Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 26
Phái Thiếu Lâm là môn phái võ lâm nổi tiếng của Hoa Hạ, có rất nhiều cao thủ, người đứng đầu phái Thiếu Lâm là một cao thủ thần cấp cao cấp, thực lực gần như là thần tiên. Biệt đội Thần Thánh, là lực lượng cảnh sát hàng đầu của Hoa Hạ, các thành viên của biệt đội này đều được lựa chọn từ những người tài trên khắp đất nước, toàn bộ đều là cao thủ được lựa chọn từ một phần một tỷ người, nắm trong tay quyền lực điều động quân đội, là một lực lượng có quyền lực lớn của Hoa Hạ.
Khi Lý Thiệu Minh đánh gãy cánh tay của La Vĩnh Liệt một lần nữa, sắc mặt của đám người cao thủ phái Thiếu Lâm và cao thủ của Biệt đội Thần Thánh đều thay đổi, trở nên u ám đến cực điểm.
Lý Thiệu Minh hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt của bọn họ, đôi mắt lạnh lùng nhìn La Vĩnh Liệt, bàn tay phải của anh mở rộng ra, giữa lòng bàn tay dần dần tích tụ lại một luồng chân khí màu đen.
Bùm!
Trước sự chứng kiến của các cao thủ phái Thiếu Lâm và các cao thủ của Biệt đội Thần Thánh, Lý Thiệu Minh dùng luồng chân khí màu đen loại bỏ luôn đôi chân của La Vĩnh Liệt, đồng thời tàn nhẫn đánh bay La Vĩnh Liệt ra xa.
Lần này ngay cả cơ hội hét lên vì đau đớn La Vĩnh Liệt cũng không có, đau đớn trợn mắt lên một cái rồi lập tức bất tỉnh tại chỗ.
Ánh mắt Lý Thiệu Minh kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống La Vĩnh Liệt đang nằm bất tỉnh trên đất.
Sắc mặt của đám cao thủ phái Thiếu Lâm và cao thủ của Biệt đội Thần Thánh càng trở nên u ám hơn, trong lòng Hàn Phi Phi, Liễu Bân, đội trưởng đội cảnh sát hình sự và Hiên Tịnh Vũ đều hoảng sợ.
Tên Lý Thiệu Minh này thật điên cuồng, thậm chí dám không cho cao thủ phái Thiếu Lâm và cao thủ Biệt đội Thần Thánh một chút thể diện nào.
“Vợ ơi, chúng ta về nhà thôi”, ánh mắt Lý Thiệu Minh dần trở nên dịu dàng, đi về phía Hiên Tịnh Vũ đang rất yếu ớt.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên nghị của Lý Thiệu Minh, từng bước đi về phía cô, đôi mắt đẹp của Hiên Tịnh Vũ đột nhiên mở to.
Võ công tuyệt thế? Phế bỏ chân tay của La Vĩnh Liệt? Không thèm cho phái Thiếu Lâm và Biệt đội Thần Thánh một chút thể diện, anh rốt cuộc là ai?
Hiên Tịnh Vũ vẫn luôn cho rằng anh là Lý Phong, người chồng hèn nhát thô tục, vô dụng. Nhìn thấy anh từng bước đi về phía mình, đáy lòng của Hiên Tịnh Vũ càng thêm nghi ngờ, chuyện này rốt cuộc là sao?
“Này cậu bạn, xin dừng bước”, khi Lý Thiệu Minh đến trước mặt Hiên Tịnh Vũ, đang muốn ôm cô, thì vị cao thủ dẫn đầu của phái Thiếu Lâm đột nhiên lên tiếng.
“Hả?”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, chậm rãi quay người lại.
“Cậu tên là gì?”, sắc mặt của cao thủ dẫn đầu phái Thiếu Lâm rất u ám lên tiếng hỏi.
“Lý Thiệu Minh”, anh nói.
“Tên rất hay, thí chủ quả thực là người rất có bản lĩnh, lại có thể phế bỏ tay chân La Vĩnh Liệt cấp sư thúc của phái Thiếu Lâm chúng tôi”, cao thủ dẫn đầu phái Thiếu Lâm đè nén cơ tức giận trong lòng, chắp tay lại, đôi mi rũ xuống: “Nhưng từ lúc tôi tu hành đến nay chưa từng nghe nhắc đến tên của thí chủ, thí chủ là người có võ công tuyệt thế như vậy, e rằng không phải người của Hoa Hạ phải không? Thí chủ có muốn tạo dựng chỗ đứng ở Hoa Hạ không?”
“Hử?” Lý Thiệu Minh mỉm cười nhìn ông ta.
“Hành Tâm chỉ muốn nói rằng thí chủ có võ công tuyệt thế, nhưng không phải là người ai cũng biết đến, mà phái Thiếu Lâm của chúng tôi là một môn phái võ thuật nổi tiếng của Hoa Hạ, khi thí chủ muốn tiến vào Hoa Hạ, thí chủ sẽ không thể làm gì được nếu như không có một môn phái lớn hỗ trợ. Dù La Vĩnh Liệt có xấu xa đến đâu thì hắn vẫn là người của phái Thiếu Lâm chúng tôi, cho nên phải giao lại cho chúng tôi xử lý. Tuy nhiên, thí chủ lại không chấp nhận đề nghị của chúng tôi mà phế bỏ đi chân tay của La Vĩnh Liệt, cách làm này hơi tàn nhẫn. Cậu làm như vậy đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của phái Thiếu Lâm chúng tôi và Biệt đội Thần Thánh. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, tên của thí chủ bần tăng đã nhớ rõ, có cơ hội bần tăng rất sẵn lòng cùng thí chủ gọt giũa võ công”.
Hành Tâm rũ đôi mắt xuống, sắc mặt khó coi đến mức không sao tả xiết, lại liếc nhìn La Vĩnh Liệt đang đau đớn đến mức hôn mê bất tỉnh, Hành Tâm phất tay áo cà sa rộng của mình lên, dẫn theo các đồ đệ của phái Thiếu Lâm xoay người rời đi.
Lý Thiệu Minh lại dám không giữ thể diện cho phái Thiếu Lâm, bây giờ phái Thiếu Lâm đã nhớ rõ tên của anh, chính thức kết thù oán với anh.
Sắc mặt của cao thủ Biệt đội Thần Thánh cũng trở nên u ám đến mức không tả nổi, yên lặng nhìn Lý Thiệu Minh một hồi lâu, khẽ vặn vẹo cổ một chút. Cấp trên yêu cầu Biệt đội Thần Thánh trong ba ngày phải phá được vụ án, Biệt đội Thần Thánh đã tiến hành giăng lưới mọi nơi khiến La Vĩnh Liệt không còn đường trốn thoát, hắn lên kế hoạch vượt biên từ thành phố hải cảng này. Bọn họ không đủ thời gian để đến thành phố hải cảng, cho nên đã yêu cầu đồn cảnh sát địa phương hỗ trợ ngăn chặn La Vĩnh Liệt, chỉ cần kéo dài thời gian thêm nửa tiếng thôi. Nhưng không ngờ, hắn mới đến muộn một bước, tên La Vĩnh Liệt này đã bị lọt vào trong tay vị cảnh sát trẻ tuổi trước mặt.
Liếc nhìn vẻ mặt vô hại của Lý Thiệu Minh, cao thủ của Biệt đội Thần Thánh lạnh lùng nói: “Lý Thiệu Minh, lãnh đạo của anh là Lâm Dũng phải không? Anh có năng lực tốt khiến tôi phải ngưỡng mộ. Cấp trên yêu cầu Biệt đội Thần Thánh của chúng tôi phải mang người còn sống trở về, anh lại phế bỏ chân tay của hắn, quăng cho tôi một người tàn phế. Tên tàn phế này tôi không cần nữa, tôi tặng cho cục cảnh sát địa phương của các anh, anh đem hắn về cho cục trưởng Lâm Dũng để lập công đi. Còn về phần anh, Biệt đội Thần Thánh của chúng tôi sẽ chờ văn bản báo cáo chi tiết của anh”.
Nói xong, cao thủ của Biệt đội Thần Thánh xoay người một cái liền biến mất ngay trước mặt tất cả cảnh sát.
Là cao thủ thần cấp cấp trung?
Lý Thiệu Minh khẽ nhíu mày.
Võ sĩ có năm cảnh giới: Nhập môn, thành thục, tinh anh, tông sư, thần cấp, cao thủ thần cấp có bốn cảnh giới: Cấp thấp, cấp trung, cấp cao, đỉnh cao.
Thần cấp cấp thấp có thể phóng chân khí ra ngoài, thần cấp cấp trung có thể dịch chuyển tức thời, thần cấp cấp cao có chân khí bảo vệ cơ thể, thần cấp đỉnh cao chính là trình độ tuyệt đỉnh cao nhất.
Lý Thiệu Minh là cao thủ hàng đầu thế giới, là một cao thủ thần cấp cấp cao.
Bởi vì anh bị chấn thương nghiêm trọng đang trong quá trình hồi phục, cho nên lúc này anh chỉ có năng lực phóng chân khí ra ngoài, không đủ chân khí để di chuyển tức thời như cao thủ của Biệt đội Thần Thánh vừa biết mất hồi nãy, thậm chí không có chân khí bảo vệ.
“Vợ ơi, chúng ta đi thôi”, Lý Thiệu Minh nhìn Hiên Tịnh Vũ đang ở trước mặt, anh từ từ cúi xuống rồi nhẹ nhàng ôm Hiên Tịnh Vũ lên.
Anh đã dùng tên người khác để làm chồng của Hiên Tịnh Vũ, đồng thời đã lợi dụng sờ soạng Hiên Tịnh Vũ, cho nên anh phải làm tròn nghĩa vụ của một người chồng nên làm. Tuy rằng tình cảm của anh dành cho Hiên Tịnh Vũ không quá sâu đậm, anh chỉ ham muốn vẻ đẹp của Hiên Tịnh Vũ, cũng không nói lời yêu thương gì với Hiên Tịnh Vũ, nhưng anh bằng lòng thử yêu Hiên Tịnh Vũ. Anh ở nước ngoài một mình đã nhiều năm, anh bằng lòng tìm một người con gái bình thường làm vợ, bằng lòng bước vào cuộc sống bình thường của cô.
Vào lúc này, tất cả nhân viên cảnh sát đều nhìn Hiên Tịnh Vũ với những vẻ mặt khác nhau, có kinh ngạc, có ngưỡng mộ, có sùng bái…
Hiên Tịnh Vũ rõ ràng là con gái của cục trưởng, đồng thời cũng là con gái lớn của tập đoàn công nghiệp mỹ phẩm, nhưng cô luôn năng nổ cùng các thành viên khác ra ngoài tuyến một chiến đấu như một cảnh sát bình thường. Một người khiêm tốn như vậy, hóa ra lại là vợ của vị đại thần này, cái tên Lý Thiệu Minh đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi trong ngành cảnh sát, nhưng cô ấy vẫn không nói lời nào.
Nhiều người nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ như vậy, cho dù tính cách của Hiên Tịnh Vũ có lạnh lùng hơn nữa, thì khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng không tránh khỏi việc nhanh chóng đỏ ửng lên.
“Tiểu Vũ, ông chồng của cậu, không phải là anh ấy chứ?”, ánh mắt Hàn Phi Phi vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ nhìn Hiên Tịnh Vũ.
“Không, không phải…”, Hiên Tịnh Vũ ấp a ấp úng, trong lòng lại đang rất rối bời.
Lý Thiệu Minh chỉ mỉm cười, ôm Hiên Tịnh Vũ vào lòng rồi rời khỏi đó. Sau lần này để xem Hiên Tịnh Vũ sẽ đối xử với anh như thế nào.
“Đại thần, xin hãy dừng bước”, đột nhiên, đội trưởng đội cảnh sát hình sự kìm nén cơn đau rồi đứng bật dậy.
“Nói nhanh lên”, Lý Thiệu Minh nói.
“Đại thần, cám ơn cậu đã giúp chúng tôi tóm được tên tội phạm truy nã La Vĩnh Liệt này. Nhưng phái Thiếu Lâm là một môn phái có tiếng ở Hoa Hạ, còn cả Biệt đội Thần Thánh cũng là lực lượng cảnh sát hàng đầu của Hoa Hạ, cậu không giữ thể diện cho họ, phế bỏ chân tay của La Vĩnh Liệt ngay trước mặt họ như vậy không ổn lắm phải không? Hay là để tôi tìm cục trưởng Lâm Dũng nhờ ông ấy ra mặt, chúng ta cùng đi thăm hỏi bọn họ được không?”, đội trưởng đội cảnh sát nói.
“Để xin lỗi bọn họ ư?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy cách làm vừa rồi của cậu không ổn lắm”, đội trưởng đội cảnh sát hình sự khẽ gật đầu.
“Không cần”, Lý Thiệu Minh nói.
“Tại sao?”, đôi lông mày của đội trưởng đội cảnh sát nhanh chóng nhíu chặt lại.
“Bọn họ không đủ tư cách đó”, Lý Thiệu Minh ôm lấy cơ thể mảnh mai của Hiên Tịnh Vũ quay người đi, chỉ để lại cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự một bóng lưng.
Được Lý Thiệu Minh ôm gọn trong lòng, Hiên Tịnh Vũ bối rối…
Khi Lý Thiệu Minh đánh gãy cánh tay của La Vĩnh Liệt một lần nữa, sắc mặt của đám người cao thủ phái Thiếu Lâm và cao thủ của Biệt đội Thần Thánh đều thay đổi, trở nên u ám đến cực điểm.
Lý Thiệu Minh hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt của bọn họ, đôi mắt lạnh lùng nhìn La Vĩnh Liệt, bàn tay phải của anh mở rộng ra, giữa lòng bàn tay dần dần tích tụ lại một luồng chân khí màu đen.
Bùm!
Trước sự chứng kiến của các cao thủ phái Thiếu Lâm và các cao thủ của Biệt đội Thần Thánh, Lý Thiệu Minh dùng luồng chân khí màu đen loại bỏ luôn đôi chân của La Vĩnh Liệt, đồng thời tàn nhẫn đánh bay La Vĩnh Liệt ra xa.
Lần này ngay cả cơ hội hét lên vì đau đớn La Vĩnh Liệt cũng không có, đau đớn trợn mắt lên một cái rồi lập tức bất tỉnh tại chỗ.
Ánh mắt Lý Thiệu Minh kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống La Vĩnh Liệt đang nằm bất tỉnh trên đất.
Sắc mặt của đám cao thủ phái Thiếu Lâm và cao thủ của Biệt đội Thần Thánh càng trở nên u ám hơn, trong lòng Hàn Phi Phi, Liễu Bân, đội trưởng đội cảnh sát hình sự và Hiên Tịnh Vũ đều hoảng sợ.
Tên Lý Thiệu Minh này thật điên cuồng, thậm chí dám không cho cao thủ phái Thiếu Lâm và cao thủ Biệt đội Thần Thánh một chút thể diện nào.
“Vợ ơi, chúng ta về nhà thôi”, ánh mắt Lý Thiệu Minh dần trở nên dịu dàng, đi về phía Hiên Tịnh Vũ đang rất yếu ớt.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên nghị của Lý Thiệu Minh, từng bước đi về phía cô, đôi mắt đẹp của Hiên Tịnh Vũ đột nhiên mở to.
Võ công tuyệt thế? Phế bỏ chân tay của La Vĩnh Liệt? Không thèm cho phái Thiếu Lâm và Biệt đội Thần Thánh một chút thể diện, anh rốt cuộc là ai?
Hiên Tịnh Vũ vẫn luôn cho rằng anh là Lý Phong, người chồng hèn nhát thô tục, vô dụng. Nhìn thấy anh từng bước đi về phía mình, đáy lòng của Hiên Tịnh Vũ càng thêm nghi ngờ, chuyện này rốt cuộc là sao?
“Này cậu bạn, xin dừng bước”, khi Lý Thiệu Minh đến trước mặt Hiên Tịnh Vũ, đang muốn ôm cô, thì vị cao thủ dẫn đầu của phái Thiếu Lâm đột nhiên lên tiếng.
“Hả?”, Lý Thiệu Minh mỉm cười, chậm rãi quay người lại.
“Cậu tên là gì?”, sắc mặt của cao thủ dẫn đầu phái Thiếu Lâm rất u ám lên tiếng hỏi.
“Lý Thiệu Minh”, anh nói.
“Tên rất hay, thí chủ quả thực là người rất có bản lĩnh, lại có thể phế bỏ tay chân La Vĩnh Liệt cấp sư thúc của phái Thiếu Lâm chúng tôi”, cao thủ dẫn đầu phái Thiếu Lâm đè nén cơ tức giận trong lòng, chắp tay lại, đôi mi rũ xuống: “Nhưng từ lúc tôi tu hành đến nay chưa từng nghe nhắc đến tên của thí chủ, thí chủ là người có võ công tuyệt thế như vậy, e rằng không phải người của Hoa Hạ phải không? Thí chủ có muốn tạo dựng chỗ đứng ở Hoa Hạ không?”
“Hử?” Lý Thiệu Minh mỉm cười nhìn ông ta.
“Hành Tâm chỉ muốn nói rằng thí chủ có võ công tuyệt thế, nhưng không phải là người ai cũng biết đến, mà phái Thiếu Lâm của chúng tôi là một môn phái võ thuật nổi tiếng của Hoa Hạ, khi thí chủ muốn tiến vào Hoa Hạ, thí chủ sẽ không thể làm gì được nếu như không có một môn phái lớn hỗ trợ. Dù La Vĩnh Liệt có xấu xa đến đâu thì hắn vẫn là người của phái Thiếu Lâm chúng tôi, cho nên phải giao lại cho chúng tôi xử lý. Tuy nhiên, thí chủ lại không chấp nhận đề nghị của chúng tôi mà phế bỏ đi chân tay của La Vĩnh Liệt, cách làm này hơi tàn nhẫn. Cậu làm như vậy đồng nghĩa với việc trở thành kẻ thù của phái Thiếu Lâm chúng tôi và Biệt đội Thần Thánh. Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, tên của thí chủ bần tăng đã nhớ rõ, có cơ hội bần tăng rất sẵn lòng cùng thí chủ gọt giũa võ công”.
Hành Tâm rũ đôi mắt xuống, sắc mặt khó coi đến mức không sao tả xiết, lại liếc nhìn La Vĩnh Liệt đang đau đớn đến mức hôn mê bất tỉnh, Hành Tâm phất tay áo cà sa rộng của mình lên, dẫn theo các đồ đệ của phái Thiếu Lâm xoay người rời đi.
Lý Thiệu Minh lại dám không giữ thể diện cho phái Thiếu Lâm, bây giờ phái Thiếu Lâm đã nhớ rõ tên của anh, chính thức kết thù oán với anh.
Sắc mặt của cao thủ Biệt đội Thần Thánh cũng trở nên u ám đến mức không tả nổi, yên lặng nhìn Lý Thiệu Minh một hồi lâu, khẽ vặn vẹo cổ một chút. Cấp trên yêu cầu Biệt đội Thần Thánh trong ba ngày phải phá được vụ án, Biệt đội Thần Thánh đã tiến hành giăng lưới mọi nơi khiến La Vĩnh Liệt không còn đường trốn thoát, hắn lên kế hoạch vượt biên từ thành phố hải cảng này. Bọn họ không đủ thời gian để đến thành phố hải cảng, cho nên đã yêu cầu đồn cảnh sát địa phương hỗ trợ ngăn chặn La Vĩnh Liệt, chỉ cần kéo dài thời gian thêm nửa tiếng thôi. Nhưng không ngờ, hắn mới đến muộn một bước, tên La Vĩnh Liệt này đã bị lọt vào trong tay vị cảnh sát trẻ tuổi trước mặt.
Liếc nhìn vẻ mặt vô hại của Lý Thiệu Minh, cao thủ của Biệt đội Thần Thánh lạnh lùng nói: “Lý Thiệu Minh, lãnh đạo của anh là Lâm Dũng phải không? Anh có năng lực tốt khiến tôi phải ngưỡng mộ. Cấp trên yêu cầu Biệt đội Thần Thánh của chúng tôi phải mang người còn sống trở về, anh lại phế bỏ chân tay của hắn, quăng cho tôi một người tàn phế. Tên tàn phế này tôi không cần nữa, tôi tặng cho cục cảnh sát địa phương của các anh, anh đem hắn về cho cục trưởng Lâm Dũng để lập công đi. Còn về phần anh, Biệt đội Thần Thánh của chúng tôi sẽ chờ văn bản báo cáo chi tiết của anh”.
Nói xong, cao thủ của Biệt đội Thần Thánh xoay người một cái liền biến mất ngay trước mặt tất cả cảnh sát.
Là cao thủ thần cấp cấp trung?
Lý Thiệu Minh khẽ nhíu mày.
Võ sĩ có năm cảnh giới: Nhập môn, thành thục, tinh anh, tông sư, thần cấp, cao thủ thần cấp có bốn cảnh giới: Cấp thấp, cấp trung, cấp cao, đỉnh cao.
Thần cấp cấp thấp có thể phóng chân khí ra ngoài, thần cấp cấp trung có thể dịch chuyển tức thời, thần cấp cấp cao có chân khí bảo vệ cơ thể, thần cấp đỉnh cao chính là trình độ tuyệt đỉnh cao nhất.
Lý Thiệu Minh là cao thủ hàng đầu thế giới, là một cao thủ thần cấp cấp cao.
Bởi vì anh bị chấn thương nghiêm trọng đang trong quá trình hồi phục, cho nên lúc này anh chỉ có năng lực phóng chân khí ra ngoài, không đủ chân khí để di chuyển tức thời như cao thủ của Biệt đội Thần Thánh vừa biết mất hồi nãy, thậm chí không có chân khí bảo vệ.
“Vợ ơi, chúng ta đi thôi”, Lý Thiệu Minh nhìn Hiên Tịnh Vũ đang ở trước mặt, anh từ từ cúi xuống rồi nhẹ nhàng ôm Hiên Tịnh Vũ lên.
Anh đã dùng tên người khác để làm chồng của Hiên Tịnh Vũ, đồng thời đã lợi dụng sờ soạng Hiên Tịnh Vũ, cho nên anh phải làm tròn nghĩa vụ của một người chồng nên làm. Tuy rằng tình cảm của anh dành cho Hiên Tịnh Vũ không quá sâu đậm, anh chỉ ham muốn vẻ đẹp của Hiên Tịnh Vũ, cũng không nói lời yêu thương gì với Hiên Tịnh Vũ, nhưng anh bằng lòng thử yêu Hiên Tịnh Vũ. Anh ở nước ngoài một mình đã nhiều năm, anh bằng lòng tìm một người con gái bình thường làm vợ, bằng lòng bước vào cuộc sống bình thường của cô.
Vào lúc này, tất cả nhân viên cảnh sát đều nhìn Hiên Tịnh Vũ với những vẻ mặt khác nhau, có kinh ngạc, có ngưỡng mộ, có sùng bái…
Hiên Tịnh Vũ rõ ràng là con gái của cục trưởng, đồng thời cũng là con gái lớn của tập đoàn công nghiệp mỹ phẩm, nhưng cô luôn năng nổ cùng các thành viên khác ra ngoài tuyến một chiến đấu như một cảnh sát bình thường. Một người khiêm tốn như vậy, hóa ra lại là vợ của vị đại thần này, cái tên Lý Thiệu Minh đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi trong ngành cảnh sát, nhưng cô ấy vẫn không nói lời nào.
Nhiều người nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ như vậy, cho dù tính cách của Hiên Tịnh Vũ có lạnh lùng hơn nữa, thì khuôn mặt xinh đẹp của cô cũng không tránh khỏi việc nhanh chóng đỏ ửng lên.
“Tiểu Vũ, ông chồng của cậu, không phải là anh ấy chứ?”, ánh mắt Hàn Phi Phi vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ nhìn Hiên Tịnh Vũ.
“Không, không phải…”, Hiên Tịnh Vũ ấp a ấp úng, trong lòng lại đang rất rối bời.
Lý Thiệu Minh chỉ mỉm cười, ôm Hiên Tịnh Vũ vào lòng rồi rời khỏi đó. Sau lần này để xem Hiên Tịnh Vũ sẽ đối xử với anh như thế nào.
“Đại thần, xin hãy dừng bước”, đột nhiên, đội trưởng đội cảnh sát hình sự kìm nén cơn đau rồi đứng bật dậy.
“Nói nhanh lên”, Lý Thiệu Minh nói.
“Đại thần, cám ơn cậu đã giúp chúng tôi tóm được tên tội phạm truy nã La Vĩnh Liệt này. Nhưng phái Thiếu Lâm là một môn phái có tiếng ở Hoa Hạ, còn cả Biệt đội Thần Thánh cũng là lực lượng cảnh sát hàng đầu của Hoa Hạ, cậu không giữ thể diện cho họ, phế bỏ chân tay của La Vĩnh Liệt ngay trước mặt họ như vậy không ổn lắm phải không? Hay là để tôi tìm cục trưởng Lâm Dũng nhờ ông ấy ra mặt, chúng ta cùng đi thăm hỏi bọn họ được không?”, đội trưởng đội cảnh sát nói.
“Để xin lỗi bọn họ ư?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Đúng vậy, tôi cảm thấy cách làm vừa rồi của cậu không ổn lắm”, đội trưởng đội cảnh sát hình sự khẽ gật đầu.
“Không cần”, Lý Thiệu Minh nói.
“Tại sao?”, đôi lông mày của đội trưởng đội cảnh sát nhanh chóng nhíu chặt lại.
“Bọn họ không đủ tư cách đó”, Lý Thiệu Minh ôm lấy cơ thể mảnh mai của Hiên Tịnh Vũ quay người đi, chỉ để lại cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự một bóng lưng.
Được Lý Thiệu Minh ôm gọn trong lòng, Hiên Tịnh Vũ bối rối…
Bình luận facebook