Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157 Người đàn ông đeo mặt nạ
Bạch Ngọc Lan tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi đầu óc có hơi choáng váng, cô nhìn xung quanh một lượt, chỉ thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng lớn đầy đủ tiện nghi nhưng tuyệt đối không phải phòng của cô càng không phải bệnh viện, là một nơi hoàn toàn xa lạ. Cô gắng gượng ngồi dậy tựa vào thành giường xoa xoa đầu mình một chút mới cảm thấy đỡ chóng mặt sau đó muốn bước xuống giường thì cửa phòng đột nhiên mở ra.
Bạch Ngọc Lan nhìn ra cửa mà người đứng ở cửa cũng nhìn cô, trên tay còn cầm theo một cái bát gì đó.
Bạch Ngọc Lan hơi kinh ngạc nhìn người trước mặt, đó là một người đàn ông, anh ta rất cao, có thể trên mét tám, trên người mặc quần dài áo thun dáng người cân đối không gây không mập, một dáng người rất đẹp giống diễn viên người mẫu, vừa nhìn đã thu hút ánh mắt người khác nhưng điều có kinh ngạc chính là anh ta không lộ
mặt, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc che đi nửa khuôn mặt. - Người đó thấy cô nhìn anh ta vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, hai người cứ thể
nhìn nhau không ai nói với ai một lời.
1
-
Mãi một lúc sau không chịu được không khí im lặng này nữa Bạch Ngọc Lan mới mở lời trước: “Anh là ai, tôi đang ở đâu? Anh là người cứu tôi sao, đúng rồi, mẹ tôi đâu anh có thấy không?”
Bạch Ngọc Lan có rất nhiều thắc mắc nên có bao nhiêu câu hỏi cô đều tuôn ra hết, không để người đàn ông kịp trả lời.
Ánh mắt của cô vẫn hướng anh ta chờ câu trả lời thế nhưng cô chỉ thấy anh ta lấy điện thoại ra bấm bấm cái gì đó hoàn toàn không để ý đến cô. Bạch Ngọc Lan sốt ruột liền thúc giục: “Này, anh mau trả lời tôi đi” Người đàn ông vẫn miệt mài bấm điện thoại một phút sau mới di chuyển đến trước mặt cô, giơ điện thoại lên.
Bạch Ngọc Lan khó hiểu nhìn vào điện thoại lẩm bẩm đọc: “Tôi là người đã cứu cô, đây là nhà của tôi, mẹ cô cũng được tôi cứu đang ở phòng bên cạnh
Đọc xong đoạn tin trong điện thoại của anh ta cô thở phào một hơi lại nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi muốn xem mẹ tôi”
VietWriter
Anh ta lại soạn một dòng chữ trên điện thoại: “Bà ấy không sao, cô ăn cháo trước
đi."
Bạch Ngọc Lan nhìn bát cháo trên bàn cũng cảm thấy bụng trống rỗng, cô không lo
cho bản thân cũng phải lo cho đứa nhỏ, vì thế cô nghe theo lời anh ta ăn bát cháo
trước.
Người đàn ông cũng không rời đi mà đứng đó nhìn cô ăn hết bát cháo, ánh mắt
thâm tình ôn nhu.
Xong xuôi cô đặt bát cháo xuống lại hỏi: “Quên mất còn chưa biết tên anh là gì, còn nữa anh vì sao không nói chuyện, lẽ nào anh không thể nói sao?”
Người đàn ông gật đầu trả lời cho câu hỏi anh ta không thể nói, lại ghi một chữ trên
điện thoại cho cô xem. “Dương, anh tên Dương à?” Bạch Ngọc Lan nhìn anh ta hỏi lại nhận được cái gật đầu của anh ta. “Cái đó, anh Dương, tôi có thể đi gặp mẹ tôi được chưa?” Bạch Ngọc Lan hỏi.
Anh ta lại quay người đi vòng qua chiếc bàn bên kia tiếp theo lại mang cho cô một ly nước cam, giống như đã được chuẩn bị từ trước.
Bạch Ngọc Lan nhận lấy nói hai tiếng cảm ơn rồi uống một hớp, không hiểu sao cô lại cảm thấy anh ta có cái gì đó quen thuộc, nhất là ánh mắt kia, lúc cô ăn không phải không biết anh ta đang nhìn mình, không giống cái nhìn săm soi, quan sát mà là cái nhìn thắm thiết, điều này làm cô có chút bối rối.
Ăn xong uống xong người đàn ông mới đưa cô đi gặp mẹ mình, lúc này bà Lệ cũng đã tỉnh, ngồi trên giường thấp thỏm lo âu nhìn thấy Bạch Ngọc Lan đi vào mới kích động đứng dậy. “Ngọc Lan, thật may quá, con không sao chứ?” “Con vẫn tốt, còn mẹ có bị thương ở đâu không?” Lúc đó quá vội nên cô ném bà hơi mạnh không biết bà có bị tổn hại gì không. “Mẹ tốt mà, cũng may được cậu ấy cứu thoát.” Bà Lệ nhìn người đàn ông đeo mặt
nạ nói.
Đúng thật là may mắn, cô còn tưởng mình đã chết rồi, thực ra trước khi nhắm mắt cô đã nghĩ mình chết đi cũng tốt như vậy có thể đi gặp Tử Sâm ở thế giới bên kia rồi, bọn họ có thể đoàn tụ, cô lại được nhìn anh thêm một lần nữa nhưng mà trước lúc cô chìm trong bóng tối lại nghe thấy giọng anh, anh nói cô không được chết, anh
không để cô và con chết.
Nghe những lời này cô đã gắng gượng, giây phút đó cô đã muốn mở mắt ra muốn nhìn thấy anh có điều cuối cùng vẫn chìm trong bóng tối.
Tỉnh dậy không ngờ người trước mặt mình không phải người mình thương nhớ mà là người đàn ông này.
Cảm xúc trong lòng Bạch Ngọc Lan có chút hỗn loạn lại nhìn anh ta nói: “Cảm ơn anh đã cứu mẹ con tôi nhưng mà chúng tôi phải đi rồi, người nhà có lẽ đang lo lắng cho chúng tôi, ơn cứu mạng có cơ hội tôi sẽ trả cho anh”
Thế nhưng người đàn ông lại lắc đầu tiếp tục ghi trong điện thoại mấy dòng chữ: “Mẹ con cô cứ ở đây đi, có người muốn giết cô bây giờ ra ngoài rất nguy hiểm, ở lại tôi sẽ bảo vệ cô”.
Bạch Ngọc Lan đọc xong nhíu mày: “Sao anh biết có người muốn giết tôi?” “Cái gì? Ngọc Lan, có người muốn giết con sao? Là ai chứ, lẽ nào là Bạch Ngọc
Châu? Không thể nào” Bà Lệ ở bên cạnh nghe kinh sợ hỏi. “Mẹ bình tĩnh, anh ta chỉ đoán bừa thôi còn cũng không đắc tội với ai làm sao có
người giết con được.” Bạch Ngọc Lan trấn định an ủi mẹ mình. Có khả năng là Bạch Ngọc Châu hay không thật sự cô cũng không đoán được nhưng có một điều xác định chính cô ta đã dụ cô lên núi, chuyện này e là không thoát khỏi liên quan đến cô
ta.
Nhưng mà người đàn ông này nói đúng, có người muốn giết cô, còn là ai cô cũng chỉ có thể đoán được một người.
Trong khi cô suy nghĩ người đàn ông cũng đã viết xong lại đưa cô xem, lại là hai chữ: “Tra hỏi”
Bạch Ngọc Lan đăm chiêu, cảm thấy người đàn ông này không đơn giản cô quay sang bà Lệ nói: “Mẹ nghỉ ngơi tiếp nhé con muốn nói chuyện với người đàn ông này” “Ngọc Lan, sẽ không có chuyện gì chứ con?” Bà Lệ không chút an tâm hỏi, “Vâng, không sao cả, mẹ đừng lo lắng, mọi chuyện cứ để con” Dứt lời cô nhìn người đàn ông nói: “Tôi có thể nói chuyện với anh không?”. Anh ta gật đầu. Hai ngày sau Cao Kỳ Anh rốt cuộc ly hôn xong với Dương Tử Hiên, bước ra khỏi tòa cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm mừng vì thoát khỏi người đàn ông ghê tởm như Dương Tử Hiên. Từ ngày mai cô sẽ là một con người mới, hoàn toàn mới, nghĩ về
tương lai Cao Kỳ Anh cảm thấy bầu trời hôm nay thật tươi sáng.
Dương Tử Hiên bước ra khỏi tòa án phía trước có một người phụ nữ đang đón đợi
hắn, vừa thấy hắn liền nhào vào lòng hắn ôm ấp.
“Hiên, cuối cùng anh cũng ly hôn”
Dương Tử Hiên cũng không mặn mà gì với người phụ nữ trong lòng mình chỉ nhàn
nhạt nói: “Đi thôi, anh còn có việc phải làm”
Mấy ngày nay công ty toàn là do tên Trần Vĩnh kia làm chủ, lão già kia giao hết
quyền cho một người ngoài cũng không cho hắn nhúng tay vào, hắn nhịn đủ rồi hôm
nay đã đến lúc hắn lấy lại tất cả.
Bây giờ đã không còn cái gì có thể cản trở hắn nữa rồi hắn cũng nên giải quyết lão
già kia cho xong thôi. Người phụ nữ trong lòng hắn mang một vẻ mặt hạnh phúc còn nhìn về phía Cao Kỳ
Anh với vẻ mặt đắc ý, ôm ấp hắn không buông.
Bạch Ngọc Lan nhìn ra cửa mà người đứng ở cửa cũng nhìn cô, trên tay còn cầm theo một cái bát gì đó.
Bạch Ngọc Lan hơi kinh ngạc nhìn người trước mặt, đó là một người đàn ông, anh ta rất cao, có thể trên mét tám, trên người mặc quần dài áo thun dáng người cân đối không gây không mập, một dáng người rất đẹp giống diễn viên người mẫu, vừa nhìn đã thu hút ánh mắt người khác nhưng điều có kinh ngạc chính là anh ta không lộ
mặt, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc che đi nửa khuôn mặt. - Người đó thấy cô nhìn anh ta vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, hai người cứ thể
nhìn nhau không ai nói với ai một lời.
1
-
Mãi một lúc sau không chịu được không khí im lặng này nữa Bạch Ngọc Lan mới mở lời trước: “Anh là ai, tôi đang ở đâu? Anh là người cứu tôi sao, đúng rồi, mẹ tôi đâu anh có thấy không?”
Bạch Ngọc Lan có rất nhiều thắc mắc nên có bao nhiêu câu hỏi cô đều tuôn ra hết, không để người đàn ông kịp trả lời.
Ánh mắt của cô vẫn hướng anh ta chờ câu trả lời thế nhưng cô chỉ thấy anh ta lấy điện thoại ra bấm bấm cái gì đó hoàn toàn không để ý đến cô. Bạch Ngọc Lan sốt ruột liền thúc giục: “Này, anh mau trả lời tôi đi” Người đàn ông vẫn miệt mài bấm điện thoại một phút sau mới di chuyển đến trước mặt cô, giơ điện thoại lên.
Bạch Ngọc Lan khó hiểu nhìn vào điện thoại lẩm bẩm đọc: “Tôi là người đã cứu cô, đây là nhà của tôi, mẹ cô cũng được tôi cứu đang ở phòng bên cạnh
Đọc xong đoạn tin trong điện thoại của anh ta cô thở phào một hơi lại nói: “Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi muốn xem mẹ tôi”
VietWriter
Anh ta lại soạn một dòng chữ trên điện thoại: “Bà ấy không sao, cô ăn cháo trước
đi."
Bạch Ngọc Lan nhìn bát cháo trên bàn cũng cảm thấy bụng trống rỗng, cô không lo
cho bản thân cũng phải lo cho đứa nhỏ, vì thế cô nghe theo lời anh ta ăn bát cháo
trước.
Người đàn ông cũng không rời đi mà đứng đó nhìn cô ăn hết bát cháo, ánh mắt
thâm tình ôn nhu.
Xong xuôi cô đặt bát cháo xuống lại hỏi: “Quên mất còn chưa biết tên anh là gì, còn nữa anh vì sao không nói chuyện, lẽ nào anh không thể nói sao?”
Người đàn ông gật đầu trả lời cho câu hỏi anh ta không thể nói, lại ghi một chữ trên
điện thoại cho cô xem. “Dương, anh tên Dương à?” Bạch Ngọc Lan nhìn anh ta hỏi lại nhận được cái gật đầu của anh ta. “Cái đó, anh Dương, tôi có thể đi gặp mẹ tôi được chưa?” Bạch Ngọc Lan hỏi.
Anh ta lại quay người đi vòng qua chiếc bàn bên kia tiếp theo lại mang cho cô một ly nước cam, giống như đã được chuẩn bị từ trước.
Bạch Ngọc Lan nhận lấy nói hai tiếng cảm ơn rồi uống một hớp, không hiểu sao cô lại cảm thấy anh ta có cái gì đó quen thuộc, nhất là ánh mắt kia, lúc cô ăn không phải không biết anh ta đang nhìn mình, không giống cái nhìn săm soi, quan sát mà là cái nhìn thắm thiết, điều này làm cô có chút bối rối.
Ăn xong uống xong người đàn ông mới đưa cô đi gặp mẹ mình, lúc này bà Lệ cũng đã tỉnh, ngồi trên giường thấp thỏm lo âu nhìn thấy Bạch Ngọc Lan đi vào mới kích động đứng dậy. “Ngọc Lan, thật may quá, con không sao chứ?” “Con vẫn tốt, còn mẹ có bị thương ở đâu không?” Lúc đó quá vội nên cô ném bà hơi mạnh không biết bà có bị tổn hại gì không. “Mẹ tốt mà, cũng may được cậu ấy cứu thoát.” Bà Lệ nhìn người đàn ông đeo mặt
nạ nói.
Đúng thật là may mắn, cô còn tưởng mình đã chết rồi, thực ra trước khi nhắm mắt cô đã nghĩ mình chết đi cũng tốt như vậy có thể đi gặp Tử Sâm ở thế giới bên kia rồi, bọn họ có thể đoàn tụ, cô lại được nhìn anh thêm một lần nữa nhưng mà trước lúc cô chìm trong bóng tối lại nghe thấy giọng anh, anh nói cô không được chết, anh
không để cô và con chết.
Nghe những lời này cô đã gắng gượng, giây phút đó cô đã muốn mở mắt ra muốn nhìn thấy anh có điều cuối cùng vẫn chìm trong bóng tối.
Tỉnh dậy không ngờ người trước mặt mình không phải người mình thương nhớ mà là người đàn ông này.
Cảm xúc trong lòng Bạch Ngọc Lan có chút hỗn loạn lại nhìn anh ta nói: “Cảm ơn anh đã cứu mẹ con tôi nhưng mà chúng tôi phải đi rồi, người nhà có lẽ đang lo lắng cho chúng tôi, ơn cứu mạng có cơ hội tôi sẽ trả cho anh”
Thế nhưng người đàn ông lại lắc đầu tiếp tục ghi trong điện thoại mấy dòng chữ: “Mẹ con cô cứ ở đây đi, có người muốn giết cô bây giờ ra ngoài rất nguy hiểm, ở lại tôi sẽ bảo vệ cô”.
Bạch Ngọc Lan đọc xong nhíu mày: “Sao anh biết có người muốn giết tôi?” “Cái gì? Ngọc Lan, có người muốn giết con sao? Là ai chứ, lẽ nào là Bạch Ngọc
Châu? Không thể nào” Bà Lệ ở bên cạnh nghe kinh sợ hỏi. “Mẹ bình tĩnh, anh ta chỉ đoán bừa thôi còn cũng không đắc tội với ai làm sao có
người giết con được.” Bạch Ngọc Lan trấn định an ủi mẹ mình. Có khả năng là Bạch Ngọc Châu hay không thật sự cô cũng không đoán được nhưng có một điều xác định chính cô ta đã dụ cô lên núi, chuyện này e là không thoát khỏi liên quan đến cô
ta.
Nhưng mà người đàn ông này nói đúng, có người muốn giết cô, còn là ai cô cũng chỉ có thể đoán được một người.
Trong khi cô suy nghĩ người đàn ông cũng đã viết xong lại đưa cô xem, lại là hai chữ: “Tra hỏi”
Bạch Ngọc Lan đăm chiêu, cảm thấy người đàn ông này không đơn giản cô quay sang bà Lệ nói: “Mẹ nghỉ ngơi tiếp nhé con muốn nói chuyện với người đàn ông này” “Ngọc Lan, sẽ không có chuyện gì chứ con?” Bà Lệ không chút an tâm hỏi, “Vâng, không sao cả, mẹ đừng lo lắng, mọi chuyện cứ để con” Dứt lời cô nhìn người đàn ông nói: “Tôi có thể nói chuyện với anh không?”. Anh ta gật đầu. Hai ngày sau Cao Kỳ Anh rốt cuộc ly hôn xong với Dương Tử Hiên, bước ra khỏi tòa cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm mừng vì thoát khỏi người đàn ông ghê tởm như Dương Tử Hiên. Từ ngày mai cô sẽ là một con người mới, hoàn toàn mới, nghĩ về
tương lai Cao Kỳ Anh cảm thấy bầu trời hôm nay thật tươi sáng.
Dương Tử Hiên bước ra khỏi tòa án phía trước có một người phụ nữ đang đón đợi
hắn, vừa thấy hắn liền nhào vào lòng hắn ôm ấp.
“Hiên, cuối cùng anh cũng ly hôn”
Dương Tử Hiên cũng không mặn mà gì với người phụ nữ trong lòng mình chỉ nhàn
nhạt nói: “Đi thôi, anh còn có việc phải làm”
Mấy ngày nay công ty toàn là do tên Trần Vĩnh kia làm chủ, lão già kia giao hết
quyền cho một người ngoài cũng không cho hắn nhúng tay vào, hắn nhịn đủ rồi hôm
nay đã đến lúc hắn lấy lại tất cả.
Bây giờ đã không còn cái gì có thể cản trở hắn nữa rồi hắn cũng nên giải quyết lão
già kia cho xong thôi. Người phụ nữ trong lòng hắn mang một vẻ mặt hạnh phúc còn nhìn về phía Cao Kỳ
Anh với vẻ mặt đắc ý, ôm ấp hắn không buông.
Bình luận facebook