Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91-98
Cô lập tức lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “Alo, xin hỏi chỗ anh có phục vụ tận nơi không? Về mặt giá cả thì rất dễ nói. Không cần loại quả tốt, loại sáu trăm tám trăm là được, đưa tới phòng 2066, tầng hai mươi của khách sạn quốc tế XX.”
Sau khi cúp máy, Tô Thanh Anh không nhịn được lộ ra nụ cười vui vẻ. Cô thật sự không thể chờ để thấy được biểu cảm của Lâm Tiêu. Để cô ta cũng nếm thử mùi vị bị phản bội.
Cô đứng dậy định rời khỏi thì bị một lực lớn kéo lại. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh đè lên. Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông chậm rãi mở
mắt, khoé miệng nở nụ cười.
“Bà xã đúng là biết giở thủ đoạn.”
“Giá của sáu trăm tám trăm? Nghĩ cũng chu đáo thật, nhưng tôi càng thích làm với cô hơn, tính sao đây?”
Tô Thanh Anh hoảng hốt, đúng là cô đã đắc ý quá sớm. Nhưng rõ ràng cô đã thấy anh ta uống ly rượu đó, tại sao lại không có tác dụng chứ? Không đúng. Trừ phi cô đưa nhầm rượu, nếu không thì sao có thể không có hiệu quả được?
Đột nhiên cảm nhận được sự thay đổi của anh, nét mặt của Tô Thanh Anh tái nhợt. Cô không thể lại phát sinh quan hệ với Nguyễn Hạo Thần lần nữa. Thời gian năm năm không biết anh đã làm bao nhiêu lần với Lâm Tiêu rồi, nghĩ đến thôi cô cũng khó mà chấp nhận.
Cô nhanh nhẹn trở người, động tác rất nhanh nhưng so với Nguyễn Hạo Thần thì quả thật còn kém xa. Rẹt rẹt... Váy bị xé rách, Tô Thanh Anh trực tiếp đá một chân vào ngực anh. Đáng tiếc giày cao gót của cô đã bị rơi ra, nếu không cú đá này cũng đủ khiến cho anh bị thương.
“Anh cút ra cho tôi!”
Hai tay anh giữ lấy vai cô, đôi mắt anh trở nên đỏ ngầu.
“Tô Khiết, tôi nhớ em suốt năm năm rồi!” Bỗng dưng anh thì thào khiến cả người Tô Khiết cứng đờ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.
Cuối cùng chỉ còn lại tiếng cười châm biếm. Ha! Nhớ cô suốt năm năm ư? Người hại cô ra nông nỗi này không phải là anh hay sao? Anh có tư cách gì mà nói câu này chứ?
“Liên quan gì tới tôi?”
"Em!"
Anh chờ đợi câu trả lời từ cô, kết quả chỉ là một câu nói lạnh lùng “Liên quan gì tới tôi?”
“Rốt cuộc em có tim không vậy?”
“Người không có tim là anh mới đúng. Nguyễn Hạo Thần, anh đúng là khiến người khác thấy nực cười. Anh nghĩ một câu nói “Anh nhớ tôi” thì có thể thổi sạch những gì anh đã làm sao? Thật là ngây thơ!”.
“Tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi yêu em! Có đủ chưa? Tô Khiết, tôi yêu em. Nguyễn Hạo Thần tôi yêu Tổ Khiết!”
Tô Thanh Anh: ...
Lúc này, cô như đang nhìn một tên mắc bệnh thần kinh. Hơn nữa cảm xúc của Nguyễn Hạo Thần không ổn định, giống như một người bị thiểu năng. Cô vâng vâng dạ dạ, hèn mọn yêu anh ta suốt ba năm, cũng chưa đổi được một câu yêu thích, chứ đừng nói là yêu.
“Nếu anh đã nói xong thì có thể thả tôi được rồi.”
“Thả em, nghĩ cũng đừng nghĩ. Em nói thật cho tôi biết. Mấy năm nay, có phải em đã sống chung với Tôn Tử Phàm không? Đứa trẻ đó có phải con của anh ta không?”.
Vừa dứt lời, trên gương mặt anh liền xuất hiện một cơn đau tê tái.
“Anh đúng là không thay đổi chút nào, luôn khiến người khác thật buồn nôn.”
Nguyễn Hạo Thần không tức giận, ngược lại anh cười, cười vô cùng rạng rỡ. Giống như có được bảo vật từ trên trời rơi xuống vậy.
“Đứa trẻ đó là con anh?”
Tô Thanh Anh nghe xong, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên. Cô nói ngay: “Con không phải là của anh, mãi mãi cũng không phải.”
Nụ cười của Nguyễn Hạo Thần chợt tắt, anh trầm giọng nói: “Nếu đã như thế, vậy em sinh cho tôi một đứa đi!”
Tại bữa tiệc, Thư Khả như ăn uống no nê ngồi trên sofa. Cô muốn gọi cho Tô Thanh Anh nhưng có một bóng người đang đi về phía cô ấy, dáng vẻ mảnh mai không chịu nổi đả kích. Tần Ngọc Linh ngồi đối diện với cô ấy, trên tay cầm một ly nước ép trái cây.
“Khả Như, tôi muốn nói chuyện với cô.”
“Cô cả Tân có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn chút chuyện phải làm.”
Tần Ngọc Linh nghe xong, nụ cười trên mặt hơi đơ ra.
“Nếu cô đã tỏ thái độ như thế thì tôi cũng nói thật vậy. Tôi cũng không vòng vo làm gì, hy vọng cô có thể tránh xa Ngọc một chút. Bây giờ tôi đã trở về, vật thay thế như cô có thể biến mất được rồi.”
Ba chữ “Vật thay thế” này găm vào trái tim của Thư Khả Như, nhưng nó không gây ra đau đớn to lớn, chỉ đâm vào từng chút từng chút một tạo ra cơn đau âm ỉ. Bởi vì ngay cả “Vật thay thế” cô ấy cũng không phải, chỉ được coi là công cụ phát tiết của Chu Ngọc mà thôi.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt cô ta: “Tần Ngọc Linh, cô cơ bản không mất trí nhớ đúng không? Tại sao cô lại giả chết? Mang thai rồi sảy thai nên sợ bị điều tra chứ gì?”
Nghe những lời này, vẻ mặt của Tần Ngọc Linh trông rất khó coi. Lúc đó, cô ta đã thông đồng với bác sĩ tạo giấy xác nhận tử vong để không cho Chu Ngọc biết chuyện cô ta mang thai. Nếu không chết, bác sĩ chắc chắn sẽ đem chuyện cô ta mang thai và tình trạng thể chất của cô ta nói cho Chu Ngọc biết.
Thấy nét mặt cô ta thay đổi, Thư Khả Như rất hài lòng. Cô ấy xâu chuỗi mọi chuyện lại, cảm thấy cái chết của cô ta có gì đó không đúng. Thấy dáng vẻ cô ta thì quả thật đúng là có chuyện. E là trong chuyện này vẫn còn nhiều thứ chưa được phơi bày, ví dụ cô ta ra nước ngoài nhiều năm như thế thì có thể sống chung với ai? Chắc chắn không phải là cùng với phụ nữ!
“Tần Ngọc Linh, cô đừng chọc vào tôi. Nếu không, những bí mật của cô có thể sẽ bị lộ ra đó, có hiểu không? Hơn nữa, cô cũng nghe kỹ cho tôi, không phải tôi đeo bám Chu Ngọc mà là anh ta đeo bám lấy tôi. Phiền cô hiểu rõ chuyện này!”
Tay của Tần Ngọc Linh bất giác siết chặt, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
“Cô tưởng Ngọc sẽ tin mấy lời này hay sao? Hừ, lúc học đại học Ngọc biết cô thích anh ấy nhưng anh ấy thà ngủ với tôi cũng không muốn ở bên cạnh cô. Cô chắc chắn cảm thấy tôi đã cướp mất anh ấy. Nhưng cô nhầm rồi, là Ngọc muốn tránh xa cô.
Huống hồ, chúng tôi là thật lòng yêu nhau. Còn cô chẳng qua là cầu nối giữa tôi và Ngọc thôi. Nếu ra ngoài chơi, cô không dẫn tôi theo thì Ngọc làm sao thích tôi, còn tôi làm sao quên được anh ấy chứ?”
Thư Khả Như không cách nào duy trì nụ cười tiếp được nữa. Cô ta dám nói mọi chuyện đều là lỗi của cô ấy sao?
“Đúng rồi. Cô biết tại sao Ngọc ngày càng ghét cô không? Mọi chuyện đều là công lao của tôi. Tôi thường xuyên ở trước mặt Ngọc nói là cô ra ngoài ăn chơi trác táng với đàn ông khác, không hề yêu quý bản thân, còn phá thai nhiều lần nữa.”
Nghe tới đây, Thư Khả Như nhớ lại ánh mắt Chu Ngọc nhìn cô ấy đã thay đổi đáng kể. Tuy không cắt đứt qua lại với cô ấy nhưng ánh mắt đó thật sự rất lạnh lùng. Chát!
“A, Khả Như, cô... Tôi chỉ có lòng tốt muốn khuyên cô thôi, sao cô lại làm vậy với tôi?”
Thư Khả Như không nhịn được mà cho cô ta một cái tát. Nhưng Tần Ngọc Linh cũng thay đổi nhanh đến chóng mặt.
“Thư Khả Như!”
Nghe thấy tiếng nghiến răng gọi tên mình, Thư Khả Như mới phản ứng, hoá ra là anh ta đã tới đây. Chẳng trách đột nhiên cô ta từ phong cách trà xanh lại chuyển sang phong cách yếu ớt muốn được chở che.
Chu Ngọc đứng trước mặt Tần Ngọc Linh, nắm lấy tay đang che mặt cô ta ra, nhìn thấy rõ dấu tay, đáy mắt anh ta như mây đen cuồn cuộn, như thể giông tố sắp sửa kéo đến. Anh ta quay đầu nhìn Thư Khả Như. Cô ấy không còn hoảng sợ nữa mà cười như không cười nhìn hai người họ.
“Ánh mắt này của anh là muốn giết tôi đúng không? Hay là anh muốn trả lại cái bạt tai vừa nãy? Thấy cô ta chướng mắt nên tôi đánh, tôi từng nói hai người càng hy vọng tôi rời khỏi, vậy thì tôi càng quyết tâm bám lấy anh đó!”
Chu Ngọc không lên tiếng. Anh ta biết cô ta chưa kết hôn. Mấy hôm trước cô ta và người đàn ông kia chắc chắn là giả. Chu Ngọc vẫn đang điều tra, nhưng câu nói này của Thư Khả Như đã tiết lộ trạng thái của mình.
“Ngọc...” Thấy anh ta vẫn chưa có động tĩnh gì, Tần Ngọc Linh bất giác gọi anh ta.
Chu Ngọc nhanh chóng gọi hai người áo đen tới. Thấy bên này xảy ra chuyện mọi người đều không nhịn được mà quay sang nhìn. Có người đứng gần cũng hiểu sơ bộ tình hình bên này. Từ giọng điệu của Thư Khả Như cho thấy, cô ấy là người thứ ba. Sau đó, cô ấy khiêu khích vợ cả và còn ra tay đánh người. Chu Ngọc muốn trút giận cho vợ cả.
“Cô thích bị bạt tai đúng không?”
“Phải đấy, anh định làm thế nào đây?” Bây giờ Thư Khả Như đã biết không nợ Tần Ngọc Linh thứ gì cả. Trước đây vì cảm thấy mình hại chết cô ta nên mới để Chu Ngọc tra tấn không hề do dự.
Nó đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng cô ấy, sau khi nỗ lực trị liệu, bây giờ cô ấy đã bình thường trở lại, nên cảm giác sợ hãi này cũng đã dần giảm bớt.
Cô ấy sẽ không vì vậy mà sợ Chu Ngọc. Lúc mới trở về anh ta bất chợt xuất hiện trước mặt, cô ấy thừa nhận mình hơi sợ hãi, trong lòng vẫn rất sợ anh ta. Nhưng kể từ khi Tần Ngọc Linh xuất hiện, từ lúc cô ấy kể lại chuyện xưa cho Tô Thanh Anh, cô ấy đã trở lại bình thường!
Đã bình thường lại đối với những tổn thương Chu Ngọc từng gây ra!
Bây giờ cô ấy mới là Thư Khả Như chân chính mang nanh vuốt lạnh thấu xương, không chịu yếu thế mà đánh trả mọi thứ, chẳng sợ đối phương mạnh mẽ thế nào.
Cô ấy khi chưa gặp Chu Ngọc chính là như thế, sau khi gặp anh ta mới biến thành dáng vẻ yếu đuối. Bây giờ sẽ không thế nữa, cô ấy sẽ cố gắng bảo vệ bản thân thật tốt, yêu quý bản thân mình.
Người khác thích thế nào cũng không liên quan gì đến cô ấy, bao gồm cả Chu Ngọc và Tần Ngọc Linh!
Chu Ngọc liếc mắt, hai người mặc đồ đen tiến đến đè cánh tay cô ấy, khiến cô ấy không cách nào nhúc nhích.
“Các người buông tôi ra. Chu Ngọc, anh muốn làm gì?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy toàn là vẻ kiên cường, không hề có ý muốn nhận thua.
“Muốn làm gì? Không phải cô thích bạt tai người khác lắm sao?”
Anh ta lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn cô ấy loé lên tia lạnh lùng.
Cô ta làm tổn thương ai cũng được, nhưng không thể tổn thương Tần Ngọc Linh. Cô ấy là người anh ta quý trọng nhất, là người anh ta nhớ mong nhiều năm.
Cô ta rúc vào ngực anh, trong lòng vô cùng đắc ý. Cô ta chính là muốn hiệu quả thế này, khiến cho Chu Ngọc đích thân dạy dỗ Thư Khả Như.
Hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, cô ta cảm nhận được trên mặt mình hơi rát, chắc là bị móng tay của Thư Khả Như cào qua rồi. Thật đáng chết!
“Ngọc, hồi nãy chắc cô ấy không cố tình đâu.”
Nhìn thấy vết máu nhạt màu trên mặt cô ta, con ngươi đen như mực của anh ta lại u ám thêm vài phần.
“Em quá lương thiện nên mới bị bắt nạt. Anh sẽ đòi lại công lý cho em.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn người mặc đồ đen: “Ra tay đi, đánh mạnh vào. Nếu không thì tay của mấy người cũng không cần giữ lại đâu.”
Nghe vậy, gương mặt Thư Khả Như tái nhợt trong nháy mắt, nụ cười trên khuôn mặt trẻ con lan tràn bị thương vô hạn. Cuộc đời cô ấy đúng là đáng buồn cực độ.
Ngày càng nhiều người đến vây xem, nhưng mà không ai có ý muốn đứng ra giúp đỡ, đơn thuần chỉ là đến xem kịch vui mà thôi.
Thói đời nóng lạnh cùng lắm cũng chỉ thế này.
Trong xã hội thượng lưu này, chuyện như vậy ở đâu cũng có. Mọi người không cần phải giúp đỡ, bị đánh đúng là đáng thương, nhưng người đáng thương chắc chắn có chỗ đáng giận, nên đứng xem kịch là được rồi.
Sao phải xen vào chuyện của người khác?
Đó là tâm trạng của mỗi người ở đây.
Bọn họ sẽ không bao giờ đi tìm hiểu chân tướng và khúc mắc bên trong.
“Chát!”
Một cái tát giáng xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, chết lặng, không hề có cảm giác đau đớn, đầu cô ấy nghiêng sang một bên, không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Mái tóc đen như mực xõa xuống, khiến cho dáng vẻ của cô ấy càng thêm chật vật.
Chát!
Lại một cái tát rơi trên mặt cô ấy, lần này là bên mặt kia, khoé miệng đã chảy máu đỏ.
Hai cái tát này dùng bao nhiêu sức chỉ có mình cô ấy mới có thể nói được, cảm giác đau đến chết lặng.
Ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào Chu Ngọc, nước mắt kiên cường không chảy xuống. Chu Ngọc, Chu Ngọc!
Mắt cô bị mù nên mới có thể thích tên đàn ông này!
Đầu hơi choáng rồi, phải làm sao đây?
Tại cô ấy cũng ong lên, hơi mệt rồi phải làm sao đây?
Chát!
Một cái tát nữa lại đánh xuống, cô ấy mất cảm giác. Khuôn mặt trẻ con xinh đẹp đã bắt đầu sưng đỏ, khiến cho người xem thấy hơi kinh khủng.
“Dừng tay, các người đang làm gì thế?”
Giọng Lâm Tiêu truyền đến, cô ta đi đến thấy cảnh tượng như vậy thì không khỏi cảm thấy kì lạ.
Cô gái này không phải là trợ lý của Tô Thanh Anh sao? Sao lại bị đánh thành thế này
Nhìn về phía Tần Ngọc Linh trong lòng Chu Ngọc, cô ta dường như hơi hiểu ra tại sao lại thế này.
“Cô Lâm, cô gái này đắc tội tôi nên tôi đang dạy bảo cô ta. Làm phiền đến lễ đính hôn của cô và Thần, thật sự rất xin lỗi!”
“Cút ngay!”
Một tiếng gầm vang lên, Hướng Tây Thần xong đến, nhìn thấy tình huống như vậy, trên khuôn mặt anh tuấn dày đặc vẻ lạnh thấu xương, u ám vô cùng.
Anh ta không nói hai lời gạt ngã hai tên đồ đen, cơ thể Thư Khả Như lảo đảo, suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Hướng Tây Thần vội vàng đỡ cô ấy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sưng tấy không chịu nổi của cô ấy, không kìm được mà đau lòng.
Ánh mắt của cô ấy vẫn rất dịu dàng: "Khả Như, đừng sợ. Anh bảo vệ em!”
Nghe thấy những lời này của anh ta, nước mắt cô ấy không khống chế được nữa mà chảy dài. Đây không phải là lần đầu tiên anh ta nói những lời này với cô ấy, nhưng giờ phút này, chúng đã chọc trúng nơi yếu ớt nhất của cô.
Nhìn đôi nam nữ ôm nhau trước mặt, đôi mắt híp lại của Chu Ngọc hiện lên sự lạnh lùng mãnh liệt. Anh ta không quen nhìn thấy có người ở bên cạnh Thư Khả Như, đặc biệt là đàn ông.
Hướng Tây Thần nhẹ nhàng lau nước mắt chảy xuống khoé mắt cô ấy, ngẩng đầu nhìn Chu Ngọc: “Nam tử hán đại trượng phu mà lại xuống tay với phụ nữ như vậy. Hai người có thù oán gì?
Thật là buồn nôn đến tột đỉnh. Vừa bắt người ta phải cút ra khỏi thế giới của mình, lại vừa cưỡng ép người ta tiến vào thế giới đó. Chu Ngọc, anh nếu trong người có bệnh thì đi trị đi, đừng có trút giận lên đầu Khả Như.
Anh có gan thì xem lại người phụ nữ của mình đi, đừng có buông lời thị phi còn muốn hãm hại người khác. Một thằng cặn bã và một con trà xanh đúng là tuyệt phối!”
Anh ta lạnh lùng cười, cởi áo vest ra khoác lên đùi cô ấy, bế cô ấy rời khỏi nơi này.
Ánh mắt Chu Ngọc chăm chú nhìn bóng họ rời đi, trong lòng nổi lên sự bực bội khác lạ.
Cô ta chỉ cần mở miệng xin thì anh ta sẽ lập tức bảo người dừng lại. Nếu ngay từ đầu cô ta nhận sai xin lỗi mà không phải tỏ thái độ như thế, cô ta sẽ không bị đánh. Kết quả là lại biến thành thế này.
Sáng hôm sau, Tô Thanh Anh vừa mở mắt liền đối mặt với một đôi mắt đen láy đầy trêu tức, bất chợt bừng tỉnh!
Vậy mà cô đã thật sự cùng Nguyễn Hạo Thần... Nhưng mà cũng không sao cả, đây là một bước đến gần mục tiêu hơn. Cô quay đầu nhìn điện thoại ở đầu giường, đáy mắt sâu thăm thẳm.
“Tô Khiết, cô còn không thừa nhận thân phận của mình sao? Hửm?” Âm cuối kéo dài rất trầm thấp, còn có sự mê hoặc làm say lòng người.
Cô tự lấy khăn trải giường bao lấy cơ thể, nhặt quần áo dưới đất lên rồi đi vào phòng tắm. Tiếng nước chảy truyền ra bên ngoài.
Nhìn những dấu vết trên người trong gương, ý hận trong lòng lan tràn. Cái tên Nguyễn Hạo Thần chết tiệt này, quả thật là đê tiện!
Hôm qua rõ ràng là tiệc đính hôn của anh ta và Lâm Tiêu, mà kết quả lại ngủ đây cùng cô cả đêm. Thật sự là khiến người ta ghê tởm!
Cô nhanh chóng tắm rửa, mặc quần áo rồi mới đi ra ngoài.
Mái tóc ngắn còn hơi ướt xoã trên mặt, hơn nữa vừa mới tắm ra nên khuôn mặt tinh xảo ửng hồng lên, khiến cho người nhìn chao đảo.
Thứ duy nhất không khớp chính là gương mặt kia quá lạnh lùng, ngay cả trong ánh mắt cũng không có chút tình cảm nào.
“Chuyện tối qua coi như tôi là bị chó cắn. Sau này không ai nhắc lại chuyện này nữa, nếu anh không muốn Lâm Tiêu biết đến thì hãy nhớ cho kỹ, Tô Khiết đã chết rồi. Chính tay anh đã đưa cô ấy xuống địa ngục, người còn sống tên là Tô Thanh Anh.”
Cô không để ý đến biểu cảm thay đổi của anh, lấy từ trong túi xách ra một hộp thuốc lá dành cho phái nữ, thuần thục bật lửa.
Cô cầm lấy điện thoại mình ở đầu giường rồi bỏ đi. Lúc sắp mở cửa ra, cô nghiêng đầu cười nói: “Anh Nguyễn, chúc anh hôm nay may mắn!”
Cô nhìn thông báo tin nhắn đã gửi trên điện thoại mình, cười giảo hoạt.
Cô đã từng nói, trò chơi bắt đầu rồi!
Nguyễn Hạo Thần không rõ cô tươi cười như vậy là thế nào, nhưng lúc này tâm trạng anh rất vui sướng. Tô Khiết chưa chết...
Nhưng mà nhớ lại những lời vừa rồi, tâm trạng vui sướng của anh lại biến mất không còn dấu vết.
Khi đó, anh cho rằng Tô Khiết muốn giết Lâm Tiêu nên mới nổ súng bắn cô, không ngờ rằng lại trúng giữa tim, còn vì vậy mà rớt xuống vực sâu.
Tô Thanh Anh rất nhanh về đến biệt thự của Tôn Tử Phàm. Vừa bước vào đã thấy anh ta và Tô Cảnh Nhạc chơi với nhau rất vui vẻ, cơ thể căng cứng của cô rốt cuộc cũng thả lỏng.
Nhìn thấy cô, anh ta đứng lên, cầm lấy cái túi bên cạnh. Nhưng khi đến gần, nhìn thấy dấu vết trên cổ cô, cái túi rơi thẳng xuống đất.
Cậu bé cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô: “Mommy, mẹ làm sao vậy? Có phải là tên khốn nạn Nguyễn Hạo Thần đó bắt nạt mẹ không? Mẹ đi cả đêm không về, con rất lo cho mẹ đó”.
Nghe bảo cả đêm qua cô không về, Tôn Tử Phàm lại càng nhíu mày chặt hơn, bàn tay buông bên người nắm chặt lại.
Nguyễn Hạo Thần, thằng khốn nạn!
“Bé con, mẹ không sao cả, con đừng lo. Tối qua con ở nhà một mình sợ lắm sao?”
“Không sợ. Con là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không ai hại được cả.”
Không thể nào sợ được, cả đời này đều không thể!
“Tiểu Anh, anh muốn nói chuyện với em.”
Hai người lên phòng trên lầu hai. Vừa đóng cửa lại, cô đã lấy thuốc lá trong túi xách ra, quen thuộc châm lửa.
Anh ta rất tức giận, lập tức xông đến đoạt lấy điếu thuốc miệng cô đã chạm vào, hung hăng hút một hơi, cuối cùng thẳng tay dụi tắt trong gạt tàn.
Anh ta biết mỗi khi cô bực bội hay tuyệt vọng đều sẽ hút thuốc. Bây giờ có thể thấy rõ là vế trước, nhưng hiện nay cơ thể cô không thể hút thuốc được.
“Tử Phàm, anh muốn hút thuốc thì em châm cho anh một điếu. Sao phải tranh một điếu với em chứ? Anh nhìn em thấy giống người thiếu một điếu thuốc lắm à?”
“Tô Thanh Anh, em đừng có đùa giỡn với anh. Em thành thật báo cáo cho anh biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Còn nữa, dấu vết trên người em có phải là do thằng khốn Nguyễn Hạo Thần làm ra không?”
Anh ta bực bội kéo cổ áo. Cứ nghĩ đến đêm qua cô nằm dưới thân Nguyễn Hạo Thần bị động, hầu hạ thì anh ta chỉ ước gì mình có thể cầm súng bắn cho nổ đầu tên khốn đó!
“Đêm qua em muốn giăng bẫy anh ta, kết quả lại bị anh ta bẫy lại. Cô gái đến phòng còn phải gõ cửa cả nửa ngày!”
Tôn Tử Phàm: “...”
Khoé miệng anh ta giật giật, nghe thấy lời này của cô cũng đã hiểu được, thật đúng là thiếu đánh mà!
“Anh nói này, em có thể kể có tâm hơn chút không?”
“Lúc đó em đã bỏ thuốc anh ta rồi. Con mẹ nó ai mà lại biết anh ta đột nhiên tỉnh lại, em còn làm một trận với anh ta. Em muốn đi khiếu nại việc bán thuốc giả!”
Mắt anh ta giật giật. Đây là cái kiểu gì? Cuối cùng lại tự mình nhảy vào hố luôn!
“Nhưng mà cũng coi như có thu hoạch, em rất nôn nóng muốn xem dáng vẻ phát điện của Lâm Tiêu!”
Vẻ mặt cô chợt trở nên hung ác, ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng có thể đóng bằng mười dặm!
Anh ta nhìn dáng vẻ này của cô mà si mê, ôm cô vào lòng.
Bàn tay to lớn dịu dàng xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Anh, em có thể nào lấy bảo vệ chính mình làm tiền đề cho báo thù không? Đừng cứ hết lần này đến lần khác vấp ngã trên người Nguyễn Hạo Thần mà không biết đau. Trả thù Lâm Tiêu cũng được, nhưng có thể nào đừng lấy cơ thể mình ra để trao đổi không?”
Nghe vậy, cơ thể Tô Thanh Anh cứng đờ, hoàn toàn cứng ngắc. Trong lúc nhất thời, cô không biết phải nói sao mới tốt.
Cô biết và hiểu rất rõ tình cảm mà Tôn Tử Phàm dành cho mình. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ dơ bẩn không chịu nổi của mình, cô lập tức cảm thấy bản thân mình không xứng với người đàn ông tốt như vậy.
“Chúng ta có thể dùng một cách báo thù khác không? Ví dụ như là kết hôn chẳng hạn!”
Những lời này khiến cho cô một lúc lâu mới hoàn hồn được. Cô nuốt nước bọt, lui ra khỏi ngực anh ta, choáng váng nhìn khuôn mặt anh ta, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu và tuyệt vọng lạ thường.
“Tiểu Anh, em đồng ý với anh được không?”
Cô lắc đầu: “Không, em không thể đồng ý được. Tử Phàm, anh thích hợp với một cô gái tốt đẹp hơn em.”
“Nhưng anh chỉ thích em thôi, chỉ thích một cô gái tên là Tô Khiết mà thôi. Hiện nay cô ấy tên là Tô Thanh Anh, từ nhỏ đến lớn anh chỉ thích mỗi mình cô ấy thôi!”
Đột nhiên được anh ta tỏ tình, cô chỉ thấy mình không thể trốn tránh được. Cô không xứng với người tốt như Tôn Tử Phàm, thật sự không xứng!
Cơ thể của cô dơ bẩn, ngay cả trái tim cũng dơ bẩn. Cô làm sao xứng được với người thâm tình, chung thuỷ như anh ta!
Cô lùi ra sau vài bước, hai tay bối rối không biết để ở đâu. Đôi mắt hồng lên, nước mắt trong suốt tích tụ thật lâu nhưng không cách nào rơi xuống.
Cô nhìn anh ta: “Tử Phàm, em cầu xin anh, đừng tốt như vậy nữa được không? Bây giờ em không muốn nói chuyện tình cảm, cũng không xứng có được nó. Em van anh đừng nói chuyện đó nữa được không?”
Nhìn dáng vẻ yếu ớt, bất lực của cô, anh ta vô cùng đau lòng. Anh ta luôn biết rằng thật ra trái tim cô rất yếu ớt, dù được bảo vệ sau lớp tường bằng kiên cố nhưng chỉ cần chạm vào thì sẽ lập tức sụp đổ.
Anh ta gật đầu: “Được, anh không ép em. Thời gian còn dài, em có thể từ từ suy nghĩ.”
Anh ta bước đến, lại kéo cô vào lòng một lần nữa, gác cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói dịu dàng.
“Nếu đau khổ thì cứ khóc đi, không cần phải nín khiến cho bản thân khó chịu.”
Chẳng bao lâu sau, đôi vai của người trong ngực anh ta run rẩy, phát ra tiếng khóc nghẹn ngào. Cô ép mình khóc không ra tiếng, cô vẫn luôn nhớ kỹ câu nói của chú Huy, chỉ có kẻ yếu mới rơi lệ!
Cô khóc rất lâu, khóc đến mỏi mệt.
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sưng húp, khàn giọng nói: “Tử Phàm, trò chơi bắt đầu rồi. Không thể dừng lại!”.
Lâm Tiêu cứ đi lại quanh nhà. Nửa sau bữa tiệc đính hôn tối qua đều do cô ta lo liệu một mình, những cú điện thoại gọi Nguyễn Hạo Thần lúc nào cũng không liên lạc được.
Cả đêm anh không về, mà người phụ nữ Tô Thanh Anh kia cũng biến mất không thấy. Cô ta nghi ngờ có phải bọn họ ở bên nhau không!
Trai đơn gái chiếc ở bên nhau cả đêm, nói không làm gì cô ta không tin.
Điện thoại chợt có tin nhắn. Khi mở ra nhìn, cô ta nín thở, suýt nữa là trực
tiếp hôn mê bất tỉnh.
Suy đoán của cô ta không sai, hai người họ thật sự lăn lộn với nhau cả một buổi tối!
“A! Tô Thanh Anh!”
Cô ta thẳng tay ném điện thoại, trong nháy mắt nó đã vỡ tan tành. Cô ta thở hổn hển, gương mặt vô cùng dữ tợn, đáy mắt ánh lên sự độc ác.
Con đàn bà Tô Thanh Anh đó thật sự đã hớp hồn Hạo Thần. Từ khi cô xuất hiện, lúc nào trong lòng cô ta cũng có dự cảm không tốt, bây giờ thật sự đã xảy ra rồi!
Hơn nữa lại còn là vào buổi tối cô ta đính hôn, đây không phải là khiến cho người đời chế giễu hay sao?
Tô Thanh Anh, nếu cô đã không biết tốt xấu như thế, vậy thì đừng trách Lâm Tiêu tôi đây không nể tình. Trước đây tôi có thể đuổi Tô Khiết, vậy thì hiện nay cũng có thể đuổi được cô!
Nhưng mà Lâm Tiêu quên mất rằng Tô Thanh Anh của hiện nay không phải là Tô Khiết ngây thơ, có thể đấu được hay không là chuyện khác.
Lúc Nguyễn Hạo Thần trở về, dấu vết trên cổ rất rõ ràng khiến cho Lâm Tiêu lập tức xông đến chất vấn.
“Thần, cả đêm qua có phải anh ở bên cạnh con khốn Tô Thanh Anh không?”
Anh nghe thấy hai chữ con khốn thì thấy rất khó chịu.
“Tiêu Tiêu, xin lỗi em. Tổi qua anh đã tự tiện bỏ đi, em vất vả rồi!”
Anh đi lướt qua cô ta muốn lên lầu, nhưng tay lại bị cô ta dùng sức túm chặt, điên cuồng xé rách quần áo anh. Nhìn thấy những dấu vết trên người anh, cô ta tức khắc oà khóc.
Đôi tay không ngừng đấm lên ngực anh, Nguyễn Hạo Thần không hề phản ứng: “Thần, anh phản bội em sao? Em đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, rốt cuộc em không tốt ở điểm nào. Trước kia thì nhân lúc em nằm hôn mê trên giường anh kết hôn với Tô Khiết, bây giờ thì ngay trong ngày chúng ta đính hôn, anh ở bên người đàn bà khác cả đêm không về!”
Có lẽ Lâm Tiêu không nghĩ đến đây chính là báo ứng!
Luật trời dù sao vẫn có luân hồi!
“Xin lỗi em!”.
Anh cụp mắt, bất đắc dĩ nói.
Người như anh không dễ gì nói ra ba chữ này. Bây giờ anh lại nói ra với Lâm Tiêu, nhưng vẫn không ý thức được mình vẫn còn thiếu Tô Khiết một lời xin lõi.
Nguyễn Hạo Thần quả thật rất yêu Tô Khiết, còn đối với Lâm Tiêu lại không có tình cảm gì ngoại trừ ý muốn bù đắp cho cô ta.
“Em không cần anh xin lỗi. Em không cho phép anh lại đi gặp con hồ ly tinh Tô Thanh Anh nữa, em không phép anh gặp cô ta thêm lần nào nữa!”
“Tiêu Tiêu, em đừng làm loạn!”.
Anh hơi lớn tiếng, người anh nhớ mong năm năm đã quay về rồi, bảo anh rời xa, anh thật sự không làm được.
“Em không làm loạn. Nguyễn Hạo Thần, nếu anh lại đi gặp cô ta, em sẽ chết cho anh xem. Em đã trao cho anh cả tuổi thanh xuân của mình nhưng anh lại đối xử với em như thế!”
Anh bực bội hất tay cô ta ra.
Nhìn cô ta đầm đìa nước mắt, anh lại còn bực mình hơn.
“Được rồi, em đừng khóc nữa. Công ty còn có việc, anh đi trước.”
Anh bỏ đi không hề quay đầu lại, Lâm Tiêu nhìn bóng lưng của anh ngày càng xa, căm hận trong lòng càng trào dâng, ước gì có thể xé xác Tô Thanh Anh!
Cô ta nắm chặt tay. Tô Thanh Anh, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho cô đâu!
Nguyễn Hạo Thần lái xe đến công ty, vừa định đi vào cổng thì có một bóng người vọt đến, đấm vào mặt anh.
Đối phương còn muốn tiếp tục tấn công, nhưng bây giờ anh đã phòng thủ, khi nhìn rõ người đến thì cười lạnh lùng.
“Tôn Tử Phàm, lâu rồi không gặp!”
“Khốn nạn!”
Tôn Tử Phàm nhìn anh với ánh mắt hung ác, nham hiểm, anh ta mắng một tiếng.
Bảo vệ cánh cổng vội vàng chạy đến nhưng lại bị anh ngăn lại.
“Tôi khốn nạn lúc nào?”
“Anh bắt nạt Tiểu Khiết chưa đủ, bây giờ còn bắt nạt cả Tiểu Anh. Anh thật sự đáng chết!”
“Tôi bảo chết thì anh nói không tính, hơn nữa loại chuyện này là em tình anh nguyện thì mới làm được. Đây mà là bắt nạt sao? Hơn nữa, cô ta không phải Vợ anh. Anh gấp gáp như vậy làm gì?”
Biết cô chưa kết hôn, anh thầm thở dài nhẹ nhõm. Biết cô chính là Tô Khiết, anh tràn đầy vui mừng.
Tôn Tử Phàm nghiến răng, vô cùng tức giận.
CDX
“Nguyễn Hạo Thần, anh đừng quên trước đây anh đã đối xử với Tiểu Khiết thế nào. Anh không chỉ tra tấn mà còn giết con của cô ấy, cuối cùng còn tự tay bóp cò bắn chết cô ấy. Loại người rác rưởi như anh xứng đáng có được cô ấy sao?”
“Nếu không phải hai người đến với nhau thì tôi sẽ đối xử với cô ấy như thế sao? Hơn nữa, lúc đó cô ấy còn mang thai con của anh!”
Nói đến đây, trong lòng anh lại đầy giận dữ.
Bị vợ mình cắm sừng chẳng lẽ còn phải đối xử cung kính hay sao?
Tôn Tử Phàm tức đến nỗi bật cười. Nếu trước đây cô mang thai con của anh ta, vậy thì anh ta đã dẫn cô cao chạy xa bay từ lâu rồi. Anh ta ngu đến cỡ nào mà lại cho Nguyễn Hạo Thần có cơ hội phá bỏ con mình chứ?
“A. Nguyễn Hạo Thần, không ngờ rằng đã nhiều năm trôi qua rồi mà anh vẫn có ý nghĩ đó, mất Tiểu Khiết là đáng lắm. Người phóng hoả nhà anh năm đó đã tìm được chưa? Hay là anh vẫn còn nghi ngờ là do Tiểu Khiết làm?”
Anh nhìn anh ta chằm chằm không nói gì. Nhưng sự im lặng của anh đã chứng minh cho lời anh ta nói, anh vẫn còn nghi ngờ cô!
“Tôi không phải Lâm Tiêu, biết rõ người mình thích đã kết hôn nhưng vẫn còn muốn đạp lên đạo đức mà đi phá hoại gia đình người khác. Đúng là tôi thích Tiểu Khiết, nhưng mỗi lần tôi giúp cô ấy đều là khi cô ấy cần giúp đỡ nhất. Mà lí do cô ấy cần được giúp đỡ đều là vì anh.
Giữa tôi và Tiểu Khiết chưa từng xảy ra chuyện gì, đứa bé kia rõ ràng là của anh. Anh uống say...”
“Daddy, thật trùng hợp!”
Một giọng nói trẻ con vang lên sau lưng Tôn Tử Phàm.
Nguyễn Hạo Thần nhớ lại, dựa theo tình huống phát sinh quan hệ tối qua, mấy năm nay hẳn là cô không động chạm người đàn ông khác. Đứa nhỏ này cũng khoảng bốn, năm tuổi, vừa vặn năm năm trước...
Khi đó cô bị thương nặng như vậy, Tôn Tử Phàm không thể nào còn làm ra chuyện đó với cô. Mà mỗi khi anh cưỡng ép cô chưa từng dùng biện pháp an toàn nào...
Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía đứa nhỏ này, trong mắt ánh lên sự vui mừng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Tô Cảnh Nhạc đã đi đến, nắm lấy bàn tay to của Tôn Tử Phàm, mỉm cười với anh ta.
“Daddy, mommy nói đánh nhau là sai. Hơn nữa còn là đánh thứ không phải người.”
Sáng nay, cậu ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc đè nén của mẹ thì rất đau lòng!
Nghe cậu buông lời giễu cợt, tâm trạng của anh ta không nhịn được tốt lên. Bị chính con trai mình chế giễu là không phải người, cảm giác này chắc hẳn rất không tồi nhỉ.
Anh nhìn đứa nhỏ này, miệng lưỡi độc địa thế này quả thật có bóng dáng của anh.
Nghe thấy cậu bé gọi Tôn Tử Phàm là daddy, trong lòng anh thấy khó chịu.
“Thằng nhóc thúi, cháu sinh ra hồi nào?”
Cậu nhướn mày: “Có liên quan gì đến chủ sao? Chỉ cần là người bắt nạt mommy thì đều là kẻ thù của Tô Cảnh Nhạc này!”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt trẻ con, tim Nguyễn Hạo Thần giật nảy.
“Daddy, đừng tùy tiện đánh nhau, nếu bị thương thì mẹ sẽ đau lòng đó.”
Anh ta nhướn mày, thằng nhóc này đổi tính sao? Quan tâm anh ta vậy à?
“Tử Phàm, con nói đúng đó. Nếu anh bị thương thì tụi em sẽ rất lo lắng đấy.”
Tô Thanh Anh đã trang điểm để che đi sự tiều tụy, nhưng giọng cô đã hơi khàn.
Sau khi cúp máy, Tô Thanh Anh không nhịn được lộ ra nụ cười vui vẻ. Cô thật sự không thể chờ để thấy được biểu cảm của Lâm Tiêu. Để cô ta cũng nếm thử mùi vị bị phản bội.
Cô đứng dậy định rời khỏi thì bị một lực lớn kéo lại. Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh đè lên. Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông chậm rãi mở
mắt, khoé miệng nở nụ cười.
“Bà xã đúng là biết giở thủ đoạn.”
“Giá của sáu trăm tám trăm? Nghĩ cũng chu đáo thật, nhưng tôi càng thích làm với cô hơn, tính sao đây?”
Tô Thanh Anh hoảng hốt, đúng là cô đã đắc ý quá sớm. Nhưng rõ ràng cô đã thấy anh ta uống ly rượu đó, tại sao lại không có tác dụng chứ? Không đúng. Trừ phi cô đưa nhầm rượu, nếu không thì sao có thể không có hiệu quả được?
Đột nhiên cảm nhận được sự thay đổi của anh, nét mặt của Tô Thanh Anh tái nhợt. Cô không thể lại phát sinh quan hệ với Nguyễn Hạo Thần lần nữa. Thời gian năm năm không biết anh đã làm bao nhiêu lần với Lâm Tiêu rồi, nghĩ đến thôi cô cũng khó mà chấp nhận.
Cô nhanh nhẹn trở người, động tác rất nhanh nhưng so với Nguyễn Hạo Thần thì quả thật còn kém xa. Rẹt rẹt... Váy bị xé rách, Tô Thanh Anh trực tiếp đá một chân vào ngực anh. Đáng tiếc giày cao gót của cô đã bị rơi ra, nếu không cú đá này cũng đủ khiến cho anh bị thương.
“Anh cút ra cho tôi!”
Hai tay anh giữ lấy vai cô, đôi mắt anh trở nên đỏ ngầu.
“Tô Khiết, tôi nhớ em suốt năm năm rồi!” Bỗng dưng anh thì thào khiến cả người Tô Khiết cứng đờ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.
Cuối cùng chỉ còn lại tiếng cười châm biếm. Ha! Nhớ cô suốt năm năm ư? Người hại cô ra nông nỗi này không phải là anh hay sao? Anh có tư cách gì mà nói câu này chứ?
“Liên quan gì tới tôi?”
"Em!"
Anh chờ đợi câu trả lời từ cô, kết quả chỉ là một câu nói lạnh lùng “Liên quan gì tới tôi?”
“Rốt cuộc em có tim không vậy?”
“Người không có tim là anh mới đúng. Nguyễn Hạo Thần, anh đúng là khiến người khác thấy nực cười. Anh nghĩ một câu nói “Anh nhớ tôi” thì có thể thổi sạch những gì anh đã làm sao? Thật là ngây thơ!”.
“Tôi yêu em! Tôi yêu em! Tôi yêu em! Có đủ chưa? Tô Khiết, tôi yêu em. Nguyễn Hạo Thần tôi yêu Tổ Khiết!”
Tô Thanh Anh: ...
Lúc này, cô như đang nhìn một tên mắc bệnh thần kinh. Hơn nữa cảm xúc của Nguyễn Hạo Thần không ổn định, giống như một người bị thiểu năng. Cô vâng vâng dạ dạ, hèn mọn yêu anh ta suốt ba năm, cũng chưa đổi được một câu yêu thích, chứ đừng nói là yêu.
“Nếu anh đã nói xong thì có thể thả tôi được rồi.”
“Thả em, nghĩ cũng đừng nghĩ. Em nói thật cho tôi biết. Mấy năm nay, có phải em đã sống chung với Tôn Tử Phàm không? Đứa trẻ đó có phải con của anh ta không?”.
Vừa dứt lời, trên gương mặt anh liền xuất hiện một cơn đau tê tái.
“Anh đúng là không thay đổi chút nào, luôn khiến người khác thật buồn nôn.”
Nguyễn Hạo Thần không tức giận, ngược lại anh cười, cười vô cùng rạng rỡ. Giống như có được bảo vật từ trên trời rơi xuống vậy.
“Đứa trẻ đó là con anh?”
Tô Thanh Anh nghe xong, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên. Cô nói ngay: “Con không phải là của anh, mãi mãi cũng không phải.”
Nụ cười của Nguyễn Hạo Thần chợt tắt, anh trầm giọng nói: “Nếu đã như thế, vậy em sinh cho tôi một đứa đi!”
Tại bữa tiệc, Thư Khả như ăn uống no nê ngồi trên sofa. Cô muốn gọi cho Tô Thanh Anh nhưng có một bóng người đang đi về phía cô ấy, dáng vẻ mảnh mai không chịu nổi đả kích. Tần Ngọc Linh ngồi đối diện với cô ấy, trên tay cầm một ly nước ép trái cây.
“Khả Như, tôi muốn nói chuyện với cô.”
“Cô cả Tân có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn chút chuyện phải làm.”
Tần Ngọc Linh nghe xong, nụ cười trên mặt hơi đơ ra.
“Nếu cô đã tỏ thái độ như thế thì tôi cũng nói thật vậy. Tôi cũng không vòng vo làm gì, hy vọng cô có thể tránh xa Ngọc một chút. Bây giờ tôi đã trở về, vật thay thế như cô có thể biến mất được rồi.”
Ba chữ “Vật thay thế” này găm vào trái tim của Thư Khả Như, nhưng nó không gây ra đau đớn to lớn, chỉ đâm vào từng chút từng chút một tạo ra cơn đau âm ỉ. Bởi vì ngay cả “Vật thay thế” cô ấy cũng không phải, chỉ được coi là công cụ phát tiết của Chu Ngọc mà thôi.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt cô ta: “Tần Ngọc Linh, cô cơ bản không mất trí nhớ đúng không? Tại sao cô lại giả chết? Mang thai rồi sảy thai nên sợ bị điều tra chứ gì?”
Nghe những lời này, vẻ mặt của Tần Ngọc Linh trông rất khó coi. Lúc đó, cô ta đã thông đồng với bác sĩ tạo giấy xác nhận tử vong để không cho Chu Ngọc biết chuyện cô ta mang thai. Nếu không chết, bác sĩ chắc chắn sẽ đem chuyện cô ta mang thai và tình trạng thể chất của cô ta nói cho Chu Ngọc biết.
Thấy nét mặt cô ta thay đổi, Thư Khả Như rất hài lòng. Cô ấy xâu chuỗi mọi chuyện lại, cảm thấy cái chết của cô ta có gì đó không đúng. Thấy dáng vẻ cô ta thì quả thật đúng là có chuyện. E là trong chuyện này vẫn còn nhiều thứ chưa được phơi bày, ví dụ cô ta ra nước ngoài nhiều năm như thế thì có thể sống chung với ai? Chắc chắn không phải là cùng với phụ nữ!
“Tần Ngọc Linh, cô đừng chọc vào tôi. Nếu không, những bí mật của cô có thể sẽ bị lộ ra đó, có hiểu không? Hơn nữa, cô cũng nghe kỹ cho tôi, không phải tôi đeo bám Chu Ngọc mà là anh ta đeo bám lấy tôi. Phiền cô hiểu rõ chuyện này!”
Tay của Tần Ngọc Linh bất giác siết chặt, nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
“Cô tưởng Ngọc sẽ tin mấy lời này hay sao? Hừ, lúc học đại học Ngọc biết cô thích anh ấy nhưng anh ấy thà ngủ với tôi cũng không muốn ở bên cạnh cô. Cô chắc chắn cảm thấy tôi đã cướp mất anh ấy. Nhưng cô nhầm rồi, là Ngọc muốn tránh xa cô.
Huống hồ, chúng tôi là thật lòng yêu nhau. Còn cô chẳng qua là cầu nối giữa tôi và Ngọc thôi. Nếu ra ngoài chơi, cô không dẫn tôi theo thì Ngọc làm sao thích tôi, còn tôi làm sao quên được anh ấy chứ?”
Thư Khả Như không cách nào duy trì nụ cười tiếp được nữa. Cô ta dám nói mọi chuyện đều là lỗi của cô ấy sao?
“Đúng rồi. Cô biết tại sao Ngọc ngày càng ghét cô không? Mọi chuyện đều là công lao của tôi. Tôi thường xuyên ở trước mặt Ngọc nói là cô ra ngoài ăn chơi trác táng với đàn ông khác, không hề yêu quý bản thân, còn phá thai nhiều lần nữa.”
Nghe tới đây, Thư Khả Như nhớ lại ánh mắt Chu Ngọc nhìn cô ấy đã thay đổi đáng kể. Tuy không cắt đứt qua lại với cô ấy nhưng ánh mắt đó thật sự rất lạnh lùng. Chát!
“A, Khả Như, cô... Tôi chỉ có lòng tốt muốn khuyên cô thôi, sao cô lại làm vậy với tôi?”
Thư Khả Như không nhịn được mà cho cô ta một cái tát. Nhưng Tần Ngọc Linh cũng thay đổi nhanh đến chóng mặt.
“Thư Khả Như!”
Nghe thấy tiếng nghiến răng gọi tên mình, Thư Khả Như mới phản ứng, hoá ra là anh ta đã tới đây. Chẳng trách đột nhiên cô ta từ phong cách trà xanh lại chuyển sang phong cách yếu ớt muốn được chở che.
Chu Ngọc đứng trước mặt Tần Ngọc Linh, nắm lấy tay đang che mặt cô ta ra, nhìn thấy rõ dấu tay, đáy mắt anh ta như mây đen cuồn cuộn, như thể giông tố sắp sửa kéo đến. Anh ta quay đầu nhìn Thư Khả Như. Cô ấy không còn hoảng sợ nữa mà cười như không cười nhìn hai người họ.
“Ánh mắt này của anh là muốn giết tôi đúng không? Hay là anh muốn trả lại cái bạt tai vừa nãy? Thấy cô ta chướng mắt nên tôi đánh, tôi từng nói hai người càng hy vọng tôi rời khỏi, vậy thì tôi càng quyết tâm bám lấy anh đó!”
Chu Ngọc không lên tiếng. Anh ta biết cô ta chưa kết hôn. Mấy hôm trước cô ta và người đàn ông kia chắc chắn là giả. Chu Ngọc vẫn đang điều tra, nhưng câu nói này của Thư Khả Như đã tiết lộ trạng thái của mình.
“Ngọc...” Thấy anh ta vẫn chưa có động tĩnh gì, Tần Ngọc Linh bất giác gọi anh ta.
Chu Ngọc nhanh chóng gọi hai người áo đen tới. Thấy bên này xảy ra chuyện mọi người đều không nhịn được mà quay sang nhìn. Có người đứng gần cũng hiểu sơ bộ tình hình bên này. Từ giọng điệu của Thư Khả Như cho thấy, cô ấy là người thứ ba. Sau đó, cô ấy khiêu khích vợ cả và còn ra tay đánh người. Chu Ngọc muốn trút giận cho vợ cả.
“Cô thích bị bạt tai đúng không?”
“Phải đấy, anh định làm thế nào đây?” Bây giờ Thư Khả Như đã biết không nợ Tần Ngọc Linh thứ gì cả. Trước đây vì cảm thấy mình hại chết cô ta nên mới để Chu Ngọc tra tấn không hề do dự.
Nó đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng cô ấy, sau khi nỗ lực trị liệu, bây giờ cô ấy đã bình thường trở lại, nên cảm giác sợ hãi này cũng đã dần giảm bớt.
Cô ấy sẽ không vì vậy mà sợ Chu Ngọc. Lúc mới trở về anh ta bất chợt xuất hiện trước mặt, cô ấy thừa nhận mình hơi sợ hãi, trong lòng vẫn rất sợ anh ta. Nhưng kể từ khi Tần Ngọc Linh xuất hiện, từ lúc cô ấy kể lại chuyện xưa cho Tô Thanh Anh, cô ấy đã trở lại bình thường!
Đã bình thường lại đối với những tổn thương Chu Ngọc từng gây ra!
Bây giờ cô ấy mới là Thư Khả Như chân chính mang nanh vuốt lạnh thấu xương, không chịu yếu thế mà đánh trả mọi thứ, chẳng sợ đối phương mạnh mẽ thế nào.
Cô ấy khi chưa gặp Chu Ngọc chính là như thế, sau khi gặp anh ta mới biến thành dáng vẻ yếu đuối. Bây giờ sẽ không thế nữa, cô ấy sẽ cố gắng bảo vệ bản thân thật tốt, yêu quý bản thân mình.
Người khác thích thế nào cũng không liên quan gì đến cô ấy, bao gồm cả Chu Ngọc và Tần Ngọc Linh!
Chu Ngọc liếc mắt, hai người mặc đồ đen tiến đến đè cánh tay cô ấy, khiến cô ấy không cách nào nhúc nhích.
“Các người buông tôi ra. Chu Ngọc, anh muốn làm gì?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy toàn là vẻ kiên cường, không hề có ý muốn nhận thua.
“Muốn làm gì? Không phải cô thích bạt tai người khác lắm sao?”
Anh ta lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn cô ấy loé lên tia lạnh lùng.
Cô ta làm tổn thương ai cũng được, nhưng không thể tổn thương Tần Ngọc Linh. Cô ấy là người anh ta quý trọng nhất, là người anh ta nhớ mong nhiều năm.
Cô ta rúc vào ngực anh, trong lòng vô cùng đắc ý. Cô ta chính là muốn hiệu quả thế này, khiến cho Chu Ngọc đích thân dạy dỗ Thư Khả Như.
Hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, cô ta cảm nhận được trên mặt mình hơi rát, chắc là bị móng tay của Thư Khả Như cào qua rồi. Thật đáng chết!
“Ngọc, hồi nãy chắc cô ấy không cố tình đâu.”
Nhìn thấy vết máu nhạt màu trên mặt cô ta, con ngươi đen như mực của anh ta lại u ám thêm vài phần.
“Em quá lương thiện nên mới bị bắt nạt. Anh sẽ đòi lại công lý cho em.”
Anh ta ngẩng đầu nhìn người mặc đồ đen: “Ra tay đi, đánh mạnh vào. Nếu không thì tay của mấy người cũng không cần giữ lại đâu.”
Nghe vậy, gương mặt Thư Khả Như tái nhợt trong nháy mắt, nụ cười trên khuôn mặt trẻ con lan tràn bị thương vô hạn. Cuộc đời cô ấy đúng là đáng buồn cực độ.
Ngày càng nhiều người đến vây xem, nhưng mà không ai có ý muốn đứng ra giúp đỡ, đơn thuần chỉ là đến xem kịch vui mà thôi.
Thói đời nóng lạnh cùng lắm cũng chỉ thế này.
Trong xã hội thượng lưu này, chuyện như vậy ở đâu cũng có. Mọi người không cần phải giúp đỡ, bị đánh đúng là đáng thương, nhưng người đáng thương chắc chắn có chỗ đáng giận, nên đứng xem kịch là được rồi.
Sao phải xen vào chuyện của người khác?
Đó là tâm trạng của mỗi người ở đây.
Bọn họ sẽ không bao giờ đi tìm hiểu chân tướng và khúc mắc bên trong.
“Chát!”
Một cái tát giáng xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, chết lặng, không hề có cảm giác đau đớn, đầu cô ấy nghiêng sang một bên, không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Mái tóc đen như mực xõa xuống, khiến cho dáng vẻ của cô ấy càng thêm chật vật.
Chát!
Lại một cái tát rơi trên mặt cô ấy, lần này là bên mặt kia, khoé miệng đã chảy máu đỏ.
Hai cái tát này dùng bao nhiêu sức chỉ có mình cô ấy mới có thể nói được, cảm giác đau đến chết lặng.
Ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào Chu Ngọc, nước mắt kiên cường không chảy xuống. Chu Ngọc, Chu Ngọc!
Mắt cô bị mù nên mới có thể thích tên đàn ông này!
Đầu hơi choáng rồi, phải làm sao đây?
Tại cô ấy cũng ong lên, hơi mệt rồi phải làm sao đây?
Chát!
Một cái tát nữa lại đánh xuống, cô ấy mất cảm giác. Khuôn mặt trẻ con xinh đẹp đã bắt đầu sưng đỏ, khiến cho người xem thấy hơi kinh khủng.
“Dừng tay, các người đang làm gì thế?”
Giọng Lâm Tiêu truyền đến, cô ta đi đến thấy cảnh tượng như vậy thì không khỏi cảm thấy kì lạ.
Cô gái này không phải là trợ lý của Tô Thanh Anh sao? Sao lại bị đánh thành thế này
Nhìn về phía Tần Ngọc Linh trong lòng Chu Ngọc, cô ta dường như hơi hiểu ra tại sao lại thế này.
“Cô Lâm, cô gái này đắc tội tôi nên tôi đang dạy bảo cô ta. Làm phiền đến lễ đính hôn của cô và Thần, thật sự rất xin lỗi!”
“Cút ngay!”
Một tiếng gầm vang lên, Hướng Tây Thần xong đến, nhìn thấy tình huống như vậy, trên khuôn mặt anh tuấn dày đặc vẻ lạnh thấu xương, u ám vô cùng.
Anh ta không nói hai lời gạt ngã hai tên đồ đen, cơ thể Thư Khả Như lảo đảo, suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Hướng Tây Thần vội vàng đỡ cô ấy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sưng tấy không chịu nổi của cô ấy, không kìm được mà đau lòng.
Ánh mắt của cô ấy vẫn rất dịu dàng: "Khả Như, đừng sợ. Anh bảo vệ em!”
Nghe thấy những lời này của anh ta, nước mắt cô ấy không khống chế được nữa mà chảy dài. Đây không phải là lần đầu tiên anh ta nói những lời này với cô ấy, nhưng giờ phút này, chúng đã chọc trúng nơi yếu ớt nhất của cô.
Nhìn đôi nam nữ ôm nhau trước mặt, đôi mắt híp lại của Chu Ngọc hiện lên sự lạnh lùng mãnh liệt. Anh ta không quen nhìn thấy có người ở bên cạnh Thư Khả Như, đặc biệt là đàn ông.
Hướng Tây Thần nhẹ nhàng lau nước mắt chảy xuống khoé mắt cô ấy, ngẩng đầu nhìn Chu Ngọc: “Nam tử hán đại trượng phu mà lại xuống tay với phụ nữ như vậy. Hai người có thù oán gì?
Thật là buồn nôn đến tột đỉnh. Vừa bắt người ta phải cút ra khỏi thế giới của mình, lại vừa cưỡng ép người ta tiến vào thế giới đó. Chu Ngọc, anh nếu trong người có bệnh thì đi trị đi, đừng có trút giận lên đầu Khả Như.
Anh có gan thì xem lại người phụ nữ của mình đi, đừng có buông lời thị phi còn muốn hãm hại người khác. Một thằng cặn bã và một con trà xanh đúng là tuyệt phối!”
Anh ta lạnh lùng cười, cởi áo vest ra khoác lên đùi cô ấy, bế cô ấy rời khỏi nơi này.
Ánh mắt Chu Ngọc chăm chú nhìn bóng họ rời đi, trong lòng nổi lên sự bực bội khác lạ.
Cô ta chỉ cần mở miệng xin thì anh ta sẽ lập tức bảo người dừng lại. Nếu ngay từ đầu cô ta nhận sai xin lỗi mà không phải tỏ thái độ như thế, cô ta sẽ không bị đánh. Kết quả là lại biến thành thế này.
Sáng hôm sau, Tô Thanh Anh vừa mở mắt liền đối mặt với một đôi mắt đen láy đầy trêu tức, bất chợt bừng tỉnh!
Vậy mà cô đã thật sự cùng Nguyễn Hạo Thần... Nhưng mà cũng không sao cả, đây là một bước đến gần mục tiêu hơn. Cô quay đầu nhìn điện thoại ở đầu giường, đáy mắt sâu thăm thẳm.
“Tô Khiết, cô còn không thừa nhận thân phận của mình sao? Hửm?” Âm cuối kéo dài rất trầm thấp, còn có sự mê hoặc làm say lòng người.
Cô tự lấy khăn trải giường bao lấy cơ thể, nhặt quần áo dưới đất lên rồi đi vào phòng tắm. Tiếng nước chảy truyền ra bên ngoài.
Nhìn những dấu vết trên người trong gương, ý hận trong lòng lan tràn. Cái tên Nguyễn Hạo Thần chết tiệt này, quả thật là đê tiện!
Hôm qua rõ ràng là tiệc đính hôn của anh ta và Lâm Tiêu, mà kết quả lại ngủ đây cùng cô cả đêm. Thật sự là khiến người ta ghê tởm!
Cô nhanh chóng tắm rửa, mặc quần áo rồi mới đi ra ngoài.
Mái tóc ngắn còn hơi ướt xoã trên mặt, hơn nữa vừa mới tắm ra nên khuôn mặt tinh xảo ửng hồng lên, khiến cho người nhìn chao đảo.
Thứ duy nhất không khớp chính là gương mặt kia quá lạnh lùng, ngay cả trong ánh mắt cũng không có chút tình cảm nào.
“Chuyện tối qua coi như tôi là bị chó cắn. Sau này không ai nhắc lại chuyện này nữa, nếu anh không muốn Lâm Tiêu biết đến thì hãy nhớ cho kỹ, Tô Khiết đã chết rồi. Chính tay anh đã đưa cô ấy xuống địa ngục, người còn sống tên là Tô Thanh Anh.”
Cô không để ý đến biểu cảm thay đổi của anh, lấy từ trong túi xách ra một hộp thuốc lá dành cho phái nữ, thuần thục bật lửa.
Cô cầm lấy điện thoại mình ở đầu giường rồi bỏ đi. Lúc sắp mở cửa ra, cô nghiêng đầu cười nói: “Anh Nguyễn, chúc anh hôm nay may mắn!”
Cô nhìn thông báo tin nhắn đã gửi trên điện thoại mình, cười giảo hoạt.
Cô đã từng nói, trò chơi bắt đầu rồi!
Nguyễn Hạo Thần không rõ cô tươi cười như vậy là thế nào, nhưng lúc này tâm trạng anh rất vui sướng. Tô Khiết chưa chết...
Nhưng mà nhớ lại những lời vừa rồi, tâm trạng vui sướng của anh lại biến mất không còn dấu vết.
Khi đó, anh cho rằng Tô Khiết muốn giết Lâm Tiêu nên mới nổ súng bắn cô, không ngờ rằng lại trúng giữa tim, còn vì vậy mà rớt xuống vực sâu.
Tô Thanh Anh rất nhanh về đến biệt thự của Tôn Tử Phàm. Vừa bước vào đã thấy anh ta và Tô Cảnh Nhạc chơi với nhau rất vui vẻ, cơ thể căng cứng của cô rốt cuộc cũng thả lỏng.
Nhìn thấy cô, anh ta đứng lên, cầm lấy cái túi bên cạnh. Nhưng khi đến gần, nhìn thấy dấu vết trên cổ cô, cái túi rơi thẳng xuống đất.
Cậu bé cũng nhanh chóng chạy đến bên cạnh cô: “Mommy, mẹ làm sao vậy? Có phải là tên khốn nạn Nguyễn Hạo Thần đó bắt nạt mẹ không? Mẹ đi cả đêm không về, con rất lo cho mẹ đó”.
Nghe bảo cả đêm qua cô không về, Tôn Tử Phàm lại càng nhíu mày chặt hơn, bàn tay buông bên người nắm chặt lại.
Nguyễn Hạo Thần, thằng khốn nạn!
“Bé con, mẹ không sao cả, con đừng lo. Tối qua con ở nhà một mình sợ lắm sao?”
“Không sợ. Con là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không ai hại được cả.”
Không thể nào sợ được, cả đời này đều không thể!
“Tiểu Anh, anh muốn nói chuyện với em.”
Hai người lên phòng trên lầu hai. Vừa đóng cửa lại, cô đã lấy thuốc lá trong túi xách ra, quen thuộc châm lửa.
Anh ta rất tức giận, lập tức xông đến đoạt lấy điếu thuốc miệng cô đã chạm vào, hung hăng hút một hơi, cuối cùng thẳng tay dụi tắt trong gạt tàn.
Anh ta biết mỗi khi cô bực bội hay tuyệt vọng đều sẽ hút thuốc. Bây giờ có thể thấy rõ là vế trước, nhưng hiện nay cơ thể cô không thể hút thuốc được.
“Tử Phàm, anh muốn hút thuốc thì em châm cho anh một điếu. Sao phải tranh một điếu với em chứ? Anh nhìn em thấy giống người thiếu một điếu thuốc lắm à?”
“Tô Thanh Anh, em đừng có đùa giỡn với anh. Em thành thật báo cáo cho anh biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Còn nữa, dấu vết trên người em có phải là do thằng khốn Nguyễn Hạo Thần làm ra không?”
Anh ta bực bội kéo cổ áo. Cứ nghĩ đến đêm qua cô nằm dưới thân Nguyễn Hạo Thần bị động, hầu hạ thì anh ta chỉ ước gì mình có thể cầm súng bắn cho nổ đầu tên khốn đó!
“Đêm qua em muốn giăng bẫy anh ta, kết quả lại bị anh ta bẫy lại. Cô gái đến phòng còn phải gõ cửa cả nửa ngày!”
Tôn Tử Phàm: “...”
Khoé miệng anh ta giật giật, nghe thấy lời này của cô cũng đã hiểu được, thật đúng là thiếu đánh mà!
“Anh nói này, em có thể kể có tâm hơn chút không?”
“Lúc đó em đã bỏ thuốc anh ta rồi. Con mẹ nó ai mà lại biết anh ta đột nhiên tỉnh lại, em còn làm một trận với anh ta. Em muốn đi khiếu nại việc bán thuốc giả!”
Mắt anh ta giật giật. Đây là cái kiểu gì? Cuối cùng lại tự mình nhảy vào hố luôn!
“Nhưng mà cũng coi như có thu hoạch, em rất nôn nóng muốn xem dáng vẻ phát điện của Lâm Tiêu!”
Vẻ mặt cô chợt trở nên hung ác, ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng có thể đóng bằng mười dặm!
Anh ta nhìn dáng vẻ này của cô mà si mê, ôm cô vào lòng.
Bàn tay to lớn dịu dàng xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Anh, em có thể nào lấy bảo vệ chính mình làm tiền đề cho báo thù không? Đừng cứ hết lần này đến lần khác vấp ngã trên người Nguyễn Hạo Thần mà không biết đau. Trả thù Lâm Tiêu cũng được, nhưng có thể nào đừng lấy cơ thể mình ra để trao đổi không?”
Nghe vậy, cơ thể Tô Thanh Anh cứng đờ, hoàn toàn cứng ngắc. Trong lúc nhất thời, cô không biết phải nói sao mới tốt.
Cô biết và hiểu rất rõ tình cảm mà Tôn Tử Phàm dành cho mình. Nhưng nghĩ đến dáng vẻ dơ bẩn không chịu nổi của mình, cô lập tức cảm thấy bản thân mình không xứng với người đàn ông tốt như vậy.
“Chúng ta có thể dùng một cách báo thù khác không? Ví dụ như là kết hôn chẳng hạn!”
Những lời này khiến cho cô một lúc lâu mới hoàn hồn được. Cô nuốt nước bọt, lui ra khỏi ngực anh ta, choáng váng nhìn khuôn mặt anh ta, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu và tuyệt vọng lạ thường.
“Tiểu Anh, em đồng ý với anh được không?”
Cô lắc đầu: “Không, em không thể đồng ý được. Tử Phàm, anh thích hợp với một cô gái tốt đẹp hơn em.”
“Nhưng anh chỉ thích em thôi, chỉ thích một cô gái tên là Tô Khiết mà thôi. Hiện nay cô ấy tên là Tô Thanh Anh, từ nhỏ đến lớn anh chỉ thích mỗi mình cô ấy thôi!”
Đột nhiên được anh ta tỏ tình, cô chỉ thấy mình không thể trốn tránh được. Cô không xứng với người tốt như Tôn Tử Phàm, thật sự không xứng!
Cơ thể của cô dơ bẩn, ngay cả trái tim cũng dơ bẩn. Cô làm sao xứng được với người thâm tình, chung thuỷ như anh ta!
Cô lùi ra sau vài bước, hai tay bối rối không biết để ở đâu. Đôi mắt hồng lên, nước mắt trong suốt tích tụ thật lâu nhưng không cách nào rơi xuống.
Cô nhìn anh ta: “Tử Phàm, em cầu xin anh, đừng tốt như vậy nữa được không? Bây giờ em không muốn nói chuyện tình cảm, cũng không xứng có được nó. Em van anh đừng nói chuyện đó nữa được không?”
Nhìn dáng vẻ yếu ớt, bất lực của cô, anh ta vô cùng đau lòng. Anh ta luôn biết rằng thật ra trái tim cô rất yếu ớt, dù được bảo vệ sau lớp tường bằng kiên cố nhưng chỉ cần chạm vào thì sẽ lập tức sụp đổ.
Anh ta gật đầu: “Được, anh không ép em. Thời gian còn dài, em có thể từ từ suy nghĩ.”
Anh ta bước đến, lại kéo cô vào lòng một lần nữa, gác cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói dịu dàng.
“Nếu đau khổ thì cứ khóc đi, không cần phải nín khiến cho bản thân khó chịu.”
Chẳng bao lâu sau, đôi vai của người trong ngực anh ta run rẩy, phát ra tiếng khóc nghẹn ngào. Cô ép mình khóc không ra tiếng, cô vẫn luôn nhớ kỹ câu nói của chú Huy, chỉ có kẻ yếu mới rơi lệ!
Cô khóc rất lâu, khóc đến mỏi mệt.
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sưng húp, khàn giọng nói: “Tử Phàm, trò chơi bắt đầu rồi. Không thể dừng lại!”.
Lâm Tiêu cứ đi lại quanh nhà. Nửa sau bữa tiệc đính hôn tối qua đều do cô ta lo liệu một mình, những cú điện thoại gọi Nguyễn Hạo Thần lúc nào cũng không liên lạc được.
Cả đêm anh không về, mà người phụ nữ Tô Thanh Anh kia cũng biến mất không thấy. Cô ta nghi ngờ có phải bọn họ ở bên nhau không!
Trai đơn gái chiếc ở bên nhau cả đêm, nói không làm gì cô ta không tin.
Điện thoại chợt có tin nhắn. Khi mở ra nhìn, cô ta nín thở, suýt nữa là trực
tiếp hôn mê bất tỉnh.
Suy đoán của cô ta không sai, hai người họ thật sự lăn lộn với nhau cả một buổi tối!
“A! Tô Thanh Anh!”
Cô ta thẳng tay ném điện thoại, trong nháy mắt nó đã vỡ tan tành. Cô ta thở hổn hển, gương mặt vô cùng dữ tợn, đáy mắt ánh lên sự độc ác.
Con đàn bà Tô Thanh Anh đó thật sự đã hớp hồn Hạo Thần. Từ khi cô xuất hiện, lúc nào trong lòng cô ta cũng có dự cảm không tốt, bây giờ thật sự đã xảy ra rồi!
Hơn nữa lại còn là vào buổi tối cô ta đính hôn, đây không phải là khiến cho người đời chế giễu hay sao?
Tô Thanh Anh, nếu cô đã không biết tốt xấu như thế, vậy thì đừng trách Lâm Tiêu tôi đây không nể tình. Trước đây tôi có thể đuổi Tô Khiết, vậy thì hiện nay cũng có thể đuổi được cô!
Nhưng mà Lâm Tiêu quên mất rằng Tô Thanh Anh của hiện nay không phải là Tô Khiết ngây thơ, có thể đấu được hay không là chuyện khác.
Lúc Nguyễn Hạo Thần trở về, dấu vết trên cổ rất rõ ràng khiến cho Lâm Tiêu lập tức xông đến chất vấn.
“Thần, cả đêm qua có phải anh ở bên cạnh con khốn Tô Thanh Anh không?”
Anh nghe thấy hai chữ con khốn thì thấy rất khó chịu.
“Tiêu Tiêu, xin lỗi em. Tổi qua anh đã tự tiện bỏ đi, em vất vả rồi!”
Anh đi lướt qua cô ta muốn lên lầu, nhưng tay lại bị cô ta dùng sức túm chặt, điên cuồng xé rách quần áo anh. Nhìn thấy những dấu vết trên người anh, cô ta tức khắc oà khóc.
Đôi tay không ngừng đấm lên ngực anh, Nguyễn Hạo Thần không hề phản ứng: “Thần, anh phản bội em sao? Em đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, rốt cuộc em không tốt ở điểm nào. Trước kia thì nhân lúc em nằm hôn mê trên giường anh kết hôn với Tô Khiết, bây giờ thì ngay trong ngày chúng ta đính hôn, anh ở bên người đàn bà khác cả đêm không về!”
Có lẽ Lâm Tiêu không nghĩ đến đây chính là báo ứng!
Luật trời dù sao vẫn có luân hồi!
“Xin lỗi em!”.
Anh cụp mắt, bất đắc dĩ nói.
Người như anh không dễ gì nói ra ba chữ này. Bây giờ anh lại nói ra với Lâm Tiêu, nhưng vẫn không ý thức được mình vẫn còn thiếu Tô Khiết một lời xin lõi.
Nguyễn Hạo Thần quả thật rất yêu Tô Khiết, còn đối với Lâm Tiêu lại không có tình cảm gì ngoại trừ ý muốn bù đắp cho cô ta.
“Em không cần anh xin lỗi. Em không cho phép anh lại đi gặp con hồ ly tinh Tô Thanh Anh nữa, em không phép anh gặp cô ta thêm lần nào nữa!”
“Tiêu Tiêu, em đừng làm loạn!”.
Anh hơi lớn tiếng, người anh nhớ mong năm năm đã quay về rồi, bảo anh rời xa, anh thật sự không làm được.
“Em không làm loạn. Nguyễn Hạo Thần, nếu anh lại đi gặp cô ta, em sẽ chết cho anh xem. Em đã trao cho anh cả tuổi thanh xuân của mình nhưng anh lại đối xử với em như thế!”
Anh bực bội hất tay cô ta ra.
Nhìn cô ta đầm đìa nước mắt, anh lại còn bực mình hơn.
“Được rồi, em đừng khóc nữa. Công ty còn có việc, anh đi trước.”
Anh bỏ đi không hề quay đầu lại, Lâm Tiêu nhìn bóng lưng của anh ngày càng xa, căm hận trong lòng càng trào dâng, ước gì có thể xé xác Tô Thanh Anh!
Cô ta nắm chặt tay. Tô Thanh Anh, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho cô đâu!
Nguyễn Hạo Thần lái xe đến công ty, vừa định đi vào cổng thì có một bóng người vọt đến, đấm vào mặt anh.
Đối phương còn muốn tiếp tục tấn công, nhưng bây giờ anh đã phòng thủ, khi nhìn rõ người đến thì cười lạnh lùng.
“Tôn Tử Phàm, lâu rồi không gặp!”
“Khốn nạn!”
Tôn Tử Phàm nhìn anh với ánh mắt hung ác, nham hiểm, anh ta mắng một tiếng.
Bảo vệ cánh cổng vội vàng chạy đến nhưng lại bị anh ngăn lại.
“Tôi khốn nạn lúc nào?”
“Anh bắt nạt Tiểu Khiết chưa đủ, bây giờ còn bắt nạt cả Tiểu Anh. Anh thật sự đáng chết!”
“Tôi bảo chết thì anh nói không tính, hơn nữa loại chuyện này là em tình anh nguyện thì mới làm được. Đây mà là bắt nạt sao? Hơn nữa, cô ta không phải Vợ anh. Anh gấp gáp như vậy làm gì?”
Biết cô chưa kết hôn, anh thầm thở dài nhẹ nhõm. Biết cô chính là Tô Khiết, anh tràn đầy vui mừng.
Tôn Tử Phàm nghiến răng, vô cùng tức giận.
CDX
“Nguyễn Hạo Thần, anh đừng quên trước đây anh đã đối xử với Tiểu Khiết thế nào. Anh không chỉ tra tấn mà còn giết con của cô ấy, cuối cùng còn tự tay bóp cò bắn chết cô ấy. Loại người rác rưởi như anh xứng đáng có được cô ấy sao?”
“Nếu không phải hai người đến với nhau thì tôi sẽ đối xử với cô ấy như thế sao? Hơn nữa, lúc đó cô ấy còn mang thai con của anh!”
Nói đến đây, trong lòng anh lại đầy giận dữ.
Bị vợ mình cắm sừng chẳng lẽ còn phải đối xử cung kính hay sao?
Tôn Tử Phàm tức đến nỗi bật cười. Nếu trước đây cô mang thai con của anh ta, vậy thì anh ta đã dẫn cô cao chạy xa bay từ lâu rồi. Anh ta ngu đến cỡ nào mà lại cho Nguyễn Hạo Thần có cơ hội phá bỏ con mình chứ?
“A. Nguyễn Hạo Thần, không ngờ rằng đã nhiều năm trôi qua rồi mà anh vẫn có ý nghĩ đó, mất Tiểu Khiết là đáng lắm. Người phóng hoả nhà anh năm đó đã tìm được chưa? Hay là anh vẫn còn nghi ngờ là do Tiểu Khiết làm?”
Anh nhìn anh ta chằm chằm không nói gì. Nhưng sự im lặng của anh đã chứng minh cho lời anh ta nói, anh vẫn còn nghi ngờ cô!
“Tôi không phải Lâm Tiêu, biết rõ người mình thích đã kết hôn nhưng vẫn còn muốn đạp lên đạo đức mà đi phá hoại gia đình người khác. Đúng là tôi thích Tiểu Khiết, nhưng mỗi lần tôi giúp cô ấy đều là khi cô ấy cần giúp đỡ nhất. Mà lí do cô ấy cần được giúp đỡ đều là vì anh.
Giữa tôi và Tiểu Khiết chưa từng xảy ra chuyện gì, đứa bé kia rõ ràng là của anh. Anh uống say...”
“Daddy, thật trùng hợp!”
Một giọng nói trẻ con vang lên sau lưng Tôn Tử Phàm.
Nguyễn Hạo Thần nhớ lại, dựa theo tình huống phát sinh quan hệ tối qua, mấy năm nay hẳn là cô không động chạm người đàn ông khác. Đứa nhỏ này cũng khoảng bốn, năm tuổi, vừa vặn năm năm trước...
Khi đó cô bị thương nặng như vậy, Tôn Tử Phàm không thể nào còn làm ra chuyện đó với cô. Mà mỗi khi anh cưỡng ép cô chưa từng dùng biện pháp an toàn nào...
Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía đứa nhỏ này, trong mắt ánh lên sự vui mừng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Tô Cảnh Nhạc đã đi đến, nắm lấy bàn tay to của Tôn Tử Phàm, mỉm cười với anh ta.
“Daddy, mommy nói đánh nhau là sai. Hơn nữa còn là đánh thứ không phải người.”
Sáng nay, cậu ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc đè nén của mẹ thì rất đau lòng!
Nghe cậu buông lời giễu cợt, tâm trạng của anh ta không nhịn được tốt lên. Bị chính con trai mình chế giễu là không phải người, cảm giác này chắc hẳn rất không tồi nhỉ.
Anh nhìn đứa nhỏ này, miệng lưỡi độc địa thế này quả thật có bóng dáng của anh.
Nghe thấy cậu bé gọi Tôn Tử Phàm là daddy, trong lòng anh thấy khó chịu.
“Thằng nhóc thúi, cháu sinh ra hồi nào?”
Cậu nhướn mày: “Có liên quan gì đến chủ sao? Chỉ cần là người bắt nạt mommy thì đều là kẻ thù của Tô Cảnh Nhạc này!”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt trẻ con, tim Nguyễn Hạo Thần giật nảy.
“Daddy, đừng tùy tiện đánh nhau, nếu bị thương thì mẹ sẽ đau lòng đó.”
Anh ta nhướn mày, thằng nhóc này đổi tính sao? Quan tâm anh ta vậy à?
“Tử Phàm, con nói đúng đó. Nếu anh bị thương thì tụi em sẽ rất lo lắng đấy.”
Tô Thanh Anh đã trang điểm để che đi sự tiều tụy, nhưng giọng cô đã hơi khàn.
Bình luận facebook