Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 238: Nhà họ Hoa có biến
Tên Lý Thiệu Minh này quả là giỏi thừa cơ trục lợi.
Mấy chục giây sau, cặp lông mày của trưởng môn phái Thiếu Lâm khẽ run lên, bắt gặp vẻ mặt vô cảm của Lý Thiệu Minh thì cảm thấy kì lạ.
Tướng soái Thượng Quan, Hình Thiên và các bá chủ khác vẫn chưa hiểu về anh, còn trưởng môn phái Thiếu Lâm sau khi nghe Hoa Anh Hùng giới thiệu thì đã dần hiểu rõ anh.
Sau khi Lý Thiệu Minh đòi phái Thiếu Lâm thêm ba mươi tỷ, không chỉ tướng soái Thượng Quan, Hình Thiên mà đám Chu Bảo Bảo, Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh cũng cảm thấy kì lạ. Lẽ nào Lý Thiệu Mịnh muốn liên tục gây khó dễ cho phái Thiếu Lâm sao. Đây dù gì cũng là môn phái lớn, là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm, đám nhân tài mới nổi như bọn họ có thể khiến phái Thiếu Lâm thành ra thế này đã là khá lắm rồi.
Phái Thiếu Lâm có lai lịch sâu xa, quan hệ phức tạp với người trong võ âm Hoa Hạ, có vô số chi nhánh, cho dù bọn họ đánh bom phái Thiếu Lâm thì cũng chỉ làm nổ được tổng bộ môn phái, không thể làm lung lay nền móng của phái Thiếu Lâm, ngược lại nếu bọn họ liều chết với phái Thiếu Lâm thì sẽ bị thương vong nghiêm trọng. Tên Lý Thiệu Minh này có thể lôi kéo được tướng soái Thương Quan và đám người Thần Tổ đến đám phán đã là có thể diện lắm rồi, bọn họ còn đang băn khoăn không biết tại sao Lý Thiệu Minh lại hung hăng như vậy, hóa ra là muốn kiếm tiền, anh hung ác như vậy là để đợi bọn họ đến.
Nếu phái Thiếu Lâm trả thêm ba mươi tỷ nữa, thì lần này bọn họ đã kiếm được sáu mươi tỷ. Cộng thêm tài sản vốn có của anh, thì anh đã sở hữu một trăm linh tám tỷ.
Với tài lực này, anh hoàn toàn có thể tiến vào top năm người giàu có nhất Hoa Hạ.
“Sao? Điều kiện này của tôi vẫn được tính là hợp lý chứ? Phái Thiếu Lâm là môn phái bao che khuyết điểm nổi tiếng toàn võ lâm Hoa Hạ. Tôi tin phái Thiếu Lâm thà trả thêm ba mươi tỷ nữa cũng sẽ không giao đệ tử cho chúng tôi. Tiền bối Trần Trường Thanh, ông muốn tôi đưa ra thêm một điều kiện nữa, giờ tôi nói rồi đây, tôi chỉ sợ các ông không đồng ý thôi”, Lý Thiệu Minh cười nói.
“Lý Thiệu Minh, bảy người đệ tử này đối với phái Thiếu Lâm quả thực là bảo vật vô giá, bọn họ đã trả cho cậu ba mươi tỷ rồi, nếu bọn họ đã có thể đưa cho cậu lần thứ nhất thì cũng có thể cho cậu lần hai. Trên đời này, những chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì cũng không phải là vấn đề gì to lớn. Chỉ là, ba mươi tỷ không phải là con số nhỏ, phái Thiếu Lâm là người xuất gia, tôi e là bọn họ không thể đưa ra nhiều tiền như vậy. Trừ tướng soái Thượng Quan, cho dù là toàn bộ tài sản của mười hai chủ thần Hoàng Kim chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ có hơn mười tỷ, điều kiện ba mươi tỷ cậu đưa ra này hình như có hơi...”, Trần Trường Thanh cười khổ.
“Lý Thiệu Minh, cậu hơi quá đáng rồi đó? Phái Thiếu Lâm chúng tôi là người xuất gia. Người xuất gia coi tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, chúng tôi trước giờ chưa từng tích lũy tài sản, hiện giờ trong tài khoản của cả phái Thiếu Lâm chúng tôi cũng không đủ mười triệu, cậu mở miệng ra là đòi chúng tôi ba mươi tỷ, chúng tôi lấy đâu ra?”, một trụ trì lục điện phái Thiếu Lâm lập tức nổi giận.
“Phái Thiếu Lâm các ông không có, nhưng Hồng Môn ở nước ngoài có mà?”, Lý Thiệu Minh lạnh nhạt nói.
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, tất cả mọi người lập tức nhìn sang Hoa Anh Hùng.
Sắc mặt của Hoa Anh Hùng thay đổi rõ rệt, hắn lập tức che màn hình chiếc máy tính bảng lại nói: “Chúng tôi có ba mươi tỷ, nhưng vừa rồi chúng tôi trả cho cậu ba mươi tỷ đã gây ra tổn thất nghiêm trọng rồi, nếu hiện giờ chúng tôi đưa nốt ba mươi tỷ cuối cùng cho các cậu, thì Hồng Môn chúng tôi biết sống sao? Thế lực của Hồng Môn chúng tôi ở quốc tế cũng không phải là nhỏ bé gì, chúng tôi phải nuôi mấy chục nghìn thuộc hạ. Nếu đưa nốt tiền cho các cậu thì Hồng Môn chúng tôi có khác gì bị tiêu diệt đâu? Hết tiền rồi, Hồng Môn chúng tôi không còn đồng nào nữa!”
Vậy thì không thể thương lượng được nữa rồi, các ông không nỡ đưa tiền, cũng không muốn giao người, lần này không phải là Lý Thiệu Minh tôi không nể mặt các ông, mà là các ông khinh thường Lý Thiệu Minh tôi, khổng nể mặt tôi. Đại sư Từ Bi, phái Thiếu Lâm các ông nổi tiếng là công chính, các ông là người xuất gia, người xuất gia không nói dối, mà các ông đấu võ thua chúng tôi lại không chịu trả tiền, phái các ông làm tôi hơi thất vọng đấy”, Lý Thiệu Minh khẽ thở dài.
“Lý Thiệu Minh, cậu là hậu bối mà đòi mấy người tiền bối chúng tôi nể mặt? Một hậu bối mà cũng dám nói đến thể diện trước mặt chúng tôi?”, Tống Hào Hùng lạnh lùng hỏi.
“Lý Thiệu Minh tôi tự lập ra Thiên Châu, trong tay có tài sản bảy mươi tám tỷ cùng hai chục nghìn thuộc hạ binh lính, tài lực chỉ đứng sau tướng soái Thượng Quan. Nói về thân phận địa vị, tôi chắc phải ngang hàng với các ông, sao tôi lại không có tư cách bàn về thể diện với các ông chứ? Tống Hào Hùng, nếu ông không hài lòng về Lý Thiệu Minh tôi, cảm thấy thực lực của môn phái Anh Hùng Lạc Dương các ông giỏi thì đợi sau khi chuyện lần này kết thúc, hai bên chúng ta chọn một nơi thích hợp để thi đấu thử xem thế nào?”, Lý Thiệu Minh cười khinh bỉ.
“Xin tiếp bất cứ lúc nào!”, Tống Hào Hùng nói.
“Được, vậy bảy ngày sau đi, Lý Thiệu Minh tôi chọn địa điểm xong sẽ thông báo cho ông”, Lý Thiệu Minh cười.
“Hoang đường”, tướng soái Thượng Quan ngắt lời bọn họ.
Tướng soái Thượng Quan là người đứng đầu võ lâm Hoa Hạ, ông ta có địa vị vô cùng cao không chỉ ở võ lâm Hoa Hạ mà còn trên phạm vi quốc tế. Ông ta đã nhìn ra rồi, tên Lý Thiệu Minh này chính là thương nhân chiến tranh, ở quốc tế có một loại người chuyên kiếm tiền bằng cách đánh nhau, Lý Thiệu Minh chính là loại người này. Anh đã có thể đem người đến bao vây tấn công phái Thiếu Lâm, đánh cho phái Thiếu Lâm tâm phục khẩu phục thì tên Tống Hào Hùng này chắc chắn không phải là đối thủ của anh. Nếu Tống Hào Hùng và anh đánh nhau, cho dù thực lực của Tống Hào Hùng có mạnh như thế nào đi chăng nữa thì kết cục của ông ta chắc chắn sẽ giống với Hồng Võ, bị Lý Thiệu Minh cướp hết tài sản.
Ông ta không muốn so đo với người hậu bối Lý Thiệu Minh này, cũng sẽ không đứng nhìn Tống Hào Hùng bị mắc lừa, rồi lại bị Lý Thiệu Minh cướp hết tài sản. Sự việc lần này của phái Thiếu Lâm đúng là một trò hề, hiện giờ ông ta chỉ muốn mau chóng kết thúc trò hề này.
“Lý Thiệu Minh, nếu tôi đưa cho cậu ba mươi tỷ thì cậu lập tức lui binh, bỏ qua cho phái Thiếu Lâm và giải quyết hết ân oán với bọn họ phải không?”, tướng soái Thượng Quan hỏi.
“Đúng vậy”, Lý Thiệu Minh nói.
“Được, tôi cho cậu ba mươi tỷ”, tướng soái Thượng Quan liền lấy điện thoại ra, gọi điện cho một người bạn.
Người bạn này của ông ta tên là Tiền Bổn Tranh, là đại gia giàu thứ hai Hoa Hạ, sở hữu tài sản ba trăm tỷ. Sau khi nói tóm gọn vài câu với người trong điện thoại, tướng soái Thượng Quan để điện thoại xuống quay qua nói với Lý Thiệu Minh: “Ngày mai cậu hãy đến tập đoàn nhà họ Tiền ở Kinh Thành, bọn họ sẽ đưa cậu ba mươi tỷ, giờ thì hãy lui binh đi”.
Tướng soái Thượng Quan là minh chủ võ lâm Hoa Hạ, lời của ông ta đáng giá nghìn vàng, nói ra chắc chắn sẽ không nuốt lời, ông ta càng không thể nào lại đi lừa Lý Thiệu Minh, nếu ông ta đã đồng ý đưa cho Lý Thiệu Minh ba mươi tỷ rồi thì chắc chắn sẽ đưa.
“Cảm ơn minh chủ Thượng Quan”, Lý Thiệu Minh mỉm cười đứng dậy, liếc nhìn các bạn bên cạnh, chuẩn bị rời khỏi phái Thiếu Lâm.
Đến đây thì sự việc của phái Thiếu Lâm đã kết thúc, Lý Thiệu Minh đã đánh bại phái Thiếu Lâm một lần, khiến cho phái Thiếu Lâm trong một thời gian ngắn không dám tái phạm nữa, ngoài ra còn lấy được sáu mươi tỷ. Mai chỉ cần đến Kinh Thành một chuyển là đã sở hữu tài sản một trăm linh tám tỷ, vụt lên trở thành người giàu thứ năm Hoa Hạ.
Nhưng khi Lý Thiệu Minh chuẩn bị rời đi, tướng soái Thượng Quan nhìn chằm chằm Lý Thiệu Minh mỉm cười: “Lý Thiệu Minh, cậu không nể mặt các bá chủ võ lâm chúng tôi, lại dám cướp sáu mươi tỷ của chúng tôi, cậu không sợ chúng tôi sẽ hận cậu, quay sang trả thù tính toán với cậu à?”
“Có được thì sẽ có mất, lần này tôi thu về được không ít tiền, tôi biết mình đã đắc tội với các ông, nhưng vì tiền, tôi đồng ý”, Lý Thiệu Minh cười nói.
“Được chúng tôi sẽ tính toán với cậu”, tướng soái Thượng Quan mỉm cười.
“Đợi đã!”, khi Lý Thiệu Minh sắp rời đi, Hoa Anh Hùng đang đứng phía sau Lý Thiệu Minh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Chỉ thấy hắn kinh ngạc nhìn một tên thuộc hạ lặng lẽ đi vào, đôi mắt dần dần chấn động, sắc mặt tái mét, cả người không ngừng run rẩy, trong mắt lộ ra nỗi căm hận tột độ.
“Cậu chủ Hoa, cậu sao vậy?”, Hồng Võ ngạc nhiên nhìn hắn.
“Hồng Môn chúng tôi bị Lý Phong tiêu diệt rồi...”, Hoa Anh Hùng trợn trừng hai mắt, nghiến răng rơi nước mắt...
Mấy chục giây sau, cặp lông mày của trưởng môn phái Thiếu Lâm khẽ run lên, bắt gặp vẻ mặt vô cảm của Lý Thiệu Minh thì cảm thấy kì lạ.
Tướng soái Thượng Quan, Hình Thiên và các bá chủ khác vẫn chưa hiểu về anh, còn trưởng môn phái Thiếu Lâm sau khi nghe Hoa Anh Hùng giới thiệu thì đã dần hiểu rõ anh.
Sau khi Lý Thiệu Minh đòi phái Thiếu Lâm thêm ba mươi tỷ, không chỉ tướng soái Thượng Quan, Hình Thiên mà đám Chu Bảo Bảo, Triệu Thế Hy, Cuồng Phong và Lôi Tiểu Minh cũng cảm thấy kì lạ. Lẽ nào Lý Thiệu Mịnh muốn liên tục gây khó dễ cho phái Thiếu Lâm sao. Đây dù gì cũng là môn phái lớn, là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ lâm, đám nhân tài mới nổi như bọn họ có thể khiến phái Thiếu Lâm thành ra thế này đã là khá lắm rồi.
Phái Thiếu Lâm có lai lịch sâu xa, quan hệ phức tạp với người trong võ âm Hoa Hạ, có vô số chi nhánh, cho dù bọn họ đánh bom phái Thiếu Lâm thì cũng chỉ làm nổ được tổng bộ môn phái, không thể làm lung lay nền móng của phái Thiếu Lâm, ngược lại nếu bọn họ liều chết với phái Thiếu Lâm thì sẽ bị thương vong nghiêm trọng. Tên Lý Thiệu Minh này có thể lôi kéo được tướng soái Thương Quan và đám người Thần Tổ đến đám phán đã là có thể diện lắm rồi, bọn họ còn đang băn khoăn không biết tại sao Lý Thiệu Minh lại hung hăng như vậy, hóa ra là muốn kiếm tiền, anh hung ác như vậy là để đợi bọn họ đến.
Nếu phái Thiếu Lâm trả thêm ba mươi tỷ nữa, thì lần này bọn họ đã kiếm được sáu mươi tỷ. Cộng thêm tài sản vốn có của anh, thì anh đã sở hữu một trăm linh tám tỷ.
Với tài lực này, anh hoàn toàn có thể tiến vào top năm người giàu có nhất Hoa Hạ.
“Sao? Điều kiện này của tôi vẫn được tính là hợp lý chứ? Phái Thiếu Lâm là môn phái bao che khuyết điểm nổi tiếng toàn võ lâm Hoa Hạ. Tôi tin phái Thiếu Lâm thà trả thêm ba mươi tỷ nữa cũng sẽ không giao đệ tử cho chúng tôi. Tiền bối Trần Trường Thanh, ông muốn tôi đưa ra thêm một điều kiện nữa, giờ tôi nói rồi đây, tôi chỉ sợ các ông không đồng ý thôi”, Lý Thiệu Minh cười nói.
“Lý Thiệu Minh, bảy người đệ tử này đối với phái Thiếu Lâm quả thực là bảo vật vô giá, bọn họ đã trả cho cậu ba mươi tỷ rồi, nếu bọn họ đã có thể đưa cho cậu lần thứ nhất thì cũng có thể cho cậu lần hai. Trên đời này, những chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì cũng không phải là vấn đề gì to lớn. Chỉ là, ba mươi tỷ không phải là con số nhỏ, phái Thiếu Lâm là người xuất gia, tôi e là bọn họ không thể đưa ra nhiều tiền như vậy. Trừ tướng soái Thượng Quan, cho dù là toàn bộ tài sản của mười hai chủ thần Hoàng Kim chúng tôi nhiều nhất cũng chỉ có hơn mười tỷ, điều kiện ba mươi tỷ cậu đưa ra này hình như có hơi...”, Trần Trường Thanh cười khổ.
“Lý Thiệu Minh, cậu hơi quá đáng rồi đó? Phái Thiếu Lâm chúng tôi là người xuất gia. Người xuất gia coi tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, chúng tôi trước giờ chưa từng tích lũy tài sản, hiện giờ trong tài khoản của cả phái Thiếu Lâm chúng tôi cũng không đủ mười triệu, cậu mở miệng ra là đòi chúng tôi ba mươi tỷ, chúng tôi lấy đâu ra?”, một trụ trì lục điện phái Thiếu Lâm lập tức nổi giận.
“Phái Thiếu Lâm các ông không có, nhưng Hồng Môn ở nước ngoài có mà?”, Lý Thiệu Minh lạnh nhạt nói.
Nghe Lý Thiệu Minh nói vậy, tất cả mọi người lập tức nhìn sang Hoa Anh Hùng.
Sắc mặt của Hoa Anh Hùng thay đổi rõ rệt, hắn lập tức che màn hình chiếc máy tính bảng lại nói: “Chúng tôi có ba mươi tỷ, nhưng vừa rồi chúng tôi trả cho cậu ba mươi tỷ đã gây ra tổn thất nghiêm trọng rồi, nếu hiện giờ chúng tôi đưa nốt ba mươi tỷ cuối cùng cho các cậu, thì Hồng Môn chúng tôi biết sống sao? Thế lực của Hồng Môn chúng tôi ở quốc tế cũng không phải là nhỏ bé gì, chúng tôi phải nuôi mấy chục nghìn thuộc hạ. Nếu đưa nốt tiền cho các cậu thì Hồng Môn chúng tôi có khác gì bị tiêu diệt đâu? Hết tiền rồi, Hồng Môn chúng tôi không còn đồng nào nữa!”
Vậy thì không thể thương lượng được nữa rồi, các ông không nỡ đưa tiền, cũng không muốn giao người, lần này không phải là Lý Thiệu Minh tôi không nể mặt các ông, mà là các ông khinh thường Lý Thiệu Minh tôi, khổng nể mặt tôi. Đại sư Từ Bi, phái Thiếu Lâm các ông nổi tiếng là công chính, các ông là người xuất gia, người xuất gia không nói dối, mà các ông đấu võ thua chúng tôi lại không chịu trả tiền, phái các ông làm tôi hơi thất vọng đấy”, Lý Thiệu Minh khẽ thở dài.
“Lý Thiệu Minh, cậu là hậu bối mà đòi mấy người tiền bối chúng tôi nể mặt? Một hậu bối mà cũng dám nói đến thể diện trước mặt chúng tôi?”, Tống Hào Hùng lạnh lùng hỏi.
“Lý Thiệu Minh tôi tự lập ra Thiên Châu, trong tay có tài sản bảy mươi tám tỷ cùng hai chục nghìn thuộc hạ binh lính, tài lực chỉ đứng sau tướng soái Thượng Quan. Nói về thân phận địa vị, tôi chắc phải ngang hàng với các ông, sao tôi lại không có tư cách bàn về thể diện với các ông chứ? Tống Hào Hùng, nếu ông không hài lòng về Lý Thiệu Minh tôi, cảm thấy thực lực của môn phái Anh Hùng Lạc Dương các ông giỏi thì đợi sau khi chuyện lần này kết thúc, hai bên chúng ta chọn một nơi thích hợp để thi đấu thử xem thế nào?”, Lý Thiệu Minh cười khinh bỉ.
“Xin tiếp bất cứ lúc nào!”, Tống Hào Hùng nói.
“Được, vậy bảy ngày sau đi, Lý Thiệu Minh tôi chọn địa điểm xong sẽ thông báo cho ông”, Lý Thiệu Minh cười.
“Hoang đường”, tướng soái Thượng Quan ngắt lời bọn họ.
Tướng soái Thượng Quan là người đứng đầu võ lâm Hoa Hạ, ông ta có địa vị vô cùng cao không chỉ ở võ lâm Hoa Hạ mà còn trên phạm vi quốc tế. Ông ta đã nhìn ra rồi, tên Lý Thiệu Minh này chính là thương nhân chiến tranh, ở quốc tế có một loại người chuyên kiếm tiền bằng cách đánh nhau, Lý Thiệu Minh chính là loại người này. Anh đã có thể đem người đến bao vây tấn công phái Thiếu Lâm, đánh cho phái Thiếu Lâm tâm phục khẩu phục thì tên Tống Hào Hùng này chắc chắn không phải là đối thủ của anh. Nếu Tống Hào Hùng và anh đánh nhau, cho dù thực lực của Tống Hào Hùng có mạnh như thế nào đi chăng nữa thì kết cục của ông ta chắc chắn sẽ giống với Hồng Võ, bị Lý Thiệu Minh cướp hết tài sản.
Ông ta không muốn so đo với người hậu bối Lý Thiệu Minh này, cũng sẽ không đứng nhìn Tống Hào Hùng bị mắc lừa, rồi lại bị Lý Thiệu Minh cướp hết tài sản. Sự việc lần này của phái Thiếu Lâm đúng là một trò hề, hiện giờ ông ta chỉ muốn mau chóng kết thúc trò hề này.
“Lý Thiệu Minh, nếu tôi đưa cho cậu ba mươi tỷ thì cậu lập tức lui binh, bỏ qua cho phái Thiếu Lâm và giải quyết hết ân oán với bọn họ phải không?”, tướng soái Thượng Quan hỏi.
“Đúng vậy”, Lý Thiệu Minh nói.
“Được, tôi cho cậu ba mươi tỷ”, tướng soái Thượng Quan liền lấy điện thoại ra, gọi điện cho một người bạn.
Người bạn này của ông ta tên là Tiền Bổn Tranh, là đại gia giàu thứ hai Hoa Hạ, sở hữu tài sản ba trăm tỷ. Sau khi nói tóm gọn vài câu với người trong điện thoại, tướng soái Thượng Quan để điện thoại xuống quay qua nói với Lý Thiệu Minh: “Ngày mai cậu hãy đến tập đoàn nhà họ Tiền ở Kinh Thành, bọn họ sẽ đưa cậu ba mươi tỷ, giờ thì hãy lui binh đi”.
Tướng soái Thượng Quan là minh chủ võ lâm Hoa Hạ, lời của ông ta đáng giá nghìn vàng, nói ra chắc chắn sẽ không nuốt lời, ông ta càng không thể nào lại đi lừa Lý Thiệu Minh, nếu ông ta đã đồng ý đưa cho Lý Thiệu Minh ba mươi tỷ rồi thì chắc chắn sẽ đưa.
“Cảm ơn minh chủ Thượng Quan”, Lý Thiệu Minh mỉm cười đứng dậy, liếc nhìn các bạn bên cạnh, chuẩn bị rời khỏi phái Thiếu Lâm.
Đến đây thì sự việc của phái Thiếu Lâm đã kết thúc, Lý Thiệu Minh đã đánh bại phái Thiếu Lâm một lần, khiến cho phái Thiếu Lâm trong một thời gian ngắn không dám tái phạm nữa, ngoài ra còn lấy được sáu mươi tỷ. Mai chỉ cần đến Kinh Thành một chuyển là đã sở hữu tài sản một trăm linh tám tỷ, vụt lên trở thành người giàu thứ năm Hoa Hạ.
Nhưng khi Lý Thiệu Minh chuẩn bị rời đi, tướng soái Thượng Quan nhìn chằm chằm Lý Thiệu Minh mỉm cười: “Lý Thiệu Minh, cậu không nể mặt các bá chủ võ lâm chúng tôi, lại dám cướp sáu mươi tỷ của chúng tôi, cậu không sợ chúng tôi sẽ hận cậu, quay sang trả thù tính toán với cậu à?”
“Có được thì sẽ có mất, lần này tôi thu về được không ít tiền, tôi biết mình đã đắc tội với các ông, nhưng vì tiền, tôi đồng ý”, Lý Thiệu Minh cười nói.
“Được chúng tôi sẽ tính toán với cậu”, tướng soái Thượng Quan mỉm cười.
“Đợi đã!”, khi Lý Thiệu Minh sắp rời đi, Hoa Anh Hùng đang đứng phía sau Lý Thiệu Minh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Chỉ thấy hắn kinh ngạc nhìn một tên thuộc hạ lặng lẽ đi vào, đôi mắt dần dần chấn động, sắc mặt tái mét, cả người không ngừng run rẩy, trong mắt lộ ra nỗi căm hận tột độ.
“Cậu chủ Hoa, cậu sao vậy?”, Hồng Võ ngạc nhiên nhìn hắn.
“Hồng Môn chúng tôi bị Lý Phong tiêu diệt rồi...”, Hoa Anh Hùng trợn trừng hai mắt, nghiến răng rơi nước mắt...
Bình luận facebook