Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159 Trần Vĩnh đến
“Cô em tính đi đâu, nếu cô em ngại chúng ta có thể vào trong xe tận hưởng thú vui hoan lạc, hai anh đây hứa sẽ làm cô em sung sướng tận điểm” Một trong hai tên lên tiếng nói cố tình liếm môi chơi đùa với lọn tóc của Cao Kỳ Anh.
Lần đầu tiên gặp phải trường hợp thế này Cao Kỳ Anh trong lúc nhất thời cảm thấy
sợ hãi lại bị hai tên này nói những lời dung tục như thế cô khỏi tức giận mắng: “Bọn lưu manh các người tránh xa tôi ra, đừng đụng vào tôi”
“Cô em ngọt ngào như vậy bọn anh chỉ muốn đến gần sao có thể tránh xa chứ” Dứt lời một tên đưa miệng tới tính hôn lên mặt Cao Kỳ Anh nhưng chưa kịp chạm tới thì
một cái tát rơi xuống mặt hắn.
Nhân cơ hội này cô đạp thật mạnh lên chân của tên còn lại sau đó nhanh chóng thoát khỏi kèm cặp của hai tên đỏ chạy t phía trước, vừa chạy vừa la: “Có ai không cứu tôi, cứu tôi với”.
Hai tên phía sau bị đánh bất ngờ chưa kịp phản ứng lúc nghe thấy cô kêu cứu mới ngơ ngẩn nhìn nhau, Lưu Hồng tức giận quát: “Các ngươi còn làm gì mau bắt nó lại cho tôi.”
VietWriter
Chỉ có tên bị tát là có thể đuổi theo còn tên bị Cao Kỳ Anh dùng cao gót đạp còn đang ôm chân nhăn mày, hiển nhiên cú đạp của cô không nhẹ khiến hắn không thể nhấc chân được.
Cao Kỳ Anh chạy chưa được bao xa thì tên phía sau đã đuổi đến sát mông: “Con đàn bà khốn, đứng lại cho tao, muốn chạy đi đâu, ông đây mà bắt được mày hành mày đến chết mới thôi.”
Gọi khản cả cổ mà không có ai Cao Kỳ Anh có chút tuyệt vọng không gọi nữa mà ra sức chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, tên kia đã cách cô không còn xa ngắm chứng chỉ ba bước chân.
Ngay lúc cô sắp bị tên phía sau bắt lại thì bỗng nhiên đâm sầm vào thứ gì đó phía trước khiến bước chân của cô phải ngừng lại.
Cao Kỳ Anh trong lòng hoảng sợ bởi vì cô cảm nhận được cô đâm vào người không phải thứ gì đó, cô không dám ngẩng mặt lên nhìn sợ người này cũng là đồng bọn của tên phía sau. “Con chó, mày đứng lại chưa, lần này hết chạy nha con” Tiếng của tên kia không
ngừng vang lên bên tai cô, Cao Kỳ Anh khẽ run lên một cái.
Sau đó bờ vai cô bị người nắm lấy Cao Kỳ Anh ngây người như phỗng, một giọng nói lại vang lên trên đỉnh đầu: “Đừng sợ, có tôi đây” Nghe được giọng nói này Cao Kỳ Anh lập tức ngẩng mặt lên nhìn thấy người trước mặt là ai có kích động muốn khóc: “Trần Vĩnh, là anh?” “Ừm, bên kia có một chiếc xe cô ra đó trước đi, chuyện ở đây giao cho tôi” Trần Vĩnh nhẹ giọng nói. “Nhưng anh.” Cao Kỳ Anh có chút do dự, dường như sợ hắn không đối phó được với tên côn đồ phía sau. Nhìn ra sự do dự của cô Trần Vĩnh mỉm cười an ủi: “Không sao, đi đi” Cao Kỳ Anh nhìn thấy nụ cười của hắn không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng an tâm, cô lại nói: “Nhà họ Dương không hiểu sao bị mấy tên lưu manh bao vây tôi chỉ muốn vào lấy đồ nhưng Lưu Hồng lại kêu bọn chúng... làm nhục tôi, sợ là có người sẽ đuổi theo tiếp ứng, anh cẩn thận một chút”. “Tôi biết rồi, đừng lo lắng, mọi chuyện cứ để tôi” Trần Vĩnh tự tin nói. Cao Kỳ Anh nghe vậy không nói thêm nữa vội vàng đi tới chiếc xe Ferrari màu đen bên kia, tên côn đồ phía sau cảnh giác nhìn Trần Vĩnh: “Mày là thằng khốn nào, đừng có xen vào chuyện của tao”. Trần Vĩnh lại khẽ cười một tiếng nói: “Xin lỗi nhé, tôi cứ thích xen vào đấy.” Dứt lời không để tên côn đồ kịp phản ứng Trần Vĩnh ra một đòn quyết định thúc mạnh vào bụng của tên côn đồ, hắn đau điếng muốn thét lên lại bị Trần Vĩnh đánh mạnh vào gáy ngất xỉu tại chỗ. Chỉ hai động tác khởi động Trần Vĩnh đã hạ gục được tên côn đồ, tiếp theo hắn không trực đi đến nhà họ Dương mà quay về xe ôm cây đợi thỏ.
Lại nói lúc này ở nhà họ Dương, Dương Tử Hiên cầm hai tờ giấy chuyển nhượng có chữ ký của ông Dương lên xem vô cùng hài lòng lại nói: “Đem hai lão già này đi”. “Thằng khốn, mày muốn làm gì?” Ông Dương cứ nghĩ chỉ cần ký tên là xong không ngờ sự việc lại không đơn giản như ông nghĩ. “Làm gì à, đương nhiên là đưa hai lão già các ông về chầu tổ tiên rồi” Dương Tử
Hiên nhếch môi nói.
“Mày, mày nói cái gì, mày dám?” Ông Dương không thể tin run tay chỉ hắn, mà luật sư bên cạnh cũng đã tái mặt.
“Ông, ông Dương, tôi, tôi vô can trong chuyện này tại sao tôi cũng bị.” “Không cần nói nhiều nữa, các người mau bịt mồm hai ông già này lại mang đi cho tôi” Dương Tử Hiên ngắt lời của luật sư ra lệnh cho đám người đứng ở cửa, đã đạt được mục đích, người nào nên chết vẫn phải chết, nhà họ Dương này chỉ cần một mình hắn là đủ rồi. Ông Dương và luật sư chưa kịp kêu lên đã bị bịt mồm đưa ra đi. Bên ngoài có một chiếc xe bán tán Ranger màu cam chờ sẵn ở đó, hai tên côn đồ
cứ thế đưa hai ông già lên xe, mặc các ông dãy dụa.
Ông Dương trong lòng mặc dù có chút sợ hãi nhưng bên ngoài vẫn giữ bình tĩnh còn ra hiệu cho luật sư nên giữ bình tĩnh có điều vì quá sợ hãi nên ông ta không hiểu ý ông, liên tục lắc đầu dãy dụa, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của tên này. Thế nhưng có dãy dụa cũng vô ích chẳng mấy chốc chiếc xe nổ máy rời khỏi nhà họ Dương.
Dương Tử Hiên ở trên lầu ba nhìn chiếc xe rời đi nói qua điện thoại: “Phải xử lý sạch. sẽ, đừng để lại dấu vết gì.” “Anh yên tâm chúng tôi làm việc có uy tín” Người bên kia tự tin nói, tiếng rít thuốc vang lên qua điện thoại. “Vậy thì tốt, xong việc sẽ thưởng cho anh hậu hĩnh” Dương Tử Hiên nói xong thì cúp máy, đến khi chiếc xe khuất dạng mới thu hồi tầm mắt. Chuyện trong nhà đã giải quyết xong hắn cũng nên chính thức làm chủ Dương thị rồi.
Dương Tử Hiên phải nói đắc ý dạt dào. Trên chiếc xe Ferrari màu đen Cao Kỳ Anh ngồi cùng Trần Vĩnh ở ghế sau, phía trước có một người đàn ông cầm tay lái, Cao Kỳ Anh không hiểu hỏi: “Chúng ta ở đây làm gì?"
“Đợi người.” Trần Vĩnh nói ra hai chữ. Tài xế lại nói: “Anh Vĩnh chiếc xe đang đến”. “Ừ, thông báo cho người kia đi” Trần Vĩnh nhàn nhạt nói sau đó quay sang Cao Kỳ Anh nói: “Lát nữa sẽ có xe đến đón cô, trước mắt cô bề nhà họ Cao trước đi” “Cái đó, tôi có thể hỏi các anh đang làm gì không?” Cao Kỳ Anh không nhịn được hói. “Cô không cần quan tâm nhiều, về nhà nghỉ ngơi là được.” Trần Vĩnh không lạnh
không nhạt nói.
Thấy hắn không có ý muốn nói Cao Kỳ Anh lại hỏi sang chuyện khác: “Ngọc Lan thể nào rồi, anh bảo cô ấy an toàn, vậy cô ấy đang ở đâu?”
“Tôi chỉ có thể nói chị dâu rất an toàn còn những cái khác cô không cần biết, không lâu nữa cô ấy sẽ trở về thôi”.
“Anh cái gì cũng không nói, bỏ đi, tôi quan tâm cũng vô ích, cảm ơn anh vì đã kịp thời cứu tôi” Cao Kỳ Anh nhìn người bên cạnh cảm kích. “Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi sao?” Trần Vĩnh đột nhiên giương cao môi nói. “Vậy anh muốn tôi cảm ơn thế nào? Mời đi ăn sao?” Cao Kỳ Anh dò hỏi, đích thị cô cũng phải cảm ơn người này đàng hoàng, dẫu sao lần trước hắn giúp ông nội cô một chuyện nan giải cô còn chưa cảm ơn hẳn đàng hoàng. “Mời ăn cũng được nhưng phải có thành ý”. “Thế nào mới gọi là có thành ý, tôi mời anh đến nhà hàng đắt nhất” “Đại tiểu thư cô nghĩ tôi chưa từng đến đó sao, thành ý mà tôi nói chính là." Trần Vĩnh đột nhiên ghé vào tai cô nói: “Tự cô làm”
Bị hơi thở của Trần Vĩnh phả vào Cao Kỳ Anh nhanh chóng tránh né lại đỏ mặt nói: “Tôi, tôi trước giờ chưa từng nấu ăn nếu tôi nấu dở anh cũng đừng có chế” “Không dám chê” Trần Vĩnh cười khẽ. Tài xế đột nhiên khụ khụ hai tiếng nói: “Anh Vĩnh, xe của chúng ta đến rồi” Trần Vĩnh lúc này mới ngồi thẳng người nói: “Cố lên chiếc xe màu đỏ kia đi, tôi còn có việc” “Được, cảm ơn anh” Cao Kỳ Anh vì quá bối rối nên nhanh chóng xuống đi thẳng về chiếc xe màu đỏ kia. “Chúng ta cũng đi thôi, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo chiếc xe kia” Trần Vĩnh quay lại bộ dạng lạnh nhạt nói. Vừa dứt lời chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh.
Lần đầu tiên gặp phải trường hợp thế này Cao Kỳ Anh trong lúc nhất thời cảm thấy
sợ hãi lại bị hai tên này nói những lời dung tục như thế cô khỏi tức giận mắng: “Bọn lưu manh các người tránh xa tôi ra, đừng đụng vào tôi”
“Cô em ngọt ngào như vậy bọn anh chỉ muốn đến gần sao có thể tránh xa chứ” Dứt lời một tên đưa miệng tới tính hôn lên mặt Cao Kỳ Anh nhưng chưa kịp chạm tới thì
một cái tát rơi xuống mặt hắn.
Nhân cơ hội này cô đạp thật mạnh lên chân của tên còn lại sau đó nhanh chóng thoát khỏi kèm cặp của hai tên đỏ chạy t phía trước, vừa chạy vừa la: “Có ai không cứu tôi, cứu tôi với”.
Hai tên phía sau bị đánh bất ngờ chưa kịp phản ứng lúc nghe thấy cô kêu cứu mới ngơ ngẩn nhìn nhau, Lưu Hồng tức giận quát: “Các ngươi còn làm gì mau bắt nó lại cho tôi.”
VietWriter
Chỉ có tên bị tát là có thể đuổi theo còn tên bị Cao Kỳ Anh dùng cao gót đạp còn đang ôm chân nhăn mày, hiển nhiên cú đạp của cô không nhẹ khiến hắn không thể nhấc chân được.
Cao Kỳ Anh chạy chưa được bao xa thì tên phía sau đã đuổi đến sát mông: “Con đàn bà khốn, đứng lại cho tao, muốn chạy đi đâu, ông đây mà bắt được mày hành mày đến chết mới thôi.”
Gọi khản cả cổ mà không có ai Cao Kỳ Anh có chút tuyệt vọng không gọi nữa mà ra sức chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, tên kia đã cách cô không còn xa ngắm chứng chỉ ba bước chân.
Ngay lúc cô sắp bị tên phía sau bắt lại thì bỗng nhiên đâm sầm vào thứ gì đó phía trước khiến bước chân của cô phải ngừng lại.
Cao Kỳ Anh trong lòng hoảng sợ bởi vì cô cảm nhận được cô đâm vào người không phải thứ gì đó, cô không dám ngẩng mặt lên nhìn sợ người này cũng là đồng bọn của tên phía sau. “Con chó, mày đứng lại chưa, lần này hết chạy nha con” Tiếng của tên kia không
ngừng vang lên bên tai cô, Cao Kỳ Anh khẽ run lên một cái.
Sau đó bờ vai cô bị người nắm lấy Cao Kỳ Anh ngây người như phỗng, một giọng nói lại vang lên trên đỉnh đầu: “Đừng sợ, có tôi đây” Nghe được giọng nói này Cao Kỳ Anh lập tức ngẩng mặt lên nhìn thấy người trước mặt là ai có kích động muốn khóc: “Trần Vĩnh, là anh?” “Ừm, bên kia có một chiếc xe cô ra đó trước đi, chuyện ở đây giao cho tôi” Trần Vĩnh nhẹ giọng nói. “Nhưng anh.” Cao Kỳ Anh có chút do dự, dường như sợ hắn không đối phó được với tên côn đồ phía sau. Nhìn ra sự do dự của cô Trần Vĩnh mỉm cười an ủi: “Không sao, đi đi” Cao Kỳ Anh nhìn thấy nụ cười của hắn không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng an tâm, cô lại nói: “Nhà họ Dương không hiểu sao bị mấy tên lưu manh bao vây tôi chỉ muốn vào lấy đồ nhưng Lưu Hồng lại kêu bọn chúng... làm nhục tôi, sợ là có người sẽ đuổi theo tiếp ứng, anh cẩn thận một chút”. “Tôi biết rồi, đừng lo lắng, mọi chuyện cứ để tôi” Trần Vĩnh tự tin nói. Cao Kỳ Anh nghe vậy không nói thêm nữa vội vàng đi tới chiếc xe Ferrari màu đen bên kia, tên côn đồ phía sau cảnh giác nhìn Trần Vĩnh: “Mày là thằng khốn nào, đừng có xen vào chuyện của tao”. Trần Vĩnh lại khẽ cười một tiếng nói: “Xin lỗi nhé, tôi cứ thích xen vào đấy.” Dứt lời không để tên côn đồ kịp phản ứng Trần Vĩnh ra một đòn quyết định thúc mạnh vào bụng của tên côn đồ, hắn đau điếng muốn thét lên lại bị Trần Vĩnh đánh mạnh vào gáy ngất xỉu tại chỗ. Chỉ hai động tác khởi động Trần Vĩnh đã hạ gục được tên côn đồ, tiếp theo hắn không trực đi đến nhà họ Dương mà quay về xe ôm cây đợi thỏ.
Lại nói lúc này ở nhà họ Dương, Dương Tử Hiên cầm hai tờ giấy chuyển nhượng có chữ ký của ông Dương lên xem vô cùng hài lòng lại nói: “Đem hai lão già này đi”. “Thằng khốn, mày muốn làm gì?” Ông Dương cứ nghĩ chỉ cần ký tên là xong không ngờ sự việc lại không đơn giản như ông nghĩ. “Làm gì à, đương nhiên là đưa hai lão già các ông về chầu tổ tiên rồi” Dương Tử
Hiên nhếch môi nói.
“Mày, mày nói cái gì, mày dám?” Ông Dương không thể tin run tay chỉ hắn, mà luật sư bên cạnh cũng đã tái mặt.
“Ông, ông Dương, tôi, tôi vô can trong chuyện này tại sao tôi cũng bị.” “Không cần nói nhiều nữa, các người mau bịt mồm hai ông già này lại mang đi cho tôi” Dương Tử Hiên ngắt lời của luật sư ra lệnh cho đám người đứng ở cửa, đã đạt được mục đích, người nào nên chết vẫn phải chết, nhà họ Dương này chỉ cần một mình hắn là đủ rồi. Ông Dương và luật sư chưa kịp kêu lên đã bị bịt mồm đưa ra đi. Bên ngoài có một chiếc xe bán tán Ranger màu cam chờ sẵn ở đó, hai tên côn đồ
cứ thế đưa hai ông già lên xe, mặc các ông dãy dụa.
Ông Dương trong lòng mặc dù có chút sợ hãi nhưng bên ngoài vẫn giữ bình tĩnh còn ra hiệu cho luật sư nên giữ bình tĩnh có điều vì quá sợ hãi nên ông ta không hiểu ý ông, liên tục lắc đầu dãy dụa, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của tên này. Thế nhưng có dãy dụa cũng vô ích chẳng mấy chốc chiếc xe nổ máy rời khỏi nhà họ Dương.
Dương Tử Hiên ở trên lầu ba nhìn chiếc xe rời đi nói qua điện thoại: “Phải xử lý sạch. sẽ, đừng để lại dấu vết gì.” “Anh yên tâm chúng tôi làm việc có uy tín” Người bên kia tự tin nói, tiếng rít thuốc vang lên qua điện thoại. “Vậy thì tốt, xong việc sẽ thưởng cho anh hậu hĩnh” Dương Tử Hiên nói xong thì cúp máy, đến khi chiếc xe khuất dạng mới thu hồi tầm mắt. Chuyện trong nhà đã giải quyết xong hắn cũng nên chính thức làm chủ Dương thị rồi.
Dương Tử Hiên phải nói đắc ý dạt dào. Trên chiếc xe Ferrari màu đen Cao Kỳ Anh ngồi cùng Trần Vĩnh ở ghế sau, phía trước có một người đàn ông cầm tay lái, Cao Kỳ Anh không hiểu hỏi: “Chúng ta ở đây làm gì?"
“Đợi người.” Trần Vĩnh nói ra hai chữ. Tài xế lại nói: “Anh Vĩnh chiếc xe đang đến”. “Ừ, thông báo cho người kia đi” Trần Vĩnh nhàn nhạt nói sau đó quay sang Cao Kỳ Anh nói: “Lát nữa sẽ có xe đến đón cô, trước mắt cô bề nhà họ Cao trước đi” “Cái đó, tôi có thể hỏi các anh đang làm gì không?” Cao Kỳ Anh không nhịn được hói. “Cô không cần quan tâm nhiều, về nhà nghỉ ngơi là được.” Trần Vĩnh không lạnh
không nhạt nói.
Thấy hắn không có ý muốn nói Cao Kỳ Anh lại hỏi sang chuyện khác: “Ngọc Lan thể nào rồi, anh bảo cô ấy an toàn, vậy cô ấy đang ở đâu?”
“Tôi chỉ có thể nói chị dâu rất an toàn còn những cái khác cô không cần biết, không lâu nữa cô ấy sẽ trở về thôi”.
“Anh cái gì cũng không nói, bỏ đi, tôi quan tâm cũng vô ích, cảm ơn anh vì đã kịp thời cứu tôi” Cao Kỳ Anh nhìn người bên cạnh cảm kích. “Chỉ cảm ơn bằng miệng thôi sao?” Trần Vĩnh đột nhiên giương cao môi nói. “Vậy anh muốn tôi cảm ơn thế nào? Mời đi ăn sao?” Cao Kỳ Anh dò hỏi, đích thị cô cũng phải cảm ơn người này đàng hoàng, dẫu sao lần trước hắn giúp ông nội cô một chuyện nan giải cô còn chưa cảm ơn hẳn đàng hoàng. “Mời ăn cũng được nhưng phải có thành ý”. “Thế nào mới gọi là có thành ý, tôi mời anh đến nhà hàng đắt nhất” “Đại tiểu thư cô nghĩ tôi chưa từng đến đó sao, thành ý mà tôi nói chính là." Trần Vĩnh đột nhiên ghé vào tai cô nói: “Tự cô làm”
Bị hơi thở của Trần Vĩnh phả vào Cao Kỳ Anh nhanh chóng tránh né lại đỏ mặt nói: “Tôi, tôi trước giờ chưa từng nấu ăn nếu tôi nấu dở anh cũng đừng có chế” “Không dám chê” Trần Vĩnh cười khẽ. Tài xế đột nhiên khụ khụ hai tiếng nói: “Anh Vĩnh, xe của chúng ta đến rồi” Trần Vĩnh lúc này mới ngồi thẳng người nói: “Cố lên chiếc xe màu đỏ kia đi, tôi còn có việc” “Được, cảm ơn anh” Cao Kỳ Anh vì quá bối rối nên nhanh chóng xuống đi thẳng về chiếc xe màu đỏ kia. “Chúng ta cũng đi thôi, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo chiếc xe kia” Trần Vĩnh quay lại bộ dạng lạnh nhạt nói. Vừa dứt lời chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh.
Bình luận facebook