Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104: Tối nay chốt hạ!
"Anh..."
Dương Tử Sâm khẽ cau mày, một bộ dạng như muốn từ chối.
Bạch Ngọc Lan không cho anh cơ hội đó liên nhanh chóng nói: "Nói yêu em, muốn ở bên cạnh em lại không muốn động phòng với em sao, anh còn đang chần chừ cái gì?"
Dương Tử Sâm thinh lặng một hồi, anh vẫn luôn kiềm chế không đụng vào cô là vì anh nghĩ mình luôn không xứng với cô thêm vào đó còn tự ti vào bản thân nhưng mà lúc này như cô nói anh còn gì để do dự nữa, đã xác định ở bên cạnh nhau rồi thì chuyện này cũng sẽ tới thôi.
Cuối cùng Dương Tử Sâm nhẹ giọng nói: "Được, chúng ta động phòng."
Nghe được câu nói muốn nghe Bạch Ngọc Lan vui mừng hớn hở lại kích động nói: "Ngay tối nay."
"Cái đó, không cân gấp gáp như vậy."
Dương Tử Sâm khụ khụ mấy tiếng đỏ mặt nói, anh tuy là đàn ông nhưng phương diện này anh chưa từng thử với người phụ nữ nào nên cứ như một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mới biết đến chuyện này.
Bạch Ngọc Lan lại híp mắt nói: "Chúng ta cưới nhau đã hơn hai tháng rồi, ban đầu không có tình cảm cũng thôi đi bây giờ cũng đã xác định tình cảm rồi anh còn muốn chờ đến khi nào?"
"Anh..."
"Không cần nói nhiều, chốt hạ, tối nay anh chỉ cần nằm trên giường chờ em là được."
Bạch Ngọc Lan bá đạo nói.
Dương Tử Sâm giật giật khóe môi, cây này đáng lẽ phải là anh nói mới đúng chứ, thôi bỏ đi, cô vui là được.
Nhà họ Dương có thêm một vị khách nên bữa ăn tối lại có thêm một phần ăn, lúc người hầu chạy đến thông báo cho cô Bạch Ngọc Lan cũng có chút bất ngờ, nghe người hâu nói mới biết vị khách kia là con gái nuôi của mẹ chồng cô, tên là Lưu Hồng.
VietWriter
Đối với vị khách bất ngờ đến này cô có gọi điện hỏi qua ông Dương, bởi vì Lưu Hồng này dù là con gái nuôi của bà Xuân cũng không được tính là người nhà họ Dương.
Sau khi được ông cho phép cô mới để người ở lại Dương gia lại sắp xếp nhà bếp làm thêm món, sau đó cũng không quan tâm đến người này mà để cho bà Xuân và Cao Kỳ Anh tiếp, cô và Dương Tử Sâm ở thế giới riêng của hai người.
Tâm Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! ngoài trở về, bữa tối cũng đã được bày ra, tối nay có thêm Lưu Hồng không khí trên Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! ngồi bên cạnh bà Xuân nhưng lại chạy đến ngồi bên cạnh Dương Tử Hiên dành chỗ của Cao Kỳ Anh khiến cô ta tiến thoái lưỡng nan.
"Hồng à, đó là chỗ của chị dâu con mau qua đây ngồi với mẹ."
Cuối cùng vẫn là bà Xuân lên tiếng nói.
"Không muốn, mẹ, con vừa mới về muốn cùng anh Hiên nhiều hơn một chút, mẹ cho con ngồi đây đi."
Lưu Hồng nhõng nhẽo nói.
"Con bé này sao lại không Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! mẹ sao?"
Trước mặt ông Dương lại bày ra bộ dạng bướng bỉnh con bé Lưu Hồng làm bà tức chết mà.
"Tất nhiên là con muốn gần mẹ rồi tối con ngủ với mẹ nhé."
Lưu Hồng hí hửng nói, giống như Dương gia chính là nhà của cô ta vậy.
"Chuyện này, Hồng à...
Bà Xuân lại khó xử nhìn ông Dương nói: "Ba à, con bé Hồng vê gấp không có báo trước cho con nên con không kịp sắp xếp Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! nhà mình một đêm được không?"
"Hừ, bên ngoài cũng không thiếu khách sạn, Dương gia không phải cái khách sạn mà ai muốn ở thì ở."
Dương Tử Sâm lạnh giọng lên tiếng, khiến bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về anh.
Anh lại không quan tâm đến mắt của mọi người lại cười lạnh nói: "Sao, tôi nói không đúng à, phiên bà xử lý tốt con gái nuôi của bà, đừng để cô ta chướng mắt tôi."
Ánh mắt của Dương Tử Sâm gắt gao nhìn bà Xuân, lần đầu tiên kể từ khi Dương Tử Sâm bị tai nạn mọi người mới thấy anh có khí thế như vậy.
Trong đây ngoại trừ ông Dương và Bạch Ngọc Lan ra thì sắc mặt của ai cũng đều khó coi như nhau.
Ông Dương ngược lại có chút vui mừng nói: "Tử Sâm nói rất đúng, Lưu Hồng ở nhà chúng ta không thích hợp, Tử Hiên, cháu đặt khách sạn cho con bé đi"
"Vâng, cháu biết rồi."
Kinh ngạc đi qua Dương Tử Hiên lại trở về dáng vẻ lười nhác của mình, hắn cũng không ngờ Dương Tử Sâm lại lên tiếng, đáng lẽ ra anh ta phải bị đả kích mới đúng.
Bà Xuân tức đanh đách lại chẳng thể làm gì chỉ có thể cười hiền nói: "Hồng à, con cũng nghe ông nói rồi đó, lát nữa mẹ xe đặt khách sạn cho con."
Lưu Hồng ấm ức không thôi định lên tiếng phản biện lại nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của Dương Tử Hiên.
Thấy Cao Kỳ Anh còn chưa người xuống Bạch Ngọc Lan vốn dĩ không muốn góp vui nhưng nhìn vẻ mặt không cam tâm của người đối diện cô lại như có như không nói: "Ghế của thiếu phu nhân trong Dương gia không phải ai cũng ngôi được đâu, em gái này trước khi vào nhà người khác em cũng nên học phép lịch sự tối thiểu chứ."
Lưu Hồng nghe vậy xanh mặt mà bà Xuân ở bên kia cũng không vui cũng lên tiếng gắt: "Lưu Hồng cũng không phải người ngoài, nó là em gái nuôi của Tử Hiên."
"Vậy ý mẹ là em gái nuôi thì có thể ngồi ghế của chị dâu sao? Dương gia có quy củ của Dương gia, lẽ nào mẹ định phá hỏng quy củ sao?"
Bạch Ngọc Lan không nhanh không chậm nói.
Bà Xuân muốn nói lại thì một giọng nói thanh thúy vang lên: "Chị là ai mà có quyền nói mẹ tôi như vậy, tôi muốn ngồi chỗ nào thì ngôi chị quản được sao?"
Lưu Hồng vừa mở miệng nói chuyện liên nhận ngay một ánh mắt sắc bén từ người đối diện đồng thời một giọng nói lành lạnh vang lên: "Cút ra ngoài."
Mọi người sửng sốt, Lưu Hồng kinh sợ rụt cổ lại sau đó theo bản năng nhìn sang người bên cạnh: "Anh, anh Hiên."
"Anh trai cần gì phải chấp nhất với một cô bé, anh không cho Hồng ở lại em cũng có thể hiểu được nhưng lẽ nào ngay cả bữa cơm anh cũng không con bé ăn sao, nếu để người ngoài biết được đại thiếu gia nhà họ Dương không cho một đứa bé ăn cơm anh nói xem bọn họ sẽ nói về anh thế nào đây?"
Dương Tử Hiên mở miệng nhàn nhạt nói.
"Hừ, bọn họ muốn nói gì thì tủy nhưng cô ta phải cút."
Dương Tử Sâm chẳng quan tâm đến ánh nhìn của người bên ngoài làm gì, anh tiếp tục lạnh giọng nói.
Dương Tử Hiên nghe vậy nhìn Dương Tử Sâm một chút ngay sau đó khẽ cười một tiếng: "Được, vậy em đưa Hồng đi trước."
Dứt lời Dương Tử Hiên nắm tay Lưu Hồng đứng dậy, bà Xuân lại vội vàng hỏi: "Con muốn đưa con bé đi đâu?"
Dương Tử Hiên nhìn ông Dương nói: "Cháu xin phép ông, bữa cơm này cháu không thể ăn cùng mọi người rồi, anh hai đã không muốn khách ở lại cháu cũng không nên làm anh ấy tức giận, đến lúc đó sợ là bữa cơm này cũng không ăn được rồi."
Lời nói của hắn đầy ẩn ý làm người ta nghe thật ngứa tai, ông Dương thâm trâm nói: "Đi đi."
Lúc Dương Tử Hiên muốn dẫn người đi Bạch Ngọc Lan lại lên tiếng nói: "Khoan đã."
"Chị dâu không biết còn có chuyện gì muốn nói?"
Dương Tử Hiên thâm sâu nhìn cô.
Bạch Ngọc Lan lại không nhanh không chậm nói: "Cũng không có gì to tát, tôi chỉ muốn nhắc nhở em gái này một chút thôi, làm khách thì cũng phải cho ra dáng một vị khách, phải biết thế nào là lịch sự lễ độ, làm khách mà cứ tự cho mình là chủ thì có ngày cũng bị người ta đuổi thẳng ra ngoài thôi."
Dương Tử Sâm khẽ cau mày, một bộ dạng như muốn từ chối.
Bạch Ngọc Lan không cho anh cơ hội đó liên nhanh chóng nói: "Nói yêu em, muốn ở bên cạnh em lại không muốn động phòng với em sao, anh còn đang chần chừ cái gì?"
Dương Tử Sâm thinh lặng một hồi, anh vẫn luôn kiềm chế không đụng vào cô là vì anh nghĩ mình luôn không xứng với cô thêm vào đó còn tự ti vào bản thân nhưng mà lúc này như cô nói anh còn gì để do dự nữa, đã xác định ở bên cạnh nhau rồi thì chuyện này cũng sẽ tới thôi.
Cuối cùng Dương Tử Sâm nhẹ giọng nói: "Được, chúng ta động phòng."
Nghe được câu nói muốn nghe Bạch Ngọc Lan vui mừng hớn hở lại kích động nói: "Ngay tối nay."
"Cái đó, không cân gấp gáp như vậy."
Dương Tử Sâm khụ khụ mấy tiếng đỏ mặt nói, anh tuy là đàn ông nhưng phương diện này anh chưa từng thử với người phụ nữ nào nên cứ như một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi mới biết đến chuyện này.
Bạch Ngọc Lan lại híp mắt nói: "Chúng ta cưới nhau đã hơn hai tháng rồi, ban đầu không có tình cảm cũng thôi đi bây giờ cũng đã xác định tình cảm rồi anh còn muốn chờ đến khi nào?"
"Anh..."
"Không cần nói nhiều, chốt hạ, tối nay anh chỉ cần nằm trên giường chờ em là được."
Bạch Ngọc Lan bá đạo nói.
Dương Tử Sâm giật giật khóe môi, cây này đáng lẽ phải là anh nói mới đúng chứ, thôi bỏ đi, cô vui là được.
Nhà họ Dương có thêm một vị khách nên bữa ăn tối lại có thêm một phần ăn, lúc người hầu chạy đến thông báo cho cô Bạch Ngọc Lan cũng có chút bất ngờ, nghe người hâu nói mới biết vị khách kia là con gái nuôi của mẹ chồng cô, tên là Lưu Hồng.
VietWriter
Đối với vị khách bất ngờ đến này cô có gọi điện hỏi qua ông Dương, bởi vì Lưu Hồng này dù là con gái nuôi của bà Xuân cũng không được tính là người nhà họ Dương.
Sau khi được ông cho phép cô mới để người ở lại Dương gia lại sắp xếp nhà bếp làm thêm món, sau đó cũng không quan tâm đến người này mà để cho bà Xuân và Cao Kỳ Anh tiếp, cô và Dương Tử Sâm ở thế giới riêng của hai người.
Tâm Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! ngoài trở về, bữa tối cũng đã được bày ra, tối nay có thêm Lưu Hồng không khí trên Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! ngồi bên cạnh bà Xuân nhưng lại chạy đến ngồi bên cạnh Dương Tử Hiên dành chỗ của Cao Kỳ Anh khiến cô ta tiến thoái lưỡng nan.
"Hồng à, đó là chỗ của chị dâu con mau qua đây ngồi với mẹ."
Cuối cùng vẫn là bà Xuân lên tiếng nói.
"Không muốn, mẹ, con vừa mới về muốn cùng anh Hiên nhiều hơn một chút, mẹ cho con ngồi đây đi."
Lưu Hồng nhõng nhẽo nói.
"Con bé này sao lại không Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! mẹ sao?"
Trước mặt ông Dương lại bày ra bộ dạng bướng bỉnh con bé Lưu Hồng làm bà tức chết mà.
"Tất nhiên là con muốn gần mẹ rồi tối con ngủ với mẹ nhé."
Lưu Hồng hí hửng nói, giống như Dương gia chính là nhà của cô ta vậy.
"Chuyện này, Hồng à...
Bà Xuân lại khó xử nhìn ông Dương nói: "Ba à, con bé Hồng vê gấp không có báo trước cho con nên con không kịp sắp xếp Truy cập https://truyenonline123.net để cập nhật nội dung các bạn nhé! nhà mình một đêm được không?"
"Hừ, bên ngoài cũng không thiếu khách sạn, Dương gia không phải cái khách sạn mà ai muốn ở thì ở."
Dương Tử Sâm lạnh giọng lên tiếng, khiến bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về anh.
Anh lại không quan tâm đến mắt của mọi người lại cười lạnh nói: "Sao, tôi nói không đúng à, phiên bà xử lý tốt con gái nuôi của bà, đừng để cô ta chướng mắt tôi."
Ánh mắt của Dương Tử Sâm gắt gao nhìn bà Xuân, lần đầu tiên kể từ khi Dương Tử Sâm bị tai nạn mọi người mới thấy anh có khí thế như vậy.
Trong đây ngoại trừ ông Dương và Bạch Ngọc Lan ra thì sắc mặt của ai cũng đều khó coi như nhau.
Ông Dương ngược lại có chút vui mừng nói: "Tử Sâm nói rất đúng, Lưu Hồng ở nhà chúng ta không thích hợp, Tử Hiên, cháu đặt khách sạn cho con bé đi"
"Vâng, cháu biết rồi."
Kinh ngạc đi qua Dương Tử Hiên lại trở về dáng vẻ lười nhác của mình, hắn cũng không ngờ Dương Tử Sâm lại lên tiếng, đáng lẽ ra anh ta phải bị đả kích mới đúng.
Bà Xuân tức đanh đách lại chẳng thể làm gì chỉ có thể cười hiền nói: "Hồng à, con cũng nghe ông nói rồi đó, lát nữa mẹ xe đặt khách sạn cho con."
Lưu Hồng ấm ức không thôi định lên tiếng phản biện lại nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của Dương Tử Hiên.
Thấy Cao Kỳ Anh còn chưa người xuống Bạch Ngọc Lan vốn dĩ không muốn góp vui nhưng nhìn vẻ mặt không cam tâm của người đối diện cô lại như có như không nói: "Ghế của thiếu phu nhân trong Dương gia không phải ai cũng ngôi được đâu, em gái này trước khi vào nhà người khác em cũng nên học phép lịch sự tối thiểu chứ."
Lưu Hồng nghe vậy xanh mặt mà bà Xuân ở bên kia cũng không vui cũng lên tiếng gắt: "Lưu Hồng cũng không phải người ngoài, nó là em gái nuôi của Tử Hiên."
"Vậy ý mẹ là em gái nuôi thì có thể ngồi ghế của chị dâu sao? Dương gia có quy củ của Dương gia, lẽ nào mẹ định phá hỏng quy củ sao?"
Bạch Ngọc Lan không nhanh không chậm nói.
Bà Xuân muốn nói lại thì một giọng nói thanh thúy vang lên: "Chị là ai mà có quyền nói mẹ tôi như vậy, tôi muốn ngồi chỗ nào thì ngôi chị quản được sao?"
Lưu Hồng vừa mở miệng nói chuyện liên nhận ngay một ánh mắt sắc bén từ người đối diện đồng thời một giọng nói lành lạnh vang lên: "Cút ra ngoài."
Mọi người sửng sốt, Lưu Hồng kinh sợ rụt cổ lại sau đó theo bản năng nhìn sang người bên cạnh: "Anh, anh Hiên."
"Anh trai cần gì phải chấp nhất với một cô bé, anh không cho Hồng ở lại em cũng có thể hiểu được nhưng lẽ nào ngay cả bữa cơm anh cũng không con bé ăn sao, nếu để người ngoài biết được đại thiếu gia nhà họ Dương không cho một đứa bé ăn cơm anh nói xem bọn họ sẽ nói về anh thế nào đây?"
Dương Tử Hiên mở miệng nhàn nhạt nói.
"Hừ, bọn họ muốn nói gì thì tủy nhưng cô ta phải cút."
Dương Tử Sâm chẳng quan tâm đến ánh nhìn của người bên ngoài làm gì, anh tiếp tục lạnh giọng nói.
Dương Tử Hiên nghe vậy nhìn Dương Tử Sâm một chút ngay sau đó khẽ cười một tiếng: "Được, vậy em đưa Hồng đi trước."
Dứt lời Dương Tử Hiên nắm tay Lưu Hồng đứng dậy, bà Xuân lại vội vàng hỏi: "Con muốn đưa con bé đi đâu?"
Dương Tử Hiên nhìn ông Dương nói: "Cháu xin phép ông, bữa cơm này cháu không thể ăn cùng mọi người rồi, anh hai đã không muốn khách ở lại cháu cũng không nên làm anh ấy tức giận, đến lúc đó sợ là bữa cơm này cũng không ăn được rồi."
Lời nói của hắn đầy ẩn ý làm người ta nghe thật ngứa tai, ông Dương thâm trâm nói: "Đi đi."
Lúc Dương Tử Hiên muốn dẫn người đi Bạch Ngọc Lan lại lên tiếng nói: "Khoan đã."
"Chị dâu không biết còn có chuyện gì muốn nói?"
Dương Tử Hiên thâm sâu nhìn cô.
Bạch Ngọc Lan lại không nhanh không chậm nói: "Cũng không có gì to tát, tôi chỉ muốn nhắc nhở em gái này một chút thôi, làm khách thì cũng phải cho ra dáng một vị khách, phải biết thế nào là lịch sự lễ độ, làm khách mà cứ tự cho mình là chủ thì có ngày cũng bị người ta đuổi thẳng ra ngoài thôi."
Bình luận facebook