Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169: Con trai ngoan
“Tôi có điều kiện tốt cái quái gì? Từ nhỏ tôi đã bị ông nội ghét bỏ, các chị em nhà ngoại đều bắt nạt tôi, mẹ không dạy võ cho tôi, lúc tôi bỏ nhà ra đi ở tuổi mười tám chỉ có một cuốn sách quý Thiên Đan. Mười tám tuổi học võ, đã bỏ lỡ độ tuổi hoàng kim nhất. Không chỉ xương cốt cứng lên, vì học võ quá muộn mà bị giới hạn tư chất, với lại tuổi tôi đã lớn, đã hiểu chuyện rồi”.
“Trẻ con bốn năm tuổi lúc học võ dù mệt nhưng khi lớn lên rất nhanh sẽ lãng quên. Nhưng lúc mười tám tuổi tôi học võ đã hiểu chuyện rồi, ký ức hồi học võ khổ cực đến bây giờ vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi”.
“Còn tên Lý Phong có ý đồ bất chính lén lút vượt biên ra nước ngoài kiếm chút tiền, bị đàn em của tôi phát hiện trên biển, sau đó trở thành người nắm binh quyền - Lý Minh Thiệu. Hắn chiếm không tài sản một trăm tỷ đô la Mỹ và tiền bạc châu báu, bí kíp võ công của tôi, so với hai gia tộc lớn nhà họ Triệu và Diệp Hách Na Lạp, tôi và hắn ai có được điều kiện tốt hơn?”
Trên máy bay trở về thành phố, khi Lý Thiệu Minh nhắc tới Lý Phong bây giờ, nói rằng hiện tại Lý Phong đã phất lên ở nước ngoài, thậm chí vượt qua cả anh, mọi người phân tích Lý Phong phất lên như thế nào. Là bởi vì anh ta là một thiên tài tuyệt đỉnh hay là vì anh ta có được điều kiện tốt? Lý Minh Thiệu không khỏi bực mình.
Anh nghĩ chẳng qua Lý Phong có được điều kiện tốt nên mới vượt qua được anh thôi. Trước đây anh tay trắng lập nghiệp có gì và Lý Phong bây giờ có gì?
Điều kiện trước kia của anh làm sao mà so được với điều kiện Lý Phong có được hiện tại?
Họ ngồi trên máy bay riêng của nhà họ Chu, trên máy bay có đồng đội của Lý Thiệu Minh, sĩ quan phụ tá trẻ tuổi và bốn tên sát thủ. Sau khi trở về thành phố, họ sẽ giao sĩ quan phụ tá trẻ tuổi cho bộ ngoại giao xử lý. Bốn tên sát thủ này trước đây là người của Lý Thiệu Minh, anh sẽ nhốt bọn chúng vào nhà tù riêng.
“Lúc tôi trắng tay lập nghiệp chỉ có một cuốn sách quý Thiên Đan, mà Lý Phong có một trăm triệu đô la của tôi, mấy người nói xem tôi và hắn ai có điều kiện hơn ai?”, Lý Thiệu Minh nhìn mọi người hỏi.
Nghe Lý Thiệu Minh nói, tất cả mọi người đều im lặng.
Thật ra trong lòng họ nghĩ điều kiện của hai người chẳng thua kém nhau mấy.
Thiên Đan của anh là cuốn sách quý mạnh nhất của bậc thầy luyện đan, có thể luyện ra các loại đan dược Thần Cấp. Lý Phong chỉ có khối tài sản một trăm tỷ đô la Mỹ nhưng không có sách quý Thiên Đan của anh.
Ừ, không khác nhau là bao…
“Còn tôi bị hắn lượm mất trăm tỷ, tuy tôi không có được tiền của hắn nhưng lại lấy được một bảo vật tuyệt thế của hắn. Nếu cho tôi cơ hội lựa chọn lại từ đầu, tôi sẽ không hối hận…”, ánh mắt của Lý Thiệu Minh trở nên dịu dàng, ấm áp khi nghĩ đến Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An.
Anh bắt đầu nhớ Hiên Tịnh Vũ và cô con gái đáng yêu của anh rồi.
“Bảo máy bay đến thành phố cảng biển đi”, Lý Thiệu Minh nói.
…
“Tiểu Vũ, cậu thật sự chia tay với Lý Thiệu Minh sao?”, trong nhà trẻ của Tiểu Bình An, lúc cô bé đang chạy nhảy nô đùa với các bạn nhỏ khác, Hiên Tịnh Vũ mặc chiếc váy dài màu xanh ngọc đứng cách chỗ Tiểu Bình Anh chơi không xa, lặng lẽ nhìn cô bé. Hàn Phi Phi trông thấy bộ dạng như người mất hồn của cô mà đau lòng, không nhịn được hỏi thăm.
Hiên Tịnh Vũ không trả lời, chỉ im lặng đứng ngây ra nhìn Tiểu Bình An.
“Tiểu Vũ, cậu và Lý Thiệu Minh thật sự chia tay rồi sao?”, Hàn Phi Phi không nhịn được quơ tay trước mắt cô, quơ đến khi Hiên Tịnh Vũ chớp mắt mới thôi.
“Hả?”
“Tiểu Vũ, mình nói này, rõ ràng cậu cũng thích người ta, sao cứ phải ngại người ta nhỏ tuổi hơn mà chia tay chứ? Tuổi tác thật sự quan trọng như vậy sao? Ai quy định con gái phải cưới đàn ông lớn tuổi hơn mình chứ? Không phải có rất nhiều cô gái cũng cưới đàn ông nhỏ tuổi hơn sao? Hơn nữa họ cũng sống rất hạnh phúc mà?”, Hàn Phi Phi tức giận nói.
“Mình không có ý đó, mình nghĩ anh ấy tài giỏi hơn mình, mình không xứng với anh ấy. Anh ấy nhỏ tuổi hơn mình thì nên tìm một cô gái khác phù hợp với anh ấy hơn. Hồi còn nhỏ mình muốn kết hôn với một người đàn ông lớn tuổi hơn, hy vọng cưới được một người đàn ông có thể bảo vệ và chăm sóc mình. Đúng là Lý Thiệu Minh rất tốt, anh ấy bảo vệ và chăm sóc mình rất tốt, thậm chí từng cứu mình. Nếu không có anh ấy, không biết bây giờ mình ra sao rồi. Chỉ là mình không muốn lừa anh ấy, muốn tâm sự với anh ấy, không muốn trong lòng có vướng mắc, muốn toàn tâm toàn ý thích anh ấy”.
“Haizz, có lẽ cậu không hiểu lời mình nói, ý mình là không phải con gái nên cưới đàn ông lớn tuổi hơn, thật ra người yêu nhỏ hơn mấy tuổi cũng không quan trọng, chỉ cần thích đối phương thật lòng, mình không có ý gì khác. Chỉ là mình cảm thấy Lý Phong trước đây quá ấu trĩ, giống như một đứa trẻ con vậy, số tuổi tâm hồn của anh ấy đâu chỉ kém hơn mình hai tuổi, có khi kém hơn bảy, tám tuổi không chừng. Anh ấy chẳng giống một sinh viên mới tốt nghiệp gì cả, cứ như học sinh cấp hai. Haizz, thôi, dù sao Lý Phong đã có bạn gái rồi, chúng ta đừng nhắc tới anh ấy thì hơn”.
Ánh mắt của Hiên Tịnh Vũ trở nên lãnh đạm, chán nản.
“Tiểu Vũ, mình hiểu lời cậu nói, người cậu không thích là tên Lý Phong ấu trĩ nhạt nhẽo trước kia, mà thích Lý Thiệu Minh đột nhiên mất tích mười mấy ngày rồi trở về đúng không?”, Hàn Phi Phi hỏi.
“Đúng vậy, người mình thích là Lý Thiệu Minh sau khi trở về, tự gọi bản thân là Lý Thiệu Minh. Nghĩ đến bộ dạng “Lý Phong” của anh ấy trước đây, mình có một khúc mắc trong lòng, cảm thấy trước kia anh ấy quá trẻ con, khó mà toàn tâm toàn ý thích anh ấy. Thế nên ngày hôm đó mình mới nói với anh ấy như vậy, cho mình suy nghĩ thêm chút nữa”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Suy nghĩ cũng đâu cần chia tay chứ?”, Hàn Phi Phi ngạc nhiên.
“Phi Phi, cậu không hiểu, cậu và Lý Thiệu Minh không phải vợ chồng, cậu không biết lúc anh ấy ở nhà như thế nào. Con người anh ấy ở bên ngoài thì rất đứng đắn, trông nhã nhặn lịch sự và bình tĩnh, được con gái yêu thích. Nhưng anh ấy ở ngoài và ở nhà hoàn toàn khác nhau, thật ra anh ấy không hoàn hảo như cậu nghĩ đâu”, Hiên Tịnh Vũ hơi đỏ mặt.
“Anh ấy ở nhà thì thay đổi thái độ á? Bạo hành cậu và Tiểu Bình An sao?”, Hàn Phi Phi nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi cô.
“Không phải…”, Hiên Tịnh Vũ khẽ lắc đầu.
“Cái đó của anh ấy không được á?”, Hàn Phi Phi cũng hơi đỏ mặt, nói thầm với Hiên Tịnh Vũ.
“Anh ấy rất được!”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Anh ấy làm ghê quá, giày vò cậu không chịu được ư?”, Hàn Phi Phi trợn tròn mắt sợ hãi.
“Không phải! Không phải anh ấy được hay không, đến bây giờ mình còn trong trắng, chúng mình chưa làm gì nhau hết”, Hiên Tịnh Vũ bỗng thấy mình hơi to tiếng, vội vã nhìn xung quanh. Thấy không ai chú ý đến cô, mặt của cô đỏ bừng, nghĩ một lúc rồi dán sát Hàn Phi Phi.
Giữa hai người bạn thân không gì không chia sẻ được, trước khi gặp Lý Thiệu Minh cô chưa từng tâm sự với Hàn Phi Phi về chuyện tình cảm. Có thể vì bây giờ cô đã tìm được người mình thích, nên mới cảm thấy xấu hổ khi nói về vấn đề này.
“Thật ra, mình và Lý Thiệu Minh chưa làm gì cả, chưa từng làm cái chuyện như cậu tưởng tượng đâu. Nhưng đúng là giữa hai chúng mình cũng từng xảy ra một số việc hơi quá, anh ấy đụng chạm mình, anh ấy luôn muốn làm chuyện đó. Trước khi chia tay, anh ấy lại muốn làm chuyện đó với mình, mà mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, mình vẫn hơi sợ nên muốn tạm thời tách anh ấy ra, đợi chuẩn bị sẵn tâm lý và có thể chấp nhận tình yêu của anh ấy rồi mới nghĩ đến chuyện kia… Chỉ là mình thấy mối quan hệ giữa hai chúng mình tiến triển nhanh quá, muốn kéo dài thêm một chút…”, Hiên Tịnh Vũ đỏ mặt nói.
“Anh ấy muốn chiếm được cậu, mà cậu lại sợ bị anh ấy chiếm. Thật ra cậu cũng thích anh ấy, nhưng cậu không thích Lý Phong, cậu nghĩ anh ấy sẽ biến trở lại Lý Phong, mà quan hệ giữa hai người lại phát triển quá nhanh nên muốn kéo dài một chút. Muốn quan sát anh ấy thêm một thời gian để xem có nên chấp nhận anh ấy, đúng không?”, Hàn Phi Phi hỏi.
“Đúng, là vậy đó”, Hiên Tịnh Vũ khẽ gật đầu.
“Sao cậu biết nhiều vậy? Mình chưa từng nói với cậu về chuyện bạn trai, sao cậu lại biết chuyện tình yêu nam nữ như thế?”, Hiên Tịnh Vũ rất bất ngờ.
“Mình thích đọc tiểu thuyết ngôn tình để làm giàu kiến thức”, Hàn Phi Phi cười he he.
“Nhưng cậu có bao giờ nghĩ, thật ra Lý Thiệu Minh và Lý Phong là hai người hoàn toàn khác nhau, Lý Phong thật sự đã bỏ nhà ra đi, còn Lý Thiệu Minh mà cậu gặp thật ra là một người gặp nạn trên biển. Người cậu thích hoàn toàn không phải Lý Phong mà là Lý Thiệu Minh?”
“Chẳng lẽ, bọn thật sự là hai người khác nhau sao?”, Hiên Tịnh Vũ hơi kinh ngạc.
“Tiểu Vũ, thấy cậu và Lý Thiệu Minh như vậy, chuyện đến mức này mình cũng không giấu cậu nữa, để mình kể hết cho cậu nhé…”, Hàn Phi Phi hít sâu một hơi, quyết định nói tất cả bí mật của Lý Thiệu Minh cho Hiên Tịnh Vũ.
Đột nhiên, có một cậu bé khóc òa lên, một người phụ nữ trung niên lập tức chạy tới đẩy mạnh Tiểu Bình An ngã lăn quay: “Mày là con ai mà vô giáo dục thế?”
Tiểu Bình An ngồi trên đất ngỡ ngàng nhìn người phụ nữ trung niên, dần dần cũng mếu máo tủi thân khóc.
“Bà làm gì thế?”, lúc Hiên Tịnh Vũ nói chuyện với Hàn Phi Phi luôn để mắt đến Tiểu Bình An, thấy người phụ nữ này đột nhiên bắt nạt con gái mình, cô lập tức chạy qua ôm lấy con bé.
“Đồ đê tiện, thì ra nó là con gái của cô”, thấy mẹ của Tiểu Bình An tới, người phụ nữ trung niên này liếc xéo vẻ ngoài xinh đẹp và khí chất đoan trang của Hiên Tịnh Vũ, trong lòng bỗng nổi cơn ghen tỵ.
“Con gái tôi làm sai điều gì? Sao bà phải đánh con bé?”, hai mắt Hiên Tịnh Vũ trở nên lạnh lùng.
“Con gái cô vừa nãy cướp đồ chơi của con trai tôi!”, bà ta lớn tiếng nói.
“Cho dù con gái tôi cướp đồ chơi của con trai bà, chuyện của cháu nhỏ bà nói với tôi một tiếng là được, có đáng để một người lớn đích thân đẩy trẻ nhỏ không?”, Hiên Tịnh Vũ hỏi.
“Bởi vì nó còn đẩy con trai tôi, con gái cô thô lỗ hư hỏng, con trai tôi là ngoan ngoãn quý giá. Tôi nói cho cô biết, chồng tôi là ông chủ chợ bán hàng gần đây, cả cái chợ đó do chúng tôi mở, mỗi năm thu về năm trăm nghìn tệ. Con trai tôi từ nhỏ đã ăn uống toàn thứ tốt nhất, mặc quần áo hiệu Little Genius, uống sữa nhập khẩu từ Đại Hàn, con gái cô có so được với con trai tôi không? Bây giờ con trai tôi đang học trường mẫu giáo quý tộc, sau này sẽ học tiểu học quý tộc, con gái cô có thể so sánh với con trai tôi sao?”, người phụ nữ trung niên mặt đầy cay nghiệt, lúc tức giận trông vô cùng xấu xí.
Hiên Tịnh Vũ ôm chặt Tiểu Bình An, nhẫn nhịn hít một hơi thật sâu.
“Trẻ con bốn năm tuổi lúc học võ dù mệt nhưng khi lớn lên rất nhanh sẽ lãng quên. Nhưng lúc mười tám tuổi tôi học võ đã hiểu chuyện rồi, ký ức hồi học võ khổ cực đến bây giờ vẫn khắc sâu trong tâm trí tôi”.
“Còn tên Lý Phong có ý đồ bất chính lén lút vượt biên ra nước ngoài kiếm chút tiền, bị đàn em của tôi phát hiện trên biển, sau đó trở thành người nắm binh quyền - Lý Minh Thiệu. Hắn chiếm không tài sản một trăm tỷ đô la Mỹ và tiền bạc châu báu, bí kíp võ công của tôi, so với hai gia tộc lớn nhà họ Triệu và Diệp Hách Na Lạp, tôi và hắn ai có được điều kiện tốt hơn?”
Trên máy bay trở về thành phố, khi Lý Thiệu Minh nhắc tới Lý Phong bây giờ, nói rằng hiện tại Lý Phong đã phất lên ở nước ngoài, thậm chí vượt qua cả anh, mọi người phân tích Lý Phong phất lên như thế nào. Là bởi vì anh ta là một thiên tài tuyệt đỉnh hay là vì anh ta có được điều kiện tốt? Lý Minh Thiệu không khỏi bực mình.
Anh nghĩ chẳng qua Lý Phong có được điều kiện tốt nên mới vượt qua được anh thôi. Trước đây anh tay trắng lập nghiệp có gì và Lý Phong bây giờ có gì?
Điều kiện trước kia của anh làm sao mà so được với điều kiện Lý Phong có được hiện tại?
Họ ngồi trên máy bay riêng của nhà họ Chu, trên máy bay có đồng đội của Lý Thiệu Minh, sĩ quan phụ tá trẻ tuổi và bốn tên sát thủ. Sau khi trở về thành phố, họ sẽ giao sĩ quan phụ tá trẻ tuổi cho bộ ngoại giao xử lý. Bốn tên sát thủ này trước đây là người của Lý Thiệu Minh, anh sẽ nhốt bọn chúng vào nhà tù riêng.
“Lúc tôi trắng tay lập nghiệp chỉ có một cuốn sách quý Thiên Đan, mà Lý Phong có một trăm triệu đô la của tôi, mấy người nói xem tôi và hắn ai có điều kiện hơn ai?”, Lý Thiệu Minh nhìn mọi người hỏi.
Nghe Lý Thiệu Minh nói, tất cả mọi người đều im lặng.
Thật ra trong lòng họ nghĩ điều kiện của hai người chẳng thua kém nhau mấy.
Thiên Đan của anh là cuốn sách quý mạnh nhất của bậc thầy luyện đan, có thể luyện ra các loại đan dược Thần Cấp. Lý Phong chỉ có khối tài sản một trăm tỷ đô la Mỹ nhưng không có sách quý Thiên Đan của anh.
Ừ, không khác nhau là bao…
“Còn tôi bị hắn lượm mất trăm tỷ, tuy tôi không có được tiền của hắn nhưng lại lấy được một bảo vật tuyệt thế của hắn. Nếu cho tôi cơ hội lựa chọn lại từ đầu, tôi sẽ không hối hận…”, ánh mắt của Lý Thiệu Minh trở nên dịu dàng, ấm áp khi nghĩ đến Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An.
Anh bắt đầu nhớ Hiên Tịnh Vũ và cô con gái đáng yêu của anh rồi.
“Bảo máy bay đến thành phố cảng biển đi”, Lý Thiệu Minh nói.
…
“Tiểu Vũ, cậu thật sự chia tay với Lý Thiệu Minh sao?”, trong nhà trẻ của Tiểu Bình An, lúc cô bé đang chạy nhảy nô đùa với các bạn nhỏ khác, Hiên Tịnh Vũ mặc chiếc váy dài màu xanh ngọc đứng cách chỗ Tiểu Bình Anh chơi không xa, lặng lẽ nhìn cô bé. Hàn Phi Phi trông thấy bộ dạng như người mất hồn của cô mà đau lòng, không nhịn được hỏi thăm.
Hiên Tịnh Vũ không trả lời, chỉ im lặng đứng ngây ra nhìn Tiểu Bình An.
“Tiểu Vũ, cậu và Lý Thiệu Minh thật sự chia tay rồi sao?”, Hàn Phi Phi không nhịn được quơ tay trước mắt cô, quơ đến khi Hiên Tịnh Vũ chớp mắt mới thôi.
“Hả?”
“Tiểu Vũ, mình nói này, rõ ràng cậu cũng thích người ta, sao cứ phải ngại người ta nhỏ tuổi hơn mà chia tay chứ? Tuổi tác thật sự quan trọng như vậy sao? Ai quy định con gái phải cưới đàn ông lớn tuổi hơn mình chứ? Không phải có rất nhiều cô gái cũng cưới đàn ông nhỏ tuổi hơn sao? Hơn nữa họ cũng sống rất hạnh phúc mà?”, Hàn Phi Phi tức giận nói.
“Mình không có ý đó, mình nghĩ anh ấy tài giỏi hơn mình, mình không xứng với anh ấy. Anh ấy nhỏ tuổi hơn mình thì nên tìm một cô gái khác phù hợp với anh ấy hơn. Hồi còn nhỏ mình muốn kết hôn với một người đàn ông lớn tuổi hơn, hy vọng cưới được một người đàn ông có thể bảo vệ và chăm sóc mình. Đúng là Lý Thiệu Minh rất tốt, anh ấy bảo vệ và chăm sóc mình rất tốt, thậm chí từng cứu mình. Nếu không có anh ấy, không biết bây giờ mình ra sao rồi. Chỉ là mình không muốn lừa anh ấy, muốn tâm sự với anh ấy, không muốn trong lòng có vướng mắc, muốn toàn tâm toàn ý thích anh ấy”.
“Haizz, có lẽ cậu không hiểu lời mình nói, ý mình là không phải con gái nên cưới đàn ông lớn tuổi hơn, thật ra người yêu nhỏ hơn mấy tuổi cũng không quan trọng, chỉ cần thích đối phương thật lòng, mình không có ý gì khác. Chỉ là mình cảm thấy Lý Phong trước đây quá ấu trĩ, giống như một đứa trẻ con vậy, số tuổi tâm hồn của anh ấy đâu chỉ kém hơn mình hai tuổi, có khi kém hơn bảy, tám tuổi không chừng. Anh ấy chẳng giống một sinh viên mới tốt nghiệp gì cả, cứ như học sinh cấp hai. Haizz, thôi, dù sao Lý Phong đã có bạn gái rồi, chúng ta đừng nhắc tới anh ấy thì hơn”.
Ánh mắt của Hiên Tịnh Vũ trở nên lãnh đạm, chán nản.
“Tiểu Vũ, mình hiểu lời cậu nói, người cậu không thích là tên Lý Phong ấu trĩ nhạt nhẽo trước kia, mà thích Lý Thiệu Minh đột nhiên mất tích mười mấy ngày rồi trở về đúng không?”, Hàn Phi Phi hỏi.
“Đúng vậy, người mình thích là Lý Thiệu Minh sau khi trở về, tự gọi bản thân là Lý Thiệu Minh. Nghĩ đến bộ dạng “Lý Phong” của anh ấy trước đây, mình có một khúc mắc trong lòng, cảm thấy trước kia anh ấy quá trẻ con, khó mà toàn tâm toàn ý thích anh ấy. Thế nên ngày hôm đó mình mới nói với anh ấy như vậy, cho mình suy nghĩ thêm chút nữa”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Suy nghĩ cũng đâu cần chia tay chứ?”, Hàn Phi Phi ngạc nhiên.
“Phi Phi, cậu không hiểu, cậu và Lý Thiệu Minh không phải vợ chồng, cậu không biết lúc anh ấy ở nhà như thế nào. Con người anh ấy ở bên ngoài thì rất đứng đắn, trông nhã nhặn lịch sự và bình tĩnh, được con gái yêu thích. Nhưng anh ấy ở ngoài và ở nhà hoàn toàn khác nhau, thật ra anh ấy không hoàn hảo như cậu nghĩ đâu”, Hiên Tịnh Vũ hơi đỏ mặt.
“Anh ấy ở nhà thì thay đổi thái độ á? Bạo hành cậu và Tiểu Bình An sao?”, Hàn Phi Phi nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ, nhỏ giọng hỏi cô.
“Không phải…”, Hiên Tịnh Vũ khẽ lắc đầu.
“Cái đó của anh ấy không được á?”, Hàn Phi Phi cũng hơi đỏ mặt, nói thầm với Hiên Tịnh Vũ.
“Anh ấy rất được!”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Anh ấy làm ghê quá, giày vò cậu không chịu được ư?”, Hàn Phi Phi trợn tròn mắt sợ hãi.
“Không phải! Không phải anh ấy được hay không, đến bây giờ mình còn trong trắng, chúng mình chưa làm gì nhau hết”, Hiên Tịnh Vũ bỗng thấy mình hơi to tiếng, vội vã nhìn xung quanh. Thấy không ai chú ý đến cô, mặt của cô đỏ bừng, nghĩ một lúc rồi dán sát Hàn Phi Phi.
Giữa hai người bạn thân không gì không chia sẻ được, trước khi gặp Lý Thiệu Minh cô chưa từng tâm sự với Hàn Phi Phi về chuyện tình cảm. Có thể vì bây giờ cô đã tìm được người mình thích, nên mới cảm thấy xấu hổ khi nói về vấn đề này.
“Thật ra, mình và Lý Thiệu Minh chưa làm gì cả, chưa từng làm cái chuyện như cậu tưởng tượng đâu. Nhưng đúng là giữa hai chúng mình cũng từng xảy ra một số việc hơi quá, anh ấy đụng chạm mình, anh ấy luôn muốn làm chuyện đó. Trước khi chia tay, anh ấy lại muốn làm chuyện đó với mình, mà mình vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, mình vẫn hơi sợ nên muốn tạm thời tách anh ấy ra, đợi chuẩn bị sẵn tâm lý và có thể chấp nhận tình yêu của anh ấy rồi mới nghĩ đến chuyện kia… Chỉ là mình thấy mối quan hệ giữa hai chúng mình tiến triển nhanh quá, muốn kéo dài thêm một chút…”, Hiên Tịnh Vũ đỏ mặt nói.
“Anh ấy muốn chiếm được cậu, mà cậu lại sợ bị anh ấy chiếm. Thật ra cậu cũng thích anh ấy, nhưng cậu không thích Lý Phong, cậu nghĩ anh ấy sẽ biến trở lại Lý Phong, mà quan hệ giữa hai người lại phát triển quá nhanh nên muốn kéo dài một chút. Muốn quan sát anh ấy thêm một thời gian để xem có nên chấp nhận anh ấy, đúng không?”, Hàn Phi Phi hỏi.
“Đúng, là vậy đó”, Hiên Tịnh Vũ khẽ gật đầu.
“Sao cậu biết nhiều vậy? Mình chưa từng nói với cậu về chuyện bạn trai, sao cậu lại biết chuyện tình yêu nam nữ như thế?”, Hiên Tịnh Vũ rất bất ngờ.
“Mình thích đọc tiểu thuyết ngôn tình để làm giàu kiến thức”, Hàn Phi Phi cười he he.
“Nhưng cậu có bao giờ nghĩ, thật ra Lý Thiệu Minh và Lý Phong là hai người hoàn toàn khác nhau, Lý Phong thật sự đã bỏ nhà ra đi, còn Lý Thiệu Minh mà cậu gặp thật ra là một người gặp nạn trên biển. Người cậu thích hoàn toàn không phải Lý Phong mà là Lý Thiệu Minh?”
“Chẳng lẽ, bọn thật sự là hai người khác nhau sao?”, Hiên Tịnh Vũ hơi kinh ngạc.
“Tiểu Vũ, thấy cậu và Lý Thiệu Minh như vậy, chuyện đến mức này mình cũng không giấu cậu nữa, để mình kể hết cho cậu nhé…”, Hàn Phi Phi hít sâu một hơi, quyết định nói tất cả bí mật của Lý Thiệu Minh cho Hiên Tịnh Vũ.
Đột nhiên, có một cậu bé khóc òa lên, một người phụ nữ trung niên lập tức chạy tới đẩy mạnh Tiểu Bình An ngã lăn quay: “Mày là con ai mà vô giáo dục thế?”
Tiểu Bình An ngồi trên đất ngỡ ngàng nhìn người phụ nữ trung niên, dần dần cũng mếu máo tủi thân khóc.
“Bà làm gì thế?”, lúc Hiên Tịnh Vũ nói chuyện với Hàn Phi Phi luôn để mắt đến Tiểu Bình An, thấy người phụ nữ này đột nhiên bắt nạt con gái mình, cô lập tức chạy qua ôm lấy con bé.
“Đồ đê tiện, thì ra nó là con gái của cô”, thấy mẹ của Tiểu Bình An tới, người phụ nữ trung niên này liếc xéo vẻ ngoài xinh đẹp và khí chất đoan trang của Hiên Tịnh Vũ, trong lòng bỗng nổi cơn ghen tỵ.
“Con gái tôi làm sai điều gì? Sao bà phải đánh con bé?”, hai mắt Hiên Tịnh Vũ trở nên lạnh lùng.
“Con gái cô vừa nãy cướp đồ chơi của con trai tôi!”, bà ta lớn tiếng nói.
“Cho dù con gái tôi cướp đồ chơi của con trai bà, chuyện của cháu nhỏ bà nói với tôi một tiếng là được, có đáng để một người lớn đích thân đẩy trẻ nhỏ không?”, Hiên Tịnh Vũ hỏi.
“Bởi vì nó còn đẩy con trai tôi, con gái cô thô lỗ hư hỏng, con trai tôi là ngoan ngoãn quý giá. Tôi nói cho cô biết, chồng tôi là ông chủ chợ bán hàng gần đây, cả cái chợ đó do chúng tôi mở, mỗi năm thu về năm trăm nghìn tệ. Con trai tôi từ nhỏ đã ăn uống toàn thứ tốt nhất, mặc quần áo hiệu Little Genius, uống sữa nhập khẩu từ Đại Hàn, con gái cô có so được với con trai tôi không? Bây giờ con trai tôi đang học trường mẫu giáo quý tộc, sau này sẽ học tiểu học quý tộc, con gái cô có thể so sánh với con trai tôi sao?”, người phụ nữ trung niên mặt đầy cay nghiệt, lúc tức giận trông vô cùng xấu xí.
Hiên Tịnh Vũ ôm chặt Tiểu Bình An, nhẫn nhịn hít một hơi thật sâu.
Bình luận facebook