Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 233: Đàm phán
“Từ Bi, thời gian của chúng ta có hạn, không phải ai cũng đủ tư cách được chúng tôi đợi lâu như vậy đâu, đã qua hai mươi phút rồi, mấy người mau bồi thường tiền cho chúng tôi đi. Hồng Môn hải ngoại không có gì ngoài tiền, ông bảo bọn họ trả tiền là được. Sau đó ông giao những đệ tử phái Thiếu Lâm bị đánh bại cho chúng tôi, dù sao đệ tử phái Thiếu Lâm nhiều như vậy, thiếu vài người thôi làm gì mà căng thế?”
Hiện tại thủ hạ dưới trướng Lý Thiệu Minh ngày càng đông, thế lực ngày càng lớn, đã có thể tuỳ ý xung đột với bất kỳ môn phái lớn nào trong giới võ lâm Hoa Hạ.
“Cậu chủ Chu, cậu chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, cậu quên cậu lúc trước bị đánh như thế nào rồi sao?”, một trụ trì lục điện phái Thiếu Lâm tức giận chỉ vào mặt Chu Bảo Bảo trách móc.
“Cậu là con trai trưởng nhà họ Chu, một trong tứ đại gia tộc giàu nhất võ lâm, tiền tài thế lực trải dài non sông nhưng cậu vẫn chỉ là một cao thủ Thần Cấp cấp thấp. Bản tính cậu vốn nông nổi thích gây sự với người khác, thường xuyên đánh lộn với các con cháu môn phái lớn, nhưng mỗi lần đánh người đều bị trả thù, là bố mẹ cậu bỏ tiền ra dọn đường cho cậu”.
“Từ ngày cậu theo Lý Thiệu Minh thì càng ngang ngược hơn, còn dám giúp Lý Thiệu Minh gây sự với phái Thiếu Lâm chúng tôi, cậu là đồ tiểu nhân ỷ thế hiếp người!”
“Này lão già, ông nói cái gì mà kỳ cục vậy?”, nghe một trong trụ trì lục điện mắng mình, Chu Bảo Bảo không khỏi nhíu mày.
“Ờ thì tôi là con trai trưởng nhà họ Chu – một trong tứ đại gia tộc giàu nhất võ lâm đấy thì sao? Tôi muốn kết bạn với ai chẳng được, chỉ cần tính tôi tốt hơn một chút thì có một đống công tử danh môn võ lâm làm bạn với tôi”.
“Nhưng tôi chỉ thích anh Lý, chỉ cấu kết với một mình anh Lý thôi đấy thì sao? Phái Thiếu Lâm các người không ỷ thế hiếp người chắc? Phái Thiếu Lâm các người mở rộng thế lực, có biết bao nhiêu nhánh nhỏ? Kéo bè kéo cánh vốn là chiêu trò người trong giang hồ thích làm nhất, thế lực của chúng tôi lớn hơn mấy người nên giờ mấy người cay cú chứ gì?”
“Cậu thật ngang ngược!”, trụ trì bị Chu Bảo Bảo chọc tức nghẹn họng.
“Ai có được thế lực mà không ngang ngược chứ? Anh Lý có thế lực lớn che chở tôi như vậy, sao tôi không được ngang ngược chứ?”, Chu Bảo Bảo mặt dày nói.
“...”, trụ trì tức đến nỗi không nói nên lời.
“Thôi”, chưởng môn phái Thiếu Lâm Từ Bi đại sư giơ tay lên ra hiệu hai người ngưng cãi nhau.
Lúc này, ông ta thấy phái Thiếu Lâm bị quân của Lý Thiệu Minh, tất cả đệ tử đang bị thủ hạ của Lý Thiệu Minh chĩa súng vào người, ông ta biết phái Thiếu Lâm không phải là đối thủ của Lý Thiệu Minh, cũng không ngờ Lý Thiệu Minh lại to gan lớn mật như vậy, dám kéo thủ hạ đến xông vào uy hiếp phái Thiếu Lâm.
Quỷ Đói – thuộc hạ của minh chủ võ lâm Hắc Ám trước đó đã bị Lý Thiệu Minh đánh bại và đập phá nhà cửa. Quỷ Đói là sứ giả hắc ám một phương, thủ hạ dưới trướng nhiều không đếm xuể, vậy mà Lý Thiệu Minh dám kéo quân tấn công Quỷ Đói. Thử hỏi trên đời này còn chuyện gì anh ta không dám làm? Quả là một kẻ ngông cuồng điên khùng!
Ông ta bỗng cảm thấy bản thân đã già, thế giới này không còn thuộc về những lão già giang hồ bọn họ nữa, thời kỳ đỉnh cao của mười hai chủ thần Hoàng Kim đã qua rồi.
Từ Bi đại sư thở dài, cười khổ nói: “Lý Thiệu Minh thí chủ, trận đấu này phái Thiếu Lâm chúng tôi nhận thua. Cậu còn trẻ, dám nghĩ dám làm, phái Thiếu Lâm thừa nhận không phải là đối thủ của cậu. Số tiền thua cuộc ba mươi tỷ nhất định sẽ trả lại cho cậu. Còn về việc giao đệ tử phái Thiếu Lâm cho các cậu xử lý, chúng tôi còn phải suy xét kỹ lưỡng, cậu có thể cho chúng tôi một chút thời gian để bàn bạc với nhau không?”
“Nếu là anh em của tôi phạm sai lầm, tôi cũng sẽ không dễ dàng giao bọn họ cho các ông. Tôi hiểu điều đó nên sẽ cho các ông thời gian bàn bạc”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
“Được, cảm ơn cậu”, Từ Bi đại sư chắp tay cúi đầu, nhìn về phía Hồng Võ, Hoa Anh Hùng, phó minh chủ và các trụ trì lục điện, rồi quay người lại đi về phía hậu viện.
Hồng Võ, Hoa Anh Hùng, phó minh chủ và các trụ trì lục điện nhanh chóng đi theo chưởng môn đến hậu viện.
Khi tất cả mọi người ngồi xuống, một trụ trì lục điện nhìn sang Hoa Anh Hùng nói: “ Cậu Hoa, Lý Thiệu Minh đột nhiên hoành hành xuất thế, nghe nói hắn ta mới từ nước ngoài về mà đã làm Hoa Hạ đại loạn. Hồng Môn hải ngoại nhà cậu thế lực lớn hạng nhất hạng nhì, rốt cuộc thực lực của tên Lý Thiệu Minh này ở nước ngoài như thế nào, dưới trướng ai? Thế lực của hắn có thể so với Hồng Môn hải ngoại của cậu không? Có cách nào trị được tên Lý Thiệu Minh này không?”
“...”, Hoa Anh Hùng bị hỏi cho cứng họng.
“Cậu Hoa, rốt cuộc Lý Thiệu Minh là người thế nào?”, lại một vị trụ trì khác gặng hỏi.
“Hắn rất lợi hại”, Hoa Anh Hùng bị hỏi sắc mặt có chút khó coi, không nhịn được đánh phải trả lời.
“Thế lực của hắn ở nước ngoài rất lớn, vì một biến cố mới lưu lạc đến Hoa Hạ. Về chuyện của hắn, tôi vốn không định nói ra đâu, nhưng vì tôi từng bị hắn đánh, thật là mất mặt. Là một lần tôi uống say, vô tình chạm vào đầu của hắn, kết quả bị hắn xử một trận, rồi phải bồi thường cho hắn mấy tỷ đô la Mễ hắn mới cho qua chuyện đó. Giờ nghĩ lại xấu hổ không chịu được”.
“Hắn rất thích tiền, nghe nói hồi nhỏ bị gia tộc khinh thường, muốn kiếm được nhiều tiền hơn gia tộc của hắn, nên hắn không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào. Lúc ở nước ngoài, chỉ cần bất kỳ thế lực nào đắc tội với hắn, ít nhất là bị hắn cướp tài sản”, Hoa Anh Hùng nói.
“Lý Thiệu Minh là đại ca của binh đoàn lính đánh thuê Minh Chu. Thế lực của Hồng Môn hải ngoại chúng tôi chỉ đứng ở giữa bảng, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Trước đây ở nước ngoài hắn cũng ngang ngược có tiếng rồi, muốn đánh ai thì đánh, vừa nghe tin giải đấu kiếm tiền là hắn mặt mày hớn hở, mọi người đều rất sợ hắn. Đến cả công ty Hắc Thuỷ cũng không dám xung đột với hắn. Tôi tưởng dạo này hắn suy sút rồi, thế lực không còn như trước, nào ngờ hắn ở Hoa Hạ lại bá như vậy. Còn cái tính nết của hắn vẫn như cũ, không thay đổi một chút nào”.
“Các vị đại sư, hay thôi lần này chúng ta bỏ qua đi, đừng dại gì đổ thêm dầu vào lửa. Tên Lý Thiệu Minh này là ôn thần có tiếng ở nước ngoài, chúng tôi không ai dám chọc vào hắn đâu. Bây giờ hắn muốn ba mươi tỷ thì đưa cho hắn đi, đem cả đệ tử của các ông cho hắn nốt. Nếu không thì hắn sẽ huỷ diệt môn phái Thiếu Lâm của các ông đó”, Hoa Anh Hùng sắc mặt khó coi nói, hắn ta bị Lý Thiệu Minh bức đến sắp điên rồi.
Cứ hễ nhắc đến Lý Thiệu Minh là ký ức bị đánh thảm thương của Hoa Anh Hùng ùa về, tên Lý Thiệu Minh này là diều hâu chúa, ở đâu có tiền là hắn mò tới ngay, ở nước ngoài còn được mệnh danh là chó điên.
“Lý Thiệu Minh ghê gớm như vậy sao?”, cả sáu đại sư trụ trì đều kinh hãi, Hồng Võ và phó minh chủ cũng bắt đầu cảm thấy khó thở.
Phó minh chủ chợt nhớ ra nhà mình có mấy trục triệu, trong trận đấu lúc trước của đội Hồng Võ và đội Lý Thiệu Minh ông ta đã nhỡ khoe của, vì vậy trong lòng ông ta hoảng sợ không thôi.
“Tìm mười hai vị chủ thần Hoàng Kim đến đây đi”, Từ Bi đại sư khẽ nhắm mắt lại.
Ông ta biết, nếu muốn Lý Thiệu Minh buông tha cho bảy đệ tử phái Thiếu Lâm của mình thì chỉ còn cách tìm những nhân vật lớn có quyền uy đến giúp.
Bồi thường tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ông ta tuyệt đối không thể giao đệ tử phái Thiếu Lâm cho Lý Thiệu Minh.
Lần này ông ta phải đàm phán với Lý Thiệu Minh cho bằng được.
Hiện tại thủ hạ dưới trướng Lý Thiệu Minh ngày càng đông, thế lực ngày càng lớn, đã có thể tuỳ ý xung đột với bất kỳ môn phái lớn nào trong giới võ lâm Hoa Hạ.
“Cậu chủ Chu, cậu chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, cậu quên cậu lúc trước bị đánh như thế nào rồi sao?”, một trụ trì lục điện phái Thiếu Lâm tức giận chỉ vào mặt Chu Bảo Bảo trách móc.
“Cậu là con trai trưởng nhà họ Chu, một trong tứ đại gia tộc giàu nhất võ lâm, tiền tài thế lực trải dài non sông nhưng cậu vẫn chỉ là một cao thủ Thần Cấp cấp thấp. Bản tính cậu vốn nông nổi thích gây sự với người khác, thường xuyên đánh lộn với các con cháu môn phái lớn, nhưng mỗi lần đánh người đều bị trả thù, là bố mẹ cậu bỏ tiền ra dọn đường cho cậu”.
“Từ ngày cậu theo Lý Thiệu Minh thì càng ngang ngược hơn, còn dám giúp Lý Thiệu Minh gây sự với phái Thiếu Lâm chúng tôi, cậu là đồ tiểu nhân ỷ thế hiếp người!”
“Này lão già, ông nói cái gì mà kỳ cục vậy?”, nghe một trong trụ trì lục điện mắng mình, Chu Bảo Bảo không khỏi nhíu mày.
“Ờ thì tôi là con trai trưởng nhà họ Chu – một trong tứ đại gia tộc giàu nhất võ lâm đấy thì sao? Tôi muốn kết bạn với ai chẳng được, chỉ cần tính tôi tốt hơn một chút thì có một đống công tử danh môn võ lâm làm bạn với tôi”.
“Nhưng tôi chỉ thích anh Lý, chỉ cấu kết với một mình anh Lý thôi đấy thì sao? Phái Thiếu Lâm các người không ỷ thế hiếp người chắc? Phái Thiếu Lâm các người mở rộng thế lực, có biết bao nhiêu nhánh nhỏ? Kéo bè kéo cánh vốn là chiêu trò người trong giang hồ thích làm nhất, thế lực của chúng tôi lớn hơn mấy người nên giờ mấy người cay cú chứ gì?”
“Cậu thật ngang ngược!”, trụ trì bị Chu Bảo Bảo chọc tức nghẹn họng.
“Ai có được thế lực mà không ngang ngược chứ? Anh Lý có thế lực lớn che chở tôi như vậy, sao tôi không được ngang ngược chứ?”, Chu Bảo Bảo mặt dày nói.
“...”, trụ trì tức đến nỗi không nói nên lời.
“Thôi”, chưởng môn phái Thiếu Lâm Từ Bi đại sư giơ tay lên ra hiệu hai người ngưng cãi nhau.
Lúc này, ông ta thấy phái Thiếu Lâm bị quân của Lý Thiệu Minh, tất cả đệ tử đang bị thủ hạ của Lý Thiệu Minh chĩa súng vào người, ông ta biết phái Thiếu Lâm không phải là đối thủ của Lý Thiệu Minh, cũng không ngờ Lý Thiệu Minh lại to gan lớn mật như vậy, dám kéo thủ hạ đến xông vào uy hiếp phái Thiếu Lâm.
Quỷ Đói – thuộc hạ của minh chủ võ lâm Hắc Ám trước đó đã bị Lý Thiệu Minh đánh bại và đập phá nhà cửa. Quỷ Đói là sứ giả hắc ám một phương, thủ hạ dưới trướng nhiều không đếm xuể, vậy mà Lý Thiệu Minh dám kéo quân tấn công Quỷ Đói. Thử hỏi trên đời này còn chuyện gì anh ta không dám làm? Quả là một kẻ ngông cuồng điên khùng!
Ông ta bỗng cảm thấy bản thân đã già, thế giới này không còn thuộc về những lão già giang hồ bọn họ nữa, thời kỳ đỉnh cao của mười hai chủ thần Hoàng Kim đã qua rồi.
Từ Bi đại sư thở dài, cười khổ nói: “Lý Thiệu Minh thí chủ, trận đấu này phái Thiếu Lâm chúng tôi nhận thua. Cậu còn trẻ, dám nghĩ dám làm, phái Thiếu Lâm thừa nhận không phải là đối thủ của cậu. Số tiền thua cuộc ba mươi tỷ nhất định sẽ trả lại cho cậu. Còn về việc giao đệ tử phái Thiếu Lâm cho các cậu xử lý, chúng tôi còn phải suy xét kỹ lưỡng, cậu có thể cho chúng tôi một chút thời gian để bàn bạc với nhau không?”
“Nếu là anh em của tôi phạm sai lầm, tôi cũng sẽ không dễ dàng giao bọn họ cho các ông. Tôi hiểu điều đó nên sẽ cho các ông thời gian bàn bạc”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
“Được, cảm ơn cậu”, Từ Bi đại sư chắp tay cúi đầu, nhìn về phía Hồng Võ, Hoa Anh Hùng, phó minh chủ và các trụ trì lục điện, rồi quay người lại đi về phía hậu viện.
Hồng Võ, Hoa Anh Hùng, phó minh chủ và các trụ trì lục điện nhanh chóng đi theo chưởng môn đến hậu viện.
Khi tất cả mọi người ngồi xuống, một trụ trì lục điện nhìn sang Hoa Anh Hùng nói: “ Cậu Hoa, Lý Thiệu Minh đột nhiên hoành hành xuất thế, nghe nói hắn ta mới từ nước ngoài về mà đã làm Hoa Hạ đại loạn. Hồng Môn hải ngoại nhà cậu thế lực lớn hạng nhất hạng nhì, rốt cuộc thực lực của tên Lý Thiệu Minh này ở nước ngoài như thế nào, dưới trướng ai? Thế lực của hắn có thể so với Hồng Môn hải ngoại của cậu không? Có cách nào trị được tên Lý Thiệu Minh này không?”
“...”, Hoa Anh Hùng bị hỏi cho cứng họng.
“Cậu Hoa, rốt cuộc Lý Thiệu Minh là người thế nào?”, lại một vị trụ trì khác gặng hỏi.
“Hắn rất lợi hại”, Hoa Anh Hùng bị hỏi sắc mặt có chút khó coi, không nhịn được đánh phải trả lời.
“Thế lực của hắn ở nước ngoài rất lớn, vì một biến cố mới lưu lạc đến Hoa Hạ. Về chuyện của hắn, tôi vốn không định nói ra đâu, nhưng vì tôi từng bị hắn đánh, thật là mất mặt. Là một lần tôi uống say, vô tình chạm vào đầu của hắn, kết quả bị hắn xử một trận, rồi phải bồi thường cho hắn mấy tỷ đô la Mễ hắn mới cho qua chuyện đó. Giờ nghĩ lại xấu hổ không chịu được”.
“Hắn rất thích tiền, nghe nói hồi nhỏ bị gia tộc khinh thường, muốn kiếm được nhiều tiền hơn gia tộc của hắn, nên hắn không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào. Lúc ở nước ngoài, chỉ cần bất kỳ thế lực nào đắc tội với hắn, ít nhất là bị hắn cướp tài sản”, Hoa Anh Hùng nói.
“Lý Thiệu Minh là đại ca của binh đoàn lính đánh thuê Minh Chu. Thế lực của Hồng Môn hải ngoại chúng tôi chỉ đứng ở giữa bảng, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Trước đây ở nước ngoài hắn cũng ngang ngược có tiếng rồi, muốn đánh ai thì đánh, vừa nghe tin giải đấu kiếm tiền là hắn mặt mày hớn hở, mọi người đều rất sợ hắn. Đến cả công ty Hắc Thuỷ cũng không dám xung đột với hắn. Tôi tưởng dạo này hắn suy sút rồi, thế lực không còn như trước, nào ngờ hắn ở Hoa Hạ lại bá như vậy. Còn cái tính nết của hắn vẫn như cũ, không thay đổi một chút nào”.
“Các vị đại sư, hay thôi lần này chúng ta bỏ qua đi, đừng dại gì đổ thêm dầu vào lửa. Tên Lý Thiệu Minh này là ôn thần có tiếng ở nước ngoài, chúng tôi không ai dám chọc vào hắn đâu. Bây giờ hắn muốn ba mươi tỷ thì đưa cho hắn đi, đem cả đệ tử của các ông cho hắn nốt. Nếu không thì hắn sẽ huỷ diệt môn phái Thiếu Lâm của các ông đó”, Hoa Anh Hùng sắc mặt khó coi nói, hắn ta bị Lý Thiệu Minh bức đến sắp điên rồi.
Cứ hễ nhắc đến Lý Thiệu Minh là ký ức bị đánh thảm thương của Hoa Anh Hùng ùa về, tên Lý Thiệu Minh này là diều hâu chúa, ở đâu có tiền là hắn mò tới ngay, ở nước ngoài còn được mệnh danh là chó điên.
“Lý Thiệu Minh ghê gớm như vậy sao?”, cả sáu đại sư trụ trì đều kinh hãi, Hồng Võ và phó minh chủ cũng bắt đầu cảm thấy khó thở.
Phó minh chủ chợt nhớ ra nhà mình có mấy trục triệu, trong trận đấu lúc trước của đội Hồng Võ và đội Lý Thiệu Minh ông ta đã nhỡ khoe của, vì vậy trong lòng ông ta hoảng sợ không thôi.
“Tìm mười hai vị chủ thần Hoàng Kim đến đây đi”, Từ Bi đại sư khẽ nhắm mắt lại.
Ông ta biết, nếu muốn Lý Thiệu Minh buông tha cho bảy đệ tử phái Thiếu Lâm của mình thì chỉ còn cách tìm những nhân vật lớn có quyền uy đến giúp.
Bồi thường tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ông ta tuyệt đối không thể giao đệ tử phái Thiếu Lâm cho Lý Thiệu Minh.
Lần này ông ta phải đàm phán với Lý Thiệu Minh cho bằng được.
Bình luận facebook