• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (3 Viewers)

  • Chương 105: Nói chuyện với ông Dương

"Cô..."


Lưu Hồng siết chặt hai tay ánh mắt phẫn uất nhìn Bạch Ngọc Lan muốn phản bác lại nhưng bị Dương Tử Hiên nắm chặt tay ngăn cản.


"Lời chị dâu nói quả không sai."


Hắn hơi giương khóe môi lại nhanh chóng kéo Lưu Hồng ra ngoài.


Cao Kỳ Anh nhìn theo bóng lưng hắn và Lưu Hồng rồi đi trong lòng uất ức lại chẳng thể nói một tiếng nào.


Sắc mặt của bà Xuân cũng không tốt nhưng ngại có ông Dương ở đây nên không lên tiếng nhưng ánh mắt lại căm tức nhìn về phía Bạch Ngọc Lan.


Ông Dương nhìn rõ cảnh tượng trước mặt lại trầm giọng nói: "Thức ăn cũng nguội hết rồi, mau ăn đi."





"Ba, con không an tâm về Lưu Hồng, ba cho con đi nói với con bé vài câu."


Bà Xuân đột nhiên đề nghị, bữa cơm này bà đã không còn muốn ăn nữa.


"Đi đi."


Ông Dương cũng không cản.


Bàn cơm cuối cùng còn bốn người, Cao Kỳ Anh lại lên tiếng: "Ông nội, cháu cảm thấy trong người không khỏe, cháu muốn lên phòng nghỉ ngơi."


"Được rồi, cháu cũng đi đi."


Ông Dương thở dài một hơi, vẫn may còn có vợ chồng Dương Tử Sâm, bữa cơm này coi như cũng không lỡ.


Bạch Ngọc Lan thấy một bàn đây người giờ lại trống trải cô liên nói: "Chúng cháu mời ông ăn cơm."


Cô nói chúng cháu cũng đại diện cho Dương Tử Sâm, bàn cơm không có những người kia ăn cũng ngon miệng hơn một chút.


Ông Dương vừa ăn vừa nhìn đôi trẻ gắp đồ ăn cho nhau lại vui buôn lẫn lộn, nhìn bộ dạng hiện tại thì tình cảm cảm của hai đứa coi như đã càng ngày càng gắn bó có điều thấy Tử Sâm trước nay không gắp đồ ăn cho ai ngay cả ông lại gắp cho vợ nó như thế ông lại có chút tủi thân.


Bên ngoài ba người đứng trước cổng Dương gia chờ taxi, bà Xuân không khỏi dặn dò Lưu Hồng nhiều điều.



VietWriter



Lưu Hồng thì vẫn còn ấm ức chuyện lúc nãy nên câu nghe câu không, còn bực mình nói: "Mẹ, con ghét chị ta."


"Mẹ biết rồi, mẹ nhất định sẽ tìm cách trả thù cô ta cho con, bây giờ con cứ ở khách sạn đi được không?"


Bà Xuân nhẹ giọng an ủi.


"Con muốn ở cùng anh Hiên, hay là để anh Hiên đến khách sạn cùng con."


Lưu Hồng nhõng nhẽo yêu câu.


Bà Xuân bị ý tưởng của cô con gái nuôi này làm cho cả kinh, nghiêm giọng nói: "Con bé này, chưa nói đến hai đứa chỉ là anh em, chỉ nói đến việc anh Hiên con là nhị thiếu gia của Dương gia thì tuyệt đối không thể đi chỗ nào khác."


"Bọn họ đâu phải anh em ruột, hơn nữa, chỉ mấy ngày đầu thôi cho con đỡ sợ được không, mẹ nuôi."


Lưu Hồng vẫn chưa từ bỏ mà năn nỉ bà Xuân, cô ta biết chiêu này rất hữu dụng, mỗi lần có chuyện gì cầu xin chỉ cân nhõng nhẽo với mẹ nuôi mấy câu bà ấy nhất định sẽ đồng ý.


Bà Xuân nhíu mày đưa mắt về Dương Tử Hiên nhưng hắn lại thờ ơ nói: "Anh không ở cùng em được, Lưu Hồng, ngoan ngoãn một chút quên những gì hồi chiều anh nói rồi sao?"


Lưu Hồng rất nghe lời Dương Tử Hiên, cho nên hắn lên tiếng cô ta liền im bặt, cắn cắn môi nhìn hắn nói: "Anh, anh phải nhớ những gì hứa với em, ngày mai phải đưa em đi chơi."


"Được rồi, ngày mai anh sẽ đi tìm em, tối nay ấm ức cho em rồi."


Dương Tử Hiên hứa hẹn.


"Nếu vậy anh đưa em đi ăn tối đi."


Lưu Hồng được voi đòi tiên lại nhận ngay cái lắc đầu của hắn.


"Ông nội còn chờ bên trong anh không đi được, ngày mai sẽ bù cho em."


Lưu Hồng ỉu xìu có hơi thất vọng nhưng lại nói: "Em biết rồi nhưng mà ngày mai anh phải chiêu theo em đó."


"Tùy em."


Dương Tử Hiên cảm thấy có chút phiền não với búp măng non này, nếu như không phải cô ta hữu dụng hắn cũng không khách khí như vậy.


Đúng lúc này taxi cũng đậu trước cổng nhà họ Dương, Lưu Hồng thâm oán trách chiếc xe này sao lại đến nhanh như vậy chứ.


"Hồng à, xe đến rồi con mau lên đi, tới nơi thì gọi điện cho mẹ."


Bà Xuân tiến lên tách Lưu Hồng và Dương Tử Hiên ra.


Lưu Hồng có chút lưu luyến không muốn buông Dương Tử Hiên nhưng cũng phải chậm rãi bước lên Xe.


Đợi chiếc xe rời đi bà Xuân lại nhìn qua Dương Tử Hiên hỏi: "Con tính làm gì với con bé?"


"Tặng cho một người."


Dương Tử Hiên lạnh nhạt nói.


"Con...


Cũng không nên làm quá, nói thế nào con bé cũng là..."


"Là cái gì, Lưu Hồng không phải là con gái ruột của mẹ, mẹ còn lo lắng cho cô ta sao?"


Dương Tử Hiên như có như không nói.


"Không phải, ý mẹ là con bé cũng rất vì con, con nên nhân từ với con bé một chút."


Bà Xuân thở dài nói.


"Mẹ không nên quá yếu mềm nhưng mà mẹ yên tâm cô ta có tác dụng với con nên con sẽ tận dụng đến cùng."


Nói xong Dương Tử Hiên quay bước vào trong.


Thư phòng ông Dương.


"Tử Sâm à, cháu thử xem trà này đi, đây là một ông bạn ở Nhật gửi cho ta, uống rất thanh mát."


Ông Dương vô cùng vui vẻ bởi vì Dương Tử Sâm chủ động mở miệng muốn nói chuyện với ông.


Đã bao lâu rồi ông không nói chuyện cùng với đứa cháu này, hôm nay vì một lời nói của đứa cháu này mà vui đến hỏng cả người.


Dương Tử Sâm cũng nể mặt ông nội mình cầm tách trà lên nhấp một ngụm, động tác thong thả, tao nhã.


Thấy anh uống tách trà khuôn mặt của ông Dương càng thêm thỏa mãn hơn, mấy ngày nay ông lo lắng chuyện của công ty đến nhăn cả mặt hôm nay mới có thể thoải mái một chút.


"Trà rất ngon, ông nội, có thể cho cháu một ít hay không?"


Dương Tử Sâm không những khen trà mà còn chủ động xin lá trà.


Ông Dương đương nhiên không từ chối ngược lại còn gật đầu rất nhiệt tình: "Được, được, lát nữa ta bảo người mang xuống cho cháu một cân."


"Cháu cảm ơn."


Dương Tử Sâm nói, mấy lần anh để ý Ngọc Lan hình như cũng thích uống trà, cảm trà này có chút ngọt ngọt thanh mát rất hợp với cô nên anh mới mở miệng xin.


"Khách sao cái gì, ông còn tiếc với cháu một cân trà sao."


Ông Dương cả giận nói, trong lòng lại suy nghĩ thằng bé này bữa nay trầm ổn hơn rồi, nhìn bộ dạng hiện tại của Dương Tử Sâm ông cảm thấy đã mãn nguyện rồi, đây mới đúng là bộ dạng ông muốn thấy.


Dương Tử Sâm nghe vậy cũng không lên tiếng, những lời này tuy khách khí nhưng không thể không nói.


Đột nhiên ông Dương lại lên tiếng nói: "Nhìn cháu thế này ông rất vui, chắc hẳn Ngọc Lan cũng phải vất vả lắm."


Lời nói của ông Dương đầy ý tứ, nhắc đến Bạch Ngọc Lan khuôn mặt của Dương Tử Sâm lại trở nên ôn hòa, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.


"Vâng, cô ấy vì cháu thật sự rất vất vả, cháu cảm thấy vô cùng áy náy với cô ây."


"Cháu áy náy là đúng rồi đấy, cháu biết không hôn lễ ngày đó con bé đã một thân một mình cáng đáng cả một buổi tiệc, có điều cũng may con bé mạnh mẽ, trước ánh mắt của nhiều người vẫn rất bình tĩnh, điêm nhiên, sau này cháu phải bù đắp cho con bé thật nhiều vào."


Ông Dương liếc nhìn Dương Tử Sâm nói.


Nghe ông nói vậy Dương Tử Sâm càng thêm hổ thẹn, hôn lễ chỉ có một mình cô anh có thể nghĩ đến những gì cô đã gánh chịu, đêm đó anh nhìn ra cô dường như rất mệt mỏi vậy mà phải chịu thêm cơn giận của anh.


Thấy vẻ mặt áy náy hiếm có này của cháu trai ông Dương lại cảm thấy hứng thú lại nói: "Chắc bây giờ cháu đã chấp nhận con bé rồi phải không?"


"Vâng."


Dương Tử Sâm nhỏ giọng nói, đâu phải chỉ chấp nhận anh đã yêu cô luôn rồi, lại nghĩ câu nói hồi trưa của cô lòng anh lại cảm thấy xốn xao.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom