Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103: Bởi vì anh yêu em
Dương Tử Sâm tự dằn vặt mình không biết người phụ nữ phía sau anh đang trong trạng thái tức giận.
Vừa vào trong nhà gỗ cô đã đóng sầm cửa lại chăm chăm nhìn anh: "Anh xong rồi bây giờ đến lượt em"
Dương Tử Sâm hơi kinh ngạc nhìn cô, chỉ thấy sắc mặt của cô vô cùng tức giận, anh bỗng chốc cảm thấy có chút chột dạ ngoảnh đầu qua một bên không dám đối diện với cô.
Trên gương mặt của Bạch Ngọc Lan nở nụ cười như có như không từ từ nhả giọng: "Dương Tử Sâm"
Lần đầu tiên Bạch Ngọc Lan gợi cả tên họ của anh như thế này Dương Tử Sâm càng thêm chột dạ, anh biết cô đang tức giận chuyện gì.
"Sao lại không nhìn em, anh đang tránh cái gì?"
Bạch Ngọc Lan khoanh tay dáng vẻ vô cùng thản nhiên không như ai kia đang dần dần căng thẳng.
"Không có"
Dương Tử Sâm nhỏ giọng nói, vẫn chưa quay đầu lại nhìn cô.
"Không có?"
Bạch Ngọc Lan hừ nhẹ một tiếng.
Cô không ép anh mà cúp mắt từ tốn hỏi: "Dương Tử Sâm, từ đầu đến cuối anh chưa từng xem em là vợ đúng không cho nên mới dễ dàng nói câu ly hôn với em như vậy?"
Dương Tử Sâm nghe cô hỏi trong lòng phập phồng lên xuống, từ từ quay đầu lại nhìn người phụ nữ trước mặt mình, chỉ thấy vẻ mặt buồn man mác cùng nụ cười chua xót của cô, anh hốt hoảng gọi: "Ngọc Lan, anh..."
VietWriter
Anh không biết phải nói cái gì hai tay vẫn cứ nắm chặt thành ghế, kìm lại nỗi lòng của mình, thấy cô như vậy trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, anh chưa từng nghĩ chỉ vì một phút yếu lòng, chỉ vì lòng tin sụp đổ mà anh lại nói ra lời ly hôn để rồi làm tổn thương cô thế này.
"Sao anh im lặng không nói nữa, em hỏi anh trong lòng anh em có bao nhiêu phân lượng, có phải vì anh không yêu em cho nên mới không cần suy nghĩ liên dễ dàng nói ra lời ly hôn bất cứ lúc nào đúng không?"
Bạch Ngọc Lan chất vấn, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, vành mắt có chút ửng đỏ Cô là người quật cường ngay cả đứng trước mặt anh lúc nào cô cũng tỏ ra quật cường nhưng khi nghe hai chữ ly hôn từ miệng anh cô không thể quật cường được nữa.
Dương Tử Sâm bị đôi mắt đau thương kia của cô làm cho nghẹn lòng, anh không thể im lặng được nữa, cuối cùng mở miệng: "Ngọc Lan, anh xin lỗi"
"Vì cái gì?"
Cô nở nụ cười đắng chát, anh xin lỗi vì không yêu cô hay xin lỗi vì nói lời ly hôn với cô.
"Anh không muốn nói ly hôn với em, anh đã suy nghĩ em là cô gái tốt đẹp như vậy nên xứng đáng gả cho người tốt hơn nhưng mà nói ra rồi anh lại thấy vô cùng hối hận, đây không phải điều anh muốn"
Dương Tử Sâm bất chợt nói.
"Vậy anh muốn cái gì?"
Bạch Ngọc Lan nâng mắt lên nhìn anh hỏi.
Dương Tử Sâm chần chừ một lúc sau đó mới nói: "Anh muốn em ở bên anh mãi mãi không chia không lìa, anh..."
"Anh làm sao, Dương Tử Sâm, bộ dạng quyết đoán trên thương trường của anh đâu rồi, tại sao đối diện với em anh lại do dự như vậy, anh muốn cái gì thì anh đoạt lấy là được, có gì phải chần chừ"
"Không, em khác, trên thương trường tôi có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để ký một bản hợp đồng, chèn ép người khác nhưng riêng em tôi không thể, tôi không muốn ép em cũng không muốn đoạt lấy em bởi vì.."
Dương Tử Sâm nói đến nửa chừng thì hít sâu một hơi không thể nói nữa.
Bạch Ngọc Lan không cho anh nói đứt quãng như vậy, cô bước lên hai bước đi tới trước mặt anh, hai tay chồng lên thành xe lăn của anh bá đạo nói: "Vì cái gì? Dương Tử Sâm, anh có thể nói hết câu được không?"
Bị cô ép sát như vậy Dương Tử Sâm căn bản không có đường lui ngay cả tránh né cũng không được, khuôn mặt của cô ở gần ngay gang tấc chỉ một chút nữa là có thể chạm mặt anh.
Không gian trở nên yên tĩnh, hai người đều nghe thấy tiếng thở của đối phương nhưng chưa một ai lên tiếng, người hỏi kiên nhẫn chờ đợi, người bị hơi chần chừ không dám nói.
Cũng không biết qua bao lâu khi Bạch Ngọc Lan dần dần thất vọng đang định thối lui ra thì rốt cuộc Dương Tử Sâm cũng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng mà trầm bổng: "Bởi vì anh yêu em"
Chỉ năm chữ thôi cũng đủ để Bạch Ngọc Lan chấn động rồi, cô không dám tin vào vào những gì mình nghe thấy bèn khàn giọng nói: "Anh nói cái gì, anh có thể lặp lại lần nữa không, em muốn nghe, rất muốn nghe"
Hai mắt của cô mong chờ nhìn anh, cô hy vọng mình không phải nghe nhầm, anh thật sự làm cô vừa kinh vừa sợ, cô không có cách nào khiến bản thân mình bĩnh tĩnh nữa.
Dương Tử Sâm đã có thể nói ra lời muốn nói cho nên anh cũng không chần chừ như ban đầu nữa mà thẳng thắn nói: "Ngọc Lan, anh yêu em, rất yêu, rất yêu"
Cuối cùng cô cũng đã nghe rõ rồi anh nói yêu cô, còn là rất yêu cô.
Bạch Ngọc Lan không thể nói rõ cảm xúc lúc này của mình là gì cô nhào tới ôm anh khóc nức nở: "Hu hu hu, cuối cùng anh cũng nói rồi"
Dương Tử Sâm kinh sợ khi nghe thấy tiếng khóc của cô, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc nên trong lúc nhất thời lúng túng không biết phải làm sao, mãi một lúc lâu thấy bờ vai run rẩy của cô anh hạ cánh tay rắn chắc của mình xuống ôm lấy bờ vai mỏng manh kia của cô vỗ nhẹ.
"Ngọc Lan, đừng khóc."
Dương Tử Sâm không gì không làm được nhưng lúc này nhìn thấy người phụ nữ mình yêu khóc ngay trong lòng ngực của mình lại chẳng biết nói thế nào để an ủi.
Bạch Ngọc Lan cứ thế khóc, còn khóc rất lâu, cô giống như muốn phát tiết tất cả mọi thứ bao gồm sự chờ đợi của mình.
Mười phút sau cô mới từ lông ngực của Dương Tử Sâm ngẩng mặt lên đối diện với anh, anh có thể cảm nhận được sự ẩm ướt trước ngực mình cũng nhìn thấy những giọt nước mắt còn đang lăn dài trên má cô.
Dương Tử Sâm giơ tay lên gạt đi mấy giọt còn sót lại cho cô lại nói: "Làm sao lại khóc nhiều như vậy? Không phải em là cô gái kiên cường lắm sao?"
Giọng nói của anh có chút trêu chọc, bình thường thấy cô kiên cường quen rồi, bây giờ nhìn thấy cô khóc anh thật sự không quen chút nào, cảm giác đau lòng lại ùa đến.
"Em vui nên mới khóc, anh có biết em chờ câu nói này của anh rất lâu rồi không?"
Bạch Ngọc Lan vừa vui mừng lại vừa oán trách.
"Ừm, tôi biết"
Dương Tử Sâm chỉnh lại tóc mái cho cô lại nhẹ cười.
"Anh biết, anh mà biết cái gì, anh chỉ làm em đau lòng thôi, lúc nãy em rất lo lắng cho anh, bản thảo còn chưa kịp giao nộp cho tổng biên đã chạy về nhà xem anh, còn anh thì hay rồi, vừa thấy em liền nói ra hai chữ ly hôn, Dương Tử Sâm, anh muốn em đau lòng chết mới hả dạ đúng không?"
Bạch Ngọc Lan càng nói càng nâng cao âm lượng.
Dương Tử Sâm biết mình sai, không thể nói lại cô bèn áy náy nói: "Xin lỗi, là do tôi không giữ vững lập trường, không tin tưởng chính mình cũng không tin tưởng em"
"Hừ, anh chỉ nhận lỗi vậy thôi sao?"
Bạch Ngọc Lan bĩu môi không hài lòng, cô khoanh tay lại lấy lại dáng vẻ uy nghỉ lúc trước.
"Vậy em nói đi, anh phải làm thế nào mới khiến em tha thứ cho anh"
Dương Tử Sâm hỏi, anh không nghĩ ra được.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy trong lòng đắc ý lại giảo hoạt nói: "Nếu em nói muốn động phòng hoa chúc với anh, anh có làm được hay không?"
Vừa vào trong nhà gỗ cô đã đóng sầm cửa lại chăm chăm nhìn anh: "Anh xong rồi bây giờ đến lượt em"
Dương Tử Sâm hơi kinh ngạc nhìn cô, chỉ thấy sắc mặt của cô vô cùng tức giận, anh bỗng chốc cảm thấy có chút chột dạ ngoảnh đầu qua một bên không dám đối diện với cô.
Trên gương mặt của Bạch Ngọc Lan nở nụ cười như có như không từ từ nhả giọng: "Dương Tử Sâm"
Lần đầu tiên Bạch Ngọc Lan gợi cả tên họ của anh như thế này Dương Tử Sâm càng thêm chột dạ, anh biết cô đang tức giận chuyện gì.
"Sao lại không nhìn em, anh đang tránh cái gì?"
Bạch Ngọc Lan khoanh tay dáng vẻ vô cùng thản nhiên không như ai kia đang dần dần căng thẳng.
"Không có"
Dương Tử Sâm nhỏ giọng nói, vẫn chưa quay đầu lại nhìn cô.
"Không có?"
Bạch Ngọc Lan hừ nhẹ một tiếng.
Cô không ép anh mà cúp mắt từ tốn hỏi: "Dương Tử Sâm, từ đầu đến cuối anh chưa từng xem em là vợ đúng không cho nên mới dễ dàng nói câu ly hôn với em như vậy?"
Dương Tử Sâm nghe cô hỏi trong lòng phập phồng lên xuống, từ từ quay đầu lại nhìn người phụ nữ trước mặt mình, chỉ thấy vẻ mặt buồn man mác cùng nụ cười chua xót của cô, anh hốt hoảng gọi: "Ngọc Lan, anh..."
VietWriter
Anh không biết phải nói cái gì hai tay vẫn cứ nắm chặt thành ghế, kìm lại nỗi lòng của mình, thấy cô như vậy trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt, anh chưa từng nghĩ chỉ vì một phút yếu lòng, chỉ vì lòng tin sụp đổ mà anh lại nói ra lời ly hôn để rồi làm tổn thương cô thế này.
"Sao anh im lặng không nói nữa, em hỏi anh trong lòng anh em có bao nhiêu phân lượng, có phải vì anh không yêu em cho nên mới không cần suy nghĩ liên dễ dàng nói ra lời ly hôn bất cứ lúc nào đúng không?"
Bạch Ngọc Lan chất vấn, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, vành mắt có chút ửng đỏ Cô là người quật cường ngay cả đứng trước mặt anh lúc nào cô cũng tỏ ra quật cường nhưng khi nghe hai chữ ly hôn từ miệng anh cô không thể quật cường được nữa.
Dương Tử Sâm bị đôi mắt đau thương kia của cô làm cho nghẹn lòng, anh không thể im lặng được nữa, cuối cùng mở miệng: "Ngọc Lan, anh xin lỗi"
"Vì cái gì?"
Cô nở nụ cười đắng chát, anh xin lỗi vì không yêu cô hay xin lỗi vì nói lời ly hôn với cô.
"Anh không muốn nói ly hôn với em, anh đã suy nghĩ em là cô gái tốt đẹp như vậy nên xứng đáng gả cho người tốt hơn nhưng mà nói ra rồi anh lại thấy vô cùng hối hận, đây không phải điều anh muốn"
Dương Tử Sâm bất chợt nói.
"Vậy anh muốn cái gì?"
Bạch Ngọc Lan nâng mắt lên nhìn anh hỏi.
Dương Tử Sâm chần chừ một lúc sau đó mới nói: "Anh muốn em ở bên anh mãi mãi không chia không lìa, anh..."
"Anh làm sao, Dương Tử Sâm, bộ dạng quyết đoán trên thương trường của anh đâu rồi, tại sao đối diện với em anh lại do dự như vậy, anh muốn cái gì thì anh đoạt lấy là được, có gì phải chần chừ"
"Không, em khác, trên thương trường tôi có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào để ký một bản hợp đồng, chèn ép người khác nhưng riêng em tôi không thể, tôi không muốn ép em cũng không muốn đoạt lấy em bởi vì.."
Dương Tử Sâm nói đến nửa chừng thì hít sâu một hơi không thể nói nữa.
Bạch Ngọc Lan không cho anh nói đứt quãng như vậy, cô bước lên hai bước đi tới trước mặt anh, hai tay chồng lên thành xe lăn của anh bá đạo nói: "Vì cái gì? Dương Tử Sâm, anh có thể nói hết câu được không?"
Bị cô ép sát như vậy Dương Tử Sâm căn bản không có đường lui ngay cả tránh né cũng không được, khuôn mặt của cô ở gần ngay gang tấc chỉ một chút nữa là có thể chạm mặt anh.
Không gian trở nên yên tĩnh, hai người đều nghe thấy tiếng thở của đối phương nhưng chưa một ai lên tiếng, người hỏi kiên nhẫn chờ đợi, người bị hơi chần chừ không dám nói.
Cũng không biết qua bao lâu khi Bạch Ngọc Lan dần dần thất vọng đang định thối lui ra thì rốt cuộc Dương Tử Sâm cũng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng mà trầm bổng: "Bởi vì anh yêu em"
Chỉ năm chữ thôi cũng đủ để Bạch Ngọc Lan chấn động rồi, cô không dám tin vào vào những gì mình nghe thấy bèn khàn giọng nói: "Anh nói cái gì, anh có thể lặp lại lần nữa không, em muốn nghe, rất muốn nghe"
Hai mắt của cô mong chờ nhìn anh, cô hy vọng mình không phải nghe nhầm, anh thật sự làm cô vừa kinh vừa sợ, cô không có cách nào khiến bản thân mình bĩnh tĩnh nữa.
Dương Tử Sâm đã có thể nói ra lời muốn nói cho nên anh cũng không chần chừ như ban đầu nữa mà thẳng thắn nói: "Ngọc Lan, anh yêu em, rất yêu, rất yêu"
Cuối cùng cô cũng đã nghe rõ rồi anh nói yêu cô, còn là rất yêu cô.
Bạch Ngọc Lan không thể nói rõ cảm xúc lúc này của mình là gì cô nhào tới ôm anh khóc nức nở: "Hu hu hu, cuối cùng anh cũng nói rồi"
Dương Tử Sâm kinh sợ khi nghe thấy tiếng khóc của cô, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc nên trong lúc nhất thời lúng túng không biết phải làm sao, mãi một lúc lâu thấy bờ vai run rẩy của cô anh hạ cánh tay rắn chắc của mình xuống ôm lấy bờ vai mỏng manh kia của cô vỗ nhẹ.
"Ngọc Lan, đừng khóc."
Dương Tử Sâm không gì không làm được nhưng lúc này nhìn thấy người phụ nữ mình yêu khóc ngay trong lòng ngực của mình lại chẳng biết nói thế nào để an ủi.
Bạch Ngọc Lan cứ thế khóc, còn khóc rất lâu, cô giống như muốn phát tiết tất cả mọi thứ bao gồm sự chờ đợi của mình.
Mười phút sau cô mới từ lông ngực của Dương Tử Sâm ngẩng mặt lên đối diện với anh, anh có thể cảm nhận được sự ẩm ướt trước ngực mình cũng nhìn thấy những giọt nước mắt còn đang lăn dài trên má cô.
Dương Tử Sâm giơ tay lên gạt đi mấy giọt còn sót lại cho cô lại nói: "Làm sao lại khóc nhiều như vậy? Không phải em là cô gái kiên cường lắm sao?"
Giọng nói của anh có chút trêu chọc, bình thường thấy cô kiên cường quen rồi, bây giờ nhìn thấy cô khóc anh thật sự không quen chút nào, cảm giác đau lòng lại ùa đến.
"Em vui nên mới khóc, anh có biết em chờ câu nói này của anh rất lâu rồi không?"
Bạch Ngọc Lan vừa vui mừng lại vừa oán trách.
"Ừm, tôi biết"
Dương Tử Sâm chỉnh lại tóc mái cho cô lại nhẹ cười.
"Anh biết, anh mà biết cái gì, anh chỉ làm em đau lòng thôi, lúc nãy em rất lo lắng cho anh, bản thảo còn chưa kịp giao nộp cho tổng biên đã chạy về nhà xem anh, còn anh thì hay rồi, vừa thấy em liền nói ra hai chữ ly hôn, Dương Tử Sâm, anh muốn em đau lòng chết mới hả dạ đúng không?"
Bạch Ngọc Lan càng nói càng nâng cao âm lượng.
Dương Tử Sâm biết mình sai, không thể nói lại cô bèn áy náy nói: "Xin lỗi, là do tôi không giữ vững lập trường, không tin tưởng chính mình cũng không tin tưởng em"
"Hừ, anh chỉ nhận lỗi vậy thôi sao?"
Bạch Ngọc Lan bĩu môi không hài lòng, cô khoanh tay lại lấy lại dáng vẻ uy nghỉ lúc trước.
"Vậy em nói đi, anh phải làm thế nào mới khiến em tha thứ cho anh"
Dương Tử Sâm hỏi, anh không nghĩ ra được.
Bạch Ngọc Lan nghe vậy trong lòng đắc ý lại giảo hoạt nói: "Nếu em nói muốn động phòng hoa chúc với anh, anh có làm được hay không?"
Bình luận facebook