• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô vợ gả thay của tổng tài tàn tật - Bạch Ngọc Lan - Dương Tử Sâm (2 Viewers)

  • Chương 158 Ông Dương bị đe dọa

Cao Kỳ Anh chỉ cảm thấy tởm lợm cô nhìn thoáng qua người phụ nữ, cảm thấy có khuôn mặt có chút quen quen, giống như, giống như Ngọc Lan, phải rồi, người phụ nữ này nhìn sao cũng có nét giống Ngọc Lan.


Từ từ đã... Cô nhớ không nhầm Ngọc Lan cũng có một người chị cùng cha khác mẹ, không phải là cô ta đó chứ.


Cao Kỳ Anh nhìn Bạch Ngọc Châu thêm một chút nữa, trong mắt Bạch Ngọc Châu ánh mắt này của cô chính là ghen tị.





Cho đến lúc xe của Dương Tử Hiên rời đi Cao Kỳ Anh mới thu hồi tầm mắt, nhìn cô ta lại nhớ đến Ngọc Lan, Trần Vĩnh nói hắn có sắp xếp cho cô ấy lại không nói cô ấy thể nào, đang ở đầu lòng cô cũng có chút lo lắng. Cao Kỳ Anh không nghĩ nhiều cũng lên xe rời khỏi nơi này.


Nhà họ Dương.


Từ hai hôm trước Bạch Ngọc Lan và trợ lý mất tích ông Dương lại không có gì là lo


lắng nhưng ngược lại vô cùng tức giận bởi vì ông biết được Ngọc Lan gặp nạn là do


+


Dương Tử Hiên sắp xếp.



VietWriter



Thằng trời đánh đó đã cướp đi cháu trai của ông bây giờ còn muốn cưới cháu dâu và chắt của ông nói ông làm sao có thể nhịn được.


Lúc này ông Dương đang ngồi trong thư đối diện là một luật sư uy tín mà Trần Vĩnh đã tìm đến cho ông, hôm nay ông muốn hoàn thành thủ tục chuyển nhượng cổ phần cho Bạch Ngọc Lan và đứa bé trong bụng cô. “Ông Dương thủ tục trên giấy tờ coi như xong, còn một vài vấn đề nữa tôi muốn nói với ông chính là..”.


“Rầm” Luật sư đang nói dở dang thì cửa phòng ông Dương đột nhiên bị người đạp phá.


Cả ông Dương và luật sư đều giật mình nhìn ra hướng cửa. “Dương Tử Hiên, mày đang làm cái gì, đám người này là thế nào, ai cho phép mày mang bọn chúng vào đây, cút ra ngoài” Ông Dương nhìn Dương Tử Hiên và đám người phía sau hắn tức giận mắng.


“Ha, cút ra ngoài sao, tôi đem người đến là muốn tiễn ông đấy, ông già” Dương Tử


Hiên tỏ vẻ khinh bỉ nói.


Sau đó hắn đi đến bàn cầm tờ giấy chuyển nhượng đọc vài dòng lại xé thành trăm mảnh cười lạnh nói: “Bạch Ngọc Lan đã chết ông có chuyển nhượng cũng vô ích thôi, thay vì chuyển nhượng cho người chết ông chuyển nhượng cho đứa cháu còn lại duy nhất của ông có phải tốt hơn không”. “Có chết tao cũng không để công ty vào tay mày, mày là cái thằng bại hoại, cút khỏi đây cho tao” Ông Dương giận đến xanh cả mặt, mà luật sư ngồi đối diện đã bắt đầu đổ mồ hôi. Ông ta vội nói: “Ông Dương, tôi, tôi còn có chút việc, xin phép rời đi”. “Được, luật sư, thật ngại quá đã để ông nhìn thấy cảnh này, ông cứ về trước đi hôm sau tôi sẽ hen ông chỗ khác” Ông Dương cũng ái ngại nói. “Hôm sau? Ha ha, không có hôm sau đầu ông già, còn luật sư ông cứ ngồi đây được rồi, chúng ta còn chuyện nhờ ông giúp” Dương Tử Hiên nhoẻn miệng nói.


Luật sư có chút sợ hãi nhìn sang ông Dương, bây giờ ông ta chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức. “Luật sư, ông cứ đi đi” Ông Dương trầm giọng nói. Ông ta nghe vậy chạy ra cửa nhưng lại bị đám người của Dương Tử Hiên chặn lại. “Dương Tử Hiên, để luật sư đi” Ông Dương gầm lên một tiếng, đã bị hắn làm cho tức giận không nhẹ. “Không thì sao, tôi đã nói ông ta phải ở lại” Dương Tử Hiên khinh khỉnh nói. “Ở lại, ở lại làm cái gì?” “Làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần cho tôi” Dương Tử Hiên nói ra mục đích của


mình.


“Không đời nào” Ông Dương nghiến răng nói. "Ông không còn lựa chọn khác đầu, người của tôi ở đây có thể ra tay bất cứ lúc nào, muốn giữ lại cái mạng già này thì mau làm theo lời tôi nói, chuyển nhượng hết cổ phần công ty cho tôi đồng thời cái nhà này cũng để lại cho mẹ tôi” Dương Tử Hiên nhe răng nói. “Chuyện mày nói không đời nào xảy ra, đừng có mơ” Ông Dương lạnh giọng phản


bác.


“Tôi đã nói rồi, chuyện này do tôi quyết ông không có quyền phản kháng” Dứt lời hắn ra hiệu cho một tên đứng ở ngoài cửa. Tên kia đi tới rút con dao từ trong người ra kề lên cổ ông Dương, hành động này của


hắn ta đã khiến luật sư kinh hãi đến run người.


Dương Tử Hiên nhìn luật sư nói: “Nếu không muốn kề dao lên cổ như ông ta thì làm theo lời tôi, xong việc tôi thả ông đi lại cho ông một khoản hậu đãi”


Tiếp nối hắn cũng nhìn về phía ông Dương vẻ mặt đắc thắng nói: “Nào, ông già, mau cầm bút viết giấy chuyển nhượng cho tôi.” “Mày nghĩ cho người kề dao vào cổ thì tao sẽ sợ mày hả, tạo không giết mày có thể giết tao sao?” Ông Dương trào phúng một tiếng.


Dương Tử Hiên tự tin nói: “Có gì không thể ông không viết tôi tìm người viết theo chữ ông sau đó lấy một con dấu từ ông là xong, chuyện rất đơn giản”


"May..."


“Nếu không muốn có hai cái xác ở đây thì làm cho tôi” Dương Tử Hiên đe dọa. “Ông Dương, tôi, tôi không muốn chết” Luật sư chứng khuôn mặt đáng thương nhìn ông Dương, ông ta chỉ đến đây làm thủ tục thôi tại sao lại rơi vào cảnh bị người ta đe dọa đòi giết?


Ông Dương nhìn Dương Tử Hiên muốn gọi người của mình ra nhưng hắn lại cười to nói: “Đừng phí sức, mấy tên vệ sĩ của ông đã bị người của tôi xử rồi, có gào thét khan cả cổ họng cũng vậy thôi.” “Dương Tử Hiên, dừng ngay việc này lại trước khi quá muộn” Ông Dương cũng lên tiếng cảnh cáo. “Tôi đã làm thì phải làm đến cùng, ông già, đừng nhiều lời nữa, viết đi” Dương Tử Hiên không thèm để lời cảnh cáo của ông ấy vào lòng, hắn chỉ muốn hoàn thành mục đích của mình, làm chủ Dương gia cùng Dương thị, ngày này hắn chờ cũng lâu


rồi.


"Tốt, ta viết nhưng mày cũng sẽ không được như ý muốn đâu? Dứt lời ông Dương lại quát: “Bỏ con dao ra”. Tên kề dao vào cổ ông Dương lại nhìn Dương Tử Hiên một cái, thấy hắn gật đầu mới bỏ con dao ra.


Lại nói Cao Kỳ Anh về đến nhà họ Dương thấy có đám người đứng trước cổng thì


cảm thấy lạ, lúc cô muốn đi vào thì lại bị một tên chặn lại: “Không ai được phép bước vào” “Các anh là ai, tại sao lại đứng ở nhà họ Dương, các anh có ý đồ gì hả?” Cao Kỳ Anh


nghi hoặc hỏi.


Ý đồ gì? Bây giờ cô đã không còn là con dâu nhà họ Dương nữa không có quyền hỏi chuyện nhà hỏi Dương, cút đi là vừa rồi đó” Một giọng nói chua ngoa từ bên trong phát ra, theo sau đó là bóng dáng của người cô ghét nhất, Lưu Hồng.


“Tôi đến lấy hành lý của mình, lại nói tôi không có quyền cô càng không có quyền, chỉ là một đứa con nuôi cũng muốn lên mặt sao, chỉ sợ mặt bàn cũng không lên nổi.” Cao Kỳ Anh lạnh lùng nói. “Cô dám sỉ nhục tôi? Có tin tôi nói bọn họ lăng nhục cô hay không?” Lưu Hồng nghiến răng nói.


Cao Kỳ Anh nhìn bộ dạng nghênh ngang của đối phương chỉ khinh thường nói: “Chẳng qua là ỷ vào mẹ nuôi và anh trai nuôi con lớn lối như vậy?


“Mày, hai người các anh muốn làm gì nó thì làm, làm ngay trước mặt tôi, tôi thưởng nó cho các anh” Lưu Hồng chỉ hai tên côn đồ cao to lực lưỡng đang canh gác nói. Cao Kỳ Anh nghe vậy tức giận nói: “Lưu Hồng, cô bị điên rồi phải không?” “Thì đã sao, tao muốn hành chết mày đó, các anh còn làm gì, lên cho tôi” Lưu Hồng dường như mất lý trí quát lên một tiếng. Hai tên côn đồ nhìn nhau lại nhìn Cao Kỳ Anh không hẹn mà cùng nhau liếm môi một cái dần dần tiến về phía cô. Cao Kỳ Anh theo bản năng lui dần ra phía sau: “Các anh định làm gì, tôi cảnh cáo các anh đây là bên ngoài, tôi hét lên sẽ có người đến đó”. “Bọn họ có đến cũng không quản được chuyện này, Cao Kỳ Anh, mày chờ bị lăng nhục đi, ha ha ha” Lưu Hồng cười lên điên cuồng.


Cao Kỳ Anh cảm thấy nguy hiểm trùng trùng cô cứ lùi thì bọn chúng lại tiến, đến khi cô đụng phải chiếc xe của mình tính nhanh chóng đi lên thì bọn chúng nhanh hơi, chặn cửa xe lại mỗi người kèm cặp một bên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom