Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87-90
Bọn họ không hề biết trong cuộc hôn nhân trước đây của Nguyễn Hạo Thần, hai người họ vẫn luôn hẹn hò với nhau. Khách quan mà nói thì cô ta chính là kẻ thứ ba chen vào cuộc hôn nhân đó.
Cho dù là mối tình đầu thì cũng không thể bỏ qua?
Người ta đã kết hôn rồi mà cô ta vẫn tiếp tục ở bên cạnh. Đó chính là kẻ thứ ba!
Lâm Tiêu khoác tay Nguyễn Hạo Thần, vẻ mặt tươi cười, đáy mắt ánh lên hạnh phúc mãnh liệt.
Lễ phục chính là bộ đã thử vào hôm đó, cũng chỉ có bộ này mới tô điểm cho cô ta thêm hoàn hảo.
Tất cả những ông trùm tinh anh trong giới kinh doanh đều đến tham dự, người được nhận thư mời đều là người có thân phận không thấp. Cũng có rất nhiều ngôi sao lão làng được mời đến, vì thế để ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn, nơi này cấm giới truyền thông vào.
Chu Ngọc dẫn theo Tần Ngọc Linh đi đến, trên tay cầm một ly sâm panh.
“Thần, chúc mừng!”.
Anh ta cười như không cười nhìn về phía Lâm Tiêu, nói: “Chúc mừng cô Lâm, nhiều năm rồi rốt cuộc cũng đạt được mong ước. Giới thiệu với hai người, đây là Tần Ngọc Linh, người phụ nữ của tôi.”
Chuyện tình của Chu Ngọc, Nguyễn Hạo Thần cũng biết một chút, Tần Ngọc Linh này chính là cô gái mà anh ta yêu nhất. Ban đầu ai cũng nghĩ cô ta đã chết vì mất máu quá nhiều trong một vụ tai nạn giao thông, chuyện này làm anh ta ủ rũ suốt một thời gian dài.
Sau này anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tính cách của Chu Ngọc thay đổi rất nhiều. Ngày nào cũng la cà ở chốn ăn chơi, thay phụ nữ còn hơn thay áo.
Người đã chết giờ đây đã trở về, nhất định câu chuyện có rất nhiều ẩn khuất!
“Chúc mừng hai người.” Tần Ngọc Linh nhàn nhạt cười nói.
Trực giác của phụ nữ cho cô ta biết Lâm Tiêu nhất định không phải là loại người đơn giản, nếu không thì đã không thể ở bên cạnh Nguyễn Hạo Thần rôi.
Điều thú vị là, cô ta nghe nói trước đây Nguyễn Hạo Thần đã từng kết hôn, nhưng mà vợ trước của anh đã chết vào năm năm trước. Bởi vì người vợ đó bắt cóc Lâm Tiêu nên bị Nguyễn Hạo Thần tự tay nổ súng bắn chết, rơi xuống vực sâu, tan xương nát thịt!
“Không biết khi nào mới đến chuyện tốt của Chu Ngọc và cô Tần?” Lâm Tiêu
cười hỏi.
Nghe thế, Tần Ngọc Linh vô thức ngước mắt nhìn Chu Ngọc, chờ đợi câu trả lời của anh ấy.
Lần này quay về, đương nhiên cô ta mong anh ấy có thể cưới mình, nhưng mà bây giờ vẫn còn một Thư Khả Như chen vào giữa bọn họ.
Không vội, cô ta sẽ từ từ giải quyết, làm cho Thư Khả Như biến mất khỏi thế giới này không để lại một dấu vết!
Đáy mắt cô ta chợt loé lên tia tàn độc.
Lâm Tiêu biết rất rõ ánh mắt đó, nhưng việc này không liên quan đến cô ta.
“Chuyện của chúng tôi không cần nóng vội.” Giọng Chu Ngọc rất trầm, anh ta không muốn nói đến vấn đề này.
Trong đầu anh ta lúc nào cũng hiện lên cảnh tượng ngày hôm đó, anh ta không tin Thư Khả Như đã thật sự kết hôn.
Nhưng cô ta dám tát anh ta một bạt tại trước mặt người ngoài, tốt lắm!
Tần Ngọc Linh còn đang muốn mở miệng thì lại nhìn thấy hai bóng dáng đang đi vào cửa.
Cô ta nheo mắt, trong lòng tức khắc nghĩ ra mưu kế.
Cô ta quay đầu nói với Chu Ngọc: “Ngọc, em đi vệ sinh nhé.”
Anh ta gật đầu.
Tô Thanh Anh và Thư Khả Như đi vào, một đỏ một đen vô cùng thu hút, rất nhiều người đã dán mắt vào hai cô.
Nguyễn Hạo Thần và Chu Ngọc cũng không ngoại lệ, chỉ là đối tượng của hai người khác nhau.
Tô Thanh Anh khoác lên mình bộ lễ phục dạ hội bằng lụa màu đỏ rực, đuôi dài quét đất khiến cho dáng cô thon dài một cách hoàn hảo. Vòng eo nhỏ bé có thể ôm trọn trong một tay.
Khuôn mặt cô lạnh lùng, trang điểm tinh xảo như một nữ hoàng đánh giá cả hội trường.
Trên người cô toát ra khí chất hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Tay cô cầm một chiếc túi xách đen phiên bản giới hạn của LV, bước từng bước đầy khí thế về phía Nguyễn Hạo Thần!
Bên cạnh cô là Thư Khả Như mặc lễ phục bằng lụa mỏng, khuôn mặt đáng yêu cười như không cười, dáng vẻ vô cùng giống một tiểu ác ma.
Nguyễn Hạo Thần dán mắt vào Tô Thanh Anh, nhìn đến nỗi có thể làm thủng một lỗ trên người cô.
Bàn tay buông bên người Lâm Tiêu nắm chặt lại, chết tiệt!
Cô ta trang điểm xinh đẹp như thế để làm gì? Thậm chí còn khiến cho bà chủ bữa tiệc như mình không thể sánh bằng.
Đây còn không phải là tuyên bố chủ quyền một cách lộ liễu hay sao?
Tất cả đàn ông nơi này đều đang nhìn cô ta, Nguyễn Hạo Thần cũng không ngoại lệ:
Lâm Tiêu cô ta thật sự là có thù với nhà họ Tô mà!
“Chúc mừng hai vị. Thật là trai tài gái sắc, vừa đôi phải lứa.”
Kẻ thì rác rưởi, đứa thì rẻ tiền. Đây còn không phải vừa đôi phải lứa thì là gì?
“Người này là trợ lý của tôi, Thư Khả Như.”
Thư Khả Như đứng cạnh cô không nói gì. Cô ấy biết Chu Ngọc luôn dán mắt vào mình, nhưng mà thế thì sao chứ? Có liên quan gì đến anh ta à?
Mặt Nguyễn Hạo Thần hơi lạnh lùng. Người phụ nữ chết tiệt này không thèm quan tâm chút nào sao? Còn xúng xính trang phục lộng lẫy đến dự tiệc!
“Cảm ơn lời chúc phúc của cô Tô. Hôm nay nhìn kỹ tôi thấy cô Tô rất giống với một người quen cũ của chúng tôi.”
Anh không khỏi nhìn về phía Lâm Tiêu, con người dần dần sâu thẳm.
Sự lạnh lẽo trên người Tô Thanh Anh càng đậm hơn.
“Người cô nói đến là Tô Khiết nhỉ? Tiếc là cô ấy chết rồi. Cô Lâm, cô phải cẩn thận!”
Cô cười với vẻ quyến rũ quỷ dị, đưa vẻ đẹp xuất chúng lên cực điểm.
Nụ cười kia khiến lòng Lâm Tiêu run rẩy và bất an. Không biết vì sao cô ta lại cảm thấy Tô Thanh Anh và Tô Khiết nhất định có liên quan đến nhau.
Nguyễn Hạo Thần không khỏi hơi say đắm. Trước kia nếu như Tô Khiết mạnh mẽ thế này có phải kết cục sẽ khác không?
Chu Ngọc thấy ánh mắt của cô hơi phức tạp. Anh ta dám khẳng định cô trở về chính là để báo thù, trả lại mối thù năm năm trước.
Anh ta quay đầu nhìn về phía khác, tâm trạng không biết phải hình dung thể nào. Bây giờ Tô Khiết đã không giống trước đây nữa rồi!
“Cô biết Tô Khiết, vậy chắc cũng biết cô ta đã xảy ra chuyện gì. Khi đó, vì mẹ cô ta qua đời nên cảm xúc của cô ta luôn ở trạng thái cực đoan, bắt cóc tôi rồi còn hại chết con của tôi và Thần.
Cho dù tôi đau khổ van xin cô ta đừng làm tổn thương đến con, dù sao thì con cái cũng vô tội mà. Nhưng cô ta...”
Mắt cô ta hồng hồng, đôi môi đỏ run nhè nhẹ.
Nhưng mà Tô Thanh Anh nhìn chỉ cảm thấy buồn cười. Nếu không phải đã tự
mình trải qua thì chính cô cũng tin, không hổ là siêu cấp hợp thể của hoa sen trắng và trà xanh, diễn hay lắm!
Nếu không phải vì kiêng dè nơi chốn, ngay lúc này cô đã muốn thưởng cho cô ta mấy cái tát mạnh, để cô ta nuốt lại mấy lời nói mê sảng đó.
“Con cô vô tội, vậy con cô ấy có tội tình gì? Con của cô Lâm là con, con của cô ấy không phải con sao? Thật là buồn cười quá mà!”
Cô hơi khựng lại, rồi được đà nói tiếp: “Nhưng mà cô Lâm bảo Tô Khiết bắt cóc cô, vậy thì vết thương trên người cô ấy từ đâu ra? Sao cô ấy lại hoảng loạn rồi còn hộc máu?”
Vẻ mặt cô ta tái xanh, cô cười lạnh.
Lâm Tiêu, đừng vội, trò chơi chỉ mới bắt đầu mà thôi!
Sao cô lại biết chi tiết chuyện hôm đó, Tô Thanh Anh rốt cuộc là ai?
Cô ta chắc chắn lúc ấy ở nơi đó ngoài người bên cô ta ra thì không còn ai khác. Tô Khiết tức muốn hộc máu vì những lời cô ta đã nói, vì bị cô ta kích thích.
Mục đích của cô ta là khiến cho cô càng thêm hận Nguyễn Hạo Thần. Mặt khác, cô ta đã uống thuốc phá thai từ trước...
Chuyện mình bị sảy thai đổ hết tội cho Tô Khiết, sẽ càng làm Nguyễn Hạo Thần hận cô ta nhiều hơn nữa, nhưng Lâm Tiêu không ngờ Tô Khiết lại đá một cú vào bụng cô ta trước, cuối cùng làm cho cô ta...
“Cô Tô, cô cần gì phải nhắc lại chuyện quá khứ chứ, cô từng gặp Tô Khiết sao?”
Tô Thanh Anh nhìn Nguyễn Hạo Thần rồi bật cười. Lời cô nói đã rõ ràng thế rồi, hiển nhiên anh ta vẫn đứng về phía Lâm Tiêu.
“Có gặp hay chưa cũng chẳng quan trọng. Chuyện đã qua không còn ý nghĩa gì nữa. Cô Lâm, hy vọng thời gian tiếp theo, cô có thể luôn gặp may như thế, Nếu không đón tiếp cô sẽ là một đòn hủy trờ diệt đất!”
Đứng trước Nguyễn Hạo Thần đe dọa Lâm Tiêu đúng là chuyện sảng khoái nhất. Bây giờ tâm trạng của cô ta chính là nhìn cô thấy chướng mắt nhưng lại không làm gì được.
“Thật là ngại quá, tôi xin phép đi trước.”
Thấy bóng lưng hai người rời khỏi, Lâm Tiêu cảm thấy phẫn nộ trong lòng. Cô ta không rõ lai lịch của Tô Thanh Anh, nếu tuỳ tiện ra tay thì người gặp chuyện có thể là mình. Tô Thanh Anh không phải người phụ nữ ngốc như Tô Khiết.
“Tiêu Tiêu, những gì cô ta nói rốt cuộc là có ý gì vậy?”
“Thần, em cũng không rõ. Năm đó Tô Khiết thật sự muốn giết em, thậm chí em còn không biết tại sao cô ta lại bị thương nữa.”
Lâm Tiêu sợ nhất chính là sự chất vấn của Nguyễn Hạo Thần. Trong đầu anh hiện lên dáng vẻ lúc Tô Khiết rơi xuống vách núi. Anh nhìn thấy từng giọt máu và nước mắt của cô rơi xuống, chắc hẳn là bị thương rất nhiều nên mới như vậy.
Lúc đó, rốt cuộc Tô Khiết đã phải chịu đả kích gì? Không đúng, chỉ có Tô Khiết mới có thể biết rõ bản thân như vậy, không thể nào là người khác! Đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn về hướng cô rời đi, khí lạnh trên người dần lan tỏa.
“Thần, em thấy hơi khó chịu, muốn vào nghỉ ngơi trước.”
“Ừm, em đi đi.”
Lúc Tần Ngọc Linh trở về thì thấy Lâm Tiêu vội vàng chạy lên lầu, không biết cô ta căng thẳng chuyện gì.
“Tiểu Anh Anh, ban đầu cậu trở nên nông nỗi đó có phải do Lâm Tiêu hại không?”
Một trăm phần trăm là đúng. Nếu không thì với cái tính của Tiểu Anh Anh, cô sẽ không thể vô duyên vô cớ mà nói những lời này. Rốt cuộc thù hằn lớn đến cỡ nào mới có thể ra tay tàn độc như thế? Người xưa có câu độc nhất là lòng dạ đàn bà. Câu này thật sự không nói sai.
“Ừm, tớ ra ngoài hít thở khí trời trước. Nếu cậu đói thì cứ ăn tự nhiên. Nếu không sẽ uổng công tới đây một chuyến, tiếc lắm.”
“Cậu có sao không?” Thư Khả Như lo lắng khi thấy vẻ mặt cô hơi mệt mỏi.
Tô Thanh Anh đã học cách hễ có chuyện xảy ra liền tự mình gánh lấy, rất ít khi chia sẻ.
“Tớ thì có chuyện gì được chứ. Tớ chỉ cảm thấy không khí trong này khá bí bách nên muốn ra ngoài hít thở khí trời trong lành thôi.”
“Vậy được, cậu cẩn thận nha.”
Tô Thanh Anh gật đầu rồi đi khỏi đó. Khách sạn bình thường đều sẽ có một khu ngắm cảnh hoặc một hồ bơi lớn đại loại vậy. Cô rời khỏi bữa tiệc, đi vào một con đường nhỏ, trước mặt là một bể bơi hẻo lánh, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước tỏa ra ánh sáng lung linh hiu quạnh.
Đi tới bể bơi, cô cúi đầu nhìn ngoại hình của mình dưới mặt nước. Gương mặt này rất hoàn hảo, hoàn hảo tới mức không còn là Tô Khiết nữa, dù vẫn còn nét giống cô lúc trước.
Cô ngồi trên ghế tựa bên cạnh, đặt túi xách trong tay xuống rồi ngẩn người nhìn mặt nước. Lúc nhắm chặt đôi mắt, trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh trước đây. Những ký ức mà cô không muốn tiếp xúc nhất. Nhưng trở về nơi này cô bắt buộc phải chạm vào nó.
Cảm giác có người đến gần, cô mở to đôi mắt toát lên ánh sáng lạnh lẽo. Cô lập tức đứng dậy ra tay. Hai người đánh nhau, nhìn thấy người đi tới là Nguyễn Hạo Thần thì cô không tránh khỏi ngạc nhiên. Ngay lúc cô đang phân tâm, anh đã trở tay tóm lấy cô, khóe miệng giương lên ý cười xấu xa.
“Bà xã, bao nhiêu năm không gặp mà bản lĩnh tiến bộ cũng không ít ha.”
Nghe hai chữ anh gọi, Tô Thanh Anh dùng sức giãy giụa thoát khỏi sự khống chế của anh, ánh mắt cô ngày càng lạnh.
Cô xoa cổ tay của mình: “Anh Nguyễn, cơm có thể ăn bừa nhưng xưng hô thì không thể gọi lung tung được. Vợ anh là cô Lâm. Cô ta còn ở bên trong đó. Anh không sợ cô ta nghe thấy sao? Nghe nói, anh là vì cô Lâm mà chính tay giết chết vợ của mình. Bây giờ anh lại đi gọi người phụ nữ khác là “Bà xã”, nhân cách của anh đúng là khiến người khác thấy kinh tởm đấy.”
“Vậy à? Cho dù có kinh tởm thì không phải cô cũng yêu tôi ba năm đó sao?”
"Ha ha!”
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt lóng lánh và đen như mực.
“Chắc anh Nguyễn đã nhận làm người rồi.”
Nguyễn Hạo Thần vốn không nói gì, nhưng gương mặt tuấn tú mang ý cười khiến người khác phải sợ. Bàn tay to của anh đặt lên eo cô, xoa nhẹ nhàng. Tô Thanh Anh muốn tránh động tác của anh nhưng chợt nhớ tới nhiệm vụ của mình nên không có bất kỳ phản kháng nào nữa. Trước kia anh ta cũng từng chạm vào cô không ít lần.
“Có nhận làm người hay không chắc cô biết rất rõ. Nếu tôi không nhớ nhầm, có một vết bớt hình hoa trên eo cô.”
Quả thật vùng eo của cô có một vết bớt hình hoa, nhưng vậy thì sao chứ? Cô không nhận thì đã sao?
“Vậy thì đúng là đáng tiếc. Vùng eo của tôi vốn không có bất kỳ vết bớt nào,
Khiết của anh quả thật có cùng họ, còn có ngoại hình giống nhau nhưng rốt cuộc tôi vẫn không phải là cô ấy.”
Kéo dãn khoảng cách, đúng lúc có một người phục vụ bưng rượu đi tới, Tô Thanh Anh liền vẫy tay ra hiệu. Người phục vụ dừng lại. Cô lấy hai ly rượu vang ra khỏi khay.
“Anh Nguyễn, tôi kính anh một ly. Hôm nay là ngày anh đính hôn, không thích hợp ở bên ngoài quá lâu.”
Nhận ly rượu vang từ tay cô, Nguyễn Hạo Thần uống cạn một hơi. Anh không để ý nụ cười kỳ lạ hiện lên trong đáy mắt của cô. Tiếp theo có kịch hay sắp lên sóng rồi. Lâm Tiêu, hy vọng cô ta đừng có nổi cơn tam bành là được. Nếu không thì mất vui rồi còn đâu!
Sau khi uống rượu xong, Nguyễn Hạo Thần trực tiếp ngã về phía của Tô Thanh Anh. Người bên cạnh phải đỡ lấy thân hình nặng nề của anh. Tác dụng của loại thuốc này thật sự rất mạnh, mới uống đã ngất. Nếu không có gì bất ngờ thì mười phút sau sẽ xuất hiện phản ứng.
Cô vật vã đưa anh tới một phòng trong khách sạn rồi ném mạnh anh lên giường, sau đó cô thở hổn hển. Người đàn ông này nhìn có vẻ gầy nhưng cũng khá là nặng. Cô đứng dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của anh rồi cười mỉa.
Cho dù là mối tình đầu thì cũng không thể bỏ qua?
Người ta đã kết hôn rồi mà cô ta vẫn tiếp tục ở bên cạnh. Đó chính là kẻ thứ ba!
Lâm Tiêu khoác tay Nguyễn Hạo Thần, vẻ mặt tươi cười, đáy mắt ánh lên hạnh phúc mãnh liệt.
Lễ phục chính là bộ đã thử vào hôm đó, cũng chỉ có bộ này mới tô điểm cho cô ta thêm hoàn hảo.
Tất cả những ông trùm tinh anh trong giới kinh doanh đều đến tham dự, người được nhận thư mời đều là người có thân phận không thấp. Cũng có rất nhiều ngôi sao lão làng được mời đến, vì thế để ngăn ngừa chuyện ngoài ý muốn, nơi này cấm giới truyền thông vào.
Chu Ngọc dẫn theo Tần Ngọc Linh đi đến, trên tay cầm một ly sâm panh.
“Thần, chúc mừng!”.
Anh ta cười như không cười nhìn về phía Lâm Tiêu, nói: “Chúc mừng cô Lâm, nhiều năm rồi rốt cuộc cũng đạt được mong ước. Giới thiệu với hai người, đây là Tần Ngọc Linh, người phụ nữ của tôi.”
Chuyện tình của Chu Ngọc, Nguyễn Hạo Thần cũng biết một chút, Tần Ngọc Linh này chính là cô gái mà anh ta yêu nhất. Ban đầu ai cũng nghĩ cô ta đã chết vì mất máu quá nhiều trong một vụ tai nạn giao thông, chuyện này làm anh ta ủ rũ suốt một thời gian dài.
Sau này anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tính cách của Chu Ngọc thay đổi rất nhiều. Ngày nào cũng la cà ở chốn ăn chơi, thay phụ nữ còn hơn thay áo.
Người đã chết giờ đây đã trở về, nhất định câu chuyện có rất nhiều ẩn khuất!
“Chúc mừng hai người.” Tần Ngọc Linh nhàn nhạt cười nói.
Trực giác của phụ nữ cho cô ta biết Lâm Tiêu nhất định không phải là loại người đơn giản, nếu không thì đã không thể ở bên cạnh Nguyễn Hạo Thần rôi.
Điều thú vị là, cô ta nghe nói trước đây Nguyễn Hạo Thần đã từng kết hôn, nhưng mà vợ trước của anh đã chết vào năm năm trước. Bởi vì người vợ đó bắt cóc Lâm Tiêu nên bị Nguyễn Hạo Thần tự tay nổ súng bắn chết, rơi xuống vực sâu, tan xương nát thịt!
“Không biết khi nào mới đến chuyện tốt của Chu Ngọc và cô Tần?” Lâm Tiêu
cười hỏi.
Nghe thế, Tần Ngọc Linh vô thức ngước mắt nhìn Chu Ngọc, chờ đợi câu trả lời của anh ấy.
Lần này quay về, đương nhiên cô ta mong anh ấy có thể cưới mình, nhưng mà bây giờ vẫn còn một Thư Khả Như chen vào giữa bọn họ.
Không vội, cô ta sẽ từ từ giải quyết, làm cho Thư Khả Như biến mất khỏi thế giới này không để lại một dấu vết!
Đáy mắt cô ta chợt loé lên tia tàn độc.
Lâm Tiêu biết rất rõ ánh mắt đó, nhưng việc này không liên quan đến cô ta.
“Chuyện của chúng tôi không cần nóng vội.” Giọng Chu Ngọc rất trầm, anh ta không muốn nói đến vấn đề này.
Trong đầu anh ta lúc nào cũng hiện lên cảnh tượng ngày hôm đó, anh ta không tin Thư Khả Như đã thật sự kết hôn.
Nhưng cô ta dám tát anh ta một bạt tại trước mặt người ngoài, tốt lắm!
Tần Ngọc Linh còn đang muốn mở miệng thì lại nhìn thấy hai bóng dáng đang đi vào cửa.
Cô ta nheo mắt, trong lòng tức khắc nghĩ ra mưu kế.
Cô ta quay đầu nói với Chu Ngọc: “Ngọc, em đi vệ sinh nhé.”
Anh ta gật đầu.
Tô Thanh Anh và Thư Khả Như đi vào, một đỏ một đen vô cùng thu hút, rất nhiều người đã dán mắt vào hai cô.
Nguyễn Hạo Thần và Chu Ngọc cũng không ngoại lệ, chỉ là đối tượng của hai người khác nhau.
Tô Thanh Anh khoác lên mình bộ lễ phục dạ hội bằng lụa màu đỏ rực, đuôi dài quét đất khiến cho dáng cô thon dài một cách hoàn hảo. Vòng eo nhỏ bé có thể ôm trọn trong một tay.
Khuôn mặt cô lạnh lùng, trang điểm tinh xảo như một nữ hoàng đánh giá cả hội trường.
Trên người cô toát ra khí chất hấp dẫn ánh mắt người nhìn.
Tay cô cầm một chiếc túi xách đen phiên bản giới hạn của LV, bước từng bước đầy khí thế về phía Nguyễn Hạo Thần!
Bên cạnh cô là Thư Khả Như mặc lễ phục bằng lụa mỏng, khuôn mặt đáng yêu cười như không cười, dáng vẻ vô cùng giống một tiểu ác ma.
Nguyễn Hạo Thần dán mắt vào Tô Thanh Anh, nhìn đến nỗi có thể làm thủng một lỗ trên người cô.
Bàn tay buông bên người Lâm Tiêu nắm chặt lại, chết tiệt!
Cô ta trang điểm xinh đẹp như thế để làm gì? Thậm chí còn khiến cho bà chủ bữa tiệc như mình không thể sánh bằng.
Đây còn không phải là tuyên bố chủ quyền một cách lộ liễu hay sao?
Tất cả đàn ông nơi này đều đang nhìn cô ta, Nguyễn Hạo Thần cũng không ngoại lệ:
Lâm Tiêu cô ta thật sự là có thù với nhà họ Tô mà!
“Chúc mừng hai vị. Thật là trai tài gái sắc, vừa đôi phải lứa.”
Kẻ thì rác rưởi, đứa thì rẻ tiền. Đây còn không phải vừa đôi phải lứa thì là gì?
“Người này là trợ lý của tôi, Thư Khả Như.”
Thư Khả Như đứng cạnh cô không nói gì. Cô ấy biết Chu Ngọc luôn dán mắt vào mình, nhưng mà thế thì sao chứ? Có liên quan gì đến anh ta à?
Mặt Nguyễn Hạo Thần hơi lạnh lùng. Người phụ nữ chết tiệt này không thèm quan tâm chút nào sao? Còn xúng xính trang phục lộng lẫy đến dự tiệc!
“Cảm ơn lời chúc phúc của cô Tô. Hôm nay nhìn kỹ tôi thấy cô Tô rất giống với một người quen cũ của chúng tôi.”
Anh không khỏi nhìn về phía Lâm Tiêu, con người dần dần sâu thẳm.
Sự lạnh lẽo trên người Tô Thanh Anh càng đậm hơn.
“Người cô nói đến là Tô Khiết nhỉ? Tiếc là cô ấy chết rồi. Cô Lâm, cô phải cẩn thận!”
Cô cười với vẻ quyến rũ quỷ dị, đưa vẻ đẹp xuất chúng lên cực điểm.
Nụ cười kia khiến lòng Lâm Tiêu run rẩy và bất an. Không biết vì sao cô ta lại cảm thấy Tô Thanh Anh và Tô Khiết nhất định có liên quan đến nhau.
Nguyễn Hạo Thần không khỏi hơi say đắm. Trước kia nếu như Tô Khiết mạnh mẽ thế này có phải kết cục sẽ khác không?
Chu Ngọc thấy ánh mắt của cô hơi phức tạp. Anh ta dám khẳng định cô trở về chính là để báo thù, trả lại mối thù năm năm trước.
Anh ta quay đầu nhìn về phía khác, tâm trạng không biết phải hình dung thể nào. Bây giờ Tô Khiết đã không giống trước đây nữa rồi!
“Cô biết Tô Khiết, vậy chắc cũng biết cô ta đã xảy ra chuyện gì. Khi đó, vì mẹ cô ta qua đời nên cảm xúc của cô ta luôn ở trạng thái cực đoan, bắt cóc tôi rồi còn hại chết con của tôi và Thần.
Cho dù tôi đau khổ van xin cô ta đừng làm tổn thương đến con, dù sao thì con cái cũng vô tội mà. Nhưng cô ta...”
Mắt cô ta hồng hồng, đôi môi đỏ run nhè nhẹ.
Nhưng mà Tô Thanh Anh nhìn chỉ cảm thấy buồn cười. Nếu không phải đã tự
mình trải qua thì chính cô cũng tin, không hổ là siêu cấp hợp thể của hoa sen trắng và trà xanh, diễn hay lắm!
Nếu không phải vì kiêng dè nơi chốn, ngay lúc này cô đã muốn thưởng cho cô ta mấy cái tát mạnh, để cô ta nuốt lại mấy lời nói mê sảng đó.
“Con cô vô tội, vậy con cô ấy có tội tình gì? Con của cô Lâm là con, con của cô ấy không phải con sao? Thật là buồn cười quá mà!”
Cô hơi khựng lại, rồi được đà nói tiếp: “Nhưng mà cô Lâm bảo Tô Khiết bắt cóc cô, vậy thì vết thương trên người cô ấy từ đâu ra? Sao cô ấy lại hoảng loạn rồi còn hộc máu?”
Vẻ mặt cô ta tái xanh, cô cười lạnh.
Lâm Tiêu, đừng vội, trò chơi chỉ mới bắt đầu mà thôi!
Sao cô lại biết chi tiết chuyện hôm đó, Tô Thanh Anh rốt cuộc là ai?
Cô ta chắc chắn lúc ấy ở nơi đó ngoài người bên cô ta ra thì không còn ai khác. Tô Khiết tức muốn hộc máu vì những lời cô ta đã nói, vì bị cô ta kích thích.
Mục đích của cô ta là khiến cho cô càng thêm hận Nguyễn Hạo Thần. Mặt khác, cô ta đã uống thuốc phá thai từ trước...
Chuyện mình bị sảy thai đổ hết tội cho Tô Khiết, sẽ càng làm Nguyễn Hạo Thần hận cô ta nhiều hơn nữa, nhưng Lâm Tiêu không ngờ Tô Khiết lại đá một cú vào bụng cô ta trước, cuối cùng làm cho cô ta...
“Cô Tô, cô cần gì phải nhắc lại chuyện quá khứ chứ, cô từng gặp Tô Khiết sao?”
Tô Thanh Anh nhìn Nguyễn Hạo Thần rồi bật cười. Lời cô nói đã rõ ràng thế rồi, hiển nhiên anh ta vẫn đứng về phía Lâm Tiêu.
“Có gặp hay chưa cũng chẳng quan trọng. Chuyện đã qua không còn ý nghĩa gì nữa. Cô Lâm, hy vọng thời gian tiếp theo, cô có thể luôn gặp may như thế, Nếu không đón tiếp cô sẽ là một đòn hủy trờ diệt đất!”
Đứng trước Nguyễn Hạo Thần đe dọa Lâm Tiêu đúng là chuyện sảng khoái nhất. Bây giờ tâm trạng của cô ta chính là nhìn cô thấy chướng mắt nhưng lại không làm gì được.
“Thật là ngại quá, tôi xin phép đi trước.”
Thấy bóng lưng hai người rời khỏi, Lâm Tiêu cảm thấy phẫn nộ trong lòng. Cô ta không rõ lai lịch của Tô Thanh Anh, nếu tuỳ tiện ra tay thì người gặp chuyện có thể là mình. Tô Thanh Anh không phải người phụ nữ ngốc như Tô Khiết.
“Tiêu Tiêu, những gì cô ta nói rốt cuộc là có ý gì vậy?”
“Thần, em cũng không rõ. Năm đó Tô Khiết thật sự muốn giết em, thậm chí em còn không biết tại sao cô ta lại bị thương nữa.”
Lâm Tiêu sợ nhất chính là sự chất vấn của Nguyễn Hạo Thần. Trong đầu anh hiện lên dáng vẻ lúc Tô Khiết rơi xuống vách núi. Anh nhìn thấy từng giọt máu và nước mắt của cô rơi xuống, chắc hẳn là bị thương rất nhiều nên mới như vậy.
Lúc đó, rốt cuộc Tô Khiết đã phải chịu đả kích gì? Không đúng, chỉ có Tô Khiết mới có thể biết rõ bản thân như vậy, không thể nào là người khác! Đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn về hướng cô rời đi, khí lạnh trên người dần lan tỏa.
“Thần, em thấy hơi khó chịu, muốn vào nghỉ ngơi trước.”
“Ừm, em đi đi.”
Lúc Tần Ngọc Linh trở về thì thấy Lâm Tiêu vội vàng chạy lên lầu, không biết cô ta căng thẳng chuyện gì.
“Tiểu Anh Anh, ban đầu cậu trở nên nông nỗi đó có phải do Lâm Tiêu hại không?”
Một trăm phần trăm là đúng. Nếu không thì với cái tính của Tiểu Anh Anh, cô sẽ không thể vô duyên vô cớ mà nói những lời này. Rốt cuộc thù hằn lớn đến cỡ nào mới có thể ra tay tàn độc như thế? Người xưa có câu độc nhất là lòng dạ đàn bà. Câu này thật sự không nói sai.
“Ừm, tớ ra ngoài hít thở khí trời trước. Nếu cậu đói thì cứ ăn tự nhiên. Nếu không sẽ uổng công tới đây một chuyến, tiếc lắm.”
“Cậu có sao không?” Thư Khả Như lo lắng khi thấy vẻ mặt cô hơi mệt mỏi.
Tô Thanh Anh đã học cách hễ có chuyện xảy ra liền tự mình gánh lấy, rất ít khi chia sẻ.
“Tớ thì có chuyện gì được chứ. Tớ chỉ cảm thấy không khí trong này khá bí bách nên muốn ra ngoài hít thở khí trời trong lành thôi.”
“Vậy được, cậu cẩn thận nha.”
Tô Thanh Anh gật đầu rồi đi khỏi đó. Khách sạn bình thường đều sẽ có một khu ngắm cảnh hoặc một hồ bơi lớn đại loại vậy. Cô rời khỏi bữa tiệc, đi vào một con đường nhỏ, trước mặt là một bể bơi hẻo lánh, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước tỏa ra ánh sáng lung linh hiu quạnh.
Đi tới bể bơi, cô cúi đầu nhìn ngoại hình của mình dưới mặt nước. Gương mặt này rất hoàn hảo, hoàn hảo tới mức không còn là Tô Khiết nữa, dù vẫn còn nét giống cô lúc trước.
Cô ngồi trên ghế tựa bên cạnh, đặt túi xách trong tay xuống rồi ngẩn người nhìn mặt nước. Lúc nhắm chặt đôi mắt, trong đầu cô bất giác hiện lên hình ảnh trước đây. Những ký ức mà cô không muốn tiếp xúc nhất. Nhưng trở về nơi này cô bắt buộc phải chạm vào nó.
Cảm giác có người đến gần, cô mở to đôi mắt toát lên ánh sáng lạnh lẽo. Cô lập tức đứng dậy ra tay. Hai người đánh nhau, nhìn thấy người đi tới là Nguyễn Hạo Thần thì cô không tránh khỏi ngạc nhiên. Ngay lúc cô đang phân tâm, anh đã trở tay tóm lấy cô, khóe miệng giương lên ý cười xấu xa.
“Bà xã, bao nhiêu năm không gặp mà bản lĩnh tiến bộ cũng không ít ha.”
Nghe hai chữ anh gọi, Tô Thanh Anh dùng sức giãy giụa thoát khỏi sự khống chế của anh, ánh mắt cô ngày càng lạnh.
Cô xoa cổ tay của mình: “Anh Nguyễn, cơm có thể ăn bừa nhưng xưng hô thì không thể gọi lung tung được. Vợ anh là cô Lâm. Cô ta còn ở bên trong đó. Anh không sợ cô ta nghe thấy sao? Nghe nói, anh là vì cô Lâm mà chính tay giết chết vợ của mình. Bây giờ anh lại đi gọi người phụ nữ khác là “Bà xã”, nhân cách của anh đúng là khiến người khác thấy kinh tởm đấy.”
“Vậy à? Cho dù có kinh tởm thì không phải cô cũng yêu tôi ba năm đó sao?”
"Ha ha!”
Cô ngước mắt nhìn anh, đôi mắt lóng lánh và đen như mực.
“Chắc anh Nguyễn đã nhận làm người rồi.”
Nguyễn Hạo Thần vốn không nói gì, nhưng gương mặt tuấn tú mang ý cười khiến người khác phải sợ. Bàn tay to của anh đặt lên eo cô, xoa nhẹ nhàng. Tô Thanh Anh muốn tránh động tác của anh nhưng chợt nhớ tới nhiệm vụ của mình nên không có bất kỳ phản kháng nào nữa. Trước kia anh ta cũng từng chạm vào cô không ít lần.
“Có nhận làm người hay không chắc cô biết rất rõ. Nếu tôi không nhớ nhầm, có một vết bớt hình hoa trên eo cô.”
Quả thật vùng eo của cô có một vết bớt hình hoa, nhưng vậy thì sao chứ? Cô không nhận thì đã sao?
“Vậy thì đúng là đáng tiếc. Vùng eo của tôi vốn không có bất kỳ vết bớt nào,
Khiết của anh quả thật có cùng họ, còn có ngoại hình giống nhau nhưng rốt cuộc tôi vẫn không phải là cô ấy.”
Kéo dãn khoảng cách, đúng lúc có một người phục vụ bưng rượu đi tới, Tô Thanh Anh liền vẫy tay ra hiệu. Người phục vụ dừng lại. Cô lấy hai ly rượu vang ra khỏi khay.
“Anh Nguyễn, tôi kính anh một ly. Hôm nay là ngày anh đính hôn, không thích hợp ở bên ngoài quá lâu.”
Nhận ly rượu vang từ tay cô, Nguyễn Hạo Thần uống cạn một hơi. Anh không để ý nụ cười kỳ lạ hiện lên trong đáy mắt của cô. Tiếp theo có kịch hay sắp lên sóng rồi. Lâm Tiêu, hy vọng cô ta đừng có nổi cơn tam bành là được. Nếu không thì mất vui rồi còn đâu!
Sau khi uống rượu xong, Nguyễn Hạo Thần trực tiếp ngã về phía của Tô Thanh Anh. Người bên cạnh phải đỡ lấy thân hình nặng nề của anh. Tác dụng của loại thuốc này thật sự rất mạnh, mới uống đã ngất. Nếu không có gì bất ngờ thì mười phút sau sẽ xuất hiện phản ứng.
Cô vật vã đưa anh tới một phòng trong khách sạn rồi ném mạnh anh lên giường, sau đó cô thở hổn hển. Người đàn ông này nhìn có vẻ gầy nhưng cũng khá là nặng. Cô đứng dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ của anh rồi cười mỉa.
Bình luận facebook