• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi - Lý Thiệu Minh (46 Viewers)

  • Chap-195

Chương 195: Xích tiêu




Chương 195: Xích Tiêu



Pằng một tiếng, Lý Thiệu Minh lấy một điếu thuốc từ trong người ra, dùng bật lửa châm, nằm trêи mặt đất, rít một hơi thật sâu rồi mỉm cười nhìn lên trời.



Lúc này anh đã cạn kiệt sức lực rồi, không những không thế còn bị thương nặng. Vừa nãy anh cố hết sức muốn đánh bại Quỷ Đói, không cảm nhận được cơn đau trêи người, bây giờ mới nằm một lúc liền cảm thấy toàn thân đau đớn kinh khủng, vết chém chỉ là vết thương ngoài da, rất nhanh có thể lành lại. Hai vết đạn ở vai và ngực lại đau đến thấu tim, đặc biệt là vết trêи ngực, viên đạn không biết bắn ra từ đâu đã khiến ngực anh nát bét, chỉ cần anh hít một hơn sâu cũng đủ khiến cả người đau đớn phát run.



Chân tay của anh rất lạnh, nhưng trong lòng còn lạnh hơn.



Anh không khỏi cảm thấy giang hồ là nơi nguy hiểm, lòng người độc ác này. Do anh còn quá ngây thơ, cứ nghĩ rằng anh có thể dễ dàng đánh bại Quỷ Đói, Thanh Phong, anh khi ở nước ngoài nằm trong top mười thì lúc về Trung Nguyên chắc chắn sẽ đứng trong top ba. Chỉ cần võ công anh cao thì trêи thế giới này không có chuyện gì là anh không thể làm được. Nhưng không ngờ, anh mới về Trung Nguyên được hơn hai tháng, sau một trận thuận lợi, anh liền phải chịu tổn thất lớn.



Anh thất bại không phải do võ công của anh không bằng Quỷ Đói, mà là do Thanh Phong nhiều chuyện. Nếu không có Thanh Phong xen vào thì hiện tại anh đã đánh bại được Quỷ Đói rồi.



Nếu hôm nay tôi có thể sống sót rời khỏi đây, Lý Thiệu Minh tôi xin thề, nhất định sẽ không bỏ qua cho Thanh Phong.



Tôi không chỉ sẽ đánh bại ông ta mà còn vạch trần bộ mặt thật xấu xí độc ác của ông ta, khiến ông ta thân bại danh liệt, khiến ông ta không còn đường lui, tống vào ngục giam giữ cả đời,



Lý Thiệu Minh tôi xin thề, nhất định sẽ báo thù.



Lý Thiệu Minh nghiến răng nghiến lợi từ từ bò dậy, nắm chặt thanh sắt gỉ trong tay. Lúc này, thanh gỉ sắt trong tay anh lại bong ra một mảng gỉ sắt lớn, chiều dài và chiều rộng lại được thu nhỏ, mẫu ban đầu dần dần biến thành hình dạng của một thanh bảo kiếm.



Thanh sắt gỉ trong tay anh quả thực là một loại binh khí, là một thanh bảo kiếm chém sắt như bùn có một không ai.



Anh là một cao thủ Thần Cấp, nhưng vẫn chưa phải là thần thực thụ.



Trước đây anh đã từng nhìn thấy loại kiếm này một lần, tận mắt nhìn kẻ thù của anh – Hàn Sương có được một thanh bảo kiếm như này.



Là một võ sĩ, nếu anh sở hữu binh khí xuất sắc thì khả năng chiến đấu của anh có thể tăng lên gấp bội. Sau khi kẻ thù Hàn Sương có được thanh bảo kiếm, anh đã gặp không ít bất lợi khi giao chiến với hắn. Anh ân hận hoài, hiện giờ cuối cùng thì anh cũng đã có được một thanh bảo kiếm giống như Hàn Sương.



Anh không khỏi nắm chặt thanh sắt gỉ, lớp gỉ sắt ở tay nắm lại bị tróc ra thêm vài mảng.



Dưới lớp gỉ sắt, ánh sáng màu đỏ càng hiện lên rõ ràng hơn.



“Quỷ Đói, ông còn không mau ra tay?”, Thanh Phong nhìn thanh sắt gỉ trong tay Lý Thiệu Minh với ánh mắt thèm khát. Ông ta đã nhìn thấy rồi, bên trong thanh sắt gỉ này ẩn giấu một thanh bảo kiếm tuyệt thế vô giá.



“Tôi rất muốn xem thử, bên trong thanh sắt gỉ đó giấu bảo kiếm gì”. Quỷ Đói cũng không khỏi ɭϊếʍ môi, lộ ra ánh mắt tham lam.



Lý Thiệu Minh không nói gì.



Đàn em Quỷ Đói thấy Lý Thiệu Minh vẫn có thể đứng dậy thì vô cùng ngạc nhiên. Triệu Thế Hy, Chu Bảo Bảo, Lôi Tiểu Minh, Cuồng Phong đã bị thương rất nặng, nhưng bọn họ cũng nhịn cơn đau đớn trêи người mà đứng dậy, muốn giúp Lý Thiệu Minh chiến đấu một lần nữa.



Thế nhưng, khi Lôi Tiểu Minh vừa đứng dậy thì cơ thể cậu ta lại mềm nhũn ngã xuống đất. Cậu ta có lòng nhưng vô lực, không khỏi nắm chặt tay, trong lòng nôn nóng như muốn khóc.



“Để tôi xem thử bên trong thanh sắt gỉ này giấu bảo vật gì?”



Đột nhiên, ánh mắt Quỷ Đói trở nên điên cuồng, hắn ta nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lý Thiệu Minh, giơ tay ra muốn cướp bảo vật của Lý Thiệu Minh. Lý Thiệu Minh cắn mạnh đầu lưỡi, dùng cơn đau để kϊƈɦ thích chính mình chiến đấu với Quỷ Đói. Anh lập tức rụt tay phải về phía sau, không để Quỷ Đói cướp mất bảo vật của anh. Tay trái đồng thới đánh về phía Quỷ Đói, Quỷ Đói không ngờ anh vẫn có thể đánh trả, ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ, nghiêng người tránh sang một bên.



Một chưởng của Lý Thiệu Minh đánh vào không khí, tay trái của anh lập tức tung một chưởng vào vai Quỷ Đói. Bàn tay mới chạm vào một bên vai của Quỷ Đói, liền giật nhẹ cổ tay, đánh một chưởng vào đúng chính giữa vai hắn.



Quỷ Đói cũng không còn bao nhiêu sức lực, sức mạnh so với lúc trước còn không đến năm phần. Một chưởng này là Bát Nhã Chưởng của phái Thiếu Lâm, là công phu trong nhu có cương. Một chưởng này nhìn như không có sức mạnh lớn, nhưng Lý Thiệu Minh đã giấu chân khí vào trong nó, nhẹ nhàng đụng một cái liền có thể đánh Quỷ Đói phải lùi về phía sau hai bước.



Quỷ Đói không khỏi kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh.



Một chưởng này của Lý Thiệu Minh khiến hắn lùi sau hai bước, nhìn có vẻ sức mạnh không tồi, nhưng không đau lắm. Tuy nhiên, hắn không ngờ Lý Thiệu Minh vẫn còn khả năng làm hắn bị thương, điều này làm hắn có chút tức giận.



Hắn từ tức giận lập tức trở thành phẫn nộ, cả người giống như con côn trùng mở rộng đôi cánh, nhanh chóng hóa thành dư ảnh xuất hiện sau lưng Lý Thiệu Minh. Lý Thiệu Minh mới thở hổn hển quay đầu thì đã phải nhận lấy cú đấm của Quỷ Đói vào mặt. Tiếp đó, Quỷ Đói tiến lên một bước, Quỷ Đói cắm đao Đầu Quỷ xuống đất, rồi tung một cú đấm vào ngực anh. Tay trái hắn đấm vào ngực anh, rồi lại đến tay phải. Hai nắm đấm trái phải của hắn như cái cung, tiến một bước đánh một cái, đấm liên tiếp mười mấy cú vào ngực Lý Thiệu Minh, có ba cú còn đánh trúng vào vết thương do súng bắn của anh, khiến Lý Thiệu Minh đau đến mức trợn mắt gầm lên.



Cuối cùng, Quỷ Đói cong lưng, hai nắm đấm tập trung lại, đồng thời đánh mạnh vào ngực Lý Thiệu Minh, khiến anh bị bay ra xa.



“Đồ khốn khϊế͙p͙, tao cho mày một chút thể diện. Đã bị đánh bị thương thành ra thế này rồi, còn dám đánh trả tao. Hôm nay nếu không giết mày thì mấy chục năm lăn lộn trêи giang hồ của Quỷ Đói tao vứt xuống sông xuống biển rồi”. Quỷ Đói rút thanh đao trêи đất ra, sải bước về phía Lý Thiệu Minh.



Lại nhận thêm một loạt cú đấm, Lý Thiệu Minh càng bị hắn đả thương nghiêm trọng hơn. Hắn chú trọng tốc độ, tốc độ vung binh khí không nhanh bằng tốc độ chân tay, nếu là vung đao lớn thì Lý Thiệu Minh có thể tránh được. Nhưng bây giờ Lý Thiệu Minh đã bị hắn đánh chỉ còn chút hơi tàn, nếu lúc này hắn sử dụng đao lớn thì Lý Thiệu Minh chắc chắn không thể tránh được.



Quỷ Đói đã đánh chán rồi, hắn muốn dùng một đòn giết chết Lý Thiệu Minh.



Sau khi Lý Thiệu Minh bị Quỷ Đói đánh bay ra xa một lần nữa, anh lại từ dưới đất đứng lên, nhìn thấy cảnh này Quỷ Đói cực kì tức giận.



“Khốn khϊế͙p͙, saomày vẫn có thể đứng dậy được?”



“Sao tôi không đứng dậy được chứ?” Lý Thiệu Minh cũng hơi tức, hai mắt dần dần toát ra vẻ âm u.



“Tao chưa từng gặp một thằng nhãi nào có thể chịu đòn như mày”. Quỷ Đói nghiến răng nghiến lợi.



“Quả thực tôi có thể chịu đòn, lúc Hàn Sương đem người vây đánh tôi, ba tên chỉ huy lính đánh thuê, mười sát thủ hàng đầu, còn có vô số cao thủ cấp Tông sư cùng hàng trăm nghìn lính hải quân do quân phiệt lãnh đạo, tôi đối đầu với thiên quân vạn mã còn không chết, ông là cái thá gì?” Toàn thân Lý Thiệu Minh run rẩy không ngừng, anh cắn mạnh đầu lưỡi, cố gắng khiến bản thân nói có khí thế.



“Mày rất biết cách nói dối đó”.



Quỷ Đói nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng hóa thành dư ảnh xuất hiện trước mắt Lý Thiệu Minh, tấn công mạnh mẽ về phía anh.



Lý Thiệu Minh lúc này chỉ cảm thấy toàn thân đau dữ dội, cố gắng chịu đựng cơn đau trêи người, bị cơn đau kϊƈɦ thích, não anh như muốn nứt ra. Anh nghiến răng nghiến lợi gầm lên một tiếng, khi anh đưa thanh sắt gỉ lên chắn, Cuồng Phong và Triệu Thế Hy đã xuất hiện ở phía sau anh vài mét: “Anh, chúng em đến giúp anh!”



“Không cần các cậu!” Lý Thiệu Minh dùng hết sức chặn thanh đao lớn của Quỷ Đói, một tiếng rầm vâng lên, Lý Thiệu Minh bị sức mạnh to lớn của Quỷ Đói làm chấn động, phải lùi sau hai bước.



Tên Quỷ Đói lại xông lên, vung đao chém về phía Lý Thiệu Minh, Lý Thiệu Minh lại giơ thanh sắt gỉ lên chắn.



Quỷ Đói không ngờ Lý Thiệu Minh vẫn có thể ra tay được, trong lòng hắn cực kì phẫn nộ, người lại lập tức biến thành dư ảnh xuất hiện phía sau Lý Thiệu Minh, mạnh mẽ chém về phía anh, Lý Thiệu Minh liền quay người đưa thanh sắt gỉ lên cản. Keng một tiếng, gỉ sắt trêи thanh sắt gỉ lại bong ra, thanh sắt gỉ của anh lại nhỏ đi kha khá.



Quỷ Đói đã hoàn toàn tức giận, thể lực của hắn đã bị tiêu hao rất nhiều rồi, tốc độ cũng không nhanh bằng một nửa khi nãy. Công thêm thanh đao Đầu Quỷ hắn sử dụng là loại binh khí dài, nên tốc độ tấn công Lý Thiệu Minh không nhanh bằng tốc độ chân tay, lần nào tấn công cũng bị Lý Thiệu Minh đỡ được. Tốc độ không đủ nhanh thì phải bù bằng sức mạnh. Quỷ Đói bắt đầu cầm thanh đao lớn chém liên tiếp vào người anh, Lý Thiệu Minh vừa lùi về phía sau vừa giơ thanh sắt gỉ lên để cản.



Dần dần, hai người bọn họ lại bắt đầu một cuộc chiến mới. Quỷ Đói chém liên tiếp, Lý Thiệu Minh chắn không ngừng. Trong lúc Quỷ Đói đang điên cuồng chém Lý Thiệu Minh, anh còn có thể thừa cơ đánh trả vài đòn.



“Ôi mẹ ơi, không ngờ tên ranh con này lại rất biết cản đòn. Sư phụ, hắn bị Quỷ Đói và người đánh thảm hại như vậy rồi mà cẫn có thể kiên trì tiếp”. Hàn Bân nhìn thấy mà không khỏi giật mình, nhìn Lý Thiệu Minh và Quỷ Đói chiến đấu với nhau, vũ khí hai người không ngừng va chạm phát ra những tia lửa chói mắt, hắn không kìm được nói chuyện với Thanh Phong.



“Có thể kiên trì thì có tác dụng gì? Đến phòng thể hình làm bao cát kiếm tiền à?”, tiểu đồng áo trắng khinh thường.



Khuôn mặt Lãnh Thi vẫn vô cảm như cũ, hai mắt lẳng lặng nhìn Lý Thiệu Minh không nói gì.



Thanh Phong không khỏi cười mỉa, đồng ý với quan điểm của tiểu đồng áo trắng.



Võ sĩ muốn liên tiếp đạt được đột phá thì phải chiến đấu thực tế, cho dù uống đan dược, luyện tập hay thậm chí là được cao thủ truyền thụ võ công cũng không thể sánh bằng một trận chiến sinh tử. Khi Lý Thiệu Minh và Quỷ Đói đanh càng lúc càng nhanh, càng lúc càng hăng, hai người họ đã quên hết những cơn đau trêи người, quen mất rằng thể lực của bản thân đã suy kiệt.



Đây là trận chiến sinh tử, trong hai người bọn họ ai thua thì sẽ phải chết, bọn họ sao có thể không liều mình được?



Khi Lý Thiệu Minh không ngừng đưa thanh sắt gỉ lên chắn những nhát chém liên liếp của Quỷ Đói, thì những mảng gỉ sắt lớn trêи thanh sắt gỉ vẫn bong ra.



Quỷ Đói nghiến răng nghiến lợi hét lớn, từng nhát đao chém xuống Lý Thiệu Minh. Cơ bắp toàn thân Lý Thiệu Minh cũng căng lên, hai mắt càng lúc càng đen, gần như hòa vào màn đêm tối.



“Thằng khốn, mày kiên trì phết đấy, Quỷ Đói tao tung hoành giang hồ mấy chục năm rồi mà chưa từng gặp một đối thủ nào khó chơi như mày”.



“Vô nghĩa, ông đây là cao thủ top mười thế giới đấy, sao có thể rơi vào tay loại tôm tép mày?”



“Mày vẫn tiếp tục chém gió?”



“Chém con mẹ mày!”



“Muốn chết à!”, Quỷ Đói vô cùng oán hận, chỉ cảm thấy Lý Thiệu Minh là một con gián đánh mãu không chết. Hắn vô cùng tức giận, đột nhiên dùng sức vung thanh đao Đầu Quỷ trong tay, chém mạnh về phía Lý Thiệu Minh.



Lý Thiệu Minh lập tức đưa ngang thanh sắt gỉ ra chặn, rầm một tiếng, mặt đất dưới chân Lý Thiệu Minh bị chấn động tạo ra một cái lỗ lớn, gỉ sắt trêи thanh sắt gỉ tiếp tục bong ra một mảng lớn.



Một đòn tấn công của Quỷ Đói không thành công, hắn lại quay người vung đao. Lý Thiệu Minh nhanh chóng tránh sang một bên, giơ thanh sắt gỉ trong tay quẹt vào eo Quỷ Đói.



Quỷ Đói ngay lập tức xuất hiện bên trái Lý Thiệu Minh, rồi đá vào anh.



“Chỉ có ông biết dịch chuyển tức thời sao?” Ánh mắt Lý Thiệu Minh hung ác.



Anh cũng nhanh chóng xuất hiện bên trái Quỷ Đói, trở tay trái thành ngón tay, mạnh mẽ điểm về phía Quỷ Đói.



“Cút!” Quỷ Đói nhanh chóng đấm thẳng vào ngón tay Lý Thiệu Minh.



Tuy nhiên, khi Quỷ Đói và Lý Thiệu Minh chạm nhau, hắn chỉ cảm thấy một cơn đau đớn như đứt gãy truyền đến từ ngón giữa. Là chỉ pháp sở trường của Lý Thiệu Minh, nắm đấm này của hắn vậy mà không cứng bằng ngón tay của Lý Thiệu Minh. Ngón tay và nắm đấm của hai người đấu nhau, nắm đấm của hắn không những không đánh gãy được ngón tay của Lý Thiệu Minh mà suýt chút nữa bị ngón tay của Lý Thiệu Minh chọc gãy xương ngón giữa.



Quỷ Đói vô cùng tức giận, người lại biến mất trong không khí, Lý Thiệu Minh cũng nhanh chóng biến mất theo.



Trong bóng tối, hai người bọn họ liên tục biến mất rồi lại xuất hiện, lấy binh khí trong tay chém giết nhau. Sau đó hai người lại biến mất, rồi lại nhanh chóng xuất hiện, đấu nhau bằng chân tay hoặc bằng nắm đấm và ngón tay.



Sau khi hai người bọn họ đại chiến được ba phút, Lý Thiệu Minh và Quỷ Đói lại xuất hiện lần nữa trong không trung, hai người giơ chân đá nhau, Lý Thiệu Minh đá trúng ngực của Quỷ Đói, còn Quỷ Đói cũng đá trúng ngực của Lý Thiệu Minh, hai người đều bị đối phương đá mạnh vào ngực và cùng bị lùi ra xa mười mấy mét.



Cắn chặt răng, ánh mắt của hai người dữ tợn nhìn đối phương, đột nhiên, cầm binh khí trong tay xông đến đối phương.



Lần này, Quỷ Đói ngưng tụ chân khí toàn thân lên thanh đao, Lý Thiệu Minh cũng ngưng tụ chân khí toàn thân lên thanh sắt gỉ của mình. Khi hai người xuất hiện trước mặt nhau, đồng thời vung binh khí vào đối thủ. Rầm một tiếng, Toàn bộ thanh sắt gỉ trong tay Lý Thiệu Minh đã vỡ tan, lộ ra một thanh bảo kiếm đỏ rực.



Thanh bảo kiếm đỏ rực này khi va chạm với thanh đao Đầu Quỷ của Quỷ Đói, một tiếng két vang lên, thanh đao Đầu Quỷ trong tay Quỷ Đói đứt lìa theo tiếng vang, thanh bảo kiểm này lại có thể cắt đứt bảo đao của Quỷ Đói, thanh kiếm sắc bén chém thẳng vào ngực Quỷ Đói. Tiếp đó, Lý Thiệu Minh và Quỷ Đói đồng thời trượt ra sau lưng đối phương tầm bảy tám mét. Mấy giây sau, khi Lý Thiệu Minh đang thở hổn hển, thì Quỷ Đói nhìn thấy trêи ngực mình từ từ xuất hiện một vết kiếm sâu hắm, trong đôi mắt hắn dần hiện ra nỗi khϊế͙p͙ sợ sâu sắc.



“Không ngờ bảo kiếm trong tay Lý Thiệu Minh lại là binh khí thần cấp, là bảo kiếm Xích Tiêu Hàn Cao Tổ từng sử dụng.



Rầm một tiếng, thân hình cao lớn của Quỷ Đói đổ rầm xuống đất.



“Quỷ Đói mà lại thua!?” Nhìn thanh bảo kiếm Xích Tiêu trong tay Lý Thiệu Minh, dưới ánh trăng, thanh bảo kiếm đó không ngừng lóe ra ánh sáng màu đỏ, sắc mặt của Thanh Phong thay đổi.



Bảo vật của cô chủ cả nhà Diệp Hách – quý tộc hoàn gia phương Bắc – Diệp Hách Na Lạp Bích Tỷ quyên tặng lại là một trong mười bảo kiếm thượng cổ.



Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ sốc.



—————————–
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom