô Khiết nhận được điện thoại của Nhạc Hồng Linh.

“Tô Khiết, tôi đã đưa hai đứa bé lên máy bay, ở đây cách thành phố A không xa lắm, khoảng bốn tiếng sẽ đến nơi, lúc đó cô đến đón chúng tôi sao?” Nhạc Hồng Linh cùng hai đứa bé đã lên máy bay.

Trước khi máy bay cất cánh, Nhạc Hồng Linh đã gọi điện cho Tô Khiết, hẹn xong thời gian để tiện liên lạc.
Chương 1203
“Đường Lăng sẽ đến sân bay đón mọi người.” Tô Khiết thầm thở dài, nói thật thì, cô rất muốn đi đón họ, nhưng hiện giờ còn chưa giải quyết chuyện đoạn clip, cô hoàn toàn không tiện đi.
Dù với thân phận Đường Thấm Nhi, hay thân phận Tô Khiết đều không tiện.
Vì hiện giờ dù cho cô dùng thân phận nào, chỉ cần cô ra khỏi cửa đều sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm cô, một khi không cẩn thận, có thể sẽ bị phát hiện.
Với tình hình này, cô không thể để người ta phát hiện hai bé nhanh chóng như vậy.
Nếu công khai thân phận hai bé cũng phải đợi đến sau khi chuyện giữa cô và Nguyễn Hạo Thần đã hoàn toàn yên ổn.
“Nhưng tôi không quen Đường Lăng, Đường Lăng cũng không quen chúng tôi đúng không? Lúc đó e rằng không dễ tìm đâu? Hiện giờ bên phía cô đã xảy ra chuyện thế kia, thân phận hai bé lại quá nhạy cảm, sân bay lớn như thế, sẽ không xảy ra chuyện chứ?” Nhạc Hồng Linh nghe Tô Khiết nói, có hơi lo lắng, Nhạc Hồng Linh đã biết chuyện về đoạn clip kia.
“Tô Khiết, hay là tôi dắt hai bé chơi ở đây thêm hai hôm, đợi sau khi việc lắng xuống tôi lại dẫn hai bé về.” Nhạc Hồng Linh thật lòng thương hai bé, không muốn để tụi nhỏ chịu bất kỳ tổn thương nào.
Hai mắt Tô Khiết nhanh chóng lóe lên, thực ra cô cũng hơi lo lắng, nhưng cô sợ còn chần chừ nữa, sẽ xảy ra những chuyện ngoài ý muốn khác, nói thật thì, cô hơi lo bên phía học trưởng sẽ làm gì đó.
“Yên tâm đi, Đường Lăng sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Tô Khiết vẫn quyết định để hai bé mau chóng quay về.
Hôm qua, cô đã nói chuyện này với Đường Lăng, Đường Lăng nói anh sẽ đi đón hai bé, Đường Lăng sẽ đi một con đường khác biệt, không lo bị người khác phát hiện.
Cô vẫn yên tâm với cách làm việc của Đường Lăng.
Cô cũng đã bàn bạc xong xuôi với Đường Lăng, sau khi Đường Lăng đón hai bé, sẽ dẫn hai bé về thẳng nhà họ Đường.
Cô biết, dù hai bé mang thân phận gì, người nhà họ Đường cũng đều thật lòng tiếp nhận hai bé, cũng đều sẽ yêu thương hai bé vô điều kiện.
“Được thôi.” Tô Khiết đã nói vậy, Nhạc Hồng Linh cũng không bận lòng thêm nữa, cô biết trước giờ Tô Khiết luôn hành sự kín đáo.
“Cô nói mấy câu với Vũ Kỳ đi, từ lúc tôi bắt đầu gọi điện cho cô, cô bé này cứ nhìn chằm chằm điện thoại của tôi, hận không thể ăn luôn cái di động của tôi.” Nhạc Hồng Linh nhìn thấy dáng vẻ của Vũ Kỳ, không khỏi mỉm cười.
“Dạ, vâng ạ, cháu cảm ơn dì Hồng Linh ạ.” Đường Vũ Kỳ vừa nghe vậy, lập tức vui sướng tươi cười, dì Hồng Linh nói đúng, cô bé thực sự hận không thể cướp lấy điện thoại, nhưng mẹ nói rồi, phải biết lễ phép, lúc người khác gọi điện không thể cắt ngang, không thể quấy rầy, nên cô bé luôn ngoan ngoan chờ đợi.
Tô Khiết nghe Nhạc Hồng Linh nói thế, cũng không khỏi mỉm cười.
“Mami, tụi con đã lên máy bay rồi, rất nhanh tụi con sẽ tới nơi, mami có nhớ tụi con không.” Giọng nói ngọt ngào của Đường Vũ Kỳ truyền đến, trong lòng Tô Khiết lập tức mềm nhũn.
“Ừm, rất nhớ, rất nhớ.” Tô Khiết tủm tỉm cười, chỉ cần nghe được giọng nói của bé, tất cả phiền não đều chẳng còn.
“Con và anh cũng rất nhớ, rất nhớ mami.” Đường Vũ Kỳ cười càng vui vẻ hơn, có điều, lúc Đường Vũ Kỳ ngẩng đầu vừa hay nhìn thấy anh hai nhà mình đá mắt qua, vội nói: “Mami, lần này tụi con quay về là về nhà nào ạ?”
Anh hai nói hai đứa có tới mấy nhà ở thành phố A lận!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom