Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217
Nhìn thấy cảnh này, Hoa Anh Hùng cũng không thể ngồi yên trên ghế giám khảo nữa. Hắn vốn đang nằm trong lòng của hai người đẹp tóc vàng, nhìn thấy Hư Viễn bị đánh bại, liền lập tức ngồi thẳng người.
Cuộc đấu võ lần này, Hồng Võ căn bản không có tiền, là nhà họ Hoa bọn hắn cho Hồng Võ mượn ba mươi tỷ, nếu đội của Hồng Võ thua, thì nhà họ Hoa bọn hắn phải bỏ ra số tiền này.
Ôi mẹ ơi, tim bỗng chốc đập nhanh hơn.
Hoa Anh Hùng lập tức đưa tay ôm chặt lấy ngực, sắc mặt tái mét.
Sau khi Hư Viễn bị Cuồng Phong đả thương, Cuồng Phong không hề cho hắn ta cơ hội nghỉ ngơi, hắn lập tức xông lên trước mặt Hư Viễn, thẳng chân đá mạnh vào cằm của hắn ta, Hư Viễn bị đá ngửa mặt bay ra ngoài. Khi Cuồng Phong lại lao đến phía trước Hư Viễn, hắn ta lập tức nghiến răng giơ tay, muốn đấm Cuồng Phong, Cuồng Phong trực tiếp đá vào tay hắn ta, một tiếng ‘két’ vang lên, cánh tay phải của Hư Viễn lập tức bị bẻ cong, Hư Viễn không nhịn được la lên thảm thiết.
Cuồng Phong liền quay người, vặn eo xoay hông rồi đưa chân đá mạnh vào người Hư Viễn. ‘Bịch’ một tiếng, Hư Viễn bỗng chốc lăn mấy chục vòng trên sàn, rồi rơi xuống khỏi sàn đấu.
Khi Hư Viễn nặng nề rớt xuống dưới sàn đấu, khuôn mặt của mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
“Hay!”, Chu Bảo Bảo giở quạt giấy trắng trong tay ra, nhẹ nhàng phe phảy vài cái, hai chiếc nhẫn đá quý trên ngón trò và ngón giữa tay phải vô cùng chói mắt.
“Cuồng Phong thắng rồi!”, Triệu Thế Hy trợn to hai mắt kinh ngạc, vui mừng nhìn Lý Thiệu Minh ở bên cạnh. Chỉ thấy hai mắt của Lý Thiệu Minh sáng lên, Lôi Tiểu Minh vừa kinh ngạc vừa vui mừng che miệng, ngẫm nghĩ rồi lập tức ôm chặt lấy Lý Thiệu Minh ở bên cạnh: “Anh Thiệu Minh, Cuồng Phong vậy mà thắng rồi!”
“Đù, không ngờ được Cuồng Phong thắng rồi!”, Heo Rừng cũng ngạc nhiên mở to hai mắt, trong lòng hưng phấn đến độ không biết nên làm gì.
Từ sau khi đi theo Lý Thiệu Minh, anh ta hiện giờ cũng được coi là một nửa võ sĩ rồi. Anh ta không chỉ được coi là một nửa võ sĩ, mà còn là một cao thủ cấp Tông Sư.
Anh ta không hề ngờ rằng, võ công của cao thủ phái Thiếu Lâm này lại mạnh mẽ như vậy, không ngờ cuộc đại chiến giữa Cuồng Phong và tên cao thủ phái Thiếu Lâm này lại thảm khốc đến thế.
Nếu là anh ta phải đấu với cao thủ phái Thiếu Lâm thì e là không ra được hai chiêu, anh ta đã bị đá bay ra khỏi sàn đấu rồi.
“Cuồng Phong thắng rồi”, tuy Hiên Tịnh Vũ tính tình lạnh lùng, nhưng thật ra rất dịu dàng tốt bụng. Cô nhìn thấy trận chiến ác liệt giữa Cuồng Phong và Hư Viễn, bàn tay cô không khỏi nắm chảy mồ hôi vì lo lắng cho Cuồng Phong. Hiện giờ, Cuồng Phong thắng rồi, cô cũng thật lòng vui mừng cho Cuồng Phong. Khi Lôi Tiểu Minh và Triệu Thế Hy lần lượt ôm người Lý Thiệu Minh ăn mừng, cô cũng có xúc động muốn ôm chặt anh để chúc mừng.
Cho dù gần đây sau khi cô biết được thân phận của Lý Thiệu Minh, thì trong lòng cô có thêm rất nhiều tâm sự, nhưng vẫn không khỏi cảm động trước tình bạn của Lý Thiệu Minh.
Bạn của Lý Thiệu Minh đều là những người có thiên phú võ công cao và có nhân cách tốt.
“Tôi chữa trị cho cậu”, hình bóng của Lý Thiệu Minh lóe lên, nháy mắt đã xuất hiện trên sàn đấu. Lúc này Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Chu Bảo Bảo mới nghĩ đến Cuồng Phong cũng bị thương, lần lượt nhảy lên sàn đấu. Heo rừng vội vàng cùng Đại Quân, Anh Hổ leo lên theo, tìm một chiếc khăn vải trong hộp thuốc để lau máu trên mặt Cuồng Phong, và nhanh chóng băng bó cho hắn.
“Thiệu Minh, anh tiết kiệm chân khí đi, trong trận đấu với Quỷ Đói, anh bị thương nặng hơn chúng tôi, tôi không thể lãng phí chân khí của anh được. Là do tên khốn khiếp Hư Viễn, sau khi hắn ta bước lên sàn đấu tự báo danh tính, liền ra tay đánh lén khiến tôi có hơi không kịp trở tay, nếu không tôi chắc chắn sẽ không bị hắn ta đánh bị thương nặng như vậy”.
“Con mẹ nó, Tiểu Hy, Chu Bảo Bảo, Tiểu Minh ba hiệp đấu sau các cậu phải thắng cho tôi, đám người của phái Thiếu Lâm này kiêu ngạo ghê gớm, dù thế nào cũng phải bắt bọn họ vào tù, khiến bọn họ nếm mùi vị đau khổ”, Cuồng Phong vừa phun ra một ngụm máu vừa lấy ra một điếu thuốc từ trên người châm lửa. Hắn mỉm cười nói với Lý Thiệu Minh: “Đừng lãng phí chân khí của anh nữa, thuốc lá chính là đan dược trị thương tốt nhất đối với tôi”.
“Các cậu làm gì vậy? Hiệp này đánh xong rồi à? Ai cho các cậu chạy lên sàn đấu? Các cậu có biết? Các cậu chưa được cho phép đã chạy lên sàn đấu thì tương đương với việc gian lận, hiệp đấu này nên tính điểm chiến thắng cho cao tăng của phái Thiếu Lâm!”, phó minh chủ đột nhiên đứng dậy từ ghế ban giám khảo.
“Cái gì?”, nghe phó minh chủ nói, sắc mặt của đám người Lý Thiệu Minh hơi thay đổi.
“Thưa ông, sự thiên vị của ông hơi rõ ràng rồi đó?”, Hiên Tịnh Vũ khẽ chau mày.
“Ông già này, ông từng này tuổi rồi nên cảm thấy cuộc sống nhàm chán, nên hơi chán sống đúng không?”, Chu Bảo Bảo nhanh chóng phản ứng lại ý tứ trong lời nói của phó minh chủ, cậu ta rất muốn lập tức xuất hiện trước mặt phó minh chủ, tóm lấy cổ áo của ông ta.
“Người chiến thắng hiệp này phải là Cuồng Phong”, Trên ghế ban giám khảo, bộ trưởng bộ thể dục thể thao của tỉnh lập tức đứng dậy.
Ông ta không phải người của Hồng Võ, ông ta là một người chính trực. Võ thuật cũng được coi là một môn thể thao, Hồng Võ vì muốn tổ chức trận đấu võ lần này thêm phần trang trọng, bèn mời ông ta làm giám khảo.
Lúc này, ông ta nhìn thấy phó minh chủ của tỉnh vậy mà lại có ý thiên vị cho đội Hồng Võ, liền tỏ thái độ hơi không hài lòng với phó minh chủ: “Bang chủ này, tôi không biết vừa rồi ông nói đùa hay là định trừng phạt bọn trẻ đội Lý Thiệu Minh không tuân thủ quy tắc, còn chưa đợi giám khảo tuyên bố kết quả cuộc thi đã tự ý chạy lên sàn đấu. Nhưng mọi người đều đã tận mắt nhìn thấy, Hư Viễn của phái Thiếu Lâm đã bị Cuồng Phong đánh rơi xuống sàn đấu, vì thế trận này người chiến thắng là Cuồng Phong”.
“Minh chủ, hiệp đầu tiên chúng ta thua rồi”, nhìn thấy bộ trưởng bộ thể dục thể thao không giúp bọn họ, phó minh chủ cau mày, nhìn Hồng Võ với vẻ mặt khó coi.
“A di đà phật, hiệp này người giành chiến thắng là Cuồng Phong”, trụ trì điện Giới Luật của phái Thiếu Lâm ngồi trên ghế ban giám khảo, chắp hai tay, nói to rõ ràng: “Nhưng bần tăng có một chuyện không hiểu, Thất Tinh Quyền Pháp là võ công độc quyền của phái Thiếu Lâm chúng tôi, đặc biệt là chiêu Mưa Sao Băng và Thất Tinh Hợp Thể, chính là bí mật trong Thất Tinh Quyền, xin hỏi thí chủ Cuồng Phong, cậu từ đâu mà có được quyển sách võ công Thất Tinh Quyền Pháp, lẽ nào cậu đến Tàng Kinh Các của phái Thiếu Lâm chúng tôi học trộm võ công?”
“Tôi đã dạy cậu ta”, Lý Thiệu Minh cười nói.
“Hả? Cậu chủ Lý lại còn biết võ công của phái Thiếu Lâm chúng tôi?”, trụ trì điện Giới Luật ngạc nhiên.
“Đúng vậy, thật ra hai năm trước tôi đã về Hoa Hạ một lần, trước năm mười tám tuổi, tuy tôi chỉ là một tên bỏ đi, nhưng tôi sinh ra đã có bản lĩnh nhìn một lần là nhớ. Khi đó, lúc tôi hoàn thành xong một nhiệm vụ thì đột nhiên có hứng thú với võ công phái Thiếu Lâm, bèn đến Tàng Kinh Các xem một lượt tất cả các môn võ thuật”, Lý Thiệu Minh nói.
“Không ngờ cậu lại dám học trộm võ công của phái Thiếu Lâm chúng tôi?”, trụ trì điện Giới Luật cực kì tức giận.
“Học thì làm sao? Lúc đó người nhìn trộm không chỉ có một mình tôi, mà còn có cả cô tư nhà Mộ Dung ở Giang Nam – một trong bốn đại gia tộc của võ lâm.
“Cậu học trộm võ công của phái Thiếu Lâm, theo quy định của bổn phái, cậu phải lập tức tự phế bỏ võ công của mình!”, trụ trì điện Gia Luật tức giận.
“Đó là quy định của phái Thiếu Lâm các ông, tôi không phải là đệ tử của phái Thiếu Lâm”, Lý Thiệu Minh chỉ cười khinh, nhẹ nhàng đỡ Cuồng Phong dậy, xoay người đi xuống sàn đấu.
Rầm! Trụ trì điện Giới Luật chưởng mạnh xuống bàn tạo thành một lỗ lớn.
Nhìn thấy cảnh này, đại gia tỉnh Đông Sơn ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Đại sư, hôm nay còn đấu nữa không?”
“Đấu! Chúng ta ai sẽ ra đấu hiệp thứ hai?”, sắc mặt trụ trì điện Giới Luật tái mét, hai tay nổi lên gân xanh.
Ông ta không khỏi càng thêm hận Lý Thiệu Minh, thì ra hai năm trước Lý Thiệu Minh đã bí mật đến Thiếu Lâm, học tất cả các môn võ công của Thiếu Lâm bọn họ. Nếu bây giờ ông ta ra tay đấu với Lý Thiệu Minh, thực lực của bảy người đội Lý Thiệu Minh không kém, nhất là cô chủ Bích Tỷ của nhà Diệp Hách – hoàng tộc phương bắc, đây là cao thủ Thần Cấp cấp cao, thiên phú võ công của cô ta cực kì cao, e là một trong sáu đại cao thủ của phái Thiếu Lâm đều không phải là đối thủ của cô ta, Lý Thiệu Minh còn có ông nội của anh – Lục Kim Đan ngồi trấn thủ.
Ông ta chỉ có thể tiếp tục kiên trì thi đấu, để các đệ tử của phái Thiếu Lâm càng thêm điên cuồng trả thù Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh, không ngờ cậu đã dám học trộm võ công của phái Thiếu Lâm chúng tôi, còn hiên ngang nói trước mặt công chúng. Hôm nay nếu không thể đánh cậu giam vào nhà tù A Tị, khiến cậu nếm mùi đau đớn như dưới địa ngục, thì tấm bảng của phái Thiếu Lâm chúng tôi cũng nên dỡ bỏ xuống rồi.
Đây chính là loại người đáng hận nhất, được lợi mà còn muốn trêu ngươi người khác...!
Cuộc đấu võ lần này, Hồng Võ căn bản không có tiền, là nhà họ Hoa bọn hắn cho Hồng Võ mượn ba mươi tỷ, nếu đội của Hồng Võ thua, thì nhà họ Hoa bọn hắn phải bỏ ra số tiền này.
Ôi mẹ ơi, tim bỗng chốc đập nhanh hơn.
Hoa Anh Hùng lập tức đưa tay ôm chặt lấy ngực, sắc mặt tái mét.
Sau khi Hư Viễn bị Cuồng Phong đả thương, Cuồng Phong không hề cho hắn ta cơ hội nghỉ ngơi, hắn lập tức xông lên trước mặt Hư Viễn, thẳng chân đá mạnh vào cằm của hắn ta, Hư Viễn bị đá ngửa mặt bay ra ngoài. Khi Cuồng Phong lại lao đến phía trước Hư Viễn, hắn ta lập tức nghiến răng giơ tay, muốn đấm Cuồng Phong, Cuồng Phong trực tiếp đá vào tay hắn ta, một tiếng ‘két’ vang lên, cánh tay phải của Hư Viễn lập tức bị bẻ cong, Hư Viễn không nhịn được la lên thảm thiết.
Cuồng Phong liền quay người, vặn eo xoay hông rồi đưa chân đá mạnh vào người Hư Viễn. ‘Bịch’ một tiếng, Hư Viễn bỗng chốc lăn mấy chục vòng trên sàn, rồi rơi xuống khỏi sàn đấu.
Khi Hư Viễn nặng nề rớt xuống dưới sàn đấu, khuôn mặt của mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
“Hay!”, Chu Bảo Bảo giở quạt giấy trắng trong tay ra, nhẹ nhàng phe phảy vài cái, hai chiếc nhẫn đá quý trên ngón trò và ngón giữa tay phải vô cùng chói mắt.
“Cuồng Phong thắng rồi!”, Triệu Thế Hy trợn to hai mắt kinh ngạc, vui mừng nhìn Lý Thiệu Minh ở bên cạnh. Chỉ thấy hai mắt của Lý Thiệu Minh sáng lên, Lôi Tiểu Minh vừa kinh ngạc vừa vui mừng che miệng, ngẫm nghĩ rồi lập tức ôm chặt lấy Lý Thiệu Minh ở bên cạnh: “Anh Thiệu Minh, Cuồng Phong vậy mà thắng rồi!”
“Đù, không ngờ được Cuồng Phong thắng rồi!”, Heo Rừng cũng ngạc nhiên mở to hai mắt, trong lòng hưng phấn đến độ không biết nên làm gì.
Từ sau khi đi theo Lý Thiệu Minh, anh ta hiện giờ cũng được coi là một nửa võ sĩ rồi. Anh ta không chỉ được coi là một nửa võ sĩ, mà còn là một cao thủ cấp Tông Sư.
Anh ta không hề ngờ rằng, võ công của cao thủ phái Thiếu Lâm này lại mạnh mẽ như vậy, không ngờ cuộc đại chiến giữa Cuồng Phong và tên cao thủ phái Thiếu Lâm này lại thảm khốc đến thế.
Nếu là anh ta phải đấu với cao thủ phái Thiếu Lâm thì e là không ra được hai chiêu, anh ta đã bị đá bay ra khỏi sàn đấu rồi.
“Cuồng Phong thắng rồi”, tuy Hiên Tịnh Vũ tính tình lạnh lùng, nhưng thật ra rất dịu dàng tốt bụng. Cô nhìn thấy trận chiến ác liệt giữa Cuồng Phong và Hư Viễn, bàn tay cô không khỏi nắm chảy mồ hôi vì lo lắng cho Cuồng Phong. Hiện giờ, Cuồng Phong thắng rồi, cô cũng thật lòng vui mừng cho Cuồng Phong. Khi Lôi Tiểu Minh và Triệu Thế Hy lần lượt ôm người Lý Thiệu Minh ăn mừng, cô cũng có xúc động muốn ôm chặt anh để chúc mừng.
Cho dù gần đây sau khi cô biết được thân phận của Lý Thiệu Minh, thì trong lòng cô có thêm rất nhiều tâm sự, nhưng vẫn không khỏi cảm động trước tình bạn của Lý Thiệu Minh.
Bạn của Lý Thiệu Minh đều là những người có thiên phú võ công cao và có nhân cách tốt.
“Tôi chữa trị cho cậu”, hình bóng của Lý Thiệu Minh lóe lên, nháy mắt đã xuất hiện trên sàn đấu. Lúc này Triệu Thế Hy, Lôi Tiểu Minh, Chu Bảo Bảo mới nghĩ đến Cuồng Phong cũng bị thương, lần lượt nhảy lên sàn đấu. Heo rừng vội vàng cùng Đại Quân, Anh Hổ leo lên theo, tìm một chiếc khăn vải trong hộp thuốc để lau máu trên mặt Cuồng Phong, và nhanh chóng băng bó cho hắn.
“Thiệu Minh, anh tiết kiệm chân khí đi, trong trận đấu với Quỷ Đói, anh bị thương nặng hơn chúng tôi, tôi không thể lãng phí chân khí của anh được. Là do tên khốn khiếp Hư Viễn, sau khi hắn ta bước lên sàn đấu tự báo danh tính, liền ra tay đánh lén khiến tôi có hơi không kịp trở tay, nếu không tôi chắc chắn sẽ không bị hắn ta đánh bị thương nặng như vậy”.
“Con mẹ nó, Tiểu Hy, Chu Bảo Bảo, Tiểu Minh ba hiệp đấu sau các cậu phải thắng cho tôi, đám người của phái Thiếu Lâm này kiêu ngạo ghê gớm, dù thế nào cũng phải bắt bọn họ vào tù, khiến bọn họ nếm mùi vị đau khổ”, Cuồng Phong vừa phun ra một ngụm máu vừa lấy ra một điếu thuốc từ trên người châm lửa. Hắn mỉm cười nói với Lý Thiệu Minh: “Đừng lãng phí chân khí của anh nữa, thuốc lá chính là đan dược trị thương tốt nhất đối với tôi”.
“Các cậu làm gì vậy? Hiệp này đánh xong rồi à? Ai cho các cậu chạy lên sàn đấu? Các cậu có biết? Các cậu chưa được cho phép đã chạy lên sàn đấu thì tương đương với việc gian lận, hiệp đấu này nên tính điểm chiến thắng cho cao tăng của phái Thiếu Lâm!”, phó minh chủ đột nhiên đứng dậy từ ghế ban giám khảo.
“Cái gì?”, nghe phó minh chủ nói, sắc mặt của đám người Lý Thiệu Minh hơi thay đổi.
“Thưa ông, sự thiên vị của ông hơi rõ ràng rồi đó?”, Hiên Tịnh Vũ khẽ chau mày.
“Ông già này, ông từng này tuổi rồi nên cảm thấy cuộc sống nhàm chán, nên hơi chán sống đúng không?”, Chu Bảo Bảo nhanh chóng phản ứng lại ý tứ trong lời nói của phó minh chủ, cậu ta rất muốn lập tức xuất hiện trước mặt phó minh chủ, tóm lấy cổ áo của ông ta.
“Người chiến thắng hiệp này phải là Cuồng Phong”, Trên ghế ban giám khảo, bộ trưởng bộ thể dục thể thao của tỉnh lập tức đứng dậy.
Ông ta không phải người của Hồng Võ, ông ta là một người chính trực. Võ thuật cũng được coi là một môn thể thao, Hồng Võ vì muốn tổ chức trận đấu võ lần này thêm phần trang trọng, bèn mời ông ta làm giám khảo.
Lúc này, ông ta nhìn thấy phó minh chủ của tỉnh vậy mà lại có ý thiên vị cho đội Hồng Võ, liền tỏ thái độ hơi không hài lòng với phó minh chủ: “Bang chủ này, tôi không biết vừa rồi ông nói đùa hay là định trừng phạt bọn trẻ đội Lý Thiệu Minh không tuân thủ quy tắc, còn chưa đợi giám khảo tuyên bố kết quả cuộc thi đã tự ý chạy lên sàn đấu. Nhưng mọi người đều đã tận mắt nhìn thấy, Hư Viễn của phái Thiếu Lâm đã bị Cuồng Phong đánh rơi xuống sàn đấu, vì thế trận này người chiến thắng là Cuồng Phong”.
“Minh chủ, hiệp đầu tiên chúng ta thua rồi”, nhìn thấy bộ trưởng bộ thể dục thể thao không giúp bọn họ, phó minh chủ cau mày, nhìn Hồng Võ với vẻ mặt khó coi.
“A di đà phật, hiệp này người giành chiến thắng là Cuồng Phong”, trụ trì điện Giới Luật của phái Thiếu Lâm ngồi trên ghế ban giám khảo, chắp hai tay, nói to rõ ràng: “Nhưng bần tăng có một chuyện không hiểu, Thất Tinh Quyền Pháp là võ công độc quyền của phái Thiếu Lâm chúng tôi, đặc biệt là chiêu Mưa Sao Băng và Thất Tinh Hợp Thể, chính là bí mật trong Thất Tinh Quyền, xin hỏi thí chủ Cuồng Phong, cậu từ đâu mà có được quyển sách võ công Thất Tinh Quyền Pháp, lẽ nào cậu đến Tàng Kinh Các của phái Thiếu Lâm chúng tôi học trộm võ công?”
“Tôi đã dạy cậu ta”, Lý Thiệu Minh cười nói.
“Hả? Cậu chủ Lý lại còn biết võ công của phái Thiếu Lâm chúng tôi?”, trụ trì điện Giới Luật ngạc nhiên.
Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi - Lý Thiệu Minh
Lý Thiệu Minh: Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, tự nhiên lại có cả vợ lẫn con, không thừa nhận cũng không được. Được thôi, vậy thì tôi là chồng của em…
vietwriter.vn
“Không ngờ cậu lại dám học trộm võ công của phái Thiếu Lâm chúng tôi?”, trụ trì điện Giới Luật cực kì tức giận.
“Học thì làm sao? Lúc đó người nhìn trộm không chỉ có một mình tôi, mà còn có cả cô tư nhà Mộ Dung ở Giang Nam – một trong bốn đại gia tộc của võ lâm.
“Cậu học trộm võ công của phái Thiếu Lâm, theo quy định của bổn phái, cậu phải lập tức tự phế bỏ võ công của mình!”, trụ trì điện Gia Luật tức giận.
“Đó là quy định của phái Thiếu Lâm các ông, tôi không phải là đệ tử của phái Thiếu Lâm”, Lý Thiệu Minh chỉ cười khinh, nhẹ nhàng đỡ Cuồng Phong dậy, xoay người đi xuống sàn đấu.
Rầm! Trụ trì điện Giới Luật chưởng mạnh xuống bàn tạo thành một lỗ lớn.
Nhìn thấy cảnh này, đại gia tỉnh Đông Sơn ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Đại sư, hôm nay còn đấu nữa không?”
“Đấu! Chúng ta ai sẽ ra đấu hiệp thứ hai?”, sắc mặt trụ trì điện Giới Luật tái mét, hai tay nổi lên gân xanh.
Ông ta không khỏi càng thêm hận Lý Thiệu Minh, thì ra hai năm trước Lý Thiệu Minh đã bí mật đến Thiếu Lâm, học tất cả các môn võ công của Thiếu Lâm bọn họ. Nếu bây giờ ông ta ra tay đấu với Lý Thiệu Minh, thực lực của bảy người đội Lý Thiệu Minh không kém, nhất là cô chủ Bích Tỷ của nhà Diệp Hách – hoàng tộc phương bắc, đây là cao thủ Thần Cấp cấp cao, thiên phú võ công của cô ta cực kì cao, e là một trong sáu đại cao thủ của phái Thiếu Lâm đều không phải là đối thủ của cô ta, Lý Thiệu Minh còn có ông nội của anh – Lục Kim Đan ngồi trấn thủ.
Ông ta chỉ có thể tiếp tục kiên trì thi đấu, để các đệ tử của phái Thiếu Lâm càng thêm điên cuồng trả thù Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh, không ngờ cậu đã dám học trộm võ công của phái Thiếu Lâm chúng tôi, còn hiên ngang nói trước mặt công chúng. Hôm nay nếu không thể đánh cậu giam vào nhà tù A Tị, khiến cậu nếm mùi đau đớn như dưới địa ngục, thì tấm bảng của phái Thiếu Lâm chúng tôi cũng nên dỡ bỏ xuống rồi.
Đây chính là loại người đáng hận nhất, được lợi mà còn muốn trêu ngươi người khác...!
Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi - Lý Thiệu Minh
Lý Thiệu Minh: Tỉnh dậy sau một giấc ngủ, tự nhiên lại có cả vợ lẫn con, không thừa nhận cũng không được. Được thôi, vậy thì tôi là chồng của em…
vietwriter.vn
Bình luận facebook